Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 72: Phụ trách tắt lửa



Editor: Puck - Diễn đàn

Ngày hè nóng bức, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu xuống khiến người đi đường chịu không nổi, gió nhẹ mát mẻ thổi qua, vẫn không thổi đi được nóng bức trong lòng mọi người.

So sánh với ngoài phòng nóng bức, trong nhà họ Quyền lại rét lạnh giống như trong mùa đông.

“Bẩm thiếu gia, theo ám vệ hồi báo, tiểu thư ở Thính Phong lầu, tình huống không quá lạc quan.” Trần Tiêu tốn mấy giờ mới điều tra được tiểu thư nhà mình đang ở Thính Phong lầu.

“Phát sinh chuyện gì?”

Miêu tả tình huống hiện tại của tiểu thư nhà mình, Trần Tiêu hơi khó có thể mở miệng, rối rắm trong chốc lát, “Tiểu thư cùng ba tên đàn ông… Ừmh…” Cân nhắc đến năng lực chịu đựng của thiếu gia nhà mình, anh không dám miêu tả quá mức kỹ càng, “Hình như bị người ta thiết kế.”

Anh gọi điện thoại cho Hi Nhi, giọng nói người đàn ông kia vang lên trong tai anh, ngực cuồn cuộn cảm xúc mãnh liệt, đố kỵ nuốt sống lý trí của anh.

Đôi mắt tàn ác âm trầm đáng sợ, Quyền Hạo nắm thật chặt tay.

Trong căn phòng ngủ nào đó ở Thính Phong lầu, trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Hi hiện đầy thẹn thùng, tác dụng của thuốc đã bắt đầu phát huy, sâu trong đáy lòng sinh ra dục vọng trước kia chưa từng có. Nóng… Nóng quá… Lý trí không có cách nào giữ vững tỉnh táo hoàn toàn, cực nóng bò đầy toàn thân cô, ba người đàn ông đốt lửa trên dưới toàn thân cô, da thịt gần sát cô lại cảm thấy hoàn toàn mát mẻ, cô khát vọng được chạm đến như vậy.

Cảm giác ấm nóng không chiếm được thỏa mãn quá kinh khủng, tứ chi bị trói không động được, Lâm Hi dùng sức cắn môi dưới, đau đớn kéo lại điểm lý trí cuối cùng của cô, “Cút.”

Ghê tởm, thật ghê tởm!

Ba gã đàn ông sẽ không nghe theo mệnh lệnh của Lâm Hi, ngược lại hấp dẫn Lâm Hi càng ngày càng nghiêm trọng.

Mặc dù tác dụng của thuốc lợi hại, nhưng Lâm Hi cũng đến nông nỗi hoàn toàn đánh mất lý trí, dục vọng tới mãnh liệt, tỉnh táo cũng vẫn duy trì.

Cố nén phản ứng khác thường trên cơ thể, quần áo trên người cô bị trong ba gã đàn ông xé rách, da thịt trần trụi lộ ra ngoài, nổi lên hoa hồng nhàn nhạt, thoạt nhìn cực kỳ mê người.

Dáng vẻ thân thể này không giống thân thể trước kia, không có bất kỳ sức chống cự nào với thuốc này, toàn bộ dựa vào lực lý trí của cô chống đỡ.

Ngọn lửa trải rộng toàn thân, mỗi một giây đều giống như giày vò, ba gã đàn ông trêu chọc, cô cần lực tự chủ vĩ đại mới có thể nhịn xuống, giờ phút này bởi vì tác dụng của thuốc, tự chủ của cô không đủ mạnh, tâm lý có thể khống chế, nhưng sinh lý lại khó khống chế nhất, nhẹ nhàng giãy giụa eo thon mảnh mai không thể nắm chặt, để hóa giải khó chịu thân thể. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Cô ngập đầy lửa giận, ý nghĩ khẩn cấp nhất là rời đi lúc này, cô không muốn bị những người này chạm vào.

Dùng sức muốn mở sợi dây thừng, cổ tay và cổ chân đều dâng lên vết máu, đồng thời còn phải ưỡn ẹo thân thể, tránh cho ba người đụng chạm vào cô.

Nhắm mắt lại tất cả đều là màu đỏ như máu, bị người vuốt ve thân thể, thuốc hành hạ, cô nảy sinh ác độc.

Hàm răng khẽ cắn, cô dùng hết hơi sức toàn thân, gầm nhẹ một tiếng, sợi dây bị cởi ra.

Thân thể lấy được tự do, nhìn ba gã đàn ông vây quanh người có ý đồ làm trò gây rối, cô tức giận ngập trời.

Mạnh mẽ chống đỡ thân thể gần như bị tác dụng của thuốc phá hủy, cô thở hổn hển, miễn cưỡng đạp ba gã đàn ông xuống giường.

Ba gã đàn ông hoảng hốt, bọn họ còn chưa từng gặp người phụ nữ nào như thế này, thân trúng xuân dược, dưới quyến rũ của bọn họ còn giữ vững được tỉnh táo, còn có thể cởi dây trói ra, đứng lên, hung ác nhìn bọn họ chằm chằm.

“Mấy người.” Cô cắn đôi môi khô khốc đi kèm theo tơ máu, hô hấp dồn dập, bên mặt hiện lên đỏ bừng, “Được lắm, dám chạm vào tôi.”

Cô lợi hại hơn nữa, cũng không có cách nào hoàn toàn chống cự được xuân dược có tác dụng mãnh liệt như vậy, tỉnh táo là không thể nào hoàn toàn giữ vững tỉnh táo, chỉ có thể chống đỡ một lúc.

Ánh mắt ba gã đàn ông không được tốt trừng mắt nhìn cô, “Tam tiểu thư, cô đã như vậy, chúng tôi không có cách nào bàn giao lại cho phu nhân.”

“Khiến bà ta đi chết đi.” Đê tiện! Dám đối xử với cô như vậy!

“Tam tiểu thư, xin tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ vâng theo mệnh lệnh của phu nhân.” die ennd kdan/le eequhyd onnn

“Đều là lũ đê tiện, đi chết đi.” Tay nâng lên tay hạ xuống, cô đánh ngã ba gã đàn ông, dường như khí lực đã dùng hết rồi.

Lửa dục thiêu đốt người chính là hình dung cảm giác hiện giờ của cô, hơi nước trên người giống như đều đã bốc hơi, nóng đến cô chịu không nổi.

Cô đi đường hơi nghiêng ngả, không ổn định dựa vào trên cửa, nghĩ rằng, Thẩm Khiết Như đồ  biến thái chết tiệt chắc sẽ bố trí người canh chừng ở đây đi.

Chuyển góc độ khác, khi Quyền Hạo đuổi tới Thính Phong lầu, nghe được báo cáo của ám vệ, trong tròng mắt đen như mực tràn ngập đau đớn, tim giống như bị người dùng dao cắt, đau đến nhập lòng nhập phổi.

Cô khó khăn mở cửa, quả nhiên, thấy được hộ vệ nhà họ Thẩm canh giữ ngoài cửa.

Hai gã hộ vệ nhà họ Thẩm nhìn thấy dáng vẻ Lâm Hi chật vật không chịu nổi mở cửa ra, ngẩn người, lập tức ngăn cản đường đi của cô, “Tam tiểu thư, mời ngài đi vào.”

Bọn họ là người phu nhân phái tới bảo vệ cho tam tiểu thư, cũng không để cho tam tiểu thư rời đi.

Đầu cô choáng váng, ghê tởm đến muốn phun, miệng thật đắng chát, không ngừng thở phì phò, ánh mắt trong trẻo bắt đầu mơ màng, “Cút.”

Quyền Hạo sốt ruột đi dọc trên hành lang, nhìn thấy Hi nhi từ đằng xa rõ ràng không thích hợp, bước chân còn hơi trầm ổn trở nên hỗn loạn, anh bay nhanh tới.

Hai gã đàn ông mặc bộ đồ đồng phục màu đen đang vây quanh Hi nhi, Hi nhi vô lực muốn đánh ngã bọn họ.

Thấy thế, Quyền Hạo nhíu mày rậm, trong đôi mắt hẹp dài tản ra vẻ ngoan độc nồng đậm, tốc độ cực nhanh đánh ngã hai gã hộ vệ nhà họ Thẩm.

Khoảnh khắc khi nhìn thấy Quyền Hạo xuất hiện, cô giống như gặp được cứu tinh, cả người mềm nhũn dựa vào trên tường.

“Hi nhi.” Quần áo trên người cô đã biến thành vải vụn, đỏ bừng trên mặt cũn không quá bình thường, anh ân cần hỏi han.

Từ khi uống xong ly nước kia đến bây giờ đã được nửa giờ rồi, có thể giữ vững một tia tỉnh táo đến lúc này thật sự rất không dễ dàng, cô khó chịu che trái tim. dfienddn lieqiudoon

Quyền Hạo cởi áo khoác trên người, phủ thêm cho cô, che đậy da thịt ửng đỏ, ôm cô thật chặt, vô cùng đau lòng nhìn cô. Sờ lên trán cô, phát hiện nhiệt độ trên cơ thể cô cao hơn nhiệt độ cơ thể người bình thường, cô thở dốc thật dồn dập.

“Chúng ta về nhà.” Anh bế cô lên, đi ra ngoài.

Hai tay cô ôm lấy cổ anh, ý chí mê loạn, liến ngực rắn chắc của anh để giảm bớt khát vọng nơi đáy lòng cô.

Tròng mắt liếc nhìn dáng vẻ này của cô, rõ ràng bị trúng xuân dược, anh vội vàng đi ra cửa chính, không nhìn nổi dáng vẻ khổ sở không chiếm được phát tiết của cô.

Mã Kiều Thần uống trà uống đến phiền, gọi điện thoại cho Lâm Hi cũng không thấy cô ấy nghe, chỉ có thể gọi điện thoại tới nhà họ Quyền, kết quả được cho hay Lâm Hi không ở nhà. Cô đây là bị người ta cho đi tàu bay giấy sao? Dưới cơn buồn bực, cô chuẩn bị rời đi.

Đi tới cửa chính Thính Phong lầu, Mã Kiều Thần thấy được Quyền Hạo đang chạy vội về phía này, cẩn thận nhìn người trong ngực anh, đây không phải là Lâm Hi sao?

“Quyền thiếu, Lâm Hi như thế nào?” Mặt Lâm Hi chôn trong ngực Quyền Hạo, nhìn không ra cái gì, nhưng cô vẫn cảm giác được không khí giữa hai người rất không bình thường.

Khi cô đang chờ đợi đáp án, Quyền Hạo đáp lại đúng với cô, chạy như bay qua.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Mã Kiều Thần tỏ vẻ mờ mịt nhìn Trần Tiêu.

“Tôi cũng không biết.” Trần Tiêu không tỏ vẻ gì nói, đây không phải là chuyện vẻ vang gì, không thể tuyên truyền ở đây.

“Lâm Hi đã xảy ra chuyện gì sao?” Thấy dáng vẻ kia của Lâm Hi dường như có gì rất không đúng, trực giác của cô cho thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì? die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

“Mã tiểu thư, có một số việc không cần biết được quá cặn kẽ.” Trần Tiêu lạnh nhạt nói.

“Cậu không nói cho tôi biết, cho rằng tôi không điều tra được sao? Cắt.” Mã Kiều Thần đưa mắt nhìn chăm chú ra xa.

“Chuyện như vậy, tiểu thư sẽ không hy vọng bị người biết đến, nếu cô phái người đi điều tra, tiểu thư nhất định sẽ tức giận.” Anh còn không rõ ràng tính khí của tiểu thư nhà mình sao, chuyện mất mặt này nếu bị người điều tra, không phát giận tìm người tính sổ mới là lạ.

“A, nhất định đã xảy ra chuyện gì không tốt.” Mã Kiều Thần nở nụ cười như tên trộm.

“Tùy cô đoán.” Trần Tiêu nhướn mày, không trả lời vấn đề này.

Trên tầng trên cùng ở Thính Phong lầu, Thẩm Khiết Như tao nhã mỉm cười, vẫn không nhúc nhích nhìn tình huống dưới cửa chính. Hình ảnh Quyền Hạo ôm Lâm Hi lên xe, bà nhìn rất rõ ràng. Chỉ cảm thấy nhìn bằng mắt thường không đã ghiền, bà lấy ống nhòm ra quan sát tỉ mỉ, vẻ đỏ ửng trên mặt Lâm Hi và thân mình vặn vẹo lung tung, độ cong trên môi bà càng lúc càng lớn.

“Phu nhân, tam tiểu thư được tam thiếu gia nhà họ Quyền cứu đi rồi.” Lý gia làm quản gia bên người Thẩm Khiết Như kiêm công cụ ấm giường đi tới bên cạnh bà, vô cùng cung kính nói.

“Quyền Hạo còn lợi hại hơn một chút so với trong tưởng tượng của tôi, thấy dáng vẻ kia của cậu ta, địa vị của Lâm Hi ở trong lòng cậu ta rất cao.” Tuy rằng không thể khiến Lâm Hi bị ba gã đàn ông cưỡng hiếp, nhưng thiết kế cô ta một vố này, kết quả rất không sai.

“Phu nhân, tam tiểu thư là người có thù tất báo, bà như vậy với cô ấy, không sợ cô ấy…” Lý gia nói một nửa lại thôi, vẻ mặt như rất khó khăn.

“Tôi rất rõ ràng cô ta là hạng người gì, nói trắng ra hiện giờ cô ta chính là dựa vào Quyền Hạo mà tiếp tục sống kiêu ngạo, trước kia cô ta vốn không có khả năng, trừ phi nhà họ Quyền bằng lòng vì cô ta, đối nghịch với nhà họ Thẩm.” Thẩm Khiết Như không nghĩ tới vì hôm nay thiết kế Lâm Hi một vố về sau sẽ có hậu quả gì, trong lòng bà, tuy rằng Lâm Hi có thể chịu đựng, nhưng năng lực không phải vô cùng lợi hại, đội nghịch với bà, còn non mềm lắm. di3n~d@n`l3q21y"d0n

“Tam tiểu thư là người trong số mệnh đã định của Quyền Hạo, nói không chừng Quyền Hạo vì tam tiểu thư, thật sự dồn hết toàn lực nhà họ Quyền đối phó với nhà họ Thẩm.” Tập đoàn Thẩm thị của nhà họ Thẩm bị tẩy trắng chính là bởi vì Quyền Hạo chèn ép không còn, phải nói Quyền Hạo bởi vì Lâm Hi làm nhiều chuyện. Người trong lòng thiếu chút nữa bị cưỡng hiếp, là đàn ông đều sẽ giận dữ, mà Quyền Hạo điều tra rõ chuyện này, sẽ bằng lòng ra bao nhiêu sức đối phó với nhà họ Thẩm, đó là ẩn số chưa biết.

“Nhà họ Quyền trải qua mấy ngàn năm vẫn có thể giữ vững hưng thịnh, sao có thể vì một người ngoài mà dốc hết toàn lực, trừ phi người nhà họ Quyền điên rồi.” Điểm này Thẩm Khiết Như rất có lòng tin, người trong số mệnh đã định gì chứ, bà cảm thấy rất kỳ quái.

“Phu nhân, theo điều tra, nhà họ Quyền bởi vì người trong số mệnh đã định thật sự bằng lòng dốc hết toàn lực.” Lời của Lý gia giống như dội nước lạnh.

“Không phải mỗi một người nhà họ Quyền đều như thế.” Ánh mắt sắc bén của Thẩm Khiết Như liếc Lý gia, cảnh cáo ông ta câm miệng.

Lý gia hiểu biết tính cách của Thẩm Khiết Như, biết không thể lại dội nước lạnh rồi, yên tĩnh đứng bên cạnh, cùng bà ta xem xét cảnh tượng dưới lầu.

Xe sang trọng có dấu hiệu của nhà họ Quyền chạy đi, Thẩm Khiết Như cười nhạo một tiếng, giống như đang châm chọc Lâm Hi, “Lâm Hi Nhi, mày còn sống vốn chính là câu chuyện cười, thế giới này phải chết dễ dàng, còn sống lại rất khó khăn, tao ngược lại muốn nhìn xem mày sống như thế nào?”

Trong xe, tác dụng của thuốc bộc phát, thần trí mơ hồ, Lâm Hi dựa vào bản năng, khát vọng được Quyền Hạo đụng chạm.

Ánh mắt ngập nước mê ly chăm chú nhìn Quyền Hạo, môi hồng rất uất ức chu ra, thân thể cô không ngừng ma sát, cúi đầu kêu, “Thật khó chịu.” Nóng, rất nóng, cô cần người đến dập tắt lửa.

“Hi nhi.” Cô ở trong ngực anh không ngừng liếm, cọ đến anh có phản ứng.

Người yêu chủ động ngã vào lòng là chuyện tốt, nhưng mà người yêu dưới tình huống không tỉnh táo ngã vào trong lòng, vậy kia không phải là chuyện tuyệt vời gì.

“Em… Khó chịu…” Nóng, nóng quá, cô dưới vô ý thức muốn cởi áo khoác trên người, muốn để cho da thịt lộ ra trong không khí, có lẽ dễ chịu một chút như vậy. Dục vọng sinh ra nơi đáy lòng quá mức mãnh liệt, đã bao phủ toàn bộ lý trí của cô, cô cần gấp anh.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đều là tình triều, đôi mắt như ngôi sao lộng lẫy trên trời phảng phất bịt kín sương mù nhàn nhạt, dưới tròng mắt nhiễm lên lửa dục, da thịt trắng nõn lộ ra phấn hồng không tiếng động mời gọi anh như thế.

Trước kia khi cô chưa xuất hiện, anh vẫn hết lần này đến lần khác cho rằng mình là người có tính lãnh cảm, cho dù người phụ nữ như thế nào xuất hiện trước mặt anh, anh đều cảm thấy là thân thể không khác gì thịt heo, nhưng kể từ sau khi cô xuất hiện, dục vọng của anh thức tỉnh, rất muốn rất muốn cô, tư vị linh hồn và thân thể cùng kết hợp quá mức tuyệt vời.

Hôm nay bởi vì cô trúng xuân dược, lộ ra vẻ nhiệt tình như lửa trước mặt anh, lập tức kích thích dục vọng của anh. Thân thể anh nóng lên, còn phải ôm lấy cô, ngăn cản cô khiêu khích anh.

“Chạy tốc độ nhanh nhất.” Cô vuốt ve lung tung thân thể anh, anh hơi không nhịn nổi, chỉ đành phải bảo tài xế lái nhanh nhất, như vậy anh có thể giảm bớt khó chịu cho cô, đồng thời cũng thỏa mãn mình.

“Dạ, thiếu gia.” Tình huống phía sau xe, là người trưởng thành cũng sẽ hiểu rõ tình trạng, cặp mắt tài xế chăm chú nhìn phía trước mặt, một cái cũng không dám nhìn lại, chỉ dám lái xe đến tốc độ nhanh nhất, đưa thiếu gia và tiểu thư an toàn về nhà họ Quyền.

Lâm Hi bị giày vò không còn hơi sức, tròng mắt chậm rãi nhắm lại, không hề có ý thức cọ xát lung tung trên người Quyền Hạo, tay nhỏ bé vuốt ve lung tung gương mặt anh, miệng khô lưỡi khô cô quyến rũ mang theo trêu đùa khàn khàn nói: “Em muốn.”

“Lái nhanh một chút.” Hơi thở Quyền Hạo không yên, hô hấp hỗn loạn, người trong lòng quyến rũ, phải làm Liễu Hạ Huệ cần dũng khí rất lớn, huống chi anh không cần dũng khí này, hiện giờ cô cần người dập tắt lửa, mà anh chính là lựa chọn dập tắt lửa tốt nhất.

“Dạ, thiếu gia.” Tài xế đã cố gắng đến lớn nhất, chạy xe đến nhanh nhất, nhưng giao thông đế đô luôn không thông suốt, cho nên hiện giờ vẫn chưa trở về nhà họ Quyền.

Cô cọ cọ, áo khoác đang khoác trên người đột nhiên rơi xuống, tất cả da thịt phấn hồng đều lộ ra ngoài.

Quyền Hạo bất đắc dĩ, vội vàng nhặt áo khoác lên, một lần nữa khoác lên người cô, ngăn cản hấp dẫn.

Về đến nhà, chuyện đầu tiên, Quyền Hạo chính là vội vàng ôm cô vào phòng ngủ.

Cô mờ mịt nằm trên giường, bàn tay nhỏ bé mềm mại ôm chặt Quyền Hạo, môi hồng đói khát hôn gương mặt của anh, hơi thở ấm áp hơi rối loạn phun lên lỗ tai anh.

Anh không có một chút hơi sức nào có thể chống đỡ thế tấn công như vậy của cô, đè trên người cô, tính chiếm hữu sờ khắp mỗi một tấc da thịt trên người cô.

Cô thân trúng xuân dược, khí lực lớn kinh người, vốn là tư thế nam trên nữ dưới rất tốt, nhưng cô trong cơn mê loạn, cố tình không thỏa mãn tư thế như vậy, liền dùng sức, đè anh dưới người.

Khi sinh lý áp chế tâm lý, hạn hán đã lâu gặp được cam tuyền *, hoan ái trở nên là chuyện đương nhiên.

(*) cam tuyền: suối nước ngọt

Mặc dù thần trí của cô không rõ, nhưng dục vọng nơi đáy lòng sẽ không sai. Thân thể hai hợp làm một làm đủ dạo đầu, hai người đồng thời đạt tới miền lý tưởng của tình và dục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.