Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 38: Có chán ghét hay không



Editor: Puck - 

Bên trong sòng bạc ở Úc Thành, nhìn đám người mặt mũi tham lam đi tới đi lui chung quanh, Lâm Hi nâng lên nụ cười cực kỳ xinh đẹp.

Úc Thành là một hòn đảo, chế độ khác trong nước, đánh bạc ở đây là hợp pháp. Rất nhiều người trong nước muốn chơi vài ván, đa số sẽ chọn ngồi thuyền tới đây.

“Lâm Hi, em muốn chơi cái gì?” Tùy ý cầm mấy thẻ đánh bạc vài ngàn, Tiếu Thần mỉm cười hỏi.

“Tùy tiện.” Gian phòng này là nơi cao cấp nhất lớn nhất trong sòng bạc ở Úc Thành, cách chơi phong phú đều có. Cô tới đây tìm vui, không phải tìm kích thích, đánh bạc có thể chơi vài ván, không phải thần bài gì, một khi nghiện rồi, gia sản nhiều hơn cũng không đủ chơi.

Ánh mắt quét đến bàn bài cào, Tiếu Thần mím môi cười một tiếng, “Vậy thì chơi bài thôi.”

“Thế thì chơi vài ván.”

...

Sau một tiếng, thẻ đánh bạc vài chục ngàn đồng càng lúc càng nhiều ở trước mặt Lâm Hi, gần như chất thành một núi nhỏ, tính sơ sơ, chỗ này cũng có hơn năm triệu. Thần thoại ở Úc Thành một đêm chợt giàu vĩnh viễn không thiếu, nhưng thua muốn nhảy lầu cũng một bó to, nhưng người có thể trong vòng một giờ ngắn ngủi dùng một trăm ngàn đồng thắng được hơn năm triệu thật sự không nhiều lắm.

“Lâm Hi, kỹ thuật của em cũng quá tốt.” Tiếu Thần nhìn thẻ đánh bạc vài chục ngàn lóe vàng, gần như nhìn đến trợn tròn mắt. Thật sự không nghĩ tới, Lâm Hi chơi bài có thể chơi tốt như vậy, một giờ đã thắng được năm triệu.

Mắt to giống như mê hoặc lòng người chớp chớp, lông mi dài mảnh vểnh lên cũng nhiễm ý cười, môi hồng nâng lên đường cong mê người, Lâm Hi mím môi cười nhẹ: “Em chơi từ khi mười tuổi.” die ennd kdan/le eequhyd onnn

Trong sòng bạc tiếng người huyên náo, rất có thể kích thích thần kinh người ta, Tiếu Thần lôi kéo Lâm Hi đến phòng khách quý.

Trong phòng khách quý, Lâm Hi chơi xúc xắc với cao thủ lợi hại nhất trong sòng bạc, khi cô một lần nữa lắc ra ba con sáu, cao thủ trẻ tuổi này cũng đen mặt rồi.

Cuối cùng vẫn là Lâm Hi cảm thấy không hứng thú, thôi đánh bạc, ngược lại mang theo Tiếu Thần đi dạo trên đường cái, hoàn toàn đảm nhiệm du khách đến dạo chơi rồi.

Hai người Lâm Hi và Tiếu Thần chơi thật vui vẻ ở Úc Thành, ở đế đô Quyền Hạo lại không dễ chịu.

Mười hai giờ khuya, bóng dáng Lâm Hi vẫn không xuất hiện ở nhà họ Quyền.

Bóng dáng cao lớn đứng bên cửa sổ không nhúc nhích, tròng mắt thâm thúy thêm vào lo lắng, Quyền Hạo nhíu mày, càng nhìn cảnh đêm xinh đẹp đáy lòng càng lạnh.

“Thiếu gia, cậu nghỉ ngơi trước đi.” Trần Tiêu một mực trung thành với Quyền thiếu khuyên nhủ.

Thường ngày vào lúc này tiểu thư đã sớm trở lại ngủ, mà đêm nay tiểu thư chậm chạp không về, người phái ra ngoài lại không thể tra ra được tiểu thư đi hướng nào. Thiếu gia nhà mình lo lắng đến ăn không ngon cũng không đi nghỉ ngơi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Còn không có tin tức của Hi nhi sao?” Đã trễ thế này, cô còn chưa trở lại, anh làm sao mà ngủ được.

“Đúng, thiếu gia.” Trần Tiêu khựng lại, trong mắt lóe ra lo lắng, “Thiếu gia, tài lái xe của tiểu thư rất tốt, tốc độ lái xe có thể so sánh với tay đua xe cao cấp, ai cũng không biết cô ấy lái xe đến đâu, cũng không ai biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu? Nhưng mà theo tính tình và phương thức làm việc của tiểu thư, chắc sẽ không xảy ra ngoài ý muốn, cho nên thiếu gia cậu không cần quá lo lắng, nghỉ ngơi trước đi.”

“Trần Tiêu, việc đời không có tuyệt đối, làm sao cậu khẳng định Hi nhi sẽ không xảy ra điều gì ngoài ý muốn?” Anh lo lắng không phải điều này, mà lo lắng Hi nhi sẽ như vậy mà biến mất trong thế giới của anh. Mấy ngày trước Hi nhi oán trách anh, cô không thích nhiều người đi theo cô như vậy, cũng không thích cách sống hiện tại. dfienddn lieqiudoon

“Thiếu gia, có vài lời không biết tôi có nên nói hay không?” Trần Tiêu cân nhắc trong lòng, vẫn muốn nói lời giấu trong đáy lòng ra khỏi miệng.

“Nói.”

“Tiểu thư không thích cách sống như thế này, cô ấy ghét một đám người âm thầm đi theo sau lưng cô ấy.” Anh chăm sóc nhị tiểu thư cũng đã ba năm, không hiểu nhiều tính cách của cô, nhưng anh hiểu rất rõ cô giận và chán ghét. “Ngày hôm qua khi cậu không ở nhà thì tiểu thư phát cáu rất lớn với Lý Thắng.”

Khi Quyền Hạo định nói chuyện thì Lý Thắng vội vội vàng vàng đi tới, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Quyền Hạo, cả người đều đang run rẩy, hơi run run nói, “Thiếu gia, chúng tôi tìm được xe của tiểu thư ở bên bờ biển.”

“Hi nhi đâu?” Ánh mắt anh tiết lộ khẩn trương. Đầu năm khi cô biết lái xe rồi, vì để cho cô vui vẻ, anh mua rất nhiều xe thể thao mà cô thích. Sau khi có xe, cô ra cửa không bao giờ cần tài xế nữa.

Lý Thắng e sợ cắn chặt răng, “Chúng tôi không tìm được tiểu thư.”

Quả nhiên, như Trần Tiêu đoán, không nghe được tin tức tiểu thư nhà mình, Quyền thiếu đen mặt, môi mỏng mím thành một đường thẳng, thoạt nhìn vô cùng không vui.

“Tiếp tục tìm, còn lo lắng cái gì?” Quyền Hạo tức giận, tức giận thẳng tắp lên cao, gầm nhẹ nói.

“Dạ, thiếu gia.” Lý Thắng bị sợ đến không dám dừng lại lâu, bước chân hốt hoảng đi ra ngoài.

“Thiếu gia, có muốn tăng thêm người tìm kiếm tiểu thư không?” Trần Tiêu nghe được tin tức này, trong lòng cũng cảm thấy có cái gì đó rất không đúng.

Mắt lạnh liếc nhìn Trần Tiêu, vẻ mặt Quyền Hạo lạnh nhạt, trong mắt chứa đầy lo lắng.

Không có cô ở bên cạnh, thân thể trống rỗng vô tận, lo lắng tràn ngập đáy lòng anh.

Máu không còn sôi trào nữa, giờ phút này tâm tỉnh rối loạn, luống cuống, ánh mắt chán ghét của cô một lần nữa hiện lên trong đầu. Lòng trống không, giống như có thứ gì đó đang rời anh mà đi, cảm giác vô lực này khiến cho cả người anh run lên. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Thở hổn hển giống hệt hít thở không thông, tay trái anh bám vách tường, tay phải nắm thật chặt chỗ tim.

“Thiếu gia, ngài sao vậy?” Trần Tiêu quan tâm hỏi. Đêm nay không phải đêm trăng tròn, sao thiếu gia nhìn khổ sở như vậy?

Cảm giác trống rỗng và khổ sở cuốn lấy toàn thân, Quyền Hạo càng dùng sức cầm chặt chỗ tim.

Một lúc sau, Quyền Hạo khôi phục bình thường, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt âm u.

Xe Lâm Hi đậu trên bờ biển, chiếc xe Ferrari màu đỏ đoạt mắt người.

Hướng mắt ra phía gió biển thổi tới, tóc đen rối loạn, cũng rối loạn lòng người.

“Thiếu gia.” Gió biển mạnh mẽ thổi tới đến Trần Tiêu đứng không vững.

Bờ biển dưới màn đêm, màu sắc xanh lam mê người không nhìn thấy nữa, đánh tới trực diện là gió biển có vị mặn.

“Tìm một lần nữa toàn bộ chung quanh, cho đến khi tìm được cô ấy mới thôi.” Âm thanh lạnh lùng vang dội bên bờ biển, gương mặt tuấn mỹ như thiên thần bị ý lạnh bao vây. Quyền Hạo đứng bên bờ biển, mặc cho gió biển đập vào mặt anh.

“Dạ, thiếu gia.”

Đã là mùa đông rồi, gió lạnh thổi khiến cho người ta không thoải mái, Trần Tiêu thở dài bất đắc dĩ, sờ cửa xe bóng loáng, móc điện thoại di động trong túi ra, gọi số quen thuộc.

Bên tai lại một lần nữa truyền đến, số điện thoại ngài gọi không thể kết nối, xin chờ chút nữa.

“Tiểu thư, ngài rốt cuộc đi đâu?”

Ở bên kia Lâm Hi và Tiếu Thần sớm ở trên thuyền chơi rất vui vẻ, có lẽ cảm nhận được điều gì, cô lấy điện thoại vẫn để trong túi ra, phát hiện không biết điện thoại di động tắt máy từ lúc nào.

Mới vừa mở mấy, thấy thông báo 150 cuộc gọi nhỡ và hơn ba mươi tin nhắn, Lâm Hi hơi sửng sốt.

Những cuộc gọi nhỡ này chỉ có một là của Trần Tiêu, còn lại đều của Quyền Hạo, hơn ba mươi tin nhắn này tất cả đều là của Quyền Hạo, nội dung tin nhắn gần như giống nhau.

Nằm ở trên lan can thuyền, Lâm Hi gọi điện thoại cho Trần Tiêu, cảm thấy cần thiết phải nói một tiếng với Trần Tiêu đêm nay cô không về.

Cầm điện thoại di động bất đắc dĩ nhìn biển khơi, khi Trần Tiêu nghe thấy tiếng chuông vang lên thì cẩu thả nhìn. Thấy điện thoại biểu hiện gọi tới là tiểu thư nhà mình thì mắt anh trừng đến tròn vo, vội vàng nhấn nút nghe: “Tiểu thư, cô ở đâu vậy?”

Tròng mắt Lâm Hi nhìn nước biển, “Tôi đang ở...” Lời còn chưa nói hết, Tiếu Thần và mỹ nữ đùa giỡn bên cạnh không cẩn thận đụng chạm vào cánh tay phải của cô, tay phải thả lỏng, điện thoại di động thẳng tắp rơi vào trong nước biển.

Mắt to chớp chớp, Lâm Hi khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, bình tĩnh nhìn vào điện thoại di động biến mất trong tầm mắt của cô.

Tiếu Thần phát hiện không đúng, xoay người liếc mắt nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Lâm Hi, cảm thấy tò mò, “Lâm Hi, em làm sao vậy?”

Tay phải trống không mở ra trước mặt Tiếu Thần, Lâm Hi buồn bực, “Điện thoại di động của tôi rơi vào trong nước.”

“Không phải chỉ là một chiếc điện thoại sao, có gì mà phải buồn bực.” Tiếu Thần tiêu tiền như nước đã quen, không đặt chiếc điện thoại di động không đáng tiền của Lâm Hi vào trong mắt. Anh đẩy một trai lai điển trai tới trước mặt Lâm Hi, cằm khẽ nâng lên, “Muốn chơi thì chơi vui vẻ chút, trai lai điển trai này thuộc về em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.