“Nếu không quan trọng, vậy thì tốt! Vấn đề chị ta là bạn gái của anh cả anh, người gì đây, một kẻ bệnh thần kinh.” Lăng Mạc Mạc cho cô ấn tượng vô cùng kém, cô không thích người này, người này vẫn còn hả hê lắc lư trước mặt cô, cô ghê tởm đến muốn ói, “Quyền Hạo, yêu cầu của nhà anh về nữ chủ nhân quản việc nhà tương lai thấp như vậy sao?”
“Đây là người trong lòng anh cả, tụi anh không có cách nào ngăn cản. Chỉ có điều cô ta sẽ không trở thành nữ chủ nhân quản việc nhà tương lai của nhà họ Quyền, cô ta không có tư cách kia.” Quyền Hạo vừa nói chuyện, đồng thời suy nghĩ một chút, quyết định về sau không cho ai đến thăm Hi nhi nữa.
“Trình độ thưởng thức của anh trai anh còn cần phải nâng cao.” Cô oán hận nói.
“Trình độ thưởng thức của anh trai anh đúng là rất kém, từ nhỏ đến lớn chỉ thích một mình Lăng Mạc Mạc.”
“Khả năng cô ta trở thành con dâu nhà anh có tỷ lệ rất cao!” Cô bất đắc dĩ nâng trán, nghĩ đến đời này sẽ nhìn thấy người như vậy lắc lư ở trước mặt cô, đầu cô lại đau.
“Hi nhi, nhà họ Quyền sẽ không tiếp nhận con dâu như vậy.” Anh nhìn ra, Hi nhi của anh rất ghét Lăng Mạc Mạc, Hi nhi của anh không thích chính là chị em bạn dâu như vậy.
“Không phải anh cả anh rất thích sao?” Tối hôm qua khi Phó Trường Thanh tới chỗ Quyền Hạo thì tỏ vẻ rất thích Lăng Mạc Mạc.
“Cô ta không có tư cách.”
“Tại sao không có tư cách?” Tư cách! Làm con dâu nhà họ Quyền cần chính là tư cách? Giống như cô vậy, có tư cách sao?... Ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ, cô nghĩ đến trên người mình.
“Gia thế của con dâu nhà họ Quyền cần phải trong sạch, chỉ số thông minh không thể quá thấp, làm việc phải có quyết đoán, làm được nội trợ hiền, cũng lên được phòng khách. Lăng Mạc Mạc không đạt được điều kiện như vậy, cho nên không có tư cách.”
Nghe thấy mấy điều kiện này! Cô vuốt vuốt tóc dài, từ từ nói: “Nhà anh còn rất kỳ quái.”
“Hi nhi không phải lo lắng, em như thế nào cũng không sao, em đã nhất định là bà xã của anh.” Ánh mắt của cô đã tỏ rõ mới vừa rồi cô đang suy nghĩ gì, cảm giác hạnh phúc và ngọt ngào sinh ra từ tim, anh cười đến cực kỳ rực rỡ. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Thấy nụ cười rực rỡ của Quyền Hạo, cô 囧 rồi, chẳng lẽ khi cô suy nghĩ chuyện gì, đều biểu hiện rất rõ ràng như vậy, nhìn anh có thể cười thành như thế, trong nháy mắt, cô muốn đập chết mình vừa mới suy nghĩ lung tung. Lòng phiền muộn buồn bực, cô mím môi không vui nói, “Đừng kéo tới trên người tôi.” Mới vừa rồi cô nghĩ cái gì! Sao cô lại lo lắng mình không đạt tới điều kiện làm con dâu nhà họ Quyền, ngu chết rồi, cô là người trong số mệnh đã định của Quyền Hạo, tại sao lại nghĩ những chuyện này? A, cô ngu chết rồi!
“Hi nhi, mặc dù thân thể của em rất trẻ trung, nhưng số tuổi của nội tâm em lại lớn như anh.” Quyền Hạo trêu nói, “Theo cách nói bây giờ, em là nữ thanh niên lớn tuổi chưa cưới.”
Nữ thanh niên lớn tuổi chưa cưới! Cô cực kỳ khó chịu với cách xưng hô này, cầm gối đầu lên nện lên người Quyền Hạo, “Đi qua kia chơi, chị đây còn non, cái gì mà nữ thanh niên lớn tuổi chưa cưới, còn không bằng nói chính anh là một nam thanh niên lớn tuổi chưa cưới.” Giận lên, cô đều tự xưng chị. Phụ nữ sau khi qua mười tám tuổi đều để ý nhất chính là người khác nhắc tới tuổi của mình, cô cũng không ngoại lệ, mặc dù thân thể của cô rất non.
“Cho nên chúng ta là trời sinh một đôi.” Anh mặt dày nói.
“Không biết xấu hổ.” Cô cầm một cái gối khác, đập lên người anh. Có thể do động tác dùng quá sức rồi, vết thương của cô càng thêm đau lợi hại, trên trán toát ra từng tầng mồ hôi mịn.
“Em đừng đập đồ, đụng tới vết thương em sẽ rất đau.” Quyền Hạo cúi người xuống, nhặt gối đầu rơi trên mặt đất, vỗ sạch bụi bặm trên gối, không nhìn thấy nét mặt của cô xảy ra biến hóa cực lớn.
Cô che chỗ tim, đau kịch liệt lan tràn toàn thân, ánh mắt sáng ngời ảm đạm xuống, hô hấp trở nên không thuận, cảm giác này lại tới, giống như cảm giác cảm nhận được trước khi ngất đi vào tối hôm qua.
Đau, rất đau, cô che ngực thật chặt, miệng vết thương ẩm ướt, giống như có thứ gì đó rỉ ra. Áo thật mỏng, chỗ miệng vết thương chảy ra máu tươi dính vào, màu xanh dương và màu đỏ giao hòa.
Cô cắn môi dưới, đau đến không thể nói. Không tới một phút, mắt của cô đóng lại, hôn mê bất tỉnh.
Quyền Hạo cầm gối đầu sạch sẽ, đầu vừa ngẩng lên, thấy chính là ngực cô đang chảy máu hôn mê bất tỉnh. Một phút trước còn nói cười với anh, một phút sau cô đã hôn mê bất tỉnh, độ chênh lệch này quá lớn, ánh mắt anh trợn tròn, gối đầu trong tay lại một lần nữa rơi xuống đất.
“Hi nhi.” Anh thương tâm kêu lên, một tay vỗ nhè nhẹ gương mặt của cô, một tay ấn chuông cấp cứu.
Bác sỹ trưởng vốn ngồi ngủ gà ngủ gật trong phòng làm việc, vừa nghe tiếng chuông reo, nhanh chóng chạy tới phòng bệnh của Lâm Hi. Ông vẫn còn buồn bực vì sao tinh thần của nhị tiểu thư còn tốt vậy, hiện giờ chuông cấp cứu vang lên, ông mới cảm thấy bình thường.
“Quyền thiếu, ngài tránh ra một chút.” Vừa vào phòng bệnh, bác sỹ trưởng thấy Lâm Hi đã ngất đi.
Mặc dù Quyền Hạo nóng nảy trong lòng, nhưng vẫn phải tin tưởng bác sỹ, anh rời ra xa hai bước. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Vừa nhìn thấy áo trên người Lâm Hi bị máu tươi thấm ướt, bác sỹ trưởng đại khái kiểm tra vết thương trên người Lâm Hi một chút, nhìn thấy mà ông muốn hôn mê, lần này nhị tiểu thư lại phải vào phòng phẫu thuật rồi.
“Thông báo bác sỹ khoa tim mạch, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, nhị tiểu thư cần phải phẫu thuật lần nữa.” Bác sỹ trưởng vừa rút gối đầu sau lưng Lâm Hi, vừa nói với y tá sau lưng.
“Vâng, bác sỹ Từ.” Y tá cũng biết tình huống khẩn cấp, nhanh chóng rời đi.
“Quyền thiếu, mời ngài đi xuống.” Y tá đẩy giường, cung kính nói với Quyền Hạo.
Gương mặt tái nhợt không có sinh khí của cô, từng trận cảm giác đau truyền vào trong lòng anh.
Bác sỹ khoa tim mạch một mực đợi lệnh, khi biết được tin tức Lâm Hi phải phẫu thuật lần nữa, bằng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị sẵn sàng, chạy tới phòng phẫu thuật.
Đèn phòng phẫu thuật một lần nữa sáng lên, vui sướng có thể tới rất nhanh, đau thương càng nhanh hơn, Quyền Hạo lại bắt đầu chờ đợi giống như tối hôm qua.
Phó Trường Thanh loay hoay bể đầu sứt trán, sau khi nhận được điện thoại của bệnh viện, bà liền muốn bóp chết Lăng Mạc Mạc. Đều do con bé này, khiến tình huống trở nên bết bát như thế, làm hại Lâm Hi trước mắt không có trái tim để thay. Cho dù đã phái người đi tìm trái tim có thể phù hợp với Lâm Hi, nhưng đầu bà rất đau, nếu không tranh thủ tìm được trái tim trước khi bệnh tình của Lâm Hi chuyển biến xấu, Lâm Hi vì vậy mà qua đời, cậu con trai út của bà cũng không giữ được!
“Gọi Quyền Cẩn tới.” Phó Trường Thanh tức giận không chỗ phát tiết, ngũ quan khẽ vặn vẹo.
“Dạ, phu nhân.” Sau khi quản gia nghe được mệnh lệnh, đi mời đại thiếu gia tới.
Quyền Cẩn ngồi trong thư phòng đọc sách, nghe được lời quản gia nói, hơi ngoài ý muốn, nhưng vẫn đi thư phòng của mẹ mình, "Mẹ tìm con có việc sao?”
Ngước mắt thấy Quyền Cẩn đi vào, Phó Trường Thanh đứng lên, đi tới, không chút nghĩ ngợi đánh Quyền Cẩn một bạt tai. Bà giận đến huyết áp tăng lên, gầm nhẹ nói: “Gần đây con đã làm gì? Sao con có thể cho bạn của Lăng Mạc Mạc trái tim cứu mạng Lâm Hi, con ngu xuẩn hay ngốc nghếch? Có biết Lâm Hi có ý nghĩa như thế nào với em trai con không? Lâm Hi chết rồi, em trai con cũng không sống được, vì một con đàn bà như vậy, con muốn đưa em trai con vào chỗ chết sao?” Đều là con trai của bà, bà cũng không thiên vị ai, nhưng lần này Quyền Cẩn sai quá lớn.
Bị một bạt tai, mặt Quyền Cẩn không đổi sắc, anh không cảm thấy đau lòng vì lời của mẹ, thong thả ung dung nói: “Hôm nay con đi thăm Lâm Hi, tinh thần Lâm Hi rất tốt, không giống như bệnh nhân có bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng. Bạn của Mạc Mạc cần có trái tim khẩn cấp, cho nên con làm chủ lấy trái tim kia để cho bạn cô ấy thay. Bệnh tình của Lâm Hi không nghiêm trọng, còn có rất nhiều thời gian đi tìm một trái tim khác, tính mạng của cô ấy sẽ không bị uy hiếp.” dfienddn lieqiudoon
Cơn tức của Phó Trường Thanh đùng đùng dâng lên, vung tay lên một lần nữa cho Quyền Cẩn một bạt tai: “Tinh thần tốt, không có nghĩa rằng con bé không cần thay tim. Con rốt cuộc có biết hay không, nếu trong vòng ba tháng Lâm Hi không thay tim, con bé sẽ chết!”
Con trái có dáng vẻ lẽ thẳng khí hùng như vậy, bà thật sự giận đến không có chỗ phát tiết.
Quyền Cẩn kinh ngạc một trận, anh cũng không nghĩ đến sẽ như vậy: “Mẹ, xin lỗi, con sẽ sớm tìm được trái tim phù hợp với Lâm Hi.”
“Nhanh chóng, nếu bệnh tình của Lâm Hi chuyển biến xấu, chưa tới một tháng con bé sẽ chết.” Phó Trường Thành nghĩ ra một chủ ý, khuôn mặt lạnh lùng, “Đi tìm bạn của Lăng Mạc Mạc, xem có thể lấy trái tim kia ra không.” Đừng trách bà lòng dạ độc ác, trái tim kia vốn chính để dùng cứu Lâm Hi, mà không phải cho người khác dùng. Bà muốn Lâm Hi không sao, sống chết của những người khác không liên quan gì đến bà.
Quyền Cẩn không nói tiếng nào, khi đi ra khỏi thư phòng của mẹ anh, trong đầu vẫn nghĩ tới lời mẹ anh nói.
Cùng lúc đó, trong bệnh viện Lĩnh Lâm, Quyền Hạo đứng trước cửa phòng phẫu thuật, hết sức khẩn trương nhìn vào.
Thời gian phẫu thuật dài đằng đẵng, may mà lần này Lâm Hi ngất đi, không phải vấn đề gì lớn, sẽ không uy hiếp tới tính mạng của cô, bác sỹ khoa tim mạch cuối cùng đầu đầy mồ hôi hoàn thành phẫu thuật.
“Quyền thiếu, nhị tiểu thư không sao.” Bác sỹ trưởng đã mệt đến hai mắt muốn trợn trắng rồi.
Quyền Hạo lạnh lùng liếc nhìn bác sỹ trưởng, anh đã sinh ra hoài nghi với lời nói lúc trước của ông ta.
Trong phòng bệnh, sắc mặt cô tái nhợt, một lần nữa đeo chụp dưỡng khí lên.
Quyền Hạo đau lòng nhìn cô, nhớ tới lời sáng nay bác sỹ đã nói, gọi y tá tới trông chừng cô.
Đi tới phòng làm việc của viện trưởng thì anh dừng bước, mở cửa, thấy các bác sỹ khoa tim mạch đều đang ở đây.
Bác sỹ khoa tim mạch thấy là Quyền Hạo thì như gặp địch mạnh, bọn họ cũng bị hạ lệnh khóa miệng, bọn họ không thể nói với Quyền Hạo về bệnh tình thật sự của Lâm Hi.
Viện trưởng tỏ vẻ nặng nề càng thêm nặng nề, “Quyền thiếu, xin hỏi ngài có việc gì sao?”
“Tôi có phải tốn tiền nuôi một đám phế vật không?” Quyền Hạo từ trên cao đưa mắt nhìn xuống tất cả người tại đây.
“Vì sao Quyền thiếu lại nói như vậy?” Bị người ta nói là phế vật, viện trưởng tỏ vẻ đau khổ hỏi.
“Bác sỹ trưởng của Hi nhi nói, cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt sẽ không có việc gì, bây giờ nhìn lại, mấy người là phế vật, không nhìn ra bệnh tình của cô ấy sao? Cái gì mà nghỉ ngơi cho tốt, là đang lừa gạt tôi sao?” Ánh mắt lạnh lùng quét nhìn tất cả mọi người ở đây, Quyền Hạo nổi giận.
“Quyền thiếu, chúng tôi không lừa gạt ngài, mà là…” Viện trưởng nhíu chặt chân mày.