Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 54-1: Kế hoạch rời đi (1)



Editor: Puck

“Tức giận?” Quyền Hạo thấy Lâm Hi làm mặt lạnh, nghĩ đến mới vừa rồi ở trong phòng trêu chọc cô hơi quá mức.

Lâm Hi không để ý đến Quyền Hạo, mặc kệ anh nói gì. Trong lòng cắn răng nghiến lợi, khốn kiếp, dám trêu chọc cô, còn chiếm tiện nghi của cô, cũng may lúc ấy cô có thể nhịn, nếu không nhất định đánh anh tàn phế, mẹ nó!

Trong thang máy hẹp, chỉ có ba người, Lâm Hi và Quyền Hạo đè nén, thoạt nhìn giống như đôi tình nhân giận dỗi, nhân viên khách sạn làm người qua đường Giáp thấy thế, len lén che miệng cười, người trẻ tuổi bây giờ.

“Hi nhi, xin lỗi.” Trêu chọc qua đi, anh cũng hối hận, bình thường cô có thể cười với anh xem như không tệ rồi. Mới vừa rồi, anh không những trêu chọc, mà còn mang theo vài phần tức giận, thiên hạ trên đầu quả tim của anh, thật sự bị người khác lừa chạy thì làm thế nào?

Tay của anh vừa mới chạm vào bả vai cô, đã bị cô vô tình đẩy ra.

“Hi nhi, xin lỗi, xin tha thứ cho anh!” Mỗi khi Quyền Hạo dụ dỗ cô đều ăn nói khép nép, dáng vẻ biết sai là tốt rồi.

Đáng tiếc Lâm Hi không để mình bị xoay vòng vòng, hiện giờ cô vẫn còn nhớ lúc ở trong phòng, anh đối xử với cô như thế nào, cô nhớ rõ người nọ ăn đậu hũ của cô như thế nào, tuy nói cô cũng không phải người ngây thơ, nên hiểu nên làm cô đều trải qua, nhưng bị một người chán ghét chiếm tiện nghi, như thế nào cũng cảm thấy hơi ghê tởm.

Cửa thang máy vừa mới mở ra, Lâm Hi cũng không liếc mắt quay đầu nhìn Quyền Hạo đi theo sau lưng cô, tự nhiên đi về phía trước.

Nhân viên lễ tân nhìn thấy Lâm Hi và Quyền Hạo, tỏ vẻ mờ mịt, nhìn dáng vẻ tức giận của cô gái nhỏ, nhìn dáng vẻ đáng thương như cô vợ nhỏ của trai đẹp, cô buồn bực, cảm giác đôi tình nhân này không đến bước kia.

“Hi nhi, anh biết sai rồi, em đừng tức giận.” Bước tiến của cô càng lúc càng nhanh, anh nắm cổ tay cô kéo cô dừng bước.

Xoay người, cô tức giận lên tiếng châm chọc, “Tôi nào dám chọc tức Quyền thiếu ngài? Ngài là đại thiếu gia nhà họ Quyền cao cao tại thượng, tôi là cái thá gì, nhiều nhất chính là con dâu nuôi từ bé được ngài coi trọng, không quyền không thế, không dám chọc tức ngài, cuộc sống của tôi sẽ không dễ chịu.” d1en d4nl 3q21y d0n

Ngay cả “Ngài” đã nói ra, có thể thấy được cô tức giận thật. Anh cũng trách chính mình trêu chọc cô quá mức, anh hạ mí mắt, dịu dàng nhận sai, “Là lỗi của anh, em đánh anh mắng anh đều được, đừng tức giận.”

Nhìn chung quanh một phen, phát hiện không có thứ gì có thể làm vũ khí, nếu như thật sự có, cô muốn cạy đầu anh ra, chơi gì đâu! “Ơ, có thể để cho Quyền đại thiếu gia ngài cúi đầu nhận sai với tôi, xem ra tôi thật sự có vinh hạnh lớn lao.”

“Xin lỗi.” Quyền Hạo ngoan ngoãn nhận sai, không dám cãi lại.

Lâm Hi tìm kiếm một lúc trong túi áo anh, tìm được chìa khóa xe, “Biết lỗi đúng không, anh cũng đừng lái xe về, anh đi bộ về!” Nếu có tinh lực tràn đầy đến trêu cô, vậy thì đi bộ trở về cho cô, tránh cho quá dư tinh lực.

Cô tính trẻ con như thế, anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, nụ cười bởi vì tức giận mà giống như nhuốm lên màu phấn son, ửng hồng, anh cực kỳ yêu, “Ừ.”

Cô hung ác nhìn anh, bỏ rơi anh, cô đi trước lái xe về.

Bóng chiếc xe xa dần biến mất, nhìn thấy mà anh không khỏi bật cười. Chỉ cần cô có thể hết giận, đi bộ trở về thì có làm sao?

Mới vừa bước vào cửa, Lâm Hi đã nhìn thấy Trần Tiêu cười đến như chân chó, tâm tình vốn không tốt lại dâng lên, tâm tình lúc này của cô hỏng bét tới cực điểm. Hung hăng đập chìa khóa xe lên bàn trà, cô cũng không thèm để ý tới Trần Tiêu, đi thẳng lên lầu.

Nghe tiếng đóng cửa khổng lồ, Trần Tiêu sợ hết hồn, đây là như thế nào?

Cô thay quần áo trên người thành quần áo mặc nhà, đổ tất cả mọi thứ trong túi ra, tìm kiếm nhiều lần, vẫn không phát hiện ra thứ cô muốn tìm. Suy nghĩ một chút, cô lấy công cụ ra, động tác thành thạo tháo điện thoại di động.

Trong đống linh kiện lung tung, cô tìm một hồi, cuối cùng tìm được thiết bị định vị.

Nhìn thiết bị định vị chỉ lớn chừng hạt gạo, cô nhíu chặt chân mày, khẽ nguyền rủa muốn tiếng đáng chết.

Khó trách Quyền Hạo có thể dễ dàng tìm thấy cô như thế, xem ra bên cạnh không có ám vệ đi theo, sản phẩm công nghệ cao này cũng có thể bán hành tung của cô. dinendian.lơqid]on

“Trần Tiêu, anh đi vào cho tôi.” Khó chịu ném thiết bị định vị vào thùng rác, cô gầm nhẹ.

Trần Tiêu đang lén lén lút lút đứng ngoài cửa, đang định liếc trộm tiểu thư nhà mình làm gì, ai ngờ tiểu thư lại phát hiện ra anh. Anh thẳng sống lưng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trên giường rối loạn, trong lòng bất ổn, có phải tiểu thư nhà mình phát hiện ra điều gì hay không?

“Anh không chỉ là quản gia của Quyền Hạo, còn là quân sư bên cạnh anh ta đúng không?” Phiền não quấn lấy cô, lấy giỏ xách ra nện lên người Trần Tiêu, đôi mày thanh tú nhíu chặt một chỗ, lạnh giọng hỏi.

Thiết bị định vị nằm trong thùng rác vẫn còn chiếu sáng lấp lánh, Trần Tiêu muốn không nhìn cũng không được. Bị cái giỏ xách đập nhẹ một cái, anh cũng không cảm thấy gì, “Đúng, tiểu thư.”

“Ai là người đề nghị gắn thiết bị định vị?”

Lúc ấy anh cũng không tán thành gắn thiết bị định vị, chỉ có điều thiếu gia có lệnh, anh không thể không theo. Hiện giờ tiểu thư phát hiện, đây là muốn túm lấy anh khai đao sao? Đừng mà, anh chỉ là tòng phạm, không phải là thủ phạm chính.

Trần Tiêu run run rẩy rẩy cúi đầu, yếu ớt đáp, “Không ai đề nghị, là thiếu gia ra lệnh.” Bán đứng thiếu gia nhà mình, anh không có bất kỳ áy náy, không có ám vệ đi theo bên cạnh tiểu thư, thiếu gia có thể đi theo bên cạnh tiểu thư bất cứ lúc nào, nếu tiểu thư không phát hiện được, đó mới là không bình thường.

Đè nén dục vọng định ra tay, Lâm Hi cười lạnh, “Lắp lúc nào, còn có chỗ nào có thiết bị định vị?” Trên người bị người ta gắn thiết bị định vị, hiện giờ cô mới phát hiện, thật sự đủ chậm chạp. Cô lười phải tìm thiết bị định vị, trực tiếp để Trần Tiêu tìm cho cô.

Trần Tiêu ngẩng đầu lên, nuốt một ngụm nước miếng, hơi sợ hãi đưa tay lấy bông tai của Lâm Hi xuống, “Lần trước sau khi tiểu thư từ Úc Thành trở về thì gắn thiết bị định vị. Không chỉ có trên đồ trang sức của cô, còn có chiếc Ferrari cô thường lái cũng có.” Lần này, anh nói tất cả.

Không ngờ bông tai của cô cũng có thiết bị định vị, Lâm Hi càng nổi giận hơn, gầm thét nói, “Còn không gỡ xuống toàn bộ những thiết bị định vị kia cho tôi, anh tên tòng phạm này cũng phải chịu phạt, đừng giả bộ cho tôi, tôi không bỏ qua chuyện này.” diee ndda fnleeq uysd doon

“Vâng, vâng, tiểu thư.” Trần Tiêu vội chạy ra ngoài.

Nổi đóa nhìn chằm chằm theo bóng lưng Trần Tiêu, cô cắn chặt hàm răng, tức chết cô!

Tức giận, cô đảo tay qua, quét toàn bộ đồ trên giường xuống đất.

Qua một khắc đồng hồ, cô dần dần bình tĩnh lại.

Cả nhà họ Quyền đều biết nhị tiểu thư đang tức giận, những người hầu bình thường không có việc gì thích lắc lư cũng bị sợ làm nơi trút giận, cũng thức thời trốn đi.

Phòng ăn trống trải, chỉ có một mình cô, bên cạnh cũng không có người giúp việc phục vụ, cô cũng không cảm thấy không quen. Sau khi ăn cơm trưa xong, cô trở lại phòng ngủ, nghiêm túc suy nghĩ, về sau nên làm như thế nào!

Chân không giẫm trên mặt thảm ấm áp, cô rất rối rắm, trước kia thời gian ở nhà họ Quyền rất yên ổn, nhưng bây giờ, không yên ổn được rồi, ai biết ngày nào đó Quyền Hạo phát tính cầm thú ăn cô luôn.

Trước có Thẩm Cảnh Kỳ sau có Quyền Hạo, trời ạ, một vị thần bị bệnh, một biến thái, cô đây là trêu chọc ai. Cô đã rửa tay gác kiếm, không đi trộm đồ, sao vận rủi vẫn tìm đến cô?

Nghiêm túc thi hành mệnh lệnh của Lâm Hi, Quyền Hạo nhàn nhã đi trên đường, sau khi gọi điện thoại cho Trần Tiêu, độ cong khóe môi càng cong, mặt mày đều là nụ cười.

Ba giờ sau, Quyền Hạo rốt cuộc chậm rãi trở lại cửa nhà mình.

Vừa thấy thiếu gia nhà mình trở lại, Trần Tiêu dùng sức nặn ra hai giọt nước mắt, làm bộ đáng thương nghênh đón, “Thiếu gia, tiểu thư đang phát giận đấy.” Không sai, tiểu thư nhà mình mới đầu chỉ tức giận, sau khi ăn cơm trưa xong, tiểu thư bổ sung thể lực, đang ở trong thư phòng xa xỉ của thiếu gia đập đồ, hiện giờ thư phòng ngổn ngang, thê thảm không nỡ nhìn.

“Hi nhi như thế nào?” Sớm đoán được cô sẽ tức giận, anh cũng không giật mình.

“Đang đập đồ trong thư phòng của ngài.” Trần Tiêu tỏ vẻ lo lắng. Những bình hoa đồ cổ giá trị xa xỉ kia cũng bị tiểu thư nhà mình đập không ít, nhìn đau lòng chết được, chỗ này đáng bao nhiêu tiền chứ! Tùy tiện cầm một cái đi ra ngoài, cũng có thể đổi được một căn phòng rồi.

“Không có việc gì, cứ để cho cô ấy đập.” Chỉ cần cô ấy hết giận, đập bao nhiêu cũng không quan trọng, dù thế nào đi nữa anh có tiền, không có những thứ đồ trang trí kia, mua nữa là được.

Giọng điệu khí phách như vậy, Trần Tiêu nghĩ đời này mình cũng không học được.

Trong thư phòng lung tung lộn xộn, Lâm Hi cũng lười đập, tức giận tiêu mất không ít, nhưng đập đồ tốn sức. Khi ánh mắt chuyển qua một bức tranh chữ trên tường, trong lòng cô đã sinh ra chủ ý khác.

Trước khi lập kế hoạch rời khỏi nhà họ Quyền, đương nhiên phải tính toán vì sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.