Bất tri bất giác mùa đông đã qua, băng tuyết tuy chưa tan, nhưng năm mới đã gần kề.
Trong kinh thành nơi nơi đều vô cùng náo nhiệt, sắp đến cuối năm, sạp hàng bán đồ Tết là thịnh vượng hơn cả, chợ rộn ràng, dân chúng ai chẳng muốn sắm sửa thứ tốt nhất cho năm mới! Thậm chí trong triều đình vốn tranh đấu không ngớt, nhưng vì không khí lễ Tết mà tạm hoãn khắc khẩu thường ngày, làm cho Thiên Quyền cuối cùng cũng có giây phút thoải mái.
Ngày hôm đó, Thiên Quyền vừa về phủ, liền thấy mọi người trên dưới tất bật, thật sự náo nhiệt, hắn không hề nhớ ra mình có phân phó qua cái gì, đành gọi Hàn An lại hỏi.
Hàn An ngẩn người, lập tức trả lời: “Lão gia quên rồi ư? Hôm nay là ngày cúng ông Táo.”
Thiên Quyền bừng tỉnh đại ngộ nói: “Tiễn Táo Quân lên trời? Không phải 25 hắn mới đi sao?”
“Lão gia… ” Hàn An vẻ mặt khổ sở: “… Ngài lại quên nữa rồi. Quan gia cúng ngày 23, dân thường cúng ngày 24, chỉ có những ai mưu sinh nơi sông nước mới đợi tới ngày 25 cúng ông Táo thôi.”
“Thì ra là thế.” Thiên Quyền gật đầu: “Việc này trước giờ không thuộc phạm vi của Bổn quân, ta đâu biết nhân gian lại nhiều quy củ đến vậy.”
Hàn An nghe xong cảm thấy ngạc nhiên tột độ, nhưng vào đúng lúc đó Vân Kiêu lại bước tới. Từ khi Độc Cô Nhất Phương ròi khỏi phủ, Thiên Quyền vẫn vì cậu tìm không ít võ sư, đáng tiếc luận về võ công trên giang hồ, người có thể vượt trội hơn so với Tàng Kiếm môn Môn chủ Độc Cô Nhất Phương, nếu nói hiếm lại càng hiếm. Võ sư được mời đến vừa thấy Vân Kiêu xuất ra Tàng Kiếm pháp, đã trợn mắt há hốc mồm, thầm tự cân nhắc năng lực bản thân, cuối cùng xấu hổ mà rút lui. Vân Kiêu cơ hồ không có vấn đề gì, vẫn tiếp tục luyện tập những gì mình đã học. Tàng Thiên Kiếm pháp chính là thứ đã hao tổn hết tâm tư nửa đời người của Độc Cô Nhất Phương, cậu một lòng chăm chỉ, dốc sức ôn luyện, nhờ thế thân thủ ngày càng nhanh nhẹn, võ công lại tiến thêm vài bước.
Hôm nay nghe nói có lễ tế, sáng sớm trong phủ đã rộn rã cả lên. Vân Kiêu chẳng thấy tò mò, tự mình tĩnh tâm, ở phía sau viện luyện kiếm. Chỉ đến khi biết sư phụ trở về, mới nhanh chóng chạy ra ngoài đón hắn.
Thiên Quyền mỉm cười với cậu, mỗi khi nhìn thấy người trước mặt, trong lòng hắn lại có cái gì đó biến đổi. Hắn bất tri bất giác nhận ra, thân hình Vân Kiêu đã lớn lên nhiều lắm, không như lúc mới gặp có thể dễ dàng xoa đầu cậu, hiện giờ khuỷu tay đã phải nâng lên thật cao.
“Sư phụ, người đã về rồi!”
Trong mắt cậu ánh lên sự vui mừng khó giấu, làm cho tôi tớ bên cạnh cằm đồng loạt muốn rớt xuống đất. Vị Vân thiếu gia này đối với mọi người không hề có chút biểu cảm nào, có chăng cũng chỉ độc bộ mặt lạnh lùng cố hữu, vậy mà khi ở cạnh lão gia, biểu tình lại vô cùng phong phú đa dạng.
Thiên Quyền gật đầu, nở nụ cười: “Hôm nay có lễ tế, sao ngươi không ra xem cho biết?”
Vân Kiêu thấy bốn phía người hầu bận rộn, lắc lắc đầu nói: “Con không biết bọn họ muốn cúng tế ai, xem cũng không hứng thú.”
“Sao lại thế?” Thiên Quyền nhíu mày nghĩ ngợi, đồ nhi này trước giờ hiếu học, bản thân học võ công hay pháp thuật đều không lộ chút lo lắng nào, giống như việc gì cũng chẳng làm cậu thấy hấp dẫn. Nghĩ đến những thiếu niên cùng tuổi với cậu luôn cùng bạn bè tụ họp, chơi loạn khắp chốn, hết sức lông bông. Còn Vân Kiêu luôn luôn mang thái độ hờ hững xa cách, thân người như khoác một lớp băng sương, ai vừa bị ánh mắt cậu quét qua đều không dám tiếp cận.
Hắn cũng từng hỏi qua Vân Kiêu vấn đề này, cậu trả lời rằng cậu không có hứng thú với việc đó, cùng người khác kết giao là việc thật nhàm chán và lãng phí thời gian. Chẳng bằng chuyên tâm luyện tập kiếm pháp, khi nào rảnh thì cùng sư phụ nói chuyện phiếm còn vui vẻ hơn.
Đáng lẽ là sư phụ nếu nghe được lời này chắc hẳn nên cao hứng, nhưng Thên Quyền lại lo lắng cậu sống cô lập quá mức, không có bằng hữu đâu phải chuyện tốt gì.
Đang mải mê suy nghĩ, bỗng nhiên tiếng ồn ào từ ngoài cửa truyền đến, Vân Kiêu thần sắc trầm xuống, trên mặt mang vẻ tức giận. Thây biểu cảm cậu như thế, Thiên Quyền đứng lên hỏi hạ nhân:
“Người nào ồn ào?”
Lập tức có tên thị vệ chạy đến suýt ngã vội vàng bẩm báo: “Lão gia, ngoài cửa có vài tên thiếu niên gây sự, thị vệ nào ngăn cản đều bị chúng đánh ngã hết xuống đất… ”
Vân Kiêu ngồi kế bên nghe xong lửa giận trong mắt càng tăng, rất nhanh nắm tay đã siết chặt đến phát run.
Thiên Quyền cất bước ra ngoài, lạnh lùng nói: “Bổn Tướng thật muốn xem xem là ai lớn mật như vậy, dám cả gan ở trước phủ ta gây chuyện?!”
“Sư phụ!” Vân Kiêu vội vàng giữ chặt Thiên Quyền: “Sư phụ cứ mặc đi, chỉ là bọn người rỗi việc, con đi đuổi chúng là được rồi.”
“Hửm?” Khó mà thấy thái độ sốt ruột này của cậu, ý cười Thiên Quyền càng sâu, cũng càng muốn biết những người náo loạn ngoài cửa là ai, liền vỗ vỗ bờ vai Vân Kiêu: “Không cần, sư phụ hôm nay hồi phủ sớm, đang nhàn nhã không có việc gì làm. Đi thôi! Chúng ta cùng ra xem.”
Vân Kiêu chẳng thể ngăn lại, đành bất lực theo chân Thiên Quyền đi về phía đại môn.
Phủ đệ này dù không tính là nơi xa hoa bậc nhất, nhưng phía trên hai chữ “Tướng phủ” như được họa bằng bạc, khắc bằng sắt, cứng cáp hữu lực, trước cửa đôi sư tử đá trợn mắt nhe răng, trông rất sống động, đại môn sơn son càng biểu thị thêm sự uy nghi của nhà quan.
Hiện giờ đại môn như cảnh chợ bàn hỗn loạn, khắp nơi trên mặt đất là những tên thị vệ bị đánh ngã, vài tên thiếu niên vẻ mặt đắc ý đang đứng tựa người vào cánh cửa lớn. Trong đó có một gã thân thể cường tráng, da ngăm ngăm đen khoa trương lớn tiếng gọi: “Vân Kiêu! Vân Kiêu, mau ra đây!!”
Bọn họ cứ thế làm càn, nhưng xung quanh mấy người thị vệ lại không biết phải làm sao, những thiếu niên này tuy còn trẻ mà võ công lại cao cường, vừa ẩu đả một trận làm cho ai nấy đều ăn không ít đau đớn, thân thể cũng thấm mệt. Hơn nữa trên người những thiếu niên kia đều là quần áo chỉnh tề, vải vóc thượng hạng, chỉ sợ là con cháu quan lại, họ đương nhiên chẳng hề dám đắc tội với ai.
Thiên Quyền đi ra nhìn thấy tình cảnh trên liền thấy buồn cười, mà Vân Kiêu theo sau lại tức giận đến nỗi hai mắt lóe ra hàn quang.
Thiếu niên cầm đầu vừa thấy Vân Kiêu đi ra, khẽ nhếch miệng nở nụ cười, quay đầu nói với mấy tên đồng bọn: “Ta nói rồi, chỉ cần gây rối, chắc chắn hắn phải ra gặp chúng ta.”
Một công tử vận lục bào đứng gần đó hì hì cười: “Cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra biện pháp lỗ mãng như vậy.”
“Xùy! Không cần ngươi quản.”
Thiên Quyền tiến lên một bước, cao giọng hỏi: “Chẳng hay mấy vị huynh đệ đây vì cớ gì lại ở trước phủ Bổn Tướng gây chuyện?”
Hắn vừa xuất hiện, mấy tên thiếu niên nhất thời ngẩn cả người. Thiên Quyền thật sự cao lớn, hơn hẳn bọn họ một cái đầu. Chưa nói đến người này một thân quan bào khí độ bất phàm, ánh mắt không biểu lộ sự giận giữ mà toát lên khí thế uy nghi làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào, chỉ nghe hắn hỏi một câu, đã biết ngay đó là sự uy nghiêm của kẻ bề trên. Chẳng cần suy đoán nhiều, người đối diện bọn họ, nhất định là chủ nhân phủ này ——- Hàn Quân Trọng, Hàn Thừa Tướng.
Bọn họ cũng không muốn đắc tội với Hàn Quân Trọng, vốn tưởng rằng giờ lâm triều còn chưa chấm dứt, không ngờ kế hoạch vừa thực hiện đã đụng phải Thiên Quyền mới hồi phủ.
“Ta…ta… ” Thiếu niên cầm đầu tuy là to gan lớn mật, nhưng gặp mặt Hàn Thừa Tướng, cư nhiên chẳng biết phải trả lời thế nào.
Phía sau, thiếu niên vận lục bào đã nhanh chóng trấn định tâm tưởng, hướng Thiên Quyền chắp tay hành lễ: “Tại hạ là cháu họ của Cơ Vô Ảnh, cũng là con trai Binh bộ Thượng thư Cơ Hưng, xin bái kiến Hàn Thừa Tướng.” Nói xong lấy gót chân đạp đạp người bên cạnh một cước, thiếu niên kia cũng không ngu dốt, lập tức chắp tay nói: “Tại hạ Hoắc Bộ, con trai của Mã quân ti bộ Chỉ huy sứ Hoắc Lực.”
Thiên Quyền nhìn lướt qua hai người trước mặt, ánh mắt chiếu đến một gã thiếu niên đứng chắp tay sau lưng, thủy chung ngẩng đầu nhìn biển “Tướng phủ” treo ngoài cửa, miệng than thở gì đó, ngay cả ánh mắt Cơ Vô Song chiếu đến cũng làm như không thấy. Bất đắc dĩ, Cơ Vô Song đành phải thay hắn nói vài lời: “Hắn gọi Lý Húc, là cháu của Lễ bộ Thị lang Lý Kì.” Nheo mắt nhìn Vân Kiêu phía sau Thiên Quyền đang tức giận trừng bọn hắn, khẽ nuốt nuốt nước miếng, thiếu niên cẩn thận lùi từng bước, lùi cho tới khi thân hình khôi ngô của Hoắc Bộ vừa vặn cản được ánh mắt như muốn giết người của Vân Kiêu, mới tiếp tục hướng Thiên Quyền giải thích: “Chúng ta mạo muội đến quý phủ quấy rầy, là muốn mời Vân Kiêu cùng nhau dạo chơi. Tuy nhất thời nóng vội mạo phạm, nhưng Hàn Thừa Tướng là người có tấm lòng bao dung, chắc sẽ không cùng hậu bối chúng ta so đo chứ?”
Thiếu niên kia mới nói mấy câu đơn giản nhưng đã làm rõ thân phận cũng như mục đích của bản thân, thuận tiện tránh để Thiên Quyền bắt bẻ, cũng làm người ta chẳng thể dựa vào điều gì để giáo huấn bọn họ. Thiên Quyền chỉ cười, nhìn vào đôi mắt trong suốt dường như chẳng có một tia ác ý gì kia, nhưng tâm tư lại ranh ma khó đoán. Hắn liền cố ý dập tắt nhuệ khí đối phương, đôi mắt ngưng trọng, nghiêm khắc nói: “Đã là công tử nhà quan phải biết làm gương cho dân chúng, nhưng hiện giờ lại giương oai giễu võ trước phủ đệ, coi uy nghiêm của quan viên triều đình như không có gì. Biết luật lại phạm luật, tội tăng thêm một bậc. Bổn Tướng nay không so đo với các ngươi, thì dân chúng sẽ nghĩ sao về những người nắm giữ trong tay luật pháp?”
Lời lẽ hắn đanh thép, từng từ vang xa, vọng đến khắp chốn, ba gã thiếu niên xưa nay tâm cao khí ngạo, nhưng vì những lời giáo huấn đó mà khoanh tay cúi đầu.
Thiên Quyền nhìn bộ dáng bọn họ, ước chừng cũng đã biết sai, nghĩ tới mấy người này bởi do thân phận mà tự sinh kiêu căng, cũng không quát lớn, thanh âm hạ thấp hơn: “Nếu là bằng hữu của Vân Kiêu, vậy thỉnh mời nhập phủ. Qua đợt náo loạn ban nãy, các vị công tử chắc đã đói bụng rồi. Hàn An, nhanh phân phó xuống dưới, chuẩn bị thêm ba bộ bát đũa.”
Bọn Hoắc Bộ ngơ ngác nhìn nhau, làm sao họ cũng chẳng thể ngờ Hàn Thừa Tướng lại mời mình vào phủ khoản đãi như vậy, hơn nữa thái độ cường ngạnh kia căn bản không cho họ con đường cự tuyệt. Cơ Vô Song bất chợt nghĩ ra một phép liên tưởng, trường hợp này nghĩ thế nào vẫn giống với tình cảnh…. mấy người săn bắn hay đem đàn dê béo lùa vào trong lồng, mà trong đó giam giữ sẵn một con mãnh thú bị bỏ đói đã lâu.