Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 67-2: Nông cạn đến sâu nặng (2)



Editor: Puck - Diễn đàn

“Không muốn đi.”

“Tiểu thư, van xin ngài.” Trần Tiêu tội nghiệp cầu khẩn.

“Có chuyện gì vậy?” Hiếm khi thấy vẻ mặt này của Trần Tiêu, cô nghi ngờ.

“Ngài đi nhìn sẽ biết.”

“Anh đi ra ngoài, tôi thay quần áo một chút, đợi lát nữa sẽ đi. Lần sau đi vào, nhớ gõ cửa, nếu không gõ cửa, tôi gõ chết anh.” Lâm Hi mặt lạnh, không vui quát lớn.

“Xin lỗi, tiểu thư.” Trần Tiêu rón rén đóng cửa lại, không tiếng động đi ra ngoài.

Thay xong quần áo, cô bước lên lầu ba, một mùi rượu nồng nặc thổi qua.

Người nào uống rượu ở đây? Cô nhíu mũi, đi tới ban công, thấy ở bên cạnh Quyền Hạo đã bị chai rượu vây lấy, anh đang uống rượu mạnh.

Chớp mắt một cái, thì ra Trần Tiêu gọi cô đi lên là để nhìn Quyền Hạo uống rượu!

“Buổi tối khuya tại sao ở đây uống rượu?” Nhặt vỏ chai rượu lên, cô đi tới bên cạnh anh.

“Hi nhi, là em sao?” Quyền Hạo uống rất nhiều rượu, hơi mơ hồ, cho rằng mình xuất hiện ảo giác rồi.

Nhìn lướt qua chai rượu xung quanh, cô học anh ngồi dưới đất, “Không phải là tôi, chẳng lẽ là quỷ!” diee ndda fnleeq uysd doon

“Thật sự là em sao?” Trong đôi mắt sương mù không thấy rõ xuất hiện rất nhiều Hi nhi, Quyền Hạo híp mắt lại.

“Anh cảm thấy sao?” Bốn phía có không ít vỏ chai rượu, nhìn dáng dấp Quyền Hạo uống không ít, có thể khiến cho đại thiếu gia nhà họ Quyền một thân một mình uống rượu, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Là em.” Quyền Hạo ngồi dưới đất, trong tay còn cầm ly rượu.

“Anh còn muốn uống sao?” Tiện tay cầm một chai rượu, cô muốn xem là rượu gì.

“Hi nhi.”

“Ừ.” Cô dùng đồ mở chai khui chai rượu ra, không nhìn Quyền Hạo một cái.

“Hi nhi.” Quyền Hạo kêu lên lần nữa.

“Ừ.” Khóe mắt cô co rút.

“Hi nhi.” Quyền Hạo không ngại phiền toái tiếp tục gọi.

Mặt cô đầy vạch đen, “Anh say hay không say vậy?”

“Say.” Trên gương mặt điển trai tuấn tú phi phàm dính lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt, trong mắt anh có rất nhiều Hi nhi.

Nhìn gương mặt đỏ nhạt của anh, cô hơi mím môi, “Chắc chắn chứ?”

Thoạt nhìn cũng chỉ đỏ mặt một chút, không có say đâu.

“Nếu như anh không say, sao biết em xuất hiện ở trong mộng của anh.” Quyền Hạo chính xác say rồi, nói chuyện cũng chậm rì rì.

Tình cảnh này, Lâm Hi cảm giác buồn bực, “Tại sao không thể xuất hiện trong mộng của anh?” Quyền Hạo uống rượu say, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cô có ý nghĩ trêu chọc anh. Thì ra đại thiếu gia nhà họ Quyền bình thường cao cao tại thượng, sau khi uống rượu say, rất dễ thương.

“Bởi vì em không yêu anh.” Nói xong lời tố cáo, trên khuôn mặt đẹp trai của Quyền Hạo dâng lên đau thương. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Ặc… Lý do này, cô không có cách nào cãi lại, “Vậy anh yêu tôi sao?”

“Yêu, rất yêu, rất yêu.” Cho dù là say, anh cũng không quên yêu cô.

“Yêu bao nhiêu?” Cô tò mò hỏi tiếp.

“Em sống anh sống, em chết anh chết.”

Đáp án hơi hung hãn, cô cười nói, “Chúng ta không phải diễn phim thần tượng, anh cũng không cần thâm tình tỏ tình.”

“Anh yêu em là thật.” Tốc độ nói chuyện của anh cũng chậm rồi, cắn từng chữ từng chữ một phát âm chính xác nói.

“Không ai nói là giả.” Cô cầm ly rượu trên tay anh, cạn một hớp, vị cay lại nồng tràn ngập trong miệng cô.

Cau mày nhìn ly rượu trên tay, cô chậm rãi đứng lên, “Anh có thể tự mình đứng lên không?”

“Có thể.” Quyền Hạo hơi lung lay đứng lên.

Chỉ từ bề ngoài thật sự quá không nhìn ra Quyền Hạo uống say, người này trừ đỏ mặt và tốc độ nói chuyện chậm lại một chút, ngoài ra giống như bình thường. di1enda4nle3qu21ydo0n

Cô một cước đá văng chai rượu bên chân, đỡ cánh tay của anh, “Đi xuống lầu.”

Quyền Hạo không chịu cất bước chân, đứng tại chỗ không động, chớp mắt cũng không chớp nhìn Lâm Hi chằm chằm.

“Nhìn cái gì?” Bị anh nhìn đến trong lòng hơi sợ hãi, cô không hiểu hỏi.

“Anh có chỗ nào không tốt? Tại sao em không yêu anh?” Tại sao cô không yêu anh?

Cô sững sờ, a ~ vấn đề này rất khó trả lời.

“Tại sao?” Hai tay anh túm lấy bả vai cô, trong giọng nói mang theo nức nở và uất ức, “Anh cảm giác không nhìn thấu được em, em rốt cuộc là Lâm Hi Nhi, hay là Lâm Hi của anh? Tại sao em lại không yêu anh?”

Đối mặt với lên án liên tiếp, cô cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Thế giới này không phải nói bạn yêu một người, thì có thể được đáp lại. Yêu và không yêu vốn không phải là điều bản thân có thể khống chế, cô không yêu anh, đây là sự thật, không liên quan đến anh có chỗ nào không tốt. Dieễn ddàn lee quiy đôn

“Em nói đi.” Nước mắt trong suốt hiện lên trong hốc mắt, cảm xúc của anh hơi không khống chế được.

Thân thể bị anh lắc lắc, cô định vung một cái tát lên.

“Tại sao không yêu? Em vì cái gì mà không nhìn ra anh yêu em?” Nói xong lời cuối cùng, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt anh, khổ sở nhấn chìm anh, “Em yêu anh, em sẽ kết hôn với anh, nhưng em lại không đồng ý kết hôn với anh, anh rốt cuộc có chỗ nào không tốt?” Anh muốn cô yêu, tim của cô, tất cả của cô.

Gió lạnh thổi qua, thổi loạn mái tóc của cô, cũng thổi loạn luồng suy nghĩ của cô, không dám nhìn gương mặt bị thấm ướt nước mắt của anh.

Cô chưa từng nghĩ tới Quyền Hạo sẽ yếu ớt không chịu nổi như thế, một mặt hèn mọn cầu xin này, cô lộ hoàn toàn triệt để một mặt này ra trước mặt cô, cô không biết làm sao, không biết nên đáp lại tình yêu của anh như thế nào.

“Em nói đi.” Khuôn mặt khổ sở không chịu nổi của anh, giống như muốn phát tiết thời gian đè nén hơn bốn năm ra ngoài.

“Anh say.” Hồi lâu, cô nhàn nhạt nói ra.

“Anh không say.” Rõ ràng say, anh phủ nhận, “Anh biết rõ em là Hi nhi, anh biết rõ em không yêu anh.”

Nước mắt chảy ra từ trong mắt anh, theo khuôn mặt chảy xuống, rơi vào trong quần áo cô.

Cô cúi mắt xuống nhìn áo bị thấm ướt, “Tôi là Lâm Hi, anh say.”

“Anh không say.” Anh lớn tiếng tuyên bố.

Mặt còn đen hơn than, cô cầm hai tay của anh, “Anh say. Anh có biết chính anh đang làm gì không?” die nd da nl e q uu ydo n

“Vậy em muốn anh làm như thế nào?” Thật sự không cách nào khơi thông với một người say.

“Anh muốn em yêu anh.” Anh nói nguyện vọng giấu trong lòng nhiều năm, anh không thể lựa chọn người trong số mệnh, nhưng cuối cùng anh vẫn yêu cô, anh yêu cô, cũng muốn cô yêu anh.

“Tôi biết rồi, anh để cho tôi suy nghĩ một chút.” Cô coi như dỗ đứa bé, “Bây giờ anh đi xuống, đi tắm ngủ.”

Đột nhiên, anh ợ hơi rượu, một mùi rượu nồng nặc.

“Em sẽ yêu anh sao?” Sau khi say, ánh mắt của anh không bén nhọn như ngày thường, ngược lại trở nên nhu hòa hơn nhiều.

“Sẽ.” Cô nghĩ, nếu như cô nói lời không, anh sẽ náo loạn với cô, vì giải quyết anh anh một chút, cô giấu lương tâm nói chuyện.

“Hi nhi, em thật tốt.” Anh ôm chặt cô, quấn quýt si mê nói.

“Biết tôi tốt, anh liền nhanh đi tắm ngủ.” Không có việc gì đi dụ dỗ một người uống say, thật sự phiền toái.

“Anh nghe em. Hiện giờ anh muốn ngủ với em.” Anh buông cô ra, bước chân hơi không ổn định rời đi.

“Được.” Vẻ mặt cô khẽ cứng đờ, nói lời trái lương tâm.

Câu đầu tiên của anh khiến cô hơi vui vẻ, nhưng câu thứ hai thì tối mặt, uống rượu say cũng không quên ngủ cùng cô, thật sự đủ rồi.

Trần Tiêu đứng ở trong góc nghe lén rất lâu, ngẩng đầu nhìn lên, thấy thiếu gia nhà mình mắt lạnh nhìn mình, anh ý thức được, thiếu gia xác định say thật sao? Trong lòng to gan suy đoán, hay là…

Không đợi anh nói ra, Quyền Hạo đã bước chân trầm ổn đi xuống.

Nhìn bóng lưng thiếu gia nhà mình, Trần Tiêu trừng lớn cặp mắt, tình huống như thế nào?

“Trần Tiêu, anh ở đây làm gì? Nghe lén sao?” Lâm Hi cũng nhìn thấy Trần Tiêu.

“Tiểu thư, tôi chỉ muốn tưới hoa, ngài đừng hiểu lầm.” Trần Tiêu nghiêm mặt, nghiêm túc nói.

“Giả bộ cái gì mà giả bộ, anh nghe lén cũng không phải ngày một ngày hai.” Lâm Hi nhẫn tâm vạch trần anh ta, “Tại sao Quyền Hạo lại uống rượu?”

“Bởi vì ngài.” Làm một quản gia xứng chức, anh cũng cần đi xử lý chuyện tình cảm của thiếu gia nhà mình.

“Chuyện liên quan gì tới tôi?” Sao cái gì cũng có thể mắc mớ tới cô?

“Thiếu gia rất thích ngài, mà ngài không yêu thiếu gia.”

“Cho nên?” Cô nhíu mày.

“Tiểu thư, ngài phải biết tiếc phúc, thiếu gia đối xử với ngài tốt như thế, toàn thế giới cũng không tìm được người thứ hai, ngài xác định…” Trần Tiêu nói một tràng, chuẩn bị lên lớp giảng dạy.

“Những lời này anh đã nói rất nhiều lần rồi, cũng không cần lặp lại nữa.” Vốn không có tâm tình chờ Trần Tiêu nói xong, Lâm Hi cắt lời anh ta, rời đi thẳng.

Anh đây là bị khinh bỉ sao? Trần Tiêu thầm nghĩ.

“Tiểu thư, ngài chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với ngài.” Tiếp nhận sự thật bị xem thường, Trần Tiêu buồn bực một lát, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

“Chuyện gì?” Lâm Hi xoay người nhìn Trần Tiêu.

“Lúc chín giờ, có một người đàn ông gọi điện thoại tới, nói muốn tìm ngài.” Người biết số điện thoại của nhà ho Quyền không nhiều, mà gọi điện thoại, chỉ mặt gọi tên tiểu thư nhà mình cực ít, chứ đừng nói tới người đàn ông gọi điện thoại tới.

“Nói cái gì?” Nghe nói chín giờ, Lâm Hi theo phản xạ mặt lạnh, khí lạnh bừng bừng tản ra ngoài.

“Tôi nói ngài không có ở đây, anh ta liền cúp máy.” Anh vẫn là lần đầu tiên nhận được điện thoại không lễ phép như vậy.

“Nếu như sau này có người gọi điện thoại tới tìm tôi, cứ nói không có ở đây, có chuyện gì gọi số điện thoại di động của tôi.” Nhất định là Thẩm Cảnh Kỳ tên biến thái chết tiệt, thật phiền, người nhà họ Thẩm chính là phiền toái.

“Dạ, tiểu thư.”

“Kêu phòng bếp chuẩn bị chè lạnh, tôi muốn ăn.” Giữa ngày hè, nhìn thấy hai người cực kỳ chán ghét, tâm tình rất không tốt.

“Dạ, tiểu thư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.