Lâm Hi ngồi dưới đình viện, Lý Vân cảm thấy hơi buồn chán cũng ngồi cùng cô, đang đập chết con muỗi thứ hai, Lý Vân buồn bực, “Sao ở đây nhiều muỗi vậy?”
“Ngại nhiều thì chị về phòng ngồi.” Tự hỏi chuyện nhà họ Thẩm, tâm tình trở nên không tốt khó hiểu, Lý Vân oán trách, cô hơi không nhịn được nói.
“Lâm Hi, hình như tâm tình của em hôm nay rất tồi tệ, sao vậy?”
“Nói chị cũng không hiểu.” Lâm Hi nhẹ nhàng ai thán một tiếng, nâng cằm lên.
“Không phải, là những chuyện khác.” Nếu quả thật là chuyện yêu đương, vậy dễ làm hơn nhiều, vấn đề này dính dáng tới quá nhiều người rồi. Riêng hai bệnh thần kinh nhà họ Thẩm đã đủ khiến cho cô phiền toái, mọi người đều là người phàm, sao bọn họ liền tin tưởng có chuyện sống lại?!
“Tình bạn? Tình thân?” Lý Vân không cam lòng bị xem thường, định ra kế hoạch.
“Đều không phải, chị đi vào nhà đi, ầm ĩ chết được.” Cô muốn yên tĩnh một mình.
“Được rồi, tự em từ từ suy nghĩ.” Nếu Lâm Hi đã đuổi người, cô cũng hơi mệt mỏi, cần trở về nghỉ ngơi rồi, “Chị đi nghỉ ngơi trước, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Lâm Hi cũng không quay đầu lại nói với Lý Vân, Trần Tiêu với một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm thò ra từ trong bụi hoa, “Trần Tiêu, buổi tối khuya, anh định hù dọa ai đó?” Nghe lén là bệnh cũ của Trần Tiêu, làm sao cũng không sửa được! dfienddn lieqiudoon
“Tiểu thư, người đàn ông kia lại gọi điện thoại hai lần. Chè đã nấu xong, tiểu thư có thể ăn, còn có hình như thiếu gia say rất lợi hại, đang say khướt trong phòng ngủ của ngài.” Trần Tiêu đưa tay lấy đóa hoa trên đầu xuống, nhanh chóng nói xong lời mình muốn nói.
“Anh nói, Quyền Hạo đang say khướt trong phòng tôi?” Không phải mới vừa rồi giống như người bình thường sao? Nhanh như vậy đã say khướt trong phòng cô, tìm đánh rồi.
“Đúng, thiếu gia đang đập đồ, ngài không đi xem một chút, đoán chừng tối nay ngài phải ngủ ở phòng khác.” Tiểu thư nhà mình lạ giường, cần làm quen mấy buổi tối mới có thể ngủ say, biết được điều này, mới có thể tỏ vẻ đe dọa.
“Khốn kiếp.” Cô tức giận mắng, vội vàng đi về phòng.
Cô còn chưa đi đến cửa phòng, đã nghe được tiếng đập đồ, “Quyền Hạo, anh ở đây làm gì? Uống rượu điên khùng cái gì?” Tức chết cô, làm phòng dơ, đêm nay cô không muốn ngủ giường khác.
Mở cửa vừa nhìn, mảnh vụn trên đất, nhìn thấy mà cô tức giận đùng đùng lên, căm tức nhìn thân thể hơi lay động bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống của Quyền Hạo, “Anh say khướt, tại sao lại đến phòng của tôi phát tác, anh phát rượu điên khùng cái gì?”
“Trần Tiêu, anh đi vào cho tôi.” Không khoanh tay ngồi nhìn Quyền Hạo vẫn còn đập đồ, cô gầm nhẹ nói.
Trần Tiêu ở bên ngoài đợi lệnh, nghe được mệnh lệnh, đi vào trước, “Tiểu thư, có căn dặn gì?” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Nấu canh giải rượu chưa?” Uống rượu thì uống rượu đi, say khướt cũng được, nhưng vì cái gì phải điên khùng ở chỗ của cô?
“Đã nấu xong.” Đã sớm nấu xong, chỉ có điều không có căn dặn của tiểu thư, anh không dám mang cho thiếu gia uống.
“Lập tức lấy ra để cho thiếu gia nhà anh uống, để cho anh ta tỉnh táo lại.” Lâm Hi đoạt lấy đồ sứ trong tay Quyền Hạo, dùng sức đẩy anh ngồi lên ghế sa lon.
“Dạ, tiểu thư.”
Trên khuôn mặt điển trai thêm vài phần ửng đỏ, trong da thịt trắng nõn phiếm hồng, chính xác rất mê người, hai tròng mắt thâm thúy giống như không thể nhìn tận đáy chính xác rất câu người, còn có môi mỏng mím lại rất khêu gợi… Cô nhìn Quyền Hạo, chỉ muốn ra tay, không có việc gì say rượu điên khùng cái gì?!
“Hi nhi.” Quyền Hạo mở to đôi mắt mơ màng, duỗi hai tay ra, ôm lấy cô, gương mặt không ngừng ma sát mặt cô, môi mỏng hé mở, âm thanh giống như rượu ngon ngàn năm đậm đà phát ra từ trong miệng anh, “Em nói em sẽ yêu anh đấy, là thật sao?”
Lấy tay ngăn cản mặt anh, ngăn cản ma sát, cô trợn mắt lên một chút, “Thật, là thật.” Không cần thiết nói thật với một người uống say, dụ dỗ là được rồi.
“Em thật tốt.” Anh mím môi cười một tiếng say lòng người.
Đẩy anh ra, hai mắt cô nhìn thẳng anh, “Anh yên phận ngồi ở đây một chút, tôi đi ban công hóng gió một chút.” Hôm nay rất nhiều chuyện, cũng không biết Mã Kiều Thần như thế nào? di3n~d@n`l3q21y"d0n
Sắp tới ban công, cô thuận tay cầm điện thoại di động và pin vứt bên cạnh lên, gắn pin vào, khởi động máy, sau đó chuyện chính là gọi điện thoại cho Mã Kiều Thần.
Điện thoại vừa thông thì lo lắng của cô cũng tản đi, “Mã Kiều Thần, chị đã ngủ chưa?”
Cặp mắt Mã Kiều Thần mơ màng nhìn phía trước mặt, hơi thở phun ra đều mang theo mùi rượu, âm thanh khàn khàn, “Lâm Hi, có chuyện gì sao?” Sao cô có thể ngủ được?! Người trước cười nhiều, hiện giờ cô muốn khóc rồi.
“Chị không sao chứ?” Giọng điệu của Mã Kiều Thần, nghe rất không thích hợp.
“Không chết được.” Đụng đổ chai rượu chung quanh, nước mắt chảy xuống mặt, cô tự giễu nói.
Tiếng thủy tinh thanh thúy, cô không muốn nghe thấy cũng khó khăn, đôi mày thanh tú nhíu lại, “Chị đang uống rượu sao?”
“Đúng vậy, ban đêm đau lòng này, trừ uống rượu ra còn có thể làm gì?” Tối nay sẽ phải phóng túng, ngày sau kết hôn rồi, nào còn có tư cách gì để phóng túng.
“Quyền Minh Vũ biết chị kết hôn mà không có chút phản ứng, chị liền đau lòng à.” Cô nở nụ cười giễu cợt, “Chị ngu xuẩn hay không vậy, hạnh phúc dựa vào bản thân tranh thủ, Quyền Minh Vũ còn chưa từng nói lời kiểu như sẽ yêu chị, chị cần gì tự tìm phiền não?”
“Lâm hi, em không hiểu cảm giác yêu mà không được, cảm giác này quá khó chịu.” Mã Kiều Thần vuốt ngực, đau cực hạn khiến cho nước mắt của cô không ngừng chảy ra, dùng giọng điệu thật đáng buồn nói chuyện, “Em có một Quyền Hạo yêu thương, còn chị, không có ai yêu chị.”
“Chỉ cần chị không uống chết là được, chị cứ uống đi. Chẳng qua em khuyên chị một câu, đối tượng kết hôn của chị, chị điều tra cho kỹ. Chị không chịu buông tha Quyền Minh Vũ, chị cứ tiếp tục chà đạp chính chị. Cứ như vậy, hẹn gặp lại.” Cô cúp điện thoại, quay đầu nhì Quyền Hạo đứng bên cạnh. dieendaanleequuydonn
Giờ phút này Mã Kiều Thần cảm thấy ngay cả nước miếng cũng đắng, mặt cô đầy nước mắt, sinh lòng hoang vắng, một chút ánh sáng cuối cùng của thế giới này bị người đuổi ra, còn dư lại một mình cô sống trong bóng tối.
“Anh ra ngoài này làm gì?” Tâm tình cô chính là không tốt, không có tâm tư đi dụ dỗ Quyền Hạo.
“Kiều Thần như thế nào?”
“Đang uống rượu.” Sắc mặt Quyền Hạo bình thường, không hề có men say, cô cảm thấy hình như mình bị lừa, anh vốn không say, “Anh vốn không uống rượu say, giả bộ say làm gì? Chơi rất vui sao?”
“Anh hai của anh hiện giờ đang ở Quảng Châu xử lý công việc, không về kịp.”
“Anh nói với tôi cũng vô dụng, nói với Mã Kiều Thần mới có tác dụng.”
“Anh nói cô ấy sẽ không tin tưởng.” Anh quá rõ rồi, cảm giác yêu mà không được là như thế nào, cho nên anh rất quan tâm tới Mã Kiều Thần trải qua giống như vậy, loại quan tâm này xuất thân từ quan tâm tình thân, bọn họ quen nhau hơn hai mươi năm, có tình đã đổi thành tình thân.
“Trước không nói những chuyện này, anh giả say làm gì?” Đừng nói lảng sang chuyện khác cho cô, cô muốn truy cứu chính là chuyện anh giả say.
“Anh không giả say, là say thật, chỉ cần hóng gió một chút, rượu nhanh chóng tản đi.” Anh mở to mắt mạnh miệng nói, còn nói đến lý lẽ hùng hồn.
“Làm như tôi là đứa trẻ lên ba mà lừa gạt, hừ!” Cô không tin.
Nhẹ nhàng ôm hông cô, khóe môi anh vểnh lên lại mang theo chút quyến rũ, quyến rũ cường đại phát ra, môi mỏng hôn lên môi hồng của cô, anh giống như ăn mật đường, trong lòng ngọt ngào, “Hi nhi, em đã nói em sẽ yêu anh đấy, anh chờ em.”
“Đó là tôi…” Cô định cãi lại, môi hồng đã bị anh xâm nhập, lưỡi của anh cạy hàm răng của cô ra, thò vào.
Không cần giãy giụa, cũng không có hơi sức giãy giụa, cô tận tình hưởng thụ nụ hôn này, mượn nụ hôn này tẩy đi phiền não trong đầu. Mặc dù anh giả say, rất chọc người, nhưng nể sắc mặt anh hấp dẫn, ừ, có thể tha thứ, chỉ có điều những lời cô dụ dỗ anh thì không thể tin.
Mái tóc xõa bên vai phải bởi vì nghiêng người, vừa nghiêng đổ xuống, liếc nhìn qua, giống như thác nước, đẹp mà quyến rũ, cô khẽ nhếch môi, thở hổn hển, “Anh buông tôi ra.”
“Sẽ không buông tay, cả đời sẽ không buông.” Anh gặm cắn vành tai cô, “Tình cách bổ sung, thân thể phù hợp, chúng ta là một đôi trời sinh, ai cũng không cách nào ngăn cản chúng ta ở chung một chỗ.”
Anh đè ép cô, hông của cô đè lên lan can, cục diện như thế, cô rất bị động, “Sao tôi có cảm giác anh giống như vừa mới khai trai.”
“Lòng của anh, thân thể của anh, đều thuộc về em, trước kia chưa gặp em, anh không chạm vào những thứ kia.” Lòng của anh, thân thể của anh đều không cho phép anh đụng chạm vào phụ nữ khác, người phụ nữ anh có thể đụng chạm chỉ có cô.
Trên da thịt truyền đến cảm giác nóng bỏng, cô biết tay của anh cố ý chế tạo, cắn môi dưới, cô hất tóc, “Anh thật là càng ngày càng biết nói lời ngon tiếng ngọt rồi.” Đàn ông ấy mà, lúc t*ng trùng lên não nói ra, người phụ nữ không nên quá coi là thật.
“Là thật.” Lực gặm cắn của anh sâu hơn.
Bóng đêm rất đẹp, trăng tròn trên trời đẹp hơn rồi, gần sát da thịt với cô, đau đớn trong xương như thủy triều rút đi. Trên thế giới này, anh yêu chỉ có một mình cô, có thể hóa giải đau đớn cho anh cũng chỉ có một mình cô, anh muốn nhất định là cô, chuyện này không liên quan đến đêm trăng tròn, mà anh thật sự muốn cô, đêm triền miên với cô, là tốt đẹp, là dư vị cả đời đều đáng giá.
Cuối cùng, Lâm Hi hưởng thụ xong vui vẻ cực hạn, sao cũng không hiểu rõ ràng, hai người ôm hôn từ trên ban công, sau đó trở về giường lăn một vòng như thế nào.
Nửa đêm, trong nhà họ Thẩm, Thẩm Cảnh Kỳ hung hăng đập tất cả mọi thứ trong phòng ngủ, ánh sáng khát máu trong mắt càng ngày càng lộ rõ, cắn răng, tình ý liên tục kêu “Hi Nhi.”