Cô không thở nổi, hô hấp rất không suôn sẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhăn chặt, đôi tay chậm rãi nắm chặt, đôi mày thanh khẽ nhíu chặt, đứt quãng khó nhọc nói, “Tôi…Tim. Rất đau.”
Bệnh tim tái phát! Cô đã nói cô rất xui xẻo!
“Nhị tiểu thư, cô vừa mới làm phẫu thuật xong, sẽ có cảm giác đau, chỉ vì sức khỏe của cô, tôi đề nghị cô trước vẫn đeo chụp dưỡng khí.” Bác sỹ trưởng cũng không dám nhìn sắc mặt Quyền Hạo, ánh mắt lạnh như băng này quả thật giống như ăn ông. Ông một bác sỹ trưởng, cứu sống là trách nhiệm của ông, nhưng đau lòng này thì ông không có biện pháp, tình trạng cơ thể của nhị tiểu thư rất tệ, hơn nữa vừa mới làm phẫu thuật xong không bao lâu, đau đớn là rất bình thường.
Bác sỹ trưởng oán thầm trong lòng xong rồi, ông cố duy trì vẻ nghiêm túc trên mặt.
Cô nói đau, Quyền Hạo đau lòng nắm tay cô, “Rất nhanh sẽ không đau đớn, Hi nhi nhịn một chút.”
Cô rất yếu đuối, nghe được Quyền Hạo nói như vậy, chọc vui cô. Bắp thịt của cô hơi cứng ngắc, không tỏ vẻ mỉm cười được, tròng mắt mang đau chớp chớp, không nói gì nữa, ngay sau đó cô nhắm hai mắt lại, một lần nữa rơi vào hôn mê.
Thấy cô nhắm hai mắt lại, nhịp tim của anh giống như bị lỡ mất một nhịp, “Hi nhi, Hi nhi.”
Cảnh tượng trước mắt, nghĩ theo phương hướng mộng ảo, đây chính là cảnh ly biệt đau thương trong phim Hàn, nghĩ theo phương hướng kịch nói, đây nhất định là cảnh tượng máu chó nông cạn rải đầy lăn lộn thiên lôi do nhà biên kịch đần độn trong nước viết ra… Bác sỹ trưởng nhớ lại vô số cảnh tượng trong phim nhiều tập, len lén châm chọc trong lòng, vừa châm chọc, ông vẫn không quên lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình!
Có thể do nam nữ có khác biệt quá lớn, các y tá đi theo bác sỹ trưởng thấy hình ảnh thâm tình như vậy, trong hốc mắt cũng chứa đầy nước mắt, cực kỳ cảm động, nghĩ thầm, nếu như có một người đàn ông cao phú soái * yêu mình sâu đậm như vậy, thật tốt biết bao! Cố tình chỉ có bác sỹ trưởng này là ngoại lệ, trong lòng đang yên lặng châm chọc, tuyệt đối không vì hình ảnh trước mắt mà cảm đọng.
(*) cao phú soái: cao to, giàu có, đẹp trai
Quyền Hạo mắt lạnh nhìn bác sỹ trưởng còn đang say đắm trong ảo tưởng của mình: “Ông còn không mau kiểm tra xem Hi nhi như thế nào? Đứng ngốc ở đó làm gì, không muốn làm nữa sao?” Người yêu đã hôn mê, đã quá đau lòng. Đưa mắt nhìn tới, bác sỹ trưởng nhìn thấy một màn này lại còn thờ ơ, anh giận dữ. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Bác sỹ trưởng vẫn còn đang ảo tưởng, nếu ở Hollywood sẽ quay lại cảnh tượng này như thế nào, không đợi ông nghĩ ra, đã nghe được giọng nói lạnh lẽo của Quyền Hạo, ông bị sợ đến cả người run lên, run lẩy bẩy dừng ảo tưởng, cầm ống nghe, dưới ánh mắt sắc bén của Quyền Hạo kiểm tra cho Lâm Hi.
Bác sỹ trưởng cẩn thận kiểm tra, ước chừng sau mấy phút, đầu ông khẽ cúi thấp xuống, trầm tư một phút, chống đỡ lấy tầm mắt đen bóng của Quyền Hạo, nuốt một ngụm nước miếng, “Nhị tiểu thư hôn mê là bình thường…” Còn chưa nói hết, bác sỹ trưởng đã phát hiện ánh mắt Quyền Hạo nhìn mình xảy ra biến hóa cực lớn, sau một giây sau, bác sỹ trưởng thẳng tắp lưng, “Nhị tiểu thư có thể tỉnh lại sau khi phẫu thuật xong bốn tiếng, điều này chứng minh cô ấy đã thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng, hiện giờ nhị tiểu thư hôn mê, cũng không có tổn thương quá lớn đối với cô ấy, Quyền thiếu cũng không cần quá mức lo lắng.”
Làm sao có thể không lo lắng, người phụ nữ này là hy vọng sống sót của anh, cũng là người anh yêu.
Ánh sáng đau thương đột nhiên thoáng hiện lên trong mắt, Quyền Hạo rũ mí mắt xuống, thâm tình nhìn chằm chằm vào Lâm Hi đang hôn mê, độ cong khóe môi thẳng tưng, “Đại khái cô ấy sẽ tỉnh lại khi nào?” Anh đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi, đã hơi tiều tụy, trên khuôn mặt điển trai đã hiện lên vẻ tang thương vượt quá độ tuổi của anh.
Bác sỹ trưởng vụng trộm lau mồ hôi trên trán, vốn định vỗ về trái tim đã chịu đủ hoảng sợ, nghe được câu hỏi của Quyền Hạo, ông lại bị sợ đến gần chết, ông ghi nhớ lời Phó Trường Thanh nói, sau thời gian ngắn ngủi vài giây suy nghĩ rất nhiều, cũng may kỹ thuật diễn của ông rất tốt, “Khi nào nhị tiểu thư tỉnh lại, điều này rất khó nói, nhưng mà nhị tiểu thư đã thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng.”
Bác sỹ trưởng liên tiếp nói hai lần thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng, đưa tới sự chú ý của Quyền Hạo, tròng mắt anh híp lại, quay đầu liếc nhìn bác sỹ trưởng, “Mọi người có thể ra ngoài.”
“Dạ, Quyền thiếu.” Bác sỹ trưởng cùng với các y tá cung kính khom lưng.
Đi ra khỏi phòng bệnh tràn đầy đè nén và hơi thở đau lòng, bác sỹ trưởng thở ra một hơi thật dài, mới vừa rồi Quyền thiếu sinh lòng nghi ngờ ông có nói thật hay không. Nghĩ đến trái tim chuẩn bị vì nhị tiểu thư đã gắn vào trong thân thể người khác, đầu ông rất đau. Ngọc Hoàng đại đế, Thượng đế, mặc kệ là vị thần tiên nào, nhất định phải phù hộ cho nhị tiểu thư sống đến khi tìm được trái tim phù hợp với cô, nếu không, chuyện gặp nạn không phải chỉ có một mình ông. di3n~d@n`l3q21y"d0n
Bác sỹ trưởng đăm chiêu quay đầu liếc nhìn cửa phòng, sải bước đi về phía phòng làm việc. Không biết phu nhân có thể tìm được trái tim trong thời gian nhanh nhất không, hiện giờ Quyền thiếu đang rơi vào trong giai đoạn cực kỳ đau lòng, sức phán đoán có thể kém một chút, nhưng bệnh tình của nhị tiểu thư không thể giấu Quyền thiếu được bao lâu, tình huống thân thể của nhị tiểu thư để lâu thêm một chút, không cần ông báo cho Quyền thiếu, Quyền thiếu cũng sẽ nhìn ra vấn đề.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rực rỡ, trong bệnh viện lại trình diễn từng cảnh cảnh tượng sinh ly tử biệt, âm u, rét lạnh cũng không rõ là ai dùng để hình dung bệnh viện nhiều nhất, giờ phút này, các bác sỹ của khoa tim mạch bệnh viện cũng cảm nhận được rét lạnh, rõ ràng là mùa hè, bọn họ lại phải trải qua nhiệt độ mùa đông, chỉ vì bệnh tình của nhị tiểu thư quá khó giải quyết.
Chức năng hô hấp của cô không ổn định, cần đeo chụp dưỡng khí để ổn định hô hấp của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đeo chụp dưỡng khí bị che khuất đi phân nửa, tròng mắt vĩnh viễn tràn đầy linh khí giờ phút này khép chặt, cô bởi vì quá đau đớn, đôi mày thanh tú nhíu lại thật chặt, hình như ác mộng tới tìm cô, cho dù hôn mê, cô đều mím khóe môi.
Ánh mặt trời xuyên qua kính thủy tinh chiếu rọi vào, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giống như bông tuyết xinh đẹp lại tái nhợt trong mùa đông rơi xuống, anh đứng dọc theo giường, tâm tình loạn như dây hoa rối, sợ hãi tồn tại thật lâu trong lòng không thể tản đi.
Mọi người luôn dùng những từ rực rỡ, ấm áp để hình dung ánh mặt trời, lúc này, ánh mặt trời lại tàn nhẫn, lộ vẻ suy yếu của cô rõ ràng hơn, lòng anh đau đến không ngôn ngữ nào có thể hình dung, mày rậm hình như muốn vặn lại thành sợi dây thừng, tim giống như bị người nắm chặt, anh đi tới bên cửa sổ, kéo nửa rèm che, không để cho ánh mặt trời chiếu tới cô.
Thời gian từ từ trôi đi, trong phòng bệnh yên tĩnh, anh ngồi bên giường, tầm mắt không hề rời khỏi cô một khắc.
Là trong mơ, hay thực tế? Cô đã không phân biệt ra.
Cô mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc, quay đầu lại nhìn mắt lang sói hổ báo tản ra ánh sáng xanh đậm vẫn còn đang đuổi theo cô, còn có răng nanh thật dài, hai chân cô như muốn nhũn ra, mắt thấy những súc sinh này sẽ đuổi kịp tới rồi, cô sợ, rất sợ, chung quanh đều là đen như mực, sợ hãi leo vào tim của cô, nước mắt từng giọt từng giọt trượt xuống.
Cô sợ tối, cô vẫn luôn sợ tối, đây là chướng ngại trong lòng cô.
Dường như là hắc ám trong địa ngục, cô cực sợ, quả thật không cách nào hô hấp.
Phía sau còn có một lang sói hổ báo gần đuổi kịp cô, cô không có hơi sức chạy, cảm giác mình chạy trốn không nổi rồi, trong phút chốc, tuyệt vọng như dời núi lấp bể chuẩn bị bao phủ cô, cô cảm giác mình sắp hít thở không thông. dieendaanleequuydonn
Lang sói hổ báo nhắm ngay cơ hội, vọt lên, hai chân cô như thế mọc rễ, đứng tại chỗ cũng không nhúc nhích, con mắt trợn tròn nhìn những súc sinh này.
Răng nanh y hệt lưỡi dao sắc bén hiện ra ở trước mắt cô, lúc này lang sói hổ báo đều há hốc miệng, giơ cao móng vuốt, chuẩn bị vồ ngã cô.
Đừng! Đừng! Trong lòng cô la lên!
Khoảnh khắc khi lang sói hổ báo vồ ngã cô, kỳ tích xuất hiện, Thủy Tinh xuất hiện bên cạnh cô, rất đau thương nhìn cô, Thủy Tinh đưa đôi tay ra, miệng há ra khép lại, cô nghe không rõ Thủy Tinh đang nói cái gì, Thủy Tinh giống như người hư ảo.
Anh đứng ở bên giường vẫn nhìn cô, thấy trên trán cô đổ rất nhiều mồ hôi, anh cầm lấy khăn ướt, dịu dàng lau mồ hôi đi vì cô.
Cô trong mộng vô cùng sợ, trong thực tế cô không ngừng nghiêng đầu, nhỏ giọng la lên.
Anh rất hồi hộp, nhỏ giọng gọi Hi nhi, cô lại không hề có một chút phản ứng.
Sư tử há to miệng như chậu máu, cắn thẳng vào bả vai của cô, đau, đau nhói tim.
Trong nháy mắt, cô bộc phát, chuẩn bị một quyền đánh ngã sư tử, khi dùng sức, cô mở hai mắt ra.
Thấy trần nhà màu trắng, cô mới biết, mới vừa rồi cô đang nằm mơ.
Trên mặt của cô vẫn mang theo chụp dưỡng khí như cũ, anh lau mồ hôi trên cần cổ vì cô, ánh mắt tinh tế trên mặt anh, dường như là ngôi sao không sáng chói, vừa nhìn sẽ khiến cho người ta chìm vào trong đó không thể tự kềm chế, trong một khoảnh khắc thần trí của cô hỗn loạn, linh hồn của cô giống như bị hút vào trong đó. Cô mím chặt môi hồng, cảm giác đau trong lòng vẫn còn tiếp tục.
“Hi nhi, em rốt cuộc đã tỉnh!” Động tác lau mồ hôi của anh dừng lại, mừng rỡ như điên nhìn cô.