Vừa mới ăn cơm xong thì Dư Dung gọi điện thoại tới.
Dư Thính tránh né Yến Từ đang rửa bát, lén trốn vào trong nhà vệ sinh nghe điện thoại: “Vâng, em đã nói với dì Tô rồi mà, ngày mai sẽ học lớp lễ nghi.”
“Bạn học nào thế?”
“Song Song.”
“Ồ.” Dư Dung không nể nang gì, lật tẩy cô: “Chị vừa tham gia hội nghị với nhà họ Cố xong, Cố Song Song hình như là đang học.”
“…….”
Không giấu được, Dư Thính đành thấp giọng nói sự thật: “Yến Từ, bạn cùng lớp với em.”
Yến Từ?
Bàn tay đang lật văn kiện của Dư Dung chợt dừng lại.
Trí nhớ của chị cao hơn người bình thường, không cần nghĩ nhiều đã nhớ ra Yến Từ là cậu học sinh ngồi ở phía sau Dư Thính. Lúc trước, khi chị đến tham dự buổi họp phụ huynh có chú ý đến anh, trầm ngâm ít nói, hướng nội lại không có chút cảm giác tồn tại, nghe nói là học sinh nghèo khó khăn, trước giờ đều dựa vào khoản trợ cấp để sinh sống.
Sự yên lặng quá lâu của Dư Dung khiến cho Dư Thính thấy bất an, vội vàng nói: “Con người Yến Từ rất tốt, còn mời em ăn cơm nữa, chị không cần phải lo lắng.”
“Mời em ăn cơm?” Dư Dung nhíu mày.
“Dạ, cậu ấy tự nấu, ngon lắm ấy.”
Dư Dung hơi dựa vào lưng ghế, khẽ nói: “Chị nhớ điều kiện của gia đình cậu bạn đó của em không được tốt lắm, vậy mà em vẫn thoải mái vô tư để người ta mời em ăn cơm?”
Dư Thính sững sờ.
Cô thật sự không nghĩ đến những chuyện vụn vặt này, không chỉ vô tư để anh mời cơm mà còn nhân tiện đòi thêm một que kẹo hồ lô nữa.
Dư Dung không ngạc nhiên với phản ứng của Dư Thính, môi trường sống từ nhỏ của con bé đã định trước là không cách nào hiểu được loại cảm giác đó, với việc này Dư Dung chỉ còn lại sự bất lực.
“Dư Thính, với gia cảnh của Yến Từ mà nói, sự xuất hiện của em chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho cậu ấy. Cậu ấy mời em ăn cơm là vì cậu ấy khách sáo, nhưng em không thể nào tiếp nhận nó như chuyện đương nhiên như vậy.”
Dư Dung đột nhiên cảm thấy nên dạy cho cô cách đối nhân xử thế, nếu tiếp tục như này thì chỉ ngày càng chiều hư cô.
Một câu nói của chị gái đã làm Dư Thính thức tỉnh.
Cô nhớ lại lúc ăn cơm, Yến Từ gần như là không đụng đến miếng thịt nào, đều để lại hết cho cô, có lẽ không phải là không thích ăn, mà là không nỡ ăn.
“Vậy, vậy thì em trả tiền cho cậu ấy?”
“Thôi đừng, em trả tiền ngược lại sẽ làm mất đi lòng tốt của người ta.” Dư Dung nhìn thời gian, đứng lên đi về phía phòng họp: “Buổi chiều không phải là bọn em còn muốn ra ngoài chơi sao, lúc về thì chọn mấy món đồ có thể dùng được tặng cho cậu ấy, coi như là quà cảm ơn, nhớ là đừng chọn đồ đắt quá.”
Dư Thính cũng không biết tại sao lại không được chọn thứ quá đắt, nhưng chị đã nói thì nhất định sẽ không sai.
Yến Từ đã rửa xong bát đũa, đang rửa sạch tay.
Góc nghiêng gương mặt của anh rất thanh tú, đường nét tinh xảo như vẽ, không có chút tì vết, đôi mắt cũng rất đẹp, đặc biệt là lông mi, dày và dài một cách quá đáng. Có điều tóc mái quá dài, che mất ưu điểm của đôi mắt.
“Yến Từ, tóc mái của cậu dài như vậy, không khó chịu sao? Tôi giúp cậu cắt ngắn đi nhé!”
Dư Thính hứng khởi muốn giúp anh cắt tóc.
Vốn tưởng rằng anh sẽ không đồng ý, kết quả anh chạm nhẹ lên đỉnh đầu một cái, vậy mà lại đồng ý rồi.
Hai mắt Dư Thính sáng lên, nhanh chóng đi chuẩn bị.
“Cậu đừng lo, tôi hay đi đến tiệm cắt tóc lắm, việc này tôi rất thạo.”
Yến Từ ngồi trên ghế không kìm được mà nhấp nháy mi mắt.
Tóc của cô đang xõa trước ngực, phần đuôi tóc hơi bị biến màu và chẻ ngọn.
Yến Từ nhìn chằm chằm mấy sợi tóc bị chẻ ngọn, hoàn toàn bị thu hút hết sự chú ý.
Không cầm lòng nổi, cậu khẽ giật nhẹ chỗ tóc đang rủ xuống.
Tay Dư Thính run lên, chỉ nghe thấy một tiếng “Xoẹt”, mái tóc đang gọn gàng thẳng tắp bị cắt ngắn từ giữa, phần tóc mái còn sót lại cao trên trán.
Tóc úp, úp nồi??
Dư Thính chết lặng.
Cuối cùng ánh mắt lóe sáng, cầm chặt cái kéo, yếu ớt hỏi: “…Cậu có yêu cầu gì với độ dài của tóc không?”
Yến Từ vẫn chưa hiểu hết tính nghiêm trọng của tình hình, thành thật lắc đầu.
Dư Thính thở phào một hơi, ôm theo suy nghĩ về mái tóc bát úp mẻ rồi bắt đầu cắt. Kết quả không nghĩ cũng biết, mái tóc vốn đang yên lành tử tế bị cắt cho nham nhở, sợi ngắn sợi dài, giống như một đám cỏ dại đang mọc trên đỉnh đầu.
Điều may mắn duy nhất là ngũ quan của anh nổi bật, dù kiểu tóc xấu xí như này cũng có thể tạo thành phong cách ngỗ ngược.
Dư Thính cắt đến mức muốn khóc, cuối cùng đành nhận thua: “Yến Từ, hình như tôi cắt hỏng cho cậu mất rồi….”
Cậu cầm lấy chiếc gương, nhìn vào đỉnh đầu của mình, biểu cảm không thay đổi, sau đó đứng lên lấy từ trong ngăn kéo ra một cái tông đơ, nghiêng người tự cắt tóc một cách thành thục.
Những phần dài quá đều được cắt sạch, rất nhanh đã trở thành kiểu đầu đinh gọn gàng, thoáng mát.
Yến Từ đi đến vòi nước dội sạch tóc vụn rồi tùy ý lắc vài cái.
Các giọt nước bắn lung tung, dung mạo như vì sao của chàng thiếu niên lộ ra, trước trán có một chút đường chân tóc, tinh xảo lại không thiếu khí phách anh hùng.
Dư Thính nhìn không chớp mắt, không kìm được mà khẽ nuốt nước bọt.
Lúc này, Yến Từ đi về phía cô, khẽ cúi đầu, kéo tay cô đặt lên đỉnh đầu của mình.
Cái cảm giác gai gai từ lòng bàn tay truyền tới làm cho cô co rúm lại.
Khoảng cách chỉ trong gang tấc, cô nhìn thấy bờ mi đang cụp xuống của anh, nhìn thấy sống mũi cao, đôi môi đang mím lại, còn cả mùi hương của dầu gội đầu thoảng qua.
Giống như mùa hè.
Yến Từ buông tay ra, mở miệng nói: “Không… xấu.”
Sau khi bà nội qua đời anh đã không còn mở miệng nói chuyện nữa, cổ họng bị thương khiến cho dây thanh quản phát ra những tiếng khàn khàn, thế nhưng rất dễ nghe, trầm thấp vấn vít bên tai.
Dư Thính lấy dũng khí: “Là tôi không đúng, đợi lát nữa về nhà tôi cũng sẽ cắt tóc.”
Yến Từ: “Ừ.”
“…”
A?
Cô phải cắt thật sao?
Không được, cô không nỡ đâu!
“Phải cắt thật, thật à?” Dư Thính không chắc chắn, hỏi lại lần nữa.
Trong mắt Yến Từ thoáng qua nét cười, gõ chữ nói: [Trêu cậu đó.]
“…”
**
Dư Thính không quên những lời chị đã dặn dò.
Cô lấy lý do cần mua đồ cho mình, kéo Yến Từ đi đến trung tâm thương mại lớn nhất Giang Thành.
Hai người bước đi cạnh nhau, thân hình cao lớn của Yến Từ có thể che phủ hoàn bóng dáng của cô, cũng có thể vì nhan sắc của hai người cao quá nên dọc đường đi thu hút không ít sự chú ý.
Khi hai người đi qua một tiệm cafe dành cho mọi người đến học tập, một chàng trai ngồi cạnh cửa sổ gõ gõ trước mặt Quý Thời Ngộ, nhắc nhở: “Quý Thời Ngộ, đó không phải là đại tiểu thư của nhà cậu sao.”
Vị đại tiểu thư trong miệng cậu ta tất nhiên là chỉ Dư Thính.
Quý Thời Ngộ ngước mắt lên, khung cửa sổ sát đất sáng loáng phản chiếu lại dung mạo của Dư Thính, trong mắt có ánh sáng, cười lên rất đáng yêu.
“Cậu chàng bên cạnh là ai? Bạn trai?”
Quý Thời Ngộ quay qua nhìn.
Cậu thiếu niên mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản cùng với quần dài màu đen, vẻ mặt căng thẳng, chỉ nhìn vào đôi mắt đó là biết không nên dây vào.
Anh ta nhíu lông mày càng chặt hơn.
Giây tiếp theo, hai người bước vào trung tâm mua sắm.
“Chậc chậc, đại tiểu thư đang nuôi một tên ăn bám sao.”
Chàng trai vừa mới nói đùa xong thì Quý Thời Ngộ đã gập cuốn sách “bộp” một tiếng.
**
Dư Thính không đưa Yến Từ đi lung tung mà đi thẳng tới khu bán đồ gia dụng.
Cô vừa nhìn đã chọn được một bộ ghế, loại ghế phù hợp với cá nhân, vừa mềm vừa thoải mái, Dư Thính không hề do dự, chọn luôn: “Chuyển tới phòng 101, tầng 30, khu chung cư Hạnh Phúc.”
Nói xong liền quay đầu: “Yến Từ, địa chỉ đúng vậy không?”
Ánh mắt Yến Từ rõ ràng có sự thay đổi.
Vẻ mặt cô rất tự nhiên: “Không phải là sau này cậu vẫn muốn để cho tôi ngồi chiếc ghế đôn đó chứ?”
Yến Từ không nói gì, Dư Thính liền coi như là cậu đã đồng ý.
Thật ra cô còn muốn mua cho Yến Từ mấy bộ quần áo và mấy đôi giày thể thao, thế nhưng chị cô nói là mua nhiều quá cũng không tốt, chỉ có thể để dành lại, sau này mua tặng tiếp.
“Dư Thính.”
Quý Thời Ngộ đứng cách đó không xa, lạnh lùng cất tiếng gọi cô.
Dư Thính vô cùng ngạc nhiên, quay đầu qua nói với Yến Từ: “Tôi về nhà trước đây, cảm ơn cậu hôm nay đã mời tôi ăn cơm.”
Yến Từ gật đầu, không thèm ngó ngàng đến Quý Thời Ngộ, quay người đi về hướng ngược lại.
Nhóc đáng thương vừa đi, Dư Thính lập tức thay đổi bộ mặt, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Anh theo dõi tôi?”
“Trùng hợp gặp được thôi.”
Quý Thời Ngộ nhìn theo bóng hình đã đi xa của anh.
Đại tiểu thư khi đối diện với anh ta thì toàn nói lời châm chọc, miệng đầy gai góc, nhưng đến lượt Yến Từ thì lại là một sự ngoan ngoãn không sao hiểu được.
Cách biệt quá lớn, khiến cho Quý Thời Ngộ không vui.
“Cô và Yến Từ thân với nhau lắm à?”
Dư Thính dùng ánh mắt liếc nhìn anh ta một vòng, sự chán ghét toát ra từ trong lời nói: “Quý Thời Ngộ, anh đã nhìn thấy chó dám quản chuyện của chủ nhân bao giờ chưa?”
Quý Thời Ngộ cố hết sức kiềm lại ham muốn bỏ đi, dịu giọng giải thích: “Cô muốn qua lại với người khác tôi không có ý kiến gì, nhưng Yến Từ thì không được.”
Dư Thính trợn mắt.
“Cậu ta là bệnh nhân mắc hội chứng Asperger (một dạng của bệnh tự kỷ), không cách nào có thể đồng cảm với cô, chỉ có lợi dụng cô thôi, hiểu không?”
Quý Thời Ngộ có ấn tượng rất sâu sắc với Yến Từ.
Tên này bố mẹ mất từ khi còn nhỏ, một cậu thiếu niên gia cảnh thê thảm, thế mà sau bảy năm với sức lực của một người có thể tìm lại được chỗ đứng trong giới kinh doanh, trong khi công ty mà anh ta và bạn cùng nhau sáng lập lại trở thành nạn nhân lớn nhất.
Chỉ một khoảng thời gian bảy ngày ngắn ngủi.
Tâm huyết của anh ta đã gặp tai họa ngập đầu.
Quý Thời Ngộ mệt mỏi, hao tổn tinh thần, cộng thêm cuộc sống hôn nhân với Dư Thính không mấy vui vẻ, đủ các loại áp lực ập đến, rất nhanh đã bị mắc bệnh ung thư phổi.
Lúc bệnh nặng Yến Từ có đến thăm anh ta một lần.
Người đàn ông mặc vest, đi giày da, dáng vẻ trịch thượng, ánh mắt giống như một thiết bị tính toán tinh vi, không có sắc thái tình cảm, chỉ còn lại sự trào phúng dành cho kẻ thua cuộc.
“Anh xứng đáng có được điều đó.”
Cuối cùng, Yến Từ quăng đi chiếc nhẫn cưới anh ta đang đeo trên cổ, đó là chiếc nhẫn mà anh ta chưa từng đeo qua, nhưng lại xuất hiện ở ngón áp út ở Yến Từ.
Có lẽ Yến Từ cũng yêu thầm Dư Thính.
Nếu như thật sự là như vậy thì kiếp này nhất định không được để cho Yến Từ tiếp cận nhà họ Dư.
Nhà họ Dư vốn có nền tảng vững chắc, nếu như có thêm được Yến Từ thì sẽ như hổ mọc thêm cánh, dựa vào sức lực một mình anh ta căn bản không phải là đối thủ của Yến Từ.
Dư Thính để lộ rõ sự chán ghét, coi thường những lời càm ràm thừa thãi của anh ta, chỉ tặng cho anh ta đúng một chữ: “Cút.”
“Dư Thính.”
Dư Thính ngửa cổ lên: “Anh còn nói thêm một câu thì tôi sẽ đánh anh.”
Quý Thời Ngộ trước giờ chưa từng hoài nghi việc cô sẽ đánh người ở nơi công cộng.
Anh ta nhắm mắt lại: “Cô có thể đi điều tra lai lịch của Yến Từ thì sẽ biết là tôi có lừa cô hay không ngay.”
Dư Thính không rõ nhưng Quý Thời Ngộ có thể hiểu rõ ràng được ngọn nguồn của Yến Từ.
Một người được sinh ra từ trong quan tài từ nhỏ đã khác với những người khác, không có sự động lòng, không có sự đồng cảm. Lúc sáu tuổi, trơ mắt nhìn ông nội chết ngay trước mặt vì lên cơn đau tim, không cứu giúp, không gọi người, cả quá trình giống như một người bàng quan, thờ ơ đợi cho tính mạng mất đi.
Nghe nói anh và bà nội luôn bị bạo hành bởi ông nội, cái chết đó là một điều “bất ngờ” mà anh đã đợi từ rất lâu, cũng là một dự tính đã sớm có từ trước.
Dư Thính không muốn nhìn thấy anh ta, liền bắt xe về nhà.
Cô nghe không lọt tai những lời nhảm nhí của Quý Thời Ngộ, nhưng vẫn dùng máy tính để tìm kiếm về hội chứng Asperger.
Baidu đã rất nhanh cho ra đáp án.
Hội chứng này là một dạng của bệnh tự kỷ, phần lớn người bị mắc bệnh này đều rất thông minh, hoặc là có kí ức nào đó không thể quên được, thế nên cũng có người gọi đây là “Bệnh thiên tài”.
Tính khí của những người đó gắt gỏng, bộp chộp, không giỏi giao tiếp xã hội, hành vi cứng nhắc, năng lực biểu đạt ngôn ngữ kém hơn so với người khác, thậm chí không biết phân biệt các biểu cảm trên khuôn mặt như thế nào, các khả năng bẩm sinh của con người không tồn tại trên cơ thể họ.
Bọn họ không biết cười là vui vẻ, khóc là đau buồn, không thể nào nhận biết được cảm xúc của người khác thông qua điệu bộ và ngôn ngữ, dẫn đến bọn họ không thể tiếp xúc với người bình thường.
Điều này cũng giải thích tại sao Yến Từ luôn cảm thấy khó hiểu với những hành vi biểu đạt của cô, vì căn bản anh không tiếp thu được cảm xúc bất mãn, phẫn nộ mà cô biểu hiện ra ngoài.
Nếu như những lời Quý Thời Ngộ nói là sự thật.
Vậy thì… có phải là Yến Từ sống rất vất vả, khổ cực không?