Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 85: Mạng treo lơ lửng



Editor: Puck - Diễn đàn

Bác sỹ lấy ra thư thông báo bệnh tình nguy kịch đưa tới trước mặt Quyền Hạo thì thế giới của anh chợt sụp đổ.

“Quyền thiếu, xin ngài ký tên.” Bác sỹ run run rẩy rẩy cầm thư thông báo bệnh tình nguy kịch, nhắc nhở Quyền Hạo ký tên lần nữa.

Đau thương kèm theo lạnh lẽo trong mắt Quyền Hạo, “Tôi mở bệnh viện còn phải theo quy trình sao? Mặc kệ mấy người lấy ra phương pháp nào, nếu cô ấy có chút sự cố gì, tất cả các người đều chôn theo cô ấy.”

Viện trưởng đứng ở bên cạnh đã lâu, lau mồ hôi hột trên trán, bởi vì bệnh tình của nhị tiểu thư, bây giờ bệnh viện đã có rất nhiều bác sỹ khoa tim mạch đứng đầu. Gần năm năm qua, nhị tiểu thư không hề phát bệnh, thậm chí ngay cả cảm cũng rất ít, bọn họ chỉ kiểm tra theo lệ thường cho nhị tiểu thư, lần này nhị tiểu thư đột nhiên phát bệnh, bọn họ cũng làm cố gắng lớn nhất.

Viện trưởng thấy vẻ tức giận và hốt hoảng càng ngày càng rõ ràng trên mặt Quyền Hạo, ông đi tới, cúi đầu cung kính nói: “Quyền thiếu, ngài yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng lớn nhất đi cứu chữa cho nhị tiểu thư.”

Đêm đen, đau thương lan tràn vô hạn, tim của anh lại đang đau đớn, hốt hoảng thẩm thấu từng tế bào trên người anh. Anh đứng trước cửa phòng phẫu thuật, không cách nào nhịn được nghĩ tới tình huống bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi cô, anh mở cửa phòng phẫu thuật ra đi vào.

Cô nằm trên bàn mổ, nhắm chặt hai mắt, giống như một con búp bê tinh xảo mặc cho người ta định đoạt, sắc mặt thường ngày đỏ thắm giờ phút này trắng bệch như tờ giấy, xung quanh cô có rất nhiều bác sỹ.

Các bác sỹ đều đang khẩn trương phẫu thuật, thấy Quyền thiếu đột nhiên xông vào, bọn họ ngạc nhiên một trận.

Khoảnh khắc khi bọn họ đang ngạc nhiên, âm thanh chói tai truyền đến, vừa nhìn, đường hiển thị nhịp tim của nhị tiểu thư gần như là đường thẳng, ý tứ này là như thế nào, các bác sỹ hết sức hiểu rõ.

“Quyền thiếu, ngài như vậy sẽ làm nhiễu loạn chẩn đoán của bác sỹ, mời ngài ra ngoài.” Viện trưởng cũng rất khẩn trương, nhị tiểu thư đã nguy hiểm tính mạng. Quyền thiếu còn ở bên cạnh nhìn, nếu không may mắn, nhị tiểu thư cứ đi như vậy, bác sỹ tiến hành phẫu thuật sẽ không có kết quả tốt, ông muốn chính là mời Quyền thiếu ra ngoài, tránh cho Quyền thiếu đứng bên cạnh tạo thành áp lực vô hình cho các bác sỹ, như vậy đều không tốt cho bất kỳ ai.

Lúc này đau trên thân thể thắng được đau lúc trăng tròn, anh rất vô lực, khó thở.

Tiến hành phẫu thuật kiêng kỵ nhất chính là xuất hiện bác sỹ phán đoán bệnh tình sai lầm.

Viện trưởng thấy các bác sỹ hốt hoảng tiến hành phẫu thuật, suy nghĩ vì các bác sỹ, cũng suy nghĩ vì nhị tiểu thư, ông quyết định nghiêm mặt lên, nghiêm túc đi về phía Quyền thiếu nói: “Quyền thiếu, mời đi ra ngoài.”

Đôi tay Quyền Hạo  nắm chặt thành quả đấm, anh không cách nào nhìn được cảnh tượng như vậy. Ban ngày cô vẫn rất tốt, bây giờ là dáng vẻ yếu ớt bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ chết, anh không tiếp nhận nổi. Nước mắt trong suốt thoáng hiện lên trên khóe mắt, anh trợn tròn cặp mắt, mất hồn mất vía đi ra ngoài. diee ndda fnleeq uysd doon

Viện trưởng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đóng cửa phòng phẫu thuật lại.

“Mọi người cũng nhìn thấy Quyền thiếu khẩn trương về nhị tiểu thư cỡ nào, cho dù bệnh tình của nhị tiểu thư tới cỡ nào, mấy người cũng được được đưa ra thư thông báo bệnh tình nguy kịch, mấy người phải làm chính là cứu sống nhị tiểu thư, nếu nhị tiểu thư bất hạnh qua đời, chúng ta cũng không có kết quả tốt.” Khoa tim mạch của bệnh viện Lĩnh Lâm vốn tồn tại vì nhị tiểu thư, nếu nhị tiểu thư không còn, người của khoa tim mạch cũng không cần thiết phải tồn tại rồi.

Viện trưởng nói một phen, các bác sỹ làm cứu chữa ba giờ hơi mệt mỏi rối rít lấy ra mười hai phần tinh thần. Viện trưởng nói không sai, nhị tiểu thư chính là cọng cỏ cứu mạng sống của bọn họ.

Vì đề phòng Quyền thiếu làm ra chuyện gì ngoài ý muốn, viện trưởng tự mình gọi điện thoại tới nhà chính họ Quyền.

Phó Trường Thanh đang đọc sách trong thư phòng, liền bị ông xã thúc giục đi ngủ, bà giãn gân giãn cốt một cái, chuẩn bị đi về phía phòng ngủ, quản gia lại tỏ vẻ khẩn trương cầm điện thoại xuất hiện trước mặt bà, “Sao lại khẩn trương như vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Quản gia cũng biết dáng vẻ của mình không được tốt, ông đưa điện thoại cho phu nhân, “Phu nhân, viện trưởng bệnh viện Lĩnh Lâm gọi điện thoại tới.”

Sao bệnh viện lại gọi điện thoại tới đây? Phó Trường Thanh hơi không kiên nhẫn nhận điện thoại, “Xin chào, tôi là Phó Trường Thanh, có chuyện gì?”

“Phu nhân, nhị tiểu thư tái phát bệnh tim đang cấp cứu, mời ngài tới bệnh viện một chuyến.” Phó Trường Thanh là một nhân vật lớn mà viện trưởng cực kỳ ít có thể tiếp xúc, đổi lại bình thường, nói chuyện với Phó Trường Thanh, ông vô cùng khẩn trương, tình huống bây giờ đặc biệt, ông không khẩn trương ngược lại sợ hãi.

Bệnh tim của Lâm Hi tái phát! Nghe tin tức như thế, Phó Trường Thanh rất giật mình! Lâm Hi có bệnh tim, người nhà họ Quyền đều biết, “Tình huống của Quyền Hạo lúc này như thế nào?” Lâm Hi phát bệnh, là đả kích lớn nhất với con trai út.

“Quyền thiếu thoạt nhìn rất đau lòng, đã đến bên bờ hỏng mất.” Viện trưởng chính là sợ Quyền thiếu xảy ra chuyện gì, mới gọi điện thoại tới nhà chính họ Quyền. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

“Tôi lập tức đi qua.” Nghe được tình huống của con trai, một tia buồn ngủ nhanh chóng biến mất, Phó Trường Thanh vội vàng để điện thoại xuống.

Khi tới bệnh viện Lĩnh Lâm thì Phó Trường Thanh thấy Quyền Hạo không ngừng đi tới đi lui.

“Quyền Hạo, hiện giờ Lâm Hi như thế nào?” Ngước mắt thấy đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, trong lòng Phó Trường Thanh thoáng qua tia lo lắng.

Nhìn thấy mẹ của mình, Quyền Hạo nghẹn ngào hồi lâu, mới kêu lên một tiếng: “Mẹ.”

“Con không cần lo lắng quá mức, Lâm Hi sẽ không có chuyện gì, bác sỹ nhà chúng ta có y thuật đều đứng đầu.” Dáng vẻ của con trai nhỏ tới bờ vực hỏng mất, bà nhìn mà lo lắng không thôi. Đại khái năm năm trước Lâm Hi chỉ thiếu chút nữa bị chết đuối, lần đó Quyền Hạo cũng thiếu chút nữa hỏng mất, may mà Lâm Hi không có chuyện gì. Lần này bệnh tim của Lâm Hi tái phát, chuyện Lâm Hi gặp phải cái chết xảy ra hai lần, Quyền Hạo có thể không chống đỡ nổi không! Một khi người trong số mệnh đã định chết đi, Quyền Hạo có thể không tiếp tục sống nữa không?! Nghĩ đến những chuyện này, Phó Trường Thanh bắt đầu cầu nguyện.

Trong mắt Quyền Hạo chứa đầy nước mắt, thể xác và tinh thần của anh đã đến bên bờ hỏng mất.

Dáng vẻ hỏng mất của con trai út, trong lòng Phó Trường Thanh hết sức không dễ chịu, đời này người bà có lỗi nhất chính là con trai út của bà. Bà ôm lấy thằng bé, vỗ nhè nhẹ sau lưng, “Lâm Hi sẽ không có chuyện gì, con đừng nghĩ quá nhiều.”

Quyền Hạo dùng sức ôm lấy mẹ minh, nước mắt trong hốc mắt không ngừng trượt xuống, “Tại sao lại đột nhiên như vậy! Tại sao? Tại sao? Con rất hận con.”

“Con không cần tự trách, Lâm Hi vừa sinh ra đã có bệnh tim.” Con trai út có thể tìm được người trong số mệnh đã định là hết sức may mắn, người trong số mệnh đã định bị bệnh tim, đây là bệnh nhà giàu đối với người nghèo, nhưng lại không phải là vấn đề gì lớn đối với nhà họ Quyền, chỉ cần cẩn thận nuôi dưỡng. Ước chừng trong năm năm, thân thể Lâm Hi rất khỏe mạnh, không có dáng vẻ bệnh tim nghiêm trọng chút nào, ai có thể nghĩ đến, Lâm Hi phát bệnh lại bất ngờ như vậy.

Cả người không có hơi sức, lòng của anh đang lo lắng vì cô trong phòng phẫu thuật, sợ, đau thương và bóng đen đồng thời xâm nhập thế giới của anh. Vừa nghĩ tới sẽ mất đi cô, anh đã cảm thấy cuộc sống không có ý nghĩa.

Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, thời gian trôi qua đằng đẵng, mỗi một phút mỗi một giây đều là hành hạ anh.

Cùng lúc đó, bên kia đế đô.

Trần Tiêu mang theo hàng loạt tay chân đến nhà Trịnh Thủy Tinh, phát hiện không thấy bóng dáng Trịnh Thủy Tinh, anh lại lợi dụng mạng lưới liên lạc điều tra hiện giờ Trịnh Thủy Tinh ở đâu, tiếc nuối chính là, điều tra ba giờ, chỉ có thể điều tra ra Trịnh Thủy Tinh đi qua nhà họ Thẩm, sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, không thấy tung tích của cô. Nghĩ đến tiểu thư nhà mình căn dặn, anh gọi điện thoại trở về nhà họ Quyền, muốn nói cho tiểu thư biết tình huống bây giờ của Trịnh Thủy Tinh. Gọi hồi lâu, điện thoại của tiểu thư nhà mình vẫn không gọi được, anh rối rắm gọi số điện thoại nhà họ Quyền, được tin tiểu thư nhà mình đang trong bệnh viện cấp cứu.

“Vì sao cấp cứu?” Thân thể tiểu thư nhà mình vẫn rất tốt, sao lại đột nhiên cấp cứu?

“Hình như bệnh tim tái phát.” Người giúp việc nhà họ Quyền nghe điện thoại, cũng không phải quá rõ ràng.

“Cái gì?!” Âm lượng Trần Tiêu chợt đề cao, rất khiếp sợ cúp điện thoại. Thân thể tiểu thư nhà anh vẫn luôn rất tốt, sao lại đột nhiên phát bệnh? Tiểu thư cấp cứu, vậy thiếu gia đâu? di1enda4nle3qu21ydo0n

“Thiếu gia và tiểu thư đều ở trong bệnh viện Lĩnh Lâm.”

Tút một tiếng cúp điện thoại, Trần Tiêu không để ý tới không biết tung tích của Trịnh Thủy Tinh, anh lập tức chạy tới bệnh viện.

Lên tiếng hỏi y tá lầu dưới, Trần Tiêu nhanh chóng chạy lên phòng phẫu thuật.

Thấy thiếu gia nhà mình không nói một lời, hai mắt giống như không tức giận, anh cảm thấy không ngoài ý muốn. Lại nhìn phu nhân mình tỏ vẻ lo lắng, anh cũng cảm thấy không ngoài ý muốn.

“Phu nhân.” Đi tới trước mặt Phó Trường Thanh, Trần Tiêu cung kính nói.

“Tới rồi.” Sắc mặt Phó Trường Thanh lạnh nhạt, giọng cũng lạnh lùng.

“Thiếu gia.” Đảo mắt nhìn thiếu gia nhà mình, Trần Tiêu rất lo lắng.

Quyền Hạo duy trì tư thế vừa rồi không nhúc nhích, mắt lấp lóe nước mắt, bình tĩnh nhìn mặt đất, giống như một pho tượng, thế giới bị anh ngăn cách, anh không nghe thấy bất kỳ lời nói của ai.

“Phu nhân, chuyện này?” Anh chưa từng thấy dáng vẻ thiếu gia nhà mình như vậy, cho dù lúc tiểu thư rời đi, thiếu gia cũng chư từng như vậy.

“Nó đây là đau lòng quá độ.” Phó Trường Thanh rũ mí mắt xuống, nhìn chăm chú sàn nhà.

Thân là quản gia của Quyền Hạo, Trần Tiêu yên lặng đứng sau thiếu gia.

Cùng trong lúc đó, ở trong một biệt thự lưng chừng núi, Trịnh Thủy Tinh bị người trói tay chân, không thể động đậy, hai mắt cô hung hăng nhìn chằm chằm Tư Đồ Nguyên: “Tư Đồ Nguyên, mày tốt nhất thả tao ra, nếu không mày sẽ chết rất khó coi!”

Tư Đồ Nguyên không hề sợ, ngược lại nhếch khóe môi lên, mỉm cười nhìn cô, “Đừng tức giận, tức giận không tốt cho phụ nữ.”

“Khốn kiếp, mày sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay tao.” Hai tay Trịnh Thủy Tinh vô lực, nảy sinh ác độc gầm nhẹ nói.

“Trước khi chết trên tay cô, cô còn có chút chút việc chưa hoàn thành.” Tư Đồ Nguyên phất tay gọi sáu mỹ nam tới, “Đây là do Thẩm phu nhân giao cho tôi làm, tự cô chọn hai người đi.”

“Biến thái.” Thẩm Khiết Như háo sắc, không chỉ có cô biết, Lâm Hi cũng rất rõ ràng.

“Sao lại biến thái chứ? Tam tiểu thư đã từng hưởng thụ như vậy, cô là bạn tốt của cô ấy, cô cũng nên được hưởng đối xử như vậy.”

“Tôi sẽ không chọn.” Trịnh Thủy Tinh giữ vững ranh giới cuối cùng của mình.

“Không chọn cũng có thể, tôi sẽ cho cô nếm thử một chút đồ mới lạ.” Tư Đồ Nguyên cầm một kim tiêm trên tay, ở trong mắt kẻ nghiện, ống kim tiêm này là thứ đồ tốt nhất trên thế gian, nhưng ở trong mắt Trịnh Thủy Tinh, chỉ là đồ bỏ đi, không có bất kỳ giá trị gì.

“Anh cảm thấy thứ này sẽ khiến tôi bị nghiện sao?” Trịnh Thủy Tinh cười lạnh.

“Nếu cô đã nói như vậy, tôi sẽ đưa cô quà tặng khác.” Tư Đồ Nguyên vứt bỏ ống kim tiêm trong tay, cầm máy chụp hình lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.