Edit by Thanh tỷ
Chương 396: Chia tay
Trần Á Bình và Vương Ổn Ổn lưu luyến không rời đưa Tần Nhất ra tận cửa. Sau khi Vương Giang chết, thành Hồng Nguyệt đương nhiên bị tiểu đội Vân Hoán thu lấy.
Vành mắt Trần Á Bình đỏ lên, nghẹn ngào nhìn Tần Nhất: "Nhất Nhất, ở bên ngoài lịch luyện nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối đừng để bản thân bị thương."
Tần Nhất nhìn Trần Á Bình có chút muốn cười, bất đắc dĩ xoa tóc cô ấy: "Được, tôi đã biết, Bình Tử không cần lo lắng, cũng không phải là không gặp lại, chờ đứa bé sinh ra, tôi sẽ trở lại."
Trần Á Bình lau lau nước mắt: "Đây là cậu nói đó, giao hẹn xong."
Tần Nhất gật đầu, lại nhìn về phía Vương Ổn Ổn: "Ổn Ổn, cậu cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Vương Ổn Ổn không khóc, nhìn chằm chằm Tần Nhất không rời: "Nam thần, cậu cứ đi đi, tôi sẽ chờ cậu trở lại."
Lâm Thanh cũng hai mắt rưng rưng nhìn Tần Nhất: "Nhất Nhất, tôi cũng chờ cậu trở về."
Tần Nhất bỗng nhiên cười, cô nhíu nhíu mày với Lâm Thanh: "Tôi nói này Hồ Ly, thủ đoạn rơi lệ của anh quá tầm thường rồi. Mặc dù tôi phải đi, nhưng tinh hạch và thú hạch vẫn chưa nhận được đâu. Anh em trong nhà còn tính toán sổ sách rõ ràng, số tinh hạch còn thiếu, dựa theo lãi suất tính một ngày mười viên. Nhớ kỹ nha, sau này trả cho tôi."
Sắc mặt Lâm Thanh cứng đờ, lần này là khóc thật. Mẹ nó, anh cho rằng tiểu biếи ŧɦái đi rồi, tinh hạch và thú hạch không cần phải cho nữa, không nghĩ tới còn có cách này, thật sự là tính sai rồi.
"Mọi người, chúng tôi đi. đây" Tần Nhất phất phất tay với mấy người sau lưng, sau đó ngồi vào trong xe, thong thả rời đi.
Trên xe, Tần Nhất dựa vào Vân Hoán ngủ, Tần Hàn Vũ yên lặng lái xe: "Phía trước là thành phố H, chúng ta có ghé vào không?"
Bảo Bảo muốn lịch luyện, anh ta đương nhiên ủng hộ. Thành phố H có không ít Zombie, thậm chí là bán thú nhân, Bảo Bảo hẳn sẽ thích.
"Ừm, đến nơi đó đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, nên ăn cơm trưa." Vân Hoán quyết định.
Tần Hàn Vũ vẫn giữ nguyên nụ cười ưu nhã, nhưng quay đầu nhìn ra sau lại có chút nghiến răng nghiến lợi. Hừ, con hàng này thật đáng ghét, nếu không phải Bảo Bảo thích, anh ta muốn lôi con hàng này xuống đánh cho một trận. Mặc dù...anh ta đánh không lại.
Thành phố H cũng được coi là một thành phố lớn, Tần Hàn Vũ tìm một trạm xăng dầu bỏ hoang, chờ quét dọn bên trong sạch sẽ một chút, Vân Hoán mới dịu dàng đánh thức Tần Nhất dậy.
Tần Nhất mắt nhắm mắt mở: "Tới đâu rồi?"
Vân Hoán ôm Tần Nhất lên, hôn một cái lên khóe môi cô: "Đến thành phố H, nơi này có không ít Zombie và bán thú nhân, không phải em đang thiếu tinh hạch và thú hạch sao?"
Hai mắt Tần Nhất sáng lên, trên mặt nào còn có sự lười biếng khi vừa mới tỉnh ngủ. Cô giữ chặt tay Vân Hoán: "Vậy còn đợi cái gì, chúng ta mau đi thôi."
Tinh hạch và thú hạch bây giờ chính là ba ba của cô.
Vân Hoán bất đắc dĩ giữ chặt Tần Nhất: "Thất Thất, sắp đến giờ cơm, ăn xong lại đi."
Cơm trưa vẫn là Vân Hoán làm, thịt kho tàu, canh sườn bí đao, cải trắng chua cay, đều là món Tần Nhất thích.
Ba người vui vẻ ăn cơm xong, sau đó tiến vào thành phố H.
Lái xe, Vân Hoán bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, chỉ chỉ bả vai Tần Nhất: "Thất Thất, tiểu mập mạp kia đâu?"
Trước đó, sự chú ý của Vân Hoán đều đặt trên người Tần Nhất, ngược lại quên con nào đó, hiện tại chợt phát hiện ra, hình như đã lâu rồi anh chưa thấy tiểu mập mạp màu lam kia.
Nhắc đến Tiểu Lam, đầu lông mày Tần Nhất hiện lên sự ôn hòa: "Tiểu Lam trước đó lâm vào ngủ say, hiện tại cũng sắp tỉnh rồi."
Tần Nhất triệu hoán tiểu Linh Hồ và Tịch ra, hai con đều là nắm nhỏ trắng tròn, trông rất đáng yêu.
Hai đứa đã lâu không thấy Tần Nhất, lúc này vô cùng thân thiết dụi dụi chui vào trong lòng Tần Nhất, nũng nịu bán manh.
Chương 397: Đực? Cái?
Vân Hoán mặt lạnh, tiện tay nhấc Tịch lên, nhìn một chút, bỗng nhiên đặt nó ở trong ngực mình: "Đây là đực."
Sau đó ánh mắt của anh lại quét một vòng trên người tiểu Linh Hồ, đôi mắt đào hoa quỷ mị tĩnh mịch, dọa tiểu Linh Hồ càng rúc sâu vào trong lòng Tần Nhất.
Nam nhân này thật đáng sợ, so với Quỷ Đế Quân Mặc Ly còn muốn đáng sợ hơn mấy phần.
Tần Nhất xoa đầu Đỗ Quyên, bày tỏ sự an ủi: "Đỗ Quyên là bé gái."
Vẻ mặt Vân Hoán tốt hơn mấy phần, thế nhưng nhìn tiểu Linh Hồ làm ổ trong ngực Tần Nhất, tâm tình của anh vẫn không tốt lắm. Anh không thích người khác đụng vào Thất Thất, ngay cả phái nữ cũng không được.
Anh muốn giữ Tần Nhất ở bên cạnh mình, đem cô giấu đi, ai cũng không cho phép nhìn.
Thế nhưng anh biết, chuyện này là không thể được. Thất Thất của anh thuộc về bầu trời, anh không thể giam cầm cô, cho nên anh chỉ có thể mạnh mẽ đè xuống lòng ham muốn chiếm hữu nồng đậm của mình.
Tịch giãy dụa không yên, nó không thích người nam nhân ôm mình. Ánh mắt Vân Hoán khẽ liếc nó một cái, trong nháy mắt Tịch liền thành thành thật thật hơn. Giờ phút này, nó và Đỗ Quyên có chung cảm giác giống nhau, người nam nhân này thật đáng sợ.
Bọn chúng thân là Thần thú, trực giác rất nhạy cảm. Nhưng mà nó cũng nhìn ra, người nam nhân này thật lòng yêu chủ nhân. Nể tình người này có thực lực mạnh, nó liền miễn cưỡng thừa nhận người này là nam chủ nhân đi.
Tịch vì bản thân mà tìm một lý do đường hoàng, sau đó nằm nhoài trên đùi Vân Hoán. Một đoàn màu trắng nho nhỏ, chữ vương (王) trên trán bị giấu đi, thoạt nhìn không khác một con mèo bình thường.
Đỗ Quyên làm ổ trong ngực Tần Nhất, khinh bỉ nhìn Tịch mấy lần, rõ ràng là sợ người nam nhân này, còn nói cái gì mà miễn cưỡng tiếp nhận.
Tần Nhất không biết làm thế nào để nói cho Vân Hoán biết trên tay cô có phượng giới, chuyện về đại lục Tinh Thần, về ba ngàn thế giới nhỏ,... cô không tính giấu giếm Vân Hoán, tất cả chỉ chờ một cơ hội tốt.
"Hai con vật này là thú biến dị." Phía trước đến xe Tần Hàn Vũ thông qua gương chiếu hậu cũng nhìn thấy hai con vật nhỏ. Anh dừng xe, quay đầu lại, ôn hòa cười nói.
Tần Nhất vuốt lông cho tiểu Linh Hồ, hờ hững "ừ" một tiếng. Đỗ Quyên và Tịch là Thần thú, nhưng nói là thú biến dị cũng không sai. Năm năm qua, thú biến dị càng ngày càng có linh tính, cũng có người thử thuần phục bọn chúng, để bọn chúng trở thành một sự trợ giúp lớn cho mình.
Nhưng mà người thành công rất ít.
Tần Hàn Vũ đương nhiên biết chuyện có người thuần phục thú biến dị, cho nên anh chỉ nghĩ đơn giản là Bảo Bảo nhà mình cũng có hứng thú về phương diện này. Mắt phượng ôn hòa: "Hai con vật này thật có linh tính, hơn nữa còn nhỏ, thuần phục hẳn là dễ dàng hơn một chút."
Tần Nhất nhẹ gật đầu, lại "ừ" một tiếng. Trong lòng Tần Hàn Vũ khẽ thở dài, lại quay đầu về, Bảo Bảo không muốn nói chuyện với anh, anh vẫn nên không cần dán tới, khiến cô mất hứng.
Tấm lưng Tần Hàn Vũ thẳng tắp, dáng vẻ nho nhã tuấn tú, nhưng lại có chút cô đơn. Tần Nhất cảm thấy có chút khó chịu, cô không phải không muốn nói chuyện với Tần Hàn Vũ, mà là không biết nói như thế nào, thể hiện như nào.
Khúc mắc trong lòng chung quy vẫn chưa có buông xuống.
"Chủ nhân, ca ca của chủ nhân hình như rất khó chịu." Thanh âm mềm mềm nhuyễn nhuyễn của Đỗ Quyên vang lên.
Tần Nhất rủ mí mắt xuống, bỗng nhiên vỗ vỗ cái mông nhỏ của nó: "Em đi bồi anh ấy đi."
Đôi mắt trong suốt của tiểu Linh Hồ lóe lóe, hiện ra từng tia si mê, ca ca của chủ nhân lớn lên thật đẹp mắt.
Thật ra Vân Hoán và Tần Hàn Vũ cân sức ngang tài, nhưng trong lòng Đỗ Quyên đối với khí lạnh như băng trên người Vân Hoán cảm thấy sợ hãi, ngược lại vô cùng thích khí chất nhẹ nhàng ưu nhã của Tần Hàn Vũ.
Thân thể nhỏ của nó linh hoạt chui vào trong ngực Tần Hàn Vũ, nũng nịu cọ cọ mu bàn tay của anh. Xúc cảm mềm mại xù xù trên tay khiến tim Tần Hàn Vũ hơi ấm lên.
------
Hết quyển 1