Quyết Không Để Em Ly Hôn

Chương 44: 44: Là Tôi Tạ Mộc Lâm




Thẩm Nhã Tịnh hét toáng lên, cô vũng vẫy phản kháng thì nghe tiếng nói từ người kia.

Tông giọng trầm khàn cất tiếng nói:"Là tôi, Tạ Mộc Lâm"
Thẩm Nhã Tịnh sau khi nghe xong thì cô im lặng, không vùng vẫy nữa:"Thầy Tạ?"
Tạ Mộc Lâm buông Thẩm Nhã Tịnh ra.

Anh bật công tắc điện ở gần đó lên.

Ánh sáng từ bóng đèn khiến mọi thứ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Thẩm Nhã Tịnh chợt giật mình, phản ứng lại:"Anh có sao không? Vừa nãy tôi ra tay hơi mạnh"
Tạ Mộc Lâm cười trừ:"Không sao.

Là do tôi dọa cô sợ"
"Sao cô lại đến đây?"
"Tôi đưa đồ giúp chị Ngô.

Nhưng mà cửa bị khóa rồi làm sao ra ngoài đây?"
"Cô có đem theo điện thoại không?"

"Không có, gấp quá nên tôi quên"
"Vậy thì đành chờ thôi, nếu thấy chúng ta đi quá lâu thì sẽ có người tới cứu thôi"
"Nếu họ không đến thì sao?"
Thẩm Nhã Tịnh chợt im lặng, cô bỗng bấc giác nhớ tới Lục Vĩ Thành.

Một mảnh kí ức mơ hồ xuyên qua tiềm thức của cô.

Cô ôm lấy đầu mình
"Cô sao vậy?" Tần Mộc Lâm thấy cô như vậy có chút lo lắng
"Không sao, chỉ là hơi đau đầu chút thôi"
Tần Mộc Lâm nheo mắt lại, chẳng biết trong lòng anh nghĩ gì.
"Thầy Tạ đến đây làm gì thế?"
"Tôi tìm một số tài liệu y học"
"Anh có vẻ đam mê ngành y, sao anh không làm bác sĩ?"
Tần Mộc Lâm chợt dừng lại, anh khẽ cười:"Tôi đam mê ngành y sao?"
Thẩm Nhã Tịnh khó hiểu:"Tôi nói sai sao?"
Thẩm Nhã Tịnh lần đầu gặp Tần Mộc Lâm cô luôn thấy con người này rất khó hiểu mà người như vậy thường rất nguy hiểm.

Nhìn quần áo anh mặc toàn là đồ hàng hiệu, trông giống như có cuộc sống dư dả sao lại rảnh rổi đến đây làm giảng viên chứ.

Cứ cho là anh có đam mê ngành y thì sao không làm bác sĩ mà lại chạy đến đây? Bây giờ anh nói vậy là có ý gì?
"Cô nhầm rồi, tôi không thích ngành y cho lắm"
"Vậy tại sao anh lại...!"
"Tại sao tôi lại đến đây làm giảng viên à?"
"Đúng vậy, tại sao thế?"
"Thật ra tôi vì một người"
Nói đến đây ánh mắt anh đượm buồn hẳn, giọng nói như rất nghẹn ngào, khó tả:"Tôi vốn ghét ngành y vì tất cả những kẻ làm trong ngành này đều vì tiền mà bản rẻ lương tâm.

Vì những kẻ đó mà người tôi yêu quý nhất đã bị lợi dụng"
Thẩm Nhã Tịnh hơi bối rối, bây giờ cô không biết nói thế nào để an ủi anh:"Thế người đó vẫn ổn chứ?"
Tần Mộc Lâm nhìn cô một hồi, do dự nói:"Tôi cũng không biết nữa, chỉ là tôi biết người ấy đã trải qua một khoảng thời gian rất đau đớn"
Thấy Thẩm Nhã Tịnh im lặng, anh chợt bật cười:"Cô làm sao vậy? Hiện tại người đó vẫn còn sống"
"Hả...!vậy thì tốt? Thế mục đích của đến đây là gì?"

"Mục đích của tôi là tìm một số tài liệu liên quan đến căn bệnh đó.

Tất cả các tài liệu cổ và quan trọng đều nằm ở đại học Nam Hà nhưng có lẽ một số đã bị bỏ đi không còn ở thư viện nên tôi mới đến đây tìm"
Tần Mộc Lâm nhìn đống đồ của cô:"Để tôi giúp cô"
Thẩm Nhã Tịnh cũng kịp thời phản ứng lại:"Cảm ơn anh"
Tần Mộc Lâm giúp cô bưng đồ lên phía trên tủ.

Lúc cô không chú ý thì đã nghe tiếng la của Tần Mộc Lâm:"Cẩn thận"
Thẩm Nhã Tịnh giật mình chưa kịp phản ứng thì Tần Mộc Lâm đã đến che cho cô.

Một chiếc thùng rơi xoẹt qua vai anh, cả hai ngã xuống.

Tần Mộc Lâm ôm vai đau đớn, Thẩm Nhã Tịnh mới kịp hoàn hồn lại, cô lo lắng hỏi:"Anh có sao không?"
Tần Mộc Lâm nhỏ giọng trấn an cô, anh nhịn đau bảo:"Kh...Không...!sao"
Thẩm Nhã Tịnh cuống cả lên, cô làm sao không biết được chứ.

May mà có Tạ Mộc Lâm kịp đỡ cho cô nếu không giờ người phải bị đau là cô chứ không phải là anh.

Chiếc thùng rất to lại rơi từ trên cao xuống, bị đập mạnh vào vai như vậy chỉ sợ gãy xương bả vai.

Thẩm Nhã Tịnh luống cuống, cô sợ nhất là mắc nợ ai đó, sợ nhất là người khác vì cô mà gặp nguy hiểm.

Sự áy náy và lo lắng khiến cô dần sợ hãi:"Không được, phải ra ngoài nhanh để kiểm tra"
Thẩm Nhã Tịnh chạy về phía cảnh cửa, cô đập mạnh:"Có ai ngoài đó không, cứu chúng tôi với.


Có ai không?"
Tạ Mộc Lâm nhíu mày, anh ôm vai đi về phía Thẩm Nhã Tịnh:"Này, cô muốn bị thương sao?"
Thẩm Nhã Tịnh chợt dừng lại, nhìn anh.

Tần Mộc Lâm cũng biết bây giờ cô rất hoảng:"Không sao, lúc nãy chỉ sượt qua một chút, không nghiêm trọng.

Tôi học y nên biết rõ điều này"
Tần Mộc Lâm nhìn xung quanh, anh chợt thấy một chấm màu đỏ loé lên:"Ra là nó"
Thẩm Nhã Tịnh khá khó hiểu:"Gì cơ?"
"Chúng ta được cứu rồi" Tần Mộc Lâm bình tĩnh nói
Thẩm Nhã Tịnh nhìn thiết bị kia, cuối cùng cô cũng hiểu đây là gì.

Nó là một thiết bị dự phòng dành cho ai bị mắc kẹt trong đây được nhà trường lắp đặt.

Tần Mộc Lâm thực hiện một vài thao tác.

Khoảng năm phút sau cánh cửa được mở ra, bảo vệ hốt hoảng chạy tới:"Tôi xin lỗi, tôi sơ xuất quá không biết còn có người ở đây"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.