Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 39: Người đàn ông kia



Editor: Puck -

Biển rộng dưới đêm tối không có vẻ đẹp như ban ngày, chỉ có tiếng sóng lớn.

Gió biển lạnh lẽo thổi trên gương mặt đẹp, mái tóc đen nhánh tung bay trong gió, điểm sáng lấp lánh trong tròng mắt đen ảm đạm xuống, đôi tay tùy ý đặt lên lan can, Lâm Hi yên lặng đứng bất động tại chỗ. Ồn ào náo động chung quanh dường như không hợp với cô yên tĩnh, cô dường như là tiên nữ ngăn cách với đời, cao quý, thần thánh, không thể xâm phạm.

“Lâm Hi, bây giờ đã hai giờ sáng, em không về phòng ngủ hả?” Tiếu Thần chơi cả ngày lộ vẻ mệt mỏi, thấy Lâm Hi mắt cũng không chớp nhìn chăm chú vào mặt biển, tò mò hỏi.

“Anh mệt mỏi thì anh đi nghỉ ngơi, không cần để ý đến em.” Giọng Lâm Hi hơi trầm thấp, tầm mắt chưa từng rời khỏi mặt biển.

“Biển lớn như vậy có gì để nhìn?” Lâm Hi đã đứng ở đây nhìn biển hai giờ rồi, còn chưa nhìn đủ sao, biển này có gì để nhìn.

Xoay người nhìn thẳng vào vẻ mặt vô cùng hoài nghi của Tiếu Thần, Lâm Hi khẽ mỉm cười, “Em rất thích biển.”

“Thích thì thích, cũng không cần ngắm biển vào nửa đêm canh ba chứ?”

“Nửa đêm canh ba ngắm biển làm phiền đến anh à?”

“Không làm phiền, nhưng ít ra nhìn thấy cũng cảm giác không thoải mái.”

“Cút.” Lâm Hi tức giận nói.

“Vậy em tiếp tục từ từ xem biển đi, anh đi sảnh chính lầu hai chơi, em xem chán rồi nhớ về nghỉ ngơi.” Bọn họ đang ở trên một chiếc du thuyền hào hoa, trên đất liền có những thứ gì, cơ sở giải trí này càng thêm không thiếu. di3n~d@n`l3q21y"d0n

“Ừm”. Lâm Hi gật gật đầu.

Quay người lại tiếp tục nhìn sóng gợn trên mặt biển, tròng mắt Lâm Hi càng lúc càng mờ, linh khí hoàn toàn không có.

Tay trái ấn lên vị trí trái tim, cảm nhận tim nhảy lên, khóe môi khẽ nhếch, kiêu căng lơ lửng giữa hai chân mày. Không biết nhìn bao lâu, cô cảm thấy hai chân cũng tê dại rồi.

Cúi mi mắt xuống, nhìn chăm chú vào nền bằng phẳng, Lâm Hi xoay người chuẩn bị đi về nghỉ ngơi, không ngờ đâm đầu vào một người mà cô không thể tưởng tượng nổi.

Anh ta, một thân âu phục màu đen chính tông, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tuấn tú lại mang theo mùi vị quyến rũ, nhưng trên người anh ta lại tản mát ra hơi thở lạnh lùng, tổng hợp quyến rũ này, khiến cho người ta có cảm giác tim đập thình thịch. Đôi mắt hẹp dài tập trung mà thâm tình, giống như chỉ cần nhìn một cái, bạn sẽ bị đắm chìm.

Đáy mắt thoáng qua tia kinh ngạc, cô mím mím môi hồng, trừng mắt nhìn vào, tầm mắt vô cùng rõ ràng, xác định cô không hề hoa mắt, cũng không xuất hiện ảo giác. Anh ta chân chân thật thật xuất hiện trước mắt cô, ba năm trôi qua, cô không ngờ còn có thể gặp lại anh ta.

Không tự chủ hạ thấp mắt xuống, không trực tiếp nhìn thẳng anh ta, cô nâng khóe môi lên cười lạnh.

Thẩm Cảnh Kỳ nhìn chăm chú cô bé trước mắt mấy giây, đôi môi khẽ mím, chút ý cười hiện lên trên mặt.

Bây giờ cô ở trước mặt anh ta chính là một người xa lạ, mà anh ta là người xa lạ nhưng cô hiểu rõ.

Bước chân không ngừng lại, cô đi qua bên cạnh anh ta, khi đi qua bên cạnh anh ta thì cô ngửi được mùi vị quen thuộc thấm vào gan ruột. Gặp lại, rất lạnh nhạt, trên mặt cô treo ý cười nhẹ nhàng, giống như tất cả trước kia chưa từng xảy ra, cuộc sống của cô và anh ta ở thế giới khác nhau, kiếp trước như thế, kiếp này cũng như thế.

Tròng mắt giống như có thể thu hút tâm thần người ta chớp chớp, anh nhìn chằm chằm vào cô đang đi qua bên cạnh anh. dieendaanleequuydonn

Khi cô chuẩn bị biến mất ở trên hành lang, giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh vang lên, “Hi Nhi.”

Bước chân không vì tiếng kêu này của anh ta mà ngừng lại, vẻ mặt của cô không thay đổi, tròng mắt dâng lên nụ cười vô tận.

Tiếng bước chân gần như im ắng biến mất sau lưng anh, anh xoay người nhìn thẳng vào bóng lưng của cô, tình yêu thoáng qua rồi biến mất trong tròng mắt. Anh chậm rãi nâng tay phải lên, vuốt ve vị trí tim cách áo, than nhẹ như thế nỉ non như thế, “Hi Nhi, là em sao?”

Đi trên hành lang, bước chân Lâm Hi không còn trầm ổn như vừa rồi, hơi rối loạn rồi, khắp khuôn mặt là vẻ rối rắm, nào còn lạnh nhạt như vừa rồi.

Thật sự gặp quỷ, ba năm trôi qua, bọn họ lại dùng phương thức này gặp lại nhau.

“Này, phục vụ hả?” Trịnh Thủy Tinh đẩy cửa đi ra, thấy Lâm Hi, hỏi rất không tôn trọng.

Phục vụ! Lâm Hi theo phản xạ nhìn về phía phát ra âm thanh, Trịnh Thủy Tinh đang cau mày nhìn cô.

Nhìn đằng trước đằng sau một chút, ở trên hành lang này, chỉ có một mình cô, cô không khó hoài nghi người phụ nữ có dáng dấp xinh đẹp trước mắt đang gọi cô, “Xin lỗi, tôi không phải là phục vụ.” Cúi đầu nhìn bộ trang phục nữ kiểu tây hai màu đen trắng trên người, lúc này cô muốn hành hung Tiếu Thần, chuẩn bị quần áo cho cô là thứ đồ chơi gì?

Trịnh Thủy Tinh hoài nghi nhìn Lâm Hi, dáng vẻ rất không tin tưởng, “Cô không phải phục vụ, vậy mặc đồng phục phục vụ làm gì?”

Tầm mắt Lâm Hi vô tình quét qua người áo đen như hung thần ác sát đang đi về phía bên này, ngầm nghe trộm lời người áo đen nói, cô rất có hứng thú quan sát cô gái trước mắt. die~nd a4nle^q u21ydo^n

Một đám người áo đen nhìn thấy Trịnh Thủy Tinh thì rất kích động, chạy vội tới, mắt thấy chuẩn bị đến trước mặt Trịnh Thủy Tinh. Lâm Hi duỗi ngón trỏ, chỉ về phía người áo đen đang tới, “Tôi không phải phục vụ cũng không gấp gáp, nhưng đám người kia giống như đang tìm cô.”

Trịnh Thủy Tinh nhìn theo hướng Lâm Hi chỉ, thấy đám quỷ oan hồn quen thuộc kia, nụ cười giống như mướp đắng! Mẹ nó! Đám đòi nợ này sao tìm thấy cô nhanh như vậy! Trong lòng thầm mắng một câu, cô co cẳng chạy nhanh như bay.

Nhìn bóng lưng cô gái chạy thật nhanh, Lâm Hi không khỏi cười ra tiếng.

Thật sự là một người có ý tứ!

Nơi này là lầu bốn, gian phòng của cô ở lầu năm, cô móc thẻ mở cửa phòng ra, mới vừa mở cửa phòng, một bóng dáng lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai vọt vào trong phòng của cô.

Cặp mắt chớp chớp, cô không hoa mắt chứ?

“Cô bé, có thấy một người phụ nữ ăn mặc rất lẳng lơ không?” Một người đàn ông có vẻ mặt dữ tợn, giọng nói hung dữ mạnh mẽ rất có tính đe dọa hỏi cô.

Tuy đáy lòng buồn cười, nhưng cô vẫn giữ tốt lạnh nhạt trên mặt. Nghĩ đến cô gái mới vừa rồi được cô cho phép chạy vào trong phòng, cô cau mày, không vui nói, “Không thấy.”

Một đám người áo đen giống như rất không tin tưởng cô, thò đầu liếc nhìn phòng cô mấy lần, không nhìn thấy bóng dáng Trịnh Thủy Tinh. Suy tính đến thân phận khách ở lầu năm đều rất không tầm thường, bọn họ cũng không dám quá đáng, không cam lòng rời khỏi lầu năm, tiếp tục đến chỗ khác tìm Trịnh Thủy Tinh bọn họ muốn tìm.

Đóng cửa lại xong, trước mắt cô xuất hiện Trịnh Thủy Tinh vội vã cuống cuồng.

“Vị tiểu thư này, mời đi ra ngoài cho.” Không nhìn cô gái xa lạ này thêm một lần, Lâm Hi rất không khách khí hạ lệnh đuổi khách. Cô không cần biết cô gái này tại sao bị người đuổi theo, hiện giờ cô chỉ muốn mời cô ta ra ngoài.

Trịnh Thủy Tinh mím mím đôi môi đỏ mọng, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt, giả vờ dáng vẻ đáng thương, “Em gái nhỏ, đám người áo đen kia lòng dạ độc ác, lại muốn chị đi ngủ cùng với một lão già, em có thể thương thì thương chị đi, chứa chấp chị một đêm thôi.”

Nhìn kỹ Trịnh Thủy Tinh từ trên xuống dưới một lần, Lâm Hi không sinh ra được chút lòng đồng tình nào, ánh mắt dừng lại trên ngực đầy đặn mê người của chị ta, lại liên tưởng đến người phụ nữ lẳng lơ mà người đàn ông áo đen vừa nói, cô cười rất không phúc hậu.

“Tại sao tôi phải tin tưởng chị?” Cười xong, hai mắt Lâm Hi chứa khinh bỉ, “Nếu chị không tự mình rời đi, vậy để tôi gọi bảo vệ lên đuổi chị đi?”

Trò diễn rốt cuộc diễn không nổi nữa, Trịnh Thủy Tinh thu hồi dáng vẻ mảnh mai, “Cùng là phái nữ, gặp phải chuyện như vậy, em cũng nên giúp chị một chút, sao lại thấy chết mà không cứu chứ?”

“Chờ đến khi chị sắp chết lại nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.