Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 97-2: Sẽ kết hôn 2



Editor: Puck - Diễn đàn

Có Mã Kiều Thần mở đầu, những người khác trong phòng bao rối rít chúc mừng Quyền Hạo, trong lúc nhất thời, những lời chúc phúc tốt đẹp vang lên trong từng góc trong phòng.

Cô nói về sau bọn họ kết hôn, điều này có ý nghĩa cô bằng lòng qua một đời với anh! Mới vừa rồi trong lòng Quyền Hạo còn cực kỳ khẩn trương và mong đợi, trong nháy mắt được cảm giác hạnh phúc bao vây, mới vừa rồi anh còn có chút thất vọng, không ngờ, cô lại là cho anh lại một niềm vui bất ngờ như thế. Anh sát lại ôm hông của cô, khóe môi lại cười nói, “Hi nhi, em nói là thật sao?”

Nắm lòng bàn tay dày rộng ôn hoà của anh, cô cười nói, “Là thật hay giả, ngày sau lại đi chứng minh thôi. Hôm nay Hoàng Bác là nhân vật chính, chúng ta không thể đoạt danh tiếng của anh ấy.”

Mới vừa rồi Hoàng Bác vẫn còn cảm thấy cao hứng thay Quyền Hạo, giờ phút này nằm cũng trúng đạn, động tác uống rượu cứng ngắc, đối diện với cặp mắt của Quyền Hạo, anh cười cũng biến thành cứng ngắc, “Tôi không ngại bị hai người giành mất danh tiếng, hai người hạnh phúc là tốt rồi!”

Ngước mắt nhìn tình ý trong mắt Quyền Hạo, môi mỏng khẽ mở, hình như còn định nói tiếp cái gì, cô đã vượt lên trước một bước dùng ngón tay trỏ đặt lên môi anh, “Có vài lời chúng ta về nhà rồi nói, được không?”

Mềm mại liên miên không dứt chảy qua trên mặt anh, anh nắm chặt cổ tay nhỏ bé mềm mại của cô, đến gần bên tai cô, hơi thở nóng bỏng phun lên trên cổ cô, nói nhỏ, “Được.” [email protected]

Mã Kiều Thần ở trước mặt có ánh mắt cực kỳ mập mờ, còn không ngừng nháy mắt ý bảo bọn họ có thể về nhà.

Trên mặt cô chợt lộ vẻ ngượng ngùng, hơi không quen thân mật với Quyền Hạo ở trước mặt người ngoài, “Anh buông em ra trước.”

Sau khi Quyền Hạo nghe, buông hông cô ra, chỉ thân mật ngồi bên cạnh cô, không làm tiếp cử động thân mật.

Mã Kiều Thần và Hoàng Bác cùng nhau làm ra vẻ mặt không chịu được, trăm miệng một lời nói, “Hai người thật sự có thể về nhà.”

“Bây giờ còn sớm, không trở về nhanh như vậy!” Cô cố tình không để bọn họ được như ý nguyện.

“Hai người diễn ân ái, cảm phiền cân nhắc đến những người độc thân như chúng tôi được không?” Hoàng Bác nâng trán, dáng vẻ bị đả kích, giả bộ đáng thương.

“Hoàng đại thiếu gia anh, độc thân từ khi nào hả? Mỗi tối hàng ngày nằm bên cạnh anh đều là những người phụ nữ khác nhau! Tôi nghĩ anh nhất định không thể nhớ được họ có dáng dấp như thế nào!” Cô nhạo báng một tiếng, châm chọc nói.

Trên trán Hoàng Bác hiện lên vạch đen, ánh mắt len lén nhìn những chỗ khác, “Lâm Hi, đừng ăn nói lung tung, không thể ăn nói lung tung được!”

“Em chưa nói gì cả, em chính là có chứng cứ!” Cô liếc nhìn cô gái mà Hoàng Bác đang len lén nhìn, cố ý nói, “Anh chính là một hoa hoa công tử, điều này đã được công nhận!”

“Anh không có.” Hoàng Bác rõ ràng hơi lúng túng.

“Được rồi, anh cũng đừng khẩn trương, anh là hạng người gì, tự anh rõ ràng.”

Mã Kiều Thần nhìn thấu vì sao Lâm Hi lại trêu chọc Hoàng Bác như vậy, hả hê cười, “Lâm Hi, em cũng đủ hư!”

“Em hư ở chỗ nào, em chỉ nói sự thật mà thôi.” Cô vẫn không chịu buông tha cho Hoàng Bác. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Hoàng Bác thấy cô gái cau mày, nghĩ thầm hỏng bét, không khỏi buồn bã nói, “Quyền thiếu, sau ông không quản người phụ nữ của ông!” Còn không để cho người ta sống rồi, đang êm đẹp nói anh làm gì!

“Cô ấy cũng không nói sai.” Quyền Hạo làm như không nhìn thấy được Hoàng Bác ai oán, vẫn thống nhất cùng một trận tuyến với Lâm Hi.

Khóe môi Mã Kiều Thần khẽ nhếch, “Hoàng Bác, ông nén bi thương đi!”

“Nén bi thương cái gì? Ba người đừng nên quá phận! Có thể đừng nói tôi như vậy được không?” Hoàng Bác hận không thể gào to tận trời, trước kia anh ham thích gái đẹp, nhưng bây giờ anh là người đàn ông tốt một lòng có được không!

Thấy Hoàng Bác sắp phát điên, trên mặt Mã Kiều Thần, Quyền Hạo và Lâm Hi tràn đầy nụ cười nhạo báng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, tụ họp vui vẻ ngắn ngủi đã qua, mọi người ai về nhà nấy, tất cả đi tìm mẹ của mình.

Cô đứng trên ban công hưởng gió mát, thưởng thức bóng đêm tuyệt đẹp, khẽ ngẩng đầu nhìn trăng sáng tròn một nửa, cô nhớ tới truyền thuyết nhà họ Quyền, giữa hai chân mày nổi lên vẻ nghi ngờ, quay đầu nhìn Quyền Hạo đứng bên cạnh, “Quyền Hạo, nhà anh không phải có truyền thuyết sao? Nói ra nghe một chút!” Truyền thuyết nhà họ Quyền, cô nghe từ miệng người ngoài, nhưng tính chân thật vẫn hơi hoài nghi, cô muốn nghe chính miệng Quyền Hạo nói.

Quyền Hạo vốn đang khuấy sữa tươi, nghe cô vừa nói như thế, ngước mắt chăm chú nhìn cô, “Sao Hi nhi lại đột nhiên nổi lên hứng thú với truyền thuyết của nhà họ Quyền vậy?” Cô đã tiếp nhận anh rồi, hiện giờ nói truyền thuyết nhà họ Quyền cho cô biết, cũng không quan trọng.

“Hơn hai ngàn năm trước, tổ tiên nhà họ Quyền thân trúng kịch độc, khi sinh mạng bị đe dọa thì có một bà đồng xuất hiện, nói cho ngài biết bà ấy có thể giải độc cho ngài.” Nói đến đây, Quyền Hạo dừng một lát, “Sau khi bà đồng giải độc cho tổ tiên, tổ tiên hết sức cảm kích bà đồng, nhà họ Quyền cũng tôn sùng bà đồng thành thượng khách. Sau khi khỏe không được bao lâu, mỗi khi đêm trăng tròn thì tổ tiên lại bị đau nhói tim, loại đau này không có thuốc nào chữa được. Trên dưới nhà họ Quyền đều không rõ ràng, tại sao tổ tiên lại có thể như vậy, cũng hoài nghi bà đồng đụng chân đụng tay, bắt bà đồng tới đưa ra nghi vấn, bà đồng không đỡ được, nói ra chân tướng. Thì ra tổ tiên có thể khôi phục lại được vào thời khắc sinh mạng bị đe dọa, vào đêm trăng tròn cả người sẽ đau thấu xương, là bởi vì bà đồng hạ cổ độc cho tổ tiên rồi, cổ độc này là độc tình.”

Cô đang nghe được hăng say, anh lại dừng lại, mày nhíu lại, “Nói tiếp đi!”

Quyền Hạo buông sữa tươi trong tay xuống, ôm lấy cô từ sau lưng, cằm chống lên vai cô, dịu dàng nở rộ trên mặt anh, “Hi nhi thật sự còn muốn tiếp tục nghe sao?”

Gương mặt của anh nhẹ nhàng cọ cọ mặt của cô, khiến cho cô hơi ngứa chút, cô bật cười, “Dĩ nhiên muốn tiếp tục nghe.” Treo lòng hiếu kỳ của cô lên, nói một nửa không nói một nửa, đây là cố ý để cho cô tối nay ngủ không yên sao? die ennd kdan/le eequhyd onnn

Hôn lên gương mặt trắng nõn của cô một cái, anh không vội nói tiếp.

Đợi một lúc lâu, cô vẫn không đợi được anh tiếp tục nói, đợi đến chính là đôi tay của anh bắt đầu chơi xấu, đôi tay cô nhanh chóng túm lấy hai tay của anh lại, đôi mày thanh tú nhíu một cái, “Đứng đắn một chút, nói hết truyền thuyết trước đã!”

“Nói xong có phần thưởng gì không?” Anh làm chuyện xấu.

Cô há có thể nghe không hiểu ẩn chứa trong lời nói của anh sao, hơi dở khóc dở cười, “Nói hết lời, tối nay anh có thể ngủ chung với em, không nói, anh trở về phòng anh ngủ đi.”

Anh hơi có vẻ thất vọng, “Chẳng lẽ không có phần thưởng khác sao?”

Cô buông hai tay của anh ra, xoay người, nhìn thẳng vào tròng mắt thâm thúy của anh, “Thôi, thôi, anh muốn nói hay không.” Dứt lời, cô ghét bỏ khoát khoát tay, về trong phòng ngủ.

Anh cầm sữa tươi đặt trên lan can, đi theo bước tiến của cô, “Hi nhi, em không thể như vậy!”

Cô nửa nằm trên giường, cầm lấy một quyển tạp chí thời trang, tùy ý lật trang, hạ thấp con mắt nhìn chăm chú, không để ý lắm nói, “Em thích thế nào liền thế ấy, anh cũng có thể.”

Anh đưa sữa tươi lên, giọng như dỗ đứa bé, “Em muốn ngủ, trước tiên uống sữa tươi đi.”

“Chính anh uống đi.” Đầu cô cũng không ngẩng lên nói.

“Em quên bác sỹ nói như thế nào sao? Bây giờ thân thể của em vẫn hơi suy yếu, phải cẩn thận điều dưỡng mới được.”

Cô gập tạp chí lại, lập tức ném tới trên bàn bên cạnh, ngồi thẳng người, nhận lấy sữa tươi, đưa lên bên khóe môi anh, “Bây giờ anh rất gầy, uống nhiều sữa tươi một chút đi!”

Anh định dụ dỗ cô uống sữa tươi, cô không muốn uống, hai người đẩy một hồi cho nhau, cuối cùng đối mặt với ánh mắt long lanh như nước của cô, anh không cách nào, chỉ đành phải tự uống.

Buổi tối yên tĩnh, không có gì xảy ra cả, hai người ôm lấy nhau, vừa tỉnh lại là đến trời sáng.

Sau khi cô tỉnh ngủ, ý niệm đầu tiên chính là muốn rời ra khỏi nhà họ Quyền. Bởi vì Trần Tiêu bệnh thần kinh này lại đứng ở bên giường nhìn cô, hung hăng trợn mắt lườm Trần Tiêu một cái, cô mặt đen lại đứng lên từ trên giường, lạnh lùng cảnh cáo nói, “Trần Tiêu, về sau nếu anh không gõ lại cửa liền đi vào, anh cứ chờ chết đi!”

“Tiểu thư, xin lỗi, về sau tôi sẽ không như vậy nữa, chỉ có điều Trịnh tiểu thư ở dưới lầu chờ ngài, thoạt nhìn giống như có dáng vẻ rất gấp gáp.” Trần Tiêu yếu ớt nói chuyện, cúi đầu nhận sai, anh cũng không muốn.

“Anh kêu cô ấy chờ một chút, lát tôi đi xuống.” Cô suy nghĩ một chút, ánh mắt bén nhọn nhìn Trần Tiêu, quát lớn, “Thân là một quản gia, ngay cả lễ nghi cơ bản anh cũng không biết sao? Trước khi vào phòng ngủ của người khác cũng không biết phải gõ cửa sao? Tôi xem, anh chính là đến nhà chính họ Quyền đi học tập mới tương đối tốt.”

“Tiểu thư, tôi sai rồi.” Vẻ mặt Trần Tiêu như đưa đám. 

Cô không ăn dáng vẻ này, chỉ vào cửa.

Trần Tiêu giống như oán phụ, ai oán đi ra phòng ngủ, báo cho Trịnh Thủy Tinh đang nóng nảy, để cho cô kiên nhẫn chờ một lát.

Lâm Hi cũng không để cho Trịnh Thủy Tinh đợi bao lâu, qua đại khái năm phút đồng hồ đã đi xuống lầu rồi, thấy Thủy Tinh rất gấp gáp, “Thủy Tinh, mới sáng sớm, có chuyện gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.