Quyết Tâm Không Chết Sớm

Chương 42



Trans: Múp

Dư Thính lấy cơm về hoàn toàn không biết mình đã bị bạn thân “bán đi”, hơn nữa đối phương đã đạt được một sự nhận thức chung nào đó.

Cô vùi đầu ăn cơm, ba người trước mắt nhìn nhau, cuối cùng Cố Song Song hỏi: “Dư Thính, cậu có mời Yến Từ không?

“Hử? ”

“Sinh nhật đó.”

Dư Thính lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Cố Song Song chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Hôm nay rõ ràng cô ấy đã ám chỉ như vậy rồi, sao bộ não nhỏ của Dư Thính vẫn không hiểu.

“Hạ Thất Thất, chẳng phải cậu cùng một nhóm với Yến Từ sao? Có thể giúp Dư Thính mời cậu ấy tới tham dự buổi sinh nhật không.”

Hạ Thất Thất hỏi: “Thính Thính khi nào sinh nhật?”

“Ngày 1 tháng 6, còn chưa tới 10 ngày nữa.”

Hạ Thất Thất cau mày: “…Nhưng chúng tớ sẽ đến Long Thành vào tuần sau để tham gia trận chung kết. Nếu có thể giành chiến thắng, còn phải tham gia lễ trao giải, có lẽ mùng 2 mới quay về.”

Bàn ăn bỗng chốc rơi vào im lặng, ba người đồng loạt nhìn Dư Thính.

“Không sao cả, tớ không quan tâm.”

Bốn chữ “tớ không quan tâm” cuối cùng rõ ràng mang theo sự chột dạ.

Dư Thính mím chặt môi dưới, năm ngón tay trắng nõn giữ chặt đôi đũa.

Cô đã tưởng tượng ra nhiều cách để mời Yến Từ, chỉ là để sót khả năng anh sẽ không đến.

Sao lại như vậy.

Lẽ nào trong tiềm thức, cô rất hy vọng Yến Từ sẽ đến?

Cảm xúc không thể lừa người, cô thật sự cảm thấy mất mát.

“Đừng nói với cậu ấy, tránh cho cậu ấy không yên tâm thi đấu.”

Yến Từ đã thay thế vị trí của Quý Thời Ngộ.

Theo diễn biến của truyện tranh, Yến Từ sẽ giành được giải thưởng, nói không chừng anh cũng sẽ được giáo sư của Đại học Thanh Hoa nhìn trúng, nhận được một suất tuyển thẳng từ ngôi trường danh giá này.

Anh sống đã rất khổ sở, vì vậy cơ hội này đối với anh vô cùng quan trọng, có thể nó sẽ trở thành bước ngoặt lớn trong cuộc đời.

Dư Thính có hơi ích kỷ.

So với Quý Thời Ngộ, cô càng hy vọng Yến Từ sẽ có cuộc sống tốt hơn.

Anh dịu dàng như vậy, xứng đáng được quý nhân phù trợ.

**

Buổi tối về đến nhà, Dư Thính đưa phần điểm tâm mà mẹ Hạ Thất Thất làm cho dì Tô ăn.

Sau khi dì Tô nếm thử thì hết lời khen ngợi: “Đây là điểm tâm của quán nào vậy? Mùi vị rất ngon.”

“Là mẹ của bạn con làm. ”Dư Thính khoác tay dì Tô: “Có phải rất ngon không?”

“Rất ngon, ngon hơn cả đồ Tây.” Dì Tô liếc mắt đã nhìn ra tâm sự của cô, hỏi: “Con đột nhiên cho dì cái này, có phải là muốn làm gì không?”

Cô cười ngượng ngùng.

Đúng là cô có một chút tâm tư nhỏ, nhưng không tiện nói với Hạ Thất Thất, dù sao cô cũng cần quan tâm đến lòng tự trọng của người khác.

“Chú Tôn cũng sắp nghỉ việc rồi không phải sao, vì vậy… có thể để dì Hạ làm đầu bếp không?”

Thời tiết càng ngày càng nóng, sức khỏe của mẹ Hạ Thất Thất không tốt, làm công bên ngoài lâu ngày sẽ để lại nhiều bệnh. Dư Thính mới nghĩ để bà tới nhà làm việc, lương cao, công việc nhẹ nhàng, quan trọng nhất là ngày nào cũng được ăn cơm mẹ Hạ nấu, còn có thể kết thân với nữ chính.

Xuất phát điểm của cô rất tốt, chỉ là cô sợ Hạ Thất Thất sẽ cảm thấy bị xúc phạm, hoặc hiểu lầm cô có mưu đồ không tốt, vì vậy cô muốn thương lượng với dì Tô trước.

“Đương nhiên có thể, Nhưng sao đột nhiên con lại có ý nghĩ như vậy?”

Cô nói thật: “Nhà người bạn này của con rất khó khăn, một mình mẹ làm việc vất vả kiếm tiền. Vì vậy, con muốn để dì ấy đến nhà chúng ta làm việc, con còn có thể ăn bánh màn thầu mỗi ngày.”

Dì Tô rất ngạc nhiên: “Bé Ngoan… con còn biết nghĩ cho người khác rồi.”

Dì Tô cảm thấy vui mừng vì điều này, dì đưa tay ra dịu dàng sờ lên khuôn mặt của cô, giọng điệu càng nhẹ nhàng: “Được, nhưng cũng cần hỏi qua ý kiến của họ, tránh để họ cảm thấy nhà chúng ta là đang thương hại. Như vậy đi, con tìm thời gian để dì đến bàn bạc.”

Dư Thính: “Hiện tại cô ấy đang tham gia thi đấu, đợi cuộc thi kết thúc con sẽ nói.”

Ý cười của Dì Tô càng đậm: “Bây giờ bé ngoan không những hiểu chuyện, còn suy nghĩ rất thấu đáo. Vậy thì nghe theo con, thi xong rồi nói.”

Dư Thính xấu hổ khi được khen.

“Đúng rồi, Dư Dung đã bảo người mang các mẫu lễ phục đến, con chọn lấy vài kiểu đi.”

“Con biết rồi”

Dư Thính lật qua mấy tấm hình mẫu, bên trên có đầy đủ các kiểu, lật qua lật lại vẫn không thấy vừa ý.

Nếu là Yến Từ…

Có lẽ anh thích cô mặc đồ màu trắng.

Không đúng.

Cô nghĩ tới Yến Từ làm gì?

Dư Thính lắc đầu để giữ cho mình tỉnh táo, tập trung vào việc lựa chọn.

**

Cuối cùng Dư Thính vẫn không nói cho Yến Từ về buổi tiệc sinh nhật.

Một tuần sau, anh cùng các thành viên trong nhóm lên xe đến Long Thành, cô cũng được chị gái đưa đi chuẩn bị việc những công việc cuối cùng cho sinh nhật.

Đầu tiên là chọn tạo hình, sau đó thử trang phục và cuối cùng là quyết định tiết mục sẽ diễn trong bữa tiệc sinh nhật.

Có rất nhiều việc, đều phải hoàn thành trong trong tuần này.

Ngoài những việc rườm rà này, Dư Dung phải trực tiếp xem qua danh sách khách mời, Dư Thính cũng sẽ giúp kiểm đếm.

Thư mời lần này dùng màu hồng và trắng làm chủ đạo, ngoài ra còn có nước hoa cá nhân đặt riêng tặng kèm theo thư mời.

Tuy Hạ Thất Thất và Yến Từ đều không tới, nhưng cô vẫn ghi tên họ vào danh sách, xong việc cô liền nằm ra bàn.

“Chị ơi.”

Dư Dung không ngẩng đầu lên: “Hử?”

“Anh ba sẽ về chứ ạ?”

Đầu bút của Dư Dung khựng lại, sau đó tiếp tục viết: “Em hỏi xem.”

Dư Thính chu mỏ nũng nịu: “…Điện thoại không bắt máy”

Đừng nói đến điện thoại của Dư Chi Châu, ngay cả điện thoại của trợ lý và người đại diện của anh cũng không liên lạc được, Weibo cũng không được cập nhật trong một tuần. Ngay cả những người hâm mộ lớn cũng không biết động tĩnh của Dư Chi Châu, cả người thần bí không biết đi đâu về đâu.

Dư Dung thở dài, bỏ bút xuống và cầm lấy điện thoại.

Đầu ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình, sau đó gọi điện thoại: “Giang Hoài, giúp tôi tìm tung tích của Dư Chi Châu.

Vài phút sau, Dư Dung thông qua một số điện thoại khác gọi cho Dư Chi Châu.

Dư Dung lười nói những điều vô nghĩa với anh, vì vậy chị trực tiếp ném điện thoại cho Dư Thính.

“Gọi qua Wechat.”

Đây là một số điện thoại lạ.

Dư Thính nghi ngờ nhấn cuộc gọi video, sau một hồi chờ đợi, khuôn mặt của Dư Chi Châu xuất hiện trên màn hình.

So với trước đó, Dư Chi Châu trong video hoàn toàn xa lạ.

Dâu chưa cạo, tóc bù xù, mặc chiếc áo phao dài màu xanh quân đội, sau lưng là nền trời xanh, gió thổi mạnh, tiếng gió từ rít lên truyền đến ống nghe.

Tín hiệu không tốt, Dư Chi Châu di chuyển một cái, màn hình lại lag một lần.

Anh bước lên vài bước nữa, tuy hình ảnh có chút trục trặc nhưng ít ra âm thanh không bị lag.

“Anh?” Dư Thính nhẹ giọng gọi người trong màn hình kia.

“Thính Thính.”

“Anh… đi đào than ư?”

Da của Dư Chi Châu đen đi ít nhất là hai ba tông, cho dù đứng đối diện e rằng Dư Thính cũng không nhận ra anh.

Dư Chi Châu cười: “Anh đang ghi hình chương trình ở Tây Tạng.”

Tây Tạng…

Xa vậy sao?

“Anh đến đó làm gì?”

“Giúp đỡ các em nhỏ vùng núi, Thính Thính gọi anh làm gì vậy?”

Dư Thính cắn môi dưới: “Sắp đến sinh nhật em rồi, anh về được không?”

“Được.” Dư Chi Châu nói: “Sinh nhật của em gái, anh nhất định sẽ về, yên tâm.”

Dư Thính vẫn không tin.

Năm ngoái và năm trước anh cũng nói như vậy, nhưng kết quả thì sao? Vẫn là cho cô leo cây.

“Thật chứ? ”Dư Thính không xác định hỏi: “Lần này anh không lừa em?”

“Không lừa em.” Dư Chi Châu thề thốt: “Yên tâm, anh nhất định sẽ trở về.”

Phía sau truyền đến tiếng thúc giục của người đàn ông lạ, anh liếc nhìn: “Không nói với em nữa. Anh sẽ gọi cho em khi anh về, bye bye.”

Giọng nói còn chưa dứt, Dư Chi Châu đã vội vàng cúp điện thoại.

Dư Thính càng nghĩ càng cảm thấy bất an, tại sao cô lại không tin tưởng Dư Chi Châu đến vậy…

Nhưng anh đã hứa rồi, nếu như cô không tin, anh cô có buồn không?

Dư Thính cất điện thoại, quyết định tin tưởng anh lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.