Quyết Tâm Không Chết Sớm

Chương 33



Edit: Song

Trong bệnh viện, bác sĩ rửa sạch miệng vết thương cho Yến Từ.

Trước tiên dùng Povidone tiêu độc, sau đó lại dùng cái nhíp nhỏ từng chút từng chút gắp mảnh thủy tinh trong miệng vết thương ra.

Cả quá trình anh không rên một tiếng, ngay cả lông mày cũng không nhăn lại.

Dư Thính không bình tĩnh như anh, cả quá trình cô cảm thấy vô cùng đau khổ, không tự chủ được mà bấu chặt bả vai Yến Từ.

Đau.

Yến Từ nhìn bàn tay bóp chặt mình kia, lông mi khẽ rung lên, hầu kết chuyển động, nghẹn ngào nhịn xuống.

Bỏ đi.

Anh không nói lời nào, Dư Thính nhịn không được lo lắng: “Yến Từ, nếu như cậu đau thì đừng nhìn, không nhìn thì không đau nữa.”

Thiếu niên thấp giọng đáp lại: “Ừ.” Vẻ mặt bình tĩnh như cũ.

Bác sĩ băng bó tay cho anh, giương mắt trêu ghẹo: “ Cô bé, nếu như cháu sợ thì ra ngoài đi, tôi thấy đứa nhỏ này bị cháu véo mới đau.”

Dư Thính không thể tin được hỏi: “Yến Từ, tôi véo đau cậu sao?”

Anh quyết đoán gật đầu: “Ừ.”

“…”

Được rồi.

Dư Thính ủ rũ cụp đuôi, chán nản rời khỏi phòng bệnh.

Hành lang không có chỗ ngồi, cô đứng dựa vào tường, thỉnh thoảng lại nhìn vào bên trong quan sát.

Toàn thân Dư Thính đều là mùi cháy khét, quần áo sạch sẽ chỉnh tề ban đầu đã nhìn không ra màu sắc vốn có, phần da lộ ra có những vết xám tro và vệt máu đã khô.

Cho dù toàn thân chật vật, cũng khó che được đôi mắt xinh đẹp của cô gái.

Không ít người đánh giá cô từ trên xuống dưới, Dư Thính hoàn toàn không để ý, đứng trước cửa nôn nóng chờ đợi.

Cho đến khi điện thoại di động reo lên, cô mới bừng tỉnh.

[Hệ thống nhắc nhở: Người dùng ác ý ăn trộm tài sản đồ vật của người khác, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, trừ 2 điểm danh dự, trong bảy ngày không được kích hoạt nhiệm vụ.]

[Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ kết bạn cùng bạn học hoàn thành, khen thưởng 10 điểm xu đọc.]

Dư Thính không cam lòng.

Cắn cắn môi, nhấn mở chương truyện tranh mới nhất.

Cốt truyện đã sắp đến Quý Thời Ngộ thi đấu đoạt giải, không hề ngoài ý muốn, anh ta và Hạ Thất Thất được tuyển thẳng vào đại học Thanh Hoa.

Dư Thính thì khác.

Thành tích học tập của cô không tốt, cho dù muốn theo đuổi Quý Thời Ngộ cũng lực bất tòng tâm, nghe nói Hạ Thất Thất và anh ta sẽ học cùng một trường đại học, một lần nữa lại cảm thấy bất bình. Sau đó cô liên hệ với người bố nghiện bài bạc kia của Hạ Thất Thất, cho ông ta một số tiền, muốn lợi dụng ông ta hãm chân Hạ Thất Thất, ngoài ra còn làm mẹ Hạ mất việc.

Đoạn truyện này khiến Dư Thính cảm thấy hơi mờ mịt, lời của Quý Thời Ngộ hiện rõ ngay trước mắt, làm cô không thể không nghi ngờ bản tính của mình.

Chẳng lẽ cô thật sự rất xấu xa?

Nếu như không có app, cô thật sự sẽ dựa theo cốt truyện làm hại người khác như vậy?

Dư Thính không biết.

Lần đầu tiên cô xem xét lại chính mình, những việc trong quá khứ hiện ra trước mắt, cô kinh ngạc phát hiện bản thân đúng như Quý Thời Ngộ nói, là người ngang ngược lại không nói lý.

Cô có thể vì Quý Thời Ngộ từ chối lời tỏ tình của mình mà nhốt anh ta ở tầng hầm, về sau cũng bởi vì ghen ghét mà làm thương tổn một cô gái.

Cô sẽ từ từ trở nên xấu xa…

Sau đó từng bước một, không còn đường nào để đi.

Dư Thính trầm mặc lật xem giao diện.

“Dư Thính” trong truyện tranh được tác giả vẽ cho lớp trang điểm diễm lệ nhất, dưới lớp trang điểm là bộ dáng dữ tợn vặn vẹo. Bố Hạ ngồi đối diện cô, gương mặt dầu mỡ đáng khinh kia là kiểu người cô ghét nhất, nhưng trong cốt truyện lại có cùng một nhận thức với cô.

Nếu nói nội dung trước đó chỉ làm cô phẫn nộ, như vậy hiện tại chính là thương tâm.

——Thương tâm bởi vì chính mình là người xấu.

Dư Thính đóng APP, nhắm mắt lại, thứ hiện lên đều là bàn tay cùng lời nói khắc nghiệt kia của Quý Thời Ngộ 

Trong mười bảy năm của cô, mười năm làm bạn với Quý Thời Ngộ, thời gian ở cùng nhau còn lâu hơn so với bố mẹ.

Thời thơ ấu của cô được xây đắp từ những châu báu hoa lệ, mà Dư Thính chính là công chúa bị vây trong đó, còn Quý Thời Ngộ là hoàng tử ghé thăm ngoài ý muốn.

Công chúa hoàng tử nhiều mộng ảo.

Tuổi thơ của cô có anh ta; tin tưởng sâu sắc rằng tương lai cũng có anh ta, cuối cùng có một ngày, câu chuyện của bọn họ sẽ kết thúc bằng câu “Sau đó họ trải qua cuộc sống hạnh phúc”.

Nhưng…

Dư Thính không phải công chúa, là mụ phù thủy.

Yêu thích Quý Thời Ngộ làm cô hoàn toàn thay đổi, hận thù vì anh ta giết mình càng làm cô đánh mất lý trí.

Cho dù có được App, cho dù biết được kết cục của bản thân, những thứ cô nghĩ đều là làm thế nào để Quý Thời Ngộ trả một cái giá lớn, thậm chí nghĩ ra hàng trăm hàng ngàn cách để tra tấn anh ta.

Ngay cả việc cô giúp đỡ người khác cũng là vì biết trước cốt truyện, muốn chèn ép Quý Thời Ngộ, căn bản không phải thật lòng.

Có lẽ…

Mục đích của App là muốn để cô thay đổi bản tính, dùng phương thức giúp đỡ người khác thay đổi vận mệnh của chính mình. Nhưng cô hiểu sai ý, thậm chí lợi dụng nhân tố này đi làm ra chuyện càng quá mức hơn.

Dư Thính nắm chặt di động, không khỏi nhìn về phía Yến Từ trong phòng kiểm tra.

Quý Thời Ngộ nói cũng không sai.

Người khác luôn phải trả giá vì sai lầm của cô.

Nếu hôm nay Yến Từ không đến cứu cô, nếu cô chết trong trận hỏa hoạn, người khác cũng sẽ chỉ mắng cô gây gió gặt bão.

Thời gian từng phút từng giây trôi đi, qua một lúc, bên tai truyền đến tiếng bước chân vội vàng hỗn độn.

“Thính Thính.”

Thanh âm này vừa phát ra, Dư Thính thiếu chút nữa không kìm được nước mắt.

Cô đứng thẳng người, hai má được đôi tay thơm mềm dịu dàng của người phụ nữ nâng lên, sự lạnh lẽo trước đây không còn nữa, trong mắt ngập tràn sự lo lắng.

“Chỗ nào bị thương? Bác sĩ đã kiểm tra chưa?”

Dư Dung không để ý được gì khác, kéo tay cô ngó trái ngó phải.

Trên cánh tay có vết máu, màu đỏ thẫm mà chói mắt, chói đến nỗi làm chị thấy đau.

“Bỏng rồi sao?” Dư Dung có hơi nghẹn ngào, kéo thẳng cô đi: “Đi, chị dẫn em đi kiểm tra.”

Dư Dung không khóc còn đỡ, chị vừa khóc đã trực tiếp kích thích đến tuyến lệ yếu ớt của Dư Thính.

Cô vội vã ngăn cản động tác của chị gái, thút tha thút thít nức nở: “Không cần, em đã, đã kiểm tra rồi.”

“Bác sĩ nói gì?”

“Em không sao, nhưng Yến Từ cứu em… bị thương rồi.”

Thời gian Dư Thính trong đám cháy không dài. Ngoại trừ việc hít vào khói bụi làm cho cổ họng có chút khó chịu, những vị trí khác trên cơ thể không có trở ngại gì. So với Dư Thính, vết cắt trên tay Yến Từ nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Trong im lặng, hai má Dư Thính được nhẹ nhàng chạm vào, ngẩng đầu lên là đối diện với ánh mắt quan tâm của Dư Dung: “Đây là làm sao vậy?”

Nhắc đến như vậy, Dư Thính mới cảm thấy đau.

Cô che mặt lại không chịu lên tiếng, đầu ngón chân nhẹ nhàng di trên mặt đất.

Ánh mắt Dư Dung lập tức trở nên thâm trầm: “A Ngộ?”

Dư Thính trầm mặc hơn nhiều, rầu rĩ nói: “…Anh ta nghi ngờ em phóng hỏa thiêu hủy thành quả nghiên cứu thực nghiệm của bọn họ.”

Không chỉ có Quý Thời Ngộ, có lẽ hơn nửa số người ở Hải Xuyên đều cho là như vậy.

Kỳ thật cũng không thể trách bọn họ không tin cô, bởi vì cô vốn dĩ đã có ý định đó.

“Ở đây chờ chị.”

Nói xong, Dư Dung tới chỗ yên lặng gọi điện thoại.

Chờ chị gọi xong, Yến Từ cũng từ bên trong đi ra. Dư Dung biết rõ tính tình của anh, tránh làm Yến Từ cảm thấy không tự nhiên, chị cũng không cảm ơn gì nhiều.

Dư Dung quay sang hỏi Dư Thính: “Chị muốn tới trường học một chuyến, em có thể đi không?”

Dư Thính biết chị gái muốn xử lý chuyện hỏa hoạn này, cô không muốn cứ cho qua như vậy, đừng nói có thể đi hay không, cho dù chân có bị thiêu mất cũng muốn đi!

Ngữ khí Dư Thính kiên định: “Em đi!”

“Được, còn Yến Từ…”

Yến Từ không nhiều lời, kề sát Dư Thính, lấy hành động thể hiện lập trường của mình.

**

Ba người quay trở lại trường học.

Trận hỏa hoạn bất ngờ xảy ra này làm ngừng việc học ở trường, ngoại trừ người trong nhóm nhỏ thí nghiệm, tất cả học sinh đều trở về nhà.

Bọn họ đi qua sân thể dục, hướng tới văn phòng hiệu trưởng.

Giang Hoài chờ ở bên trong, bên cạnh còn có đội trưởng đội cứu hộ lần này, ngoài ra còn có hiệu trưởng và thầy giáo vụ.

Dư Dung gõ cửa phòng, không chờ lời đáp lại mà lập tức đi vào.

“Dư tổng.” Giang Hoài đứng dậy, xưng hô lễ độ cung kính.

“Gọi Quý Thời Ngộ và thành viên nhóm của cậu ta đến đây.” Dư Dung không dông dài, không khách khí mà ngồi lên chiếc sô pha bọc da màu đen.

Khí chất của chị lạnh thấu xương, nhất thời tất cả mọi người trong căn phòng chỉ có thể làm nền.

Nhà họ Dư có 10% cổ phần của Hải Xuyên, ngoài ra còn là bên đầu tư lớn nhất của trường, cho dù chủ tịch hội đồng quản trị trường học ở đây cũng phải nể mặt chị vài phần.

Trong lòng hiệu trưởng Hải Xuyên biết rõ mục đích đến đây của chị, biểu hiện vô cùng tự nhiên: “Tôi đã cho người đi gọi rồi, lập tức tới liền.”

Vừa dứt lời, Quý Thời Ngộ, Hạ Thất Thất, còn có hai thành viên khác của nhóm nhỏ cùng tiến vào.

Sắc mặt mấy người đều không tốt, trong đó một cô gái hiển nhiên đã khóc, đôi mắt sưng đỏ, ánh mắt nhìn về phía Dư Thính như là muốn giết người.

“Quý Thời Ngộ, đây là do cậu đánh phải không?”

Không chờ anh ta mở miệng, Dư Dung đã không lưu tình chất vấn.

Quý Thời Ngộ không thấy một tia hoảng loạn, bình tĩnh đón tầm mắt của chị, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy.”

Sự thản nhiên của anh ta làm Dư Dung bật cười: “Cậu đánh em ấy ở trước mặt nhiều người như vậy, thật sự cảm thấy mình không sai một chút nào?”

Quý Thời Ngộ còn chưa mở miệng, nữ sinh bên cạnh đã không chút do dự đứng ra, chỉ vào mũi Dư Thính bắt đầu mắng chửi: “Dư Thính ăn cắp thẻ thông hành của Hạ Thất Thất, cố ý đi vào phá hư mô hình thi đấu của chúng tôi, gây ra hỏa hoạn. Đúng, dân thường như chúng tôi không thể trêu vào nhà giàu mấy người, nhưng chúng tôi phải từ bỏ cuộc thi sao vì cậu ta sao? Tổn thất và tâm huyết mấy ngày nay của chúng tôi ai đền đây?”

Nói đến chỗ kích động, nữ sinh khóc không thành tiếng.

Mỗi người bọn họ đều bỏ ra một trăm phần trăm tâm huyết vì lần thi đấu này, hằng ngày ngoại trừ việc học, còn phải dành ra thời gian trống hoàn thành mô hình. Bọn họ thất bại hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới có thành quả ngày hôm nay.

Nhưng…

Tất cả đã mất rồi.

“Quý Thời Ngộ nói căn bản không sai, cậu chỉ biết gây thêm phiền toái cho người khác!”

Lời mắng chửi sắc bén của nữ sinh cứ luẩn quẩn bên tai.

Dư Thính nắm chặt tay Dư Dung, có chỗ dựa rồi, cô lập tức phản bác lại: “Ai chủ trương ai làm chứng, cậu có chứng cứ chứng minh là tôi phóng hỏa sao?”

Đúng, là cô có ý xấu, nhưng cùng lắm chỉ có thể tính là ý xấu chưa thành.

Dư Thính sẽ trả giá vì ý nghĩ sai lầm của mình, nhưng tuyệt đối sẽ không nhận tội danh phóng hỏa một cách không rõ ràng.

“Chính là cậu chính là cậu! Cậu chính là tên trộm!”

“Tôi không phải tôi không phải! Cậu mới là kẻ ngậm máu phun người!”

“Đừng giảo biện đừng giảo biện, chính là cậu chính là cậu!”

“Tôi không nghe tôi không nghe! Không phải tôi không phải tôi!”

Hai người ồn ào, nước sôi lửa bỏng, hận không thể hút cạn không khí trước mặt đối phương, để đối phương hít thở không thông mà chết.

Dư Thính đang muốn đánh ba trăm hiệp, miệng lại bị một bàn tay che lại.

Vị thuốc.

Gay mũi khó ngửi, lập tức làm khuôn mặt nhỏ của cô ngẩng lên.

Trước mắt là gương mặt phóng đại của thiếu niên, đôi mắt phượng lặng lẽ phản chiếu bóng hình cô, lập tức làm Dư Thính trở nên yên lặng.

Tư thái của Dư Dung thong dong: “A Ngộ, cậu cũng cho là như vậy?”

Sự lạnh nhạt của Quý Thời Ngộ là câu trả lời tốt nhất.

Dư Dung khẽ cười: “Được.”

Cô đang muốn nói chuyện, một giọng nói thanh mát có chút khàn khàn vang lên: “Không phải Thính Thính.”

Dư Thính kinh ngạc nhìn về phía Yến Từ.

Lông mi cậu khẽ rung rung, đối mắt nhìn cô, ánh mắt sáng hơn cả mặt hồ: “Đường điện nối sai… tạo thành điện lưu vượt quá tải lưu lượng, làm, nóng lên, khả năng cách điện… hạ thấp. Tốc độ cách điện, lão hóa, mất đi, qua lõi kim loại… dẫn đến hồ quang điện.”

Yến Từ vẫn chưa quen nói câu quá dài, ngắc ngứ, tốn một thời gian dài mới hệ thống được ngôn ngữ.

Xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động.

Ánh mắt Yến Từ từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm Dư Thính, cho dù nói chuyện cũng không rời khỏi người cô, cuối cùng ngữ khí nhấn mạnh thêm: “Không phải Thính Thính.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.