Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 42: Bởi vì quá ngu



Editor: Puck 

Khi Tiếu Thần đưa Lâm Hi về đến nhà họ Quyền thì nhìn thấy người hầu bận rộn ra ra vào vào, chuông báo động trong lòng vang lên.

Một bước ra khỏi xe, Lâm Hi thấy Trần Tiêu vội vàng hấp tấp, nhíu đôi mày thanh tú, nghi ngờ chợt lóe lên trong mắt. Đã xảy ra chuyện gì?

Khi Trần Tiêu thấy tiểu thư nhà mình xuất hiện, tròng mắt muốn trợn lòi ra, mừng rỡ nói, “Tiểu thư, cuối cùng cô đã trở lại.” Vốn tưởng rằng tiểu thư biến mất không muốn trở về nhà họ Quyền, ai ngờ bây giờ tiểu thư trở về tới, nhìn dáng dấp không giống như chuẩn bị rời đi, nhìn mệt mỏi trong mắt cô ấy, giống như ngày hôm qua đi chơi.

“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Hi không hiểu hỏi Trần Tiêu có gì mà vui mừng.

“Thiếu gia bị bệnh.” Buổi trưa thiếu gia nhà mình kéo thân thể bệnh tật, mặc cho bất kỳ ai ngăn cản, cố ý đi tìm tiểu thư, ai ngờ thiếu gia hứng một cơn gió lạnh buổi trưa, khó khăn lắm mới hạ sốt, hiện giờ bệnh lợi hại hơn, vốn là sốt nhẹ, giờ chuyển thành sốt cao.

“Bệnh gì?” Thân thể Quyền Hạo nhất định tốt, ở cùng anh ba năm, cô chưa từng thấy anh bị cảm gì cả. Ngày hôm qua vẫn còn rất tốt, sao nói bệnh cái liền bệnh.

“Nóng sốt.” Cũng vì đi tìm cô dính mưa và gió lạnh gây ra đó. Câu nói sau cùng, Trần Tiêu yên lặng nói thầm trong lòng.

“Tiếu Thần, anh về trước đi, hôm nào tìm anh chơi tiếp.” Lâm Hi liếc mắt nhìn Tiếu Thần đang đứng tựa lưng vào xe. die~nd a4nle^q u21ydo^n

Tiếu Thần cười cười với cô, lái xe rời đi.

Anh có một dự cảm chẳng lành, tiếp theo có phải anh rất xui xẻo?

“Tiểu thư, phu nhân đã tới.” Trần Tiêu cẩn thận nhắc nhở.

Lạnh lùng liếc nhìn Trần Tiêu, Lâm Hi không nói một lời, đi vào bên trong.

Trong phòng, Quyền Hạo như búp bê gốm sứ yếu ớt nằm trên giường, mồ hôi trên trán nhỏ xuống từng giọt, trên mí mắt không yên giật tới giật lui, môi mỏng khẽ mở, mê sảng, cẩn thận nghe, thì ra anh đang gọi Hi nhi.

Phó Trường Thanh nhìn cậu con trai bé bỏng mình yêu thương nhất yếu ớt nằm trên giường như thế, trong lòng không dễ chịu. Bà biết tầm quan trọng của người trong số mệnh với con trai, người trong số mệnh không thấy, con trai nóng vội và đau lòng, bà nhìn ở trong mắt, nhưng không thể giúp được gì cho con.

Cô nhóc Lâm Hi này đi đâu? Sao vô duyên vô cớ không thấy tăm hơi.

Đẩy cửa đi vào, Lâm Hi thấy Phó Trường Thanh tỏ vẻ đau lòng, Quyền Hạo là bệnh nhân bị không để ý đến rồi.

Bình tĩnh nhìn chăm chú vào Lâm Hi đột nhiên trở về, tâm tình Phó Trường Thanh lúc này không thể dùng vui vẻ để hình dung, bà nắm chặt tay phải của Lâm Hi, vội vàng hỏi, “Hi nhi, con đi đâu? Sao giờ mới về?”

Chậm rãi rút tay phải của mình về, cô quét mắt liếc nhìn Quyền Hạo, cũng không biết anh bởi vì cô mà sinh bệnh, “Dì, tối hôm qua con ở Úc Thành chơi một đêm.” Cô cũng không làm chuyện gì phạm pháp, chỉ đi chơi mà thôi.

Dưới cái nhìn của Lâm Hi, lời của cô không sai, cô thành thành thật thật nói tối hôm qua cô đi đâu.

Còn Phó Trường Thanh thở phào nhẹ nhõm, người trong số mệnh của con trai qua muôn vàn gian khổ mới tìm được, cũng không dễ dàng rời bỏ. Cũng may Lâm Hi không sinh ra ý niệm rời khỏi nhà họ Quyền, nếu không con trai của bà không phải ngã bệnh đơn giản như vậy. die nda nle equ ydo nn

“Sao con đi chơi lại không nói một tiếng?” Phó Trường Thanh hơi trách cứ.

Lâm Hi vén tóc rơi che mắt trên trán, hai mắt long lanh vô tội nhìn thẳng vào Phó Trường Thanh, “Con vốn gọi điện thoại báo cho quản gia, con còn chưa nói cho anh ấy, điện thoại di động đã rơi xuống nước.”

Phó Trường Thanh nhất thời im lặng, nhìn con trai vẫn còn đang phát sốt, trong nháy mắt cảm thấy không đáng giá vì con trai. Tối hôm qua Lâm Hi đi chơi, con trai bà đi tìm Lâm Hi dọc đường, không tìm thấy Lâm Hi, con trai của bà còn sinh bệnh.

Suy nghĩ cẩn thận một chút, Phó Trường Thanh quyết định không tự mình chăm sóc con trai, cứ để cho Lâm Hi chăm sóc đi, con trai vì Lâm Hi mới bị bệnh, “Nó sốt rồi, con chăm sóc nó đi.”

“Người hầu có thể chăm sóc.” Lâm Hi suy tính cũng không suy tính, từ chối thẳng.

Phó Trường Thanh luôn có thói quen lên tiếng ra lệnh, bây giờ bị Lâm Hi từ chối nhã nhặn ngay mặt, sắc mặt bà không được tốt, nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Hi, ra lệnh giống như nữ Vương ở trên vạn người: “Lâm Hi, dì kêu con chăm sóc thì chăm sóc, nói nhảm gì vậy.” Nói thế nào con trai cũng vì con bé mà bị bệnh, cứ để cho con bé chăm sóc con trai một chút, sao lại không chịu!

Khó hiểu nhìn sắc mặt Phó Trường Thanh nói thay đổi là thay đổi luôn, Lâm Hi cũng không muốn xảy ra tranh chấp với bà, chỉ chăm sóc Quyền Hạo thôi! Suy nghĩ một chút, cô không quá tình nguyện lạnh nhạt nói: “Dạ.”

“Đây là thuốc của Quyền Hạo, đợi nó tỉnh, cho nó uống thuốc.” Phó Trường Thanh liếc nhìn căn phòng một vòng, thấy thuốc đặt trên bàn, vội vàng cầm lên nhét vào trong tay Lâm Hi, tốc độ kia giống như chỉ sợ Lâm Hi đổi ý.”

Tay Lâm Hi cầm thuốc, cười nhẹ cũng không lộ ra, “Dạ.”

“Dì đi về trước đây, con chăm sóc tốt cho nó, có nghe không.” Vẻ mặt không chút để ý của Lâm Hi, Phó Trường Thanh e sợ con bé sẽ không chăm sóc Quyền Hạo, trước khi đi còn lạnh giọng dặn dò.

“Dạ.” Lâm Hi hơi buồn buồn, ánh mắt có thể thấy được cô không vui.

Một lần nữa bày thuốc xuống mặt bàn, cô ngồi bên giường, nghiêm túc nhìn kỹ Quyền Hạo bị ngã bệnh.

Đường cong gương mặt như được đao khắc, trong đôi mắt nam tính cất giấu vẻ quyến rũ, đôi môi như đá quý trân quý nhất thế gian điêu khắc thành, mày kiếm rậm rạp, sống mũi cao, da thịt vô cùng nhẵn nhụi mịn màng. Chỉ cần liếc nhìn, cũng biết đây là mỹ nam. d1en d4nl 3q21y d0n

Đáng tiếc, mỹ nam này bây giờ là mỹ nam bệnh, giống như gặp ác mộng, anh nhỏ giọng mê sảng, mím chặt đôi môi.

Cô đã nhìn gương mặt này ba năm, kinh ngạc ban đầu, hiện giờ còn lại là quen thuộc gương mặt này.

Vừa mới bắt đầu cô không thể lý giải được hành động của Quyền Hạo, ba năm chung đụng, cô càng không hiểu được vì sao Quyền Hạo cưng chiều cô. Thật ra thì trong lòng cô vẫn một mực nghĩ tới, khi nào Quyền Hạo kết hôn sinh con, cô chờ đợi bị đuổi ra khỏi cửa.

Nhìn mồ hôi lạnh trên người anh càng lúc càng nhiều, cô bất đắc dĩ thở dài, giọng lạnh lẽo của Phó Trường Thanh vừa nãy vang lên bên tai cô. Cô chấp nhận cầm khăn lông, nhẹ nhàng lau mồ hôi giúp anh.

Lau xong, cô định thu tay lại, không ngờ cổ tay của cô bị một tay của Quyền Hạo đang nhắm chặt hai mắt túm được.

Khi cô đang kinh ngạc thì hai mắt đang nhắm chặt của Quyền Hạo mở ra, tròng mắt đen nhìn chăm chú vào cô, trong tròng mắt hàm chứa vui mừng khổng lồ, anh lật người lên, dùng sức ôm cô vào trong ngực, quyến luyến vô hạn nhẹ giọng vang lên bên tai cô, “Hi nhi.”

Trong giọng nói của anh ẩn chứa khẩn cầu, chờ đợi cùng với thỏa mãn, khiến trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Hi bị ôm chặt quên mất giãy giụa.

Anh ôm quá chặt, hai cánh tay của anh giống như muốn nhào nặn cô nhập vào trong thân thể anh, cô cảm thấy khó thở, “Quyền Hạo, buông tay, tôi sắp không thể thở.”

“Không buông, không buông, cả đời cũng không buông.” Anh giống như đứa nhỏ đang giận dỗi.

Thân và tâm đều được thỏa mãn, anh rất sợ cô biến mất trong thế giới của anh.

Vừa mở mắt ra, thấy khuôn mặt quen thuộc cũng khiến cho anh quyến luyến này, là anh biết đời này anh không thể rời bỏ cô. Vừa nghĩ tới cô không ở bên cạnh anh, anh rất khổ sở rất đau khổ, giống như một người chết đuối, không túm được tấm bèo trôi có thể khiến cho mình yên tâm. Một khi buông cô ra, anh sẽ chết chìm bỏ mình.

Cái trán hiện lên ba vạch đen, nghe lời mang tính trẻ con như vậy, cô dở khóc dở cười.

Nhiệt độ nóng bỏng của anh khiến cho cô rất không thoải mái, cộng thêm hô hấp ít ỏi, cô đen mặt lại, “Quyền Hạo, tôi đếm đến ba, anh buông tay ra cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.