Quyết Chí Tiến Lên

Chương 2



Bước vào phòng huấn luyện 201 trên lầu hai, đây là phòng train của đội tuyển Võ Hiệp Chập Lân, Tần Thiếu Đình treo biển “Miễn làm phiền” lên, sau đó khóa cửa lại, gọi hai thành viên khác trong đội đang làm nóng người trên server từ trước đó, “Vào game vào game, ba DPS đánh đấu trường một lượt đi.”

Cận Luân nhìn Tần Thiếu Đình, “Đội trưởng, anh lại vừa làm gì trái với lương tâm đúng không?”

“Anh mày có bao giờ làm gì thẹn với lòng đâu? Mau lên, Nghệ Tĩnh, mở máy giúp tôi.” Tần Thiếu Đình nói xong liền đi lấy cà phê trong phòng giải khát.

Thân là tuyển thủ eSports cũng như thanh niên nghiện game, các thành viên đội tuyển Chập Lân vẫn luôn duy trì thói quen cú đêm, đã sớm không kham nổi tác phong chuyên nghiệp, cống hiến công lao không thể xóa nhòa cho sự nghiệp ngủ nướng. Nếu như không phải vì câu lạc bộ quy định bắt buộc rời giường ăn trưa để đảm bảo sức khỏe thì đám thanh niên này có thể ngủ thẳng cẳng đến bốn giờ chiều không vẫy tai.

Tần Thiếu Đình có thói quen uống cà phê sau khi ăn trưa để duy trì tỉnh táo, vì thế nếu các thành viên khác tới phòng train trước thì khi họ đi rót nước cũng sẽ tiện tay pha sẵn cà phê cho Tần Thiếu Đình.

Nói tới cà phê cao cấp của câu lạc bộ thì không thể không nhắc một chút về đãi ngộ ở đây.

Gaming house hiện tại của đội tuyển là nơi sau khi Tần Thiếu Đình và Nhung Tước mua lại Chập Lân mới chuyển tới, đây là một tòa nhà sáu tầng nằm bên bờ sông Hoàng Phố Thượng Hải, có một khoảng sân rất rộng, coi như thuộc dạng xa xỉ trong hàng ngũ các câu lạc bộ eSports quốc nội.

Tòa nhà này vốn là mảnh đất mà một người bạn của cha Tần Thiếu Đình mua lại xây nên, định kinh doanh khách sạn, nhưng người bạn đó bỗng nhiên gặp vấn đề tài chính ngay khi nhà được xây xong, thậm chí nội thất cũng đã hoàn thiện, thế là đành phải đổi kế hoạch bán tháo tài sản bù lỗ. Cha Tần Thiếu Đình mua lại căn nhà này, dù bù được lỗ nhưng cũng không còn dư tiền để kinh doanh khách sạn nữa, chẳng bằng lấy tiền mặt còn thực tế hơn.

Cha Tần vốn xuất phát từ mục đích giúp bạn, mua xong lại cũng không biết dùng để làm gì, thế là bỏ không ở đó.

Mãi cho đến khi Tần Thiếu Đình mua lại câu lạc bộ, buộc phải đổi địa điểm mới nhớ ra trong nhà còn một tòa bỏ không, thế là hắn liền tìm cha bàn bạc, thuê lại tòa nhà này. Sau khi sửa chữa trang hoàng lại, giờ trở thành gaming house hiện tại của bọn họ.

Tầng một là nhà ăn, phòng tập thể hình, phòng họp và phòng cho khách. Tầng hai là phòng huấn luyện của các đội, từ tầng ba đến tầng năm là ký túc xá, tầng sáu là phòng làm việc và phòng họp mini. Bố cục đơn giản hợp lý, có thang máy và cả cầu thang, lấy sáng tốt, view đẹp, không chê được vào đâu. Những thành viên đã vào Chập Lân rồi, thì quả thực rất khó rời đi sang đội tuyển khác.

Dù mang danh là hai ông chủ vừa có tiền vừa có thế muốn làm gì thì làm, Tần Thiếu Đình và Nhung Tước trước giờ vẫn không để mất phong thái chỉ huy, hiểu rõ từng đội tuyển của từng hạng mục game, quản lý nhân viên phụ trách cẩn thận, có vấn đề gì đều có thể báo cáo, khiếu nại lên bọn họ, vì vậy không khí trong câu lạc bộ rất hài hòa, chưa từng nổ ra bất cứ scandal nào.

Vốn Nhung Tước có thể thản nhiên thoải mái làm ông chủ ngày ngày đếm tiền trong văn phòng, nhưng thân là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành quản lý, anh thực sự không muốn lãng phí bốn năm dùi mài, vì thế quyết định kiêm luôn chức giám đốc chuyên trách cho ngạch game “Võ Hiệp” đang hot, coi như vẫn làm đúng ngành nghề.

Vì phải lo chuyện hợp tác đại diện này nọ cho cả câu lạc bộ, anh buộc phải điều phối một quản lý cho “Võ Hiệp”, giúp anh xử lý mọi việc khi mình vắng mặt, cũng là một chức vụ có thực quyền.

Chờ Tần Thiếu Đình đi vào phòng nước, Thái Nghệ Tĩnh mới nói với Cận Luân, “Anh, hôm nay anh chưa lên weibo à?”

Thái Nghệ Tĩnh và Cận Luân vào đội cùng một đợt, cũng vào được đội hình chủ lực cùng một lúc, vì thế quan hệ của hai người rất tốt. Cận Luân sinh trước Thái Nghệ Tĩnh khoảng nửa năm nên thường thì Thái Nghệ Tĩnh sẽ gọi cậu ta là anh.

“Vẫn chưa. Sao thế?” Sáng nay Cận Luân dậy muộn, bị Bạch Ninh đi kiểm tra phòng xách tới nhà ăn, điện thoại vẫn ném trong phòng ngủ nên chưa tranh thủ onl weibo lúc ăn trưa được.

Thái Nghệ Tĩnh vội vàng đưa điện thoại của mình qua.

Cận Luân liếc một cái, la lên, “Lão đội trưởng súc sinh nhà mình ngủ với Vĩ Vũ từ khi nào vậy?!”

“Xuỵt!” Thái Nghệ Tĩnh vội ngăn chặn tiếng hét của Cận Luân.

Cận Luân đọc thêm lần nữa, nghiêm túc hỏi, “Vụ này… là thật hả?”

Thái Nghệ Tĩnh nhỏ giọng nói, “Em đoán cũng đúng tám chín phần mười. Lúc đội trưởng bước vào nhìn vui vẻ lắm, giống như có chuyện tốt đúng không?”

Cận Luân nhớ lại một chút, cảm giác rất có lý, “Nói vậy thì Vĩ Vũ sẽ thành chị dâu của chúng ta à?”

Thái Nghệ Tĩnh gật đầu, “Em nghĩ vậy á.” Cậu ta vừa nói vừa cho Cận Luân xem bài đăng mới nhất trên weibo Tần Thiếu Đình, “Anh nghĩ coi, ngoài trừ tám nhảm cãi nhau với đội trưởng các đội tuyển khác thì có bao giờ đội trưởng nhà mình tag người khác trên weibo mà dịu dàng thế không?”

Cận Luân càng nghĩ càng thấy Thái Nghệ Tĩnh nói đúng, lo lắng nói, “Thôi xong, liệu fan Vĩ Vũ có tới đánh bom câu lạc bộ của chúng ta không? Sau này ra vào nhớ cẩn thận, đề phòng bị người ta gây sự ấy!”

“Làm sao? Tìm chị dâu cho mấy đứa mà còn không vui à?” Tần Thiếu Đình cười mà như không cười, tựa lưng vào cửa phòng trà.

Cận Luân và Thái Nghệ Tĩnh giật bắn mình, tung luôn điện thoại lên trời, luống cuống hứng mãi mới được.

Thái Nghệ Tĩnh vội nói, “Dạ không hề không hề, rất là vui, vui lắm luôn ấy.”

Cận Luân lo lắng nhìn Tần Thiếu Đình, giọng điệu nghiêm túc, “Đội trưởng, sau này ra cửa tuyệt đối phải chú ý an toàn, team mình không thể thiếu anh đâu!”

“Dẹp dẹp, anh đây đang đi tìm buff xịn cho đội đấy biết chưa? Đừng có nghĩ vớ vẩn.” Tần Thiếu Đình đi tới, ngồi xuống máy của mình.

Cận Luân kinh ngạc trợn đôi mắt không lấy gì làm to của mình, chỉ vào Tần Thiếu Đình, “Trời ơi anh có còn là con người không hả? Vì để tìm buff cho team mà lừa gạt tình cảm của người ta, ngủ với con nhà người ta luôn?!”

Tần Thiếu Đình sặc cả cà phê, ho khùng khục nửa ngày mới cả giận nói, “Anh đây là hạng người như vậy chắc? Dăm ba mấy bài báo nhảm nhí đấy mà cũng tin à?”

Cận Luân thở phào nhẹ nhõm, ngồi lại xuống ghế của mình, đắc ý nhỏ giọng nói, “Em nói rồi mà, anh là loại FA từ trong trứng, sao có thể có gấu trước em được.”

Thái Nghệ Tĩnh biết Tần Thiếu Đình không việc gì phải nói dối bọn họ, liền hỏi, “Đội trưởng, vậy sao anh còn đăng cái weibo khiến người ta hiểu lầm kia?”

Tần Thiếu Đình vừa đăng nhập acc của mình vừa nói, “Thứ nhất là vì muốn kéo gần quan hệ với cậu ta, nếu thành bạn bè thì sẽ có cơ hội mời cậu ta về đội mình. Thứ hai là làm sáng tỏ cái tin đồn tình một đêm kia, coi như tôn trọng cậu ta.”

“Vậy anh đứng ra chứng thực là được mà?” Cận Luân nói.

Tần Thiếu Đình cười khinh thường, “Cậu bị ngu à? Nếu ra mặt nói huỵch toẹt hết thì sau này tôi lấy đâu ra lý do tìm cậu ta nữa?”

Dù sao Sở Linh cũng đã không còn ở trong giới tuyển thủ, muốn tìm cậu cũng phải có lý do thuyết phục mới được.

Lúc này Cận Luân mới hiểu ra, “Eo ơi giả dối!”

“Quá khen.” Tần Thiếu Đình đặt cốc xuống, “Thôi được rồi, đừng có hỏi nữa, tổ đội đi.”

Bạch Ninh uống hết cà phê trên tầng sáu xong, quay lại văn phòng mở weibo lên liền cảm thấy hình như bản thân vừa bị ai đó nện một phát đau điếng vào đầu, chỉ muốn lăn ra ngất xỉu ngay lập tức. Hơn hai trăm ngàn comment, đủ tưởng tượng ra phía dưới đang mắng chửi anh, chửi Tần Thiếu Đình, chửi Chập Lân ác liệt như thế nào rồi.

Thế là anh dứt khoát ra quyết định – xóa luôn app weibo trên điện thoại, để cho Nhung Tước đi mà giải quyết.

Anh không phải người duy nhất sử dụng weibo chung của team, Nhung Tước cũng dùng, chỉ có điều phần lớn thời gian đều là anh đăng bài. Hôm nay thôi để anh giả chết một hồi đi, nếu Nhung Tước hỏi thì kêu té xỉu vừa tỉnh. Dù sao Shakespears đã từng nói: Giả chết là một loại kỹ năng sinh tồn của nhân loại mà.

Huấn luyện được hai tiếng, Tần Thiếu Đình cho cả đội nghỉ 20 phút.

Thấy cửa phòng train vẫn chưa bị đập, Tần Thiếu Đình ngẩn ra – không lẽ bài đăng của hắn bị chặn rồi à?

Mở điện thoại lên weibo, hơn năm trăm ngàn comment chứng tỏ mọi việc vẫn bình thường, Tần Thiếu Đình thản nhiên mở ra xem từng bình luận một.

[Đình thần, cuối cùng anh cũng chịu đăng weibo rồi!]

[Đình thần, ý anh là gì? Không phải tình một đêm, chẳng lẽ là tình nhiều đêm?]

[Lẽ nào Đình thần giờ cặp với Vĩ Vũ à?]

[Vĩ Vũ là gay thật sao? Không thể nào? Chưa nghe bao giờ luôn!]

[Vui mừng đốt pháo, Đình thần cuối cùng cũng hết FA!!!]

[Phong Đình giờ chiêu trò low thế? Vĩ Vũ biến mất bao lâu rồi mà Phong Đình vẫn lôi kéo người ta chiêu trò à?]

[Thằng troll lầu trên ở đâu ra thế? Đình thần nhà chúng tôi mà phải dùng chiêu trò chắc? Mày sống ở thời tối cổ nên không biết thời này ai là trùm đúng không?]

[Fan Vũ thần muốn hỏi, Vũ thần nhà chúng tôi giờ sao rồi?]

[Anh anh anh, anh đã làm gì với Vũ thần nhà chúng tôi hả?]

[Không ngờ ngoài đám phóng viên thích nhai lại thì người chủ động nhắc đến Vũ thần lại là Đình thần, cảm động quá xá!]



Tần Thiếu Đình suy nghĩ một chút như thể chuyện thực sự xảy ra. Theo lý mà nói, Sở Linh giải nghệ hẳn là cũng không ảnh hưởng tới các thành viên của đội tuyển Ám Dạ, vậy mà bên Ám Dạ lại không hề trồi lên, dường như có thành kiến gì đó với Sở Linh.

Hắn nhớ lại khi Sở Linh giải nghệ có nói bản thân đã đạt được thành tích mong muốn, không còn tiếc nuối, vì vậy muốn rời đi để tìm kiếm thử thách mới. Hơn nữa bên Ám Dạ chẳng bao lâu sau cũng tìm được buff cố định, chẳng hề có chuyện thiếu thốn, không tìm nổi buff, đáng lý ra cũng sẽ không lạnh lùng với Sở Linh như thế.

Tần Thiếu Đình tiện tay vào weibo chung của đội tuyển Ám Dạ đào mộ một lượt, bài đăng cuối cùng có nhắc đến Sở Linh vẫn là từ vụ giải nghệ, thậm chí không hề forward bất cứ video hay tranh vẽ fan gửi tặng nào, có thể nói là rất vô tình vô nghĩa.

Tần Thiếu Đình đoán chắc hẳn phải có nội tình gì đó mà người ta không biết, bằng không cũng sẽ chẳng liều mạng mặc kệ weibo bị fan chửi bới mà vẫn lơ đẹp Sở Linh.

Tần Thiếu Đình không đoán được rốt cuộc là có chuyện gì. Nhưng có thể chắc chắn Ám Dạ là bên có vấn đề trong vụ này, nếu không thì sẽ chẳng đến mức suốt một thời gian dài như vậy mà chẳng ho he tiếng nào.

Tần Thiếu Đình lựa chọn trả lời comment hỏi hiện tại Sở Linh có ổn không.

Rất ổn, tốt hơn trước đây rất nhiều @Buff Yêu Trong Mộng Của Tiểu Đoàn Tử: Fan Vũ thần muốn hỏi, Vũ thần nhà chúng tôi giờ sao rồi? @Chập Lân Phong Đình – Tần Thiếu Đình: Ai bảo bọn tôi 419? Đợi lát huấn luyện xong tôi gọi điện cho em, chờ tôi nha. @Vĩ Vũ Sở Linh.

Năm rưỡi chiều, đây là thời điểm căn-tin của Chập Lân mở cửa phục vụ.

Cận Luân và Thái Nghệ Tĩnh bụng đói cồn cào lập tức dắt díu nhau đi ăn.

Tần Thiếu Đình thì lại nhận ra Sở Linh hoàn toàn không có phản ứng gì, như thể hoàn toàn rời khỏi mạng xã hội, hắn đành phải gọi điện thoại.

“Alo?” Giọng nói trong trẻo của Sở Linh mang theo chút xa cách, đối với một người không quá thân thiết thì khoảng cách trong ngữ điệu của cậu rất chừng mực.

Mặc dù Tần Thiếu Đình và Sở Linh đều từng là tuyển thủ cùng thời, cũng đã gặp nhau trên đấu trường rất nhiều lần, nhưng vẫn không quá thân quen. Thứ nhất là do hai người là thành viên hai đội tuyển khác nhau, qua lại gần gũi sợ sẽ tạo thành tin đồn vô căn cứ, ban lãnh đạo sợ nhất là chuyện này. Hai là quả thực Tần Thiếu Đình đã đánh cho acc buff của Sở Linh chết đi sống lại, cứ nhìn thấy hắn là nghĩ đến cảnh hắn hấp buff của mình, thực sự không thể nói chuyện nổi.

“Đang làm gì thế?” Tần Thiếu Đình cười hỏi như đã quen từ lâu.

“Chuẩn bị tìm chỗ ăn cơm.” Giọng nói của Sở Linh có chút lạnh nhạt.

“Vừa lúc tôi cũng chuẩn bị đi ăn, tiểu ca ca ơi, hay đi cùng nhau?”

Sở Linh trầm mặc một lát, “Tần đội, tôi biết rõ lý do anh tìm tôi. Tôi cảm thấy thực sự không nhất thiết phải vòng vo với anh, tôi rời liên minh “Võ Hiệp” đã chín tháng rồi, từ khi giải nghệ đến giờ chưa từng sờ vào trò chơi này nữa, tay tôi cứng rồi. Hơn nữa tôi cũng không có ý định quay về, vì vậy Tần đội đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, tìm buff khác đi.”

Sở Linh nói khiến lòng Tần Thiếu Đình nguội lạnh, nhưng nếu Tần Thiếu Đình dễ dàng từ bỏ như thế thì đã không xứng với danh hiệu mặt dày vô liêm sỉ mà người ngoài giới đặt cho hắn. Hắn đã ghim Sở Linh rồi, hơn nữa cùng là tuyển thủ eSports, suy bụng ta ra bụng người, hắn cảm thấy Sở Linh cũng không cam tâm giải nghệ, chỉ cần Sở Linh không cam tâm thì hắn tin tưởng có thể đưa người quay trở lại một lần nữa.

Tần Thiếu Đình, “Nếu cậu từ chối thì đương nhiên tôi cũng không nài ép. Có điều vẫn kết bạn được đúng không? Trước đây chúng ta ở hai đội khác nhau nên không tiện qua lại. Nhưng giờ không còn ràng buộc nữa, tôi cảm thấy tính cậu cũng khá hợp với mình nên muốn kết bạn với cậu.”

“Ừ.” Giọng của Sở Linh vẫn không thân thiện hơn chút nào.

“Vậy giờ có thể nể mặt người bạn này mà ăn bữa cơm không?” Tần Thiếu Đình cười hỏi.

“Tôi đã ngồi trong phòng ăn rồi, để lần khác đi.” Giọng của Sở Linh đã tươi tắn hơn một chút.

Tần Thiếu Đình nhướn mày, cũng không quan tâm Sở Linh nói thật hay nói dối, “Vậy quyết định vậy đi.”

“Ừ.”

Thế là ba ngày sau, khi Sở Linh ra khỏi trung tâm tiếng Anh thì đã thấy Tần Thiếu Đình vẫy tay với mình ở ngoài cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.