Bên ngoài nhà kho có rất nhiều người, cũng có mấy chiếc xe đỗ ở đó.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên chói tai giữa vùng ngoại ô yên tĩnh, lúc cô được bác sĩ đưa lên cáng, một bóng hình mờ ảo trong tầm mắt, cao cao, gầy gò, đang thu mình trong bóng tối.
Dư Thính cố hết sức mở mắt ra để nhìn người đó, thế nhưng rất buồn ngủ, hai mí mắt cuối cùng không chống đỡ được nữa, nặng nề khép lại.
“Thính Thính, chị ở đây này.”
“Thính Thính, chị đang nói chuyện với em đó, em có nghe thấy không?”
“Thính Thính…”
Bánh xe nhanh chóng lăn trên mặt đất, tiếng nói của Dư Dung không ngừng lướt qua bên tai, cô hơi nheo mắt lại, nhìn thấy ánh đèn trắng lập lòe trên đỉnh đầu, tiếp theo là mấy gương mặt xa lạ, chắc là bác sĩ.
Dư Thính không cách nào đáp lại được, chỉ cố gắng để cử động ngón tay.
Thế nhưng, động tác rất khẽ, không có người nhận ra.
Dư Dung hình như đang khóc, Dư Thính trước giờ chưa từng nhìn thấy chị khóc trước mặt mình, cô rất muốn để chị không phải khóc, muốn nói là sau này cô sẽ ngoan ngoãn, nghe lời, bảo chị đừng buồn nữa. Thế nhưng cổ họng giống như đã bị chặn lại, không thể nuốt xuống cũng không thể thốt ra, cơ thế giống như không phải của bản thân, không thể động đậy.
Cạch.
Cánh cửa phòng cấp cứu hoàn toàn ngăn cách hai bên.
Dư Dung nhìn theo bóng dáng em gái biến mất ở bên trong, đột nhiên sức lực như bị rút cạn hết, khó mà chống đỡ được cơ thể, hai chân mềm nhũn, suýt nữa là ngã nhào xuống đất, cũng may được Giang Hoài ở bên cạnh đỡ lấy.
“Ngồi xuống đi.” Giang Hoài đưa chị đến chỗ ghế ngồi ở hành lang, cánh tay nắm chặt lấy hai vai chị.
Cả người Dư Dung run lên, ngón tay trắng bệch, lạnh ngắt. Ánh sáng trắng chiếu lên gương mặt chị, hai mắt trống rỗng, hồn cũng không biết lưu lạc nơi nào.
Mẹ chị trước khi mất đã kéo chị lại dặn dò hết lần này đến lần khác, nhất định phải chăm sóc tốt cho hai em. Chị luôn ghi nhớ trong lòng, cho dù có người nói rằng em gái sẽ trở thành gánh nặng trên con đường thành công của chị, Dư Dung cũng chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ.
Bởi vì chị chỉ còn hai người họ thôi.
Chị vì người thân của mình mà từng bước trở nên mạnh mẽ, trở nên không có gì là không thể, cuối cùng dựa vào sức lực một mình mình đưa công ty đang trên bờ vực nguy hiểm hồi sinh trở lại. Thế nhưng đến cuối cùng, em trai bất hòa với chị, em gái thì sống chết chưa rõ.
Dư Dung nhắm mắt lại, đột nhiên chú ý đến Yến Từ vẫn luôn đi lại trước cửa.
Cậu theo suốt cả quãng đường tới đây, Yến Từ yên lặng đến mức không có cảm giác tồn tại, khiến cho Dư Dung quên mất luôn sự tồn tại của cậu.
Sự lo lắng trong đôi mắt của cậu thiếu niên không hề ít hơn chị, hai nắm tay siết chặt, bởi vì dùng quá sức mà đã đỏ ửng lên.
Dư Dung gỡ tay của Giang Hoài ra, đi về phía đó, vỗ nhẹ bờ vai cậu: “Yến Từ, hôm nay rất cảm ơn cậu, có điều đã muộn lắm rồi, cậu có muốn về nhà nghỉ ngơi trước không.”
Cậu đã chạy theo cảnh sát cả một ngày trời, đến bây giờ một giọt nước cũng chưa uống, cho dù là người bình thường cũng không chống đỡ được sự mệt mỏi này. Dư Dung cảm ơn vì tất cả những gì cậu đã làm, thế nhưng càng sợ Yến Từ vì Dư Thính mà ngã bệnh.
Yến Từ lắc lắc đầu, lại tiếp tục nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu.
Ánh mắt thích một người là không thể che giấu được, cho dù Dư Dung chưa từng yêu đương cũng có thể cảm nhận được sự khác biệt Yến Từ dành cho Dư Thính.
Lúc nhìn người khác, ánh mắt của cậu điềm tĩnh, chỉ duy nhất khi nhìn Dư Thính, tia sáng trong ánh mắt khó mà che giấu được.
“Hôm nay Thính Thính… là đi tìm cậu hẹn hò sao?”
Yến Từ nghe thấy âm thanh lướt qua, chầm chậm cúi xuống.
Đúng vậy, nếu như Dư Thính không tới, vậy thì mọi chuyện sẽ không xảy ra.
“Cậu không cần tự trách.” Dư Dung khẽ an ủi: “Những người đó âm mưu rất lâu rồi, cho dù hôm nay không ra tay thì ngày mai cũng sẽ tìm cơ hội để ra tay thôi. Ngược lại, tôi còn phải cảm ơn cậu, nếu như không có cậu thì chúng tôi cũng sẽ không tìm được Dư Thính nhanh như vậy.”
Cũng may phía cảnh sát nghe theo gợi ý của Yến Từ đi điều tra chiếc xe đó, mới có thể lần theo manh mối tìm được nhà máy hóa chất, không để lỡ mất thời gian giải cứu thích hợp nhất. Dư Dung không dám tưởng tượng, nếu như muộn thêm một chút nữa thôi thì Dư Thính sẽ xảy ra chuyện gì.
Yến Từ vẫn không lên tiếng.
Dư Dung hít sâu một hơi: “Tình hình sức khỏe của Dư Thính cậu cũng biết rồi đó, sinh non, mắc bệnh tim bẩm sinh, thể chất cũng yếu hơn so với người bình thường. Nếu như cậu chỉ muốn qua lại với nó, Dư Thính cũng thích cậu, tôi đương nhiên sẽ không phản đối, dù sao thì yêu đương cũng là một chuyện tốt đẹp. Thế nhưng nếu như cậu muốn ở bên nó cả đời thì tôi khuyên cậu nên suy nghĩ đến cả những việc này.”
Yến Từ cuối cùng cũng mở miệng: “Suy nghĩ cái gì?” Tiếng nói của anh khô khốc, trầm thấp, âm điệu chậm rãi.
“Thành gia lập nghiệp, sinh con đẻ cái.”
Tình trạng của Dư Thính không thích hợp nuôi con bằng sữa mẹ. Dư Dung vốn cũng không định nhúng tay vào chuyện tình cảm của em gái, nếu như Yến Từ nghiêm túc thì chị phải nói rõ những chuyện này, kịp thời ngăn chặn còn hơn để những ngày sau em gái chị phải tổn thương, đau lòng.
“Ồ.” Yến Từ dựa vào tường: “Tôi không dám nghĩ xa như vậy.”
Dư Dung nhìn cậu.
“Tôi chỉ mong cô ấy không bệnh tật, không gặp điều bất trắc, sống lâu trăm tuổi.” Anh dùng một giọng điệu hết sức bình thường để nói ra nỗi lòng thầm kín của mình.
Một năm trước, Yến Từ cảm thấy trò chuyện với cô là một hy vọng xa vời, nào dám cầu mong hai người tay trong tay, đầu bạc răng long.
Anh thích cô.
Thích dáng vẻ cô khi cười, khi nhảy nhót, càng thích dáng vẻ đáng yêu của cô khi giận dỗi, cáu gắt.
Yến Từ không quan tâm điều gì cả, chỉ hy vọng Dư Thính có thể bình an, khỏe mạnh, vui vẻ, ồn ào, nhốn nháo bên cạnh anh giống như trước đây.
Đing.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, tất cả mọi người đều đứng lên đi qua đó.
“Tình hình bệnh nhân không ổn định, vẫn cần phải cách ly theo dõi trong phòng ICU.”
Dư Dung vội vàng hỏi: “Vậy tình trạng của con bé hiện giờ thế nào?”
Bác sĩ đáp: “Đề nghị của chúng tôi là nhanh chóng lên phương án phẫu thuật, đợi các chỉ số của bệnh nhân ổn định lại thì lập tức tiến hành phẫu thuật tim.”
Vẻ mặt Dư Dung do dự: “Nếu như phẫu thuật… thì có nguy hiểm không?”
“Nguy hiểm thì nhất định là sẽ có, thế nhưng so với việc gánh vác nguy hiểm của phẫu thuật thì tình trạng hiện tại của bệnh nhân càng nguy hiểm hơn.”
Dư Dung cụp mắt xuống, rơi vào trầm tư.
Sau khi cấp cứu kết thúc, Dư Thính được chuyển tới phòng bệnh ICU.
Người nhà tạm thời không được vào thăm, Dư Dung chỉ có thể nhìn em gái qua khung cửa nho nhỏ ở trước cửa.
Trên người cô cắm rất nhiều các loại ống, trên mặt đeo máy thở oxy, tần số của điện tâm đồ có chút loạn, cho dù Dư Dung không hiểu về ngành y cũng có thể nhìn ra được Dư Thính hiện giờ không dễ chịu.
Sự khó chịu không thể diễn tả thành lời, Dư Dung để hai tay lên ô cửa kính, cách lớp cửa kính cẩn thận vẽ lên dáng vẻ của Dư Thính.
“Dư Thính đâu?!”
Một giọng nói gấp gáp vang lên bên tai.
Dư Dung chưa kịp ngẩng lên nhìn, người đó đã tóm chặt lấy chị, hỏi lại một lần nữa: “Thính Thính đâu?”
Sau khi anh đọc tin tức trên báo, biết được tình hình thì chạy ngay tới trong đêm. Cả đường mệt nhọc, mái tóc hơi dài rối loạn xõa trên vai, quần áo nhăn nhúm, những giọt mồ hôi bên thái dương còn chưa kịp ráo, đáy mắt đầy tơ máu đỏ, bàn tay nắm chặt lấy Dư Dung, gấp rút muốn biết tình hình của Dư Thính.
“Vẫn chưa tỉnh.” Dư Dung bình tĩnh nói ra ba chữ.
Giờ Dư Chi Châu mới chú ý đến em gái đang nằm ở bên trong.
Sau một hồi im lặng, cảm xúc vẫn luôn kìm nén của Dư Chi Châu cuối cùng cũng bùng nổ: “Dư Dung, chị có ý gì hả?! Thính Thính xảy ra chuyện tại sao chị không nói cho em! Chị thích cảm giác kiểm soát tất cả mọi thứ đến vậy sao?!”
Dư Dung không nói gì, quay đầu nhìn chăm chăm về hướng phòng cấp cứu.
“Chi Châu, dạo này trời mưa, chị con sợ cháu trên đường xảy ra chuyện nên mới tạm thời giấu con, con đừng hiểu nhầm cô ấy.” Chú Lý không nhìn tiếp được nữa, hai mắt đỏ ửng giải thích giúp.
“Cái gì gọi là đừng hiểu lầm, chị ấy…”
“Chi Châu, bác sĩ nói Thính Thính cần phải phẫu thuật.” Không đợi anh nói hết câu, Dư Dung đã cắt ngang, một giây sau nghẹn ngào lên tiếng.
Nỗi sợ hãi vẫn luôn kìm nén đã bùng phát vào giờ phút này, nước mắt chị chảy dài, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống. Dư Chi Châu đột nhiên im lặng, ngây ngốc nhìn chị, cánh tay đang nắm lấy chị cũng chầm chậm trượt xuống, cơn giận dữ đang chờ bùng lên bỗng chốc tan biến không còn dấu vết.
Dọc hành lang chỉ có tiếng khóc của Dư Dung vang vọng.
Trong tuổi thanh xuân thứ hiểu thứ không, Dư Dung đã đích thân ký tên lên giấy báo tử của bố mẹ, tự tay phủ vải trắng lên cho hai người họ, tận mắt nhìn thấy xương cốt hai người thiêu đốt thành tro. Không có ai sợ hãi việc người thân lìa xa thế giới này bằng chị, chị cẩn thận dè dặt, hận không thể mang đến thứ tốt nhất cho người em gái mà chị yêu thương, thế nhưng đến cuối cùng vẫn để em gái phải chịu tổn thương.
“Em nói đúng, chị không phải là một người chị tốt, Thính Thính muốn chị cùng con bé đi tới khu vui chơi, thế nhưng chị vẫn luôn thất hẹn.”
“Những gì em và Thính Thính muốn, trước giờ chị đều không giữ lời.”
Từ nhỏ Dư Dung đã mạnh mẽ, cho dù bản thân làm sai thì cũng sẽ là bản thân đúng, đây là lần đầu tiên chị cúi đầu trước Dư Chi Châu, điều này khiến cho Dư Chi Châu vốn dĩ muốn tìm chị chất vấn bất chợt thấy lúng túng, cuối cùng máy móc đưa tay lên, ôm chị vào trong lòng.
Nước mắt thấm ướt một mảng lớn trước ngực anh, giờ Dư Chi Châu mới phát hiện làn da chị lạnh ngắt, cho dù cách một lớp áo cũng có thể cảm nhận được cái lạnh.
Dư Chi Châu bỗng nhiên nhận ra bản thân mình cũng có chút cay nghiệt, trong lúc anh không biết sự tình, là Dư Dung đã gánh vác tất cả, không có ai quan tâm đến Dư Thính hơn chị cả, cũng không có ai lo lắng, khó chịu bằng chị.
“Chị, chị đừng khóc.” Vẻ mặt Dư Chi Châu không tự nhiên, cứng nhắc nói: “Đợi Thính Thính khỏe lên rồi, chúng ta cùng nhau đưa con bé đi khu vui chơi.”
Dư Dung gật đầu, lau sạch nước mắt rồi rời khỏi vòng tay của anh.
Hai chị em nhìn nhau, rồi lại rất nhanh di dời tầm mắt. Sự hiểu lầm giữa hai người không phải là ngày một ngày hai, chuyện đến ngày hôm nay vẫn còn ngăn cách bởi một tầng vải mỏng, không ai bằng lòng chủ động bước lên một bước, điều này khiến hai người đều rất lúng túng.
Sự trầm mặc lúc này kéo dài đằng đẵng.
Dư Chi Châu không chịu được nữa, lên tiếng: “Đã bắt được kẻ bắt cóc chưa? Là ai làm vậy?”
Dư Dung nói: “Kẻ đối địch với Giang Hoài, không biết tại sao lại tìm đến Dư Thính. Càng kỳ lạ hơn nữa là, kẻ bị giết bởi súng bắn tỉa là con trai của Tôn Chí Khoan. Phía cảnh sát vẫn đang thẩm vấn, chắc là sẽ nhanh có kết quả thôi.”
Vừa dứt lời thì điện thoại của cảnh sát gọi tới.
Dư Chi Châu nhanh chóng ghé tai qua.
“Xin chào, cảnh sát Từ.”
“Mấy người đó khai ra rồi, các cô có quen biết người tên Quý Thời Ngộ không?”
Cái tên này khiến cho Dư Dung sững sờ: “Anh nói… ai cơ?”
Đội trưởng Từ nói: “Quý Thời Ngộ, bọn họ nói người này liên hệ với A Đông, tiết lộ thông tin lịch trình của mỗi người trong nhà họ Dư cho bọn họ.”
Dư Dung sốc đến mức không nói nên lời.
Chị nhìn ra sự bất mãn của Quý Thời Ngộ với nhà họ Dư, lúc đó chỉ tưởng rằng con trai trong thời kỳ dậy thì giở chút tính khí cáu gắt, hoặc là sự tùy hứng của Dư Thính khiến cho cậu ta nảy sinh sự chán ghét với nhà họ Dư. Nhưng cho dù thế nào chị cũng không thể ngờ được đứa trẻ mà mình hết lòng nuôi lớn, lại xúi giục kẻ thù bắt cóc em gái chị!
Đây không phải là bất mãn, đây là muốn Dư Thính phải chết.
Cậu ta muốn dồn Dư Thính vào con đường chết!
Dư Dung choáng váng đầu óc, phải tóm chặt lấy Giang Hoài mới không ngã quỵ.
Điện thoại còn chưa kịp tắt đã nhìn thấy Dư Chi Châu quay người rời đi.
Dư Dung vội vàng đuổi theo hỏi: “Dư Chi Châu, em muốn đi đâu?”
Dư Chi Châu rít lên vài chữ qua kẽ răng: “Tìm Quý Thời Ngộ.”
Nếu như cậu ta muốn em gái anh phải chết, vậy thì cậu ta cũng đừng mong được sống!
*Tác giả có lời muốn nói:
Thính Thính sẽ không sinh con đâu, tui không nỡ để cho cô ấy sinh con, huhuhu.