Sau khi xác định Yến Từ sẽ không làm loạn trong yêu đương, người làm loạn biến thành Dư Thính. Bất kể có việc hay không, cô đều thích đi trêu chọc đối phương, không phải ngồi trên đùi anh trong khi anh đang bận thì là cố ý mặc áo ngủ làm tổ trong lòng anh, nếu không chính là đến trường tìm anh hẹn hò, dù sao chính là không để anh trải qua yên ổn.
Một năm trở lại đây, Yến Từ thành công bị giày vò đến gầy đi hai cân.
Cách Tết Âm Lịch còn một tháng, bạn thân đã đều sớm trở về Giang Thành, thí nghiệm của Yến Từ đang trong thời kỳ điều phối mấu chốt nhất, không thể đi được. Dư Thính chỉ có thể ở lại đợi anh, cuối cùng đợi được công việc của anh kết thúc, năm mới cũng gần ngay trước mắt.
Vé của cô dự định là vào ngày kia, thời gian hai ngày này vừa đủ để thu dọn đồ.
Đồ của Dư Thính nhiều, của Yến Từ ít hơn, cô không có kinh nghiệm thu dọn, gần như toàn để cho Yến Từ làm.
Ngoài cửa sổ bông tuyết bay bay, trong phòng ấm áp như mùa xuân.
Bởi vì nguyên nhân ở nhà, anh ăn mặc tương đối tùy ý, áo sơ mi màu đen hờ hững trên người, vạt áo không sơ vin trong quần, hai cúc áo trước được mở ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và yết hầu mê người.
<Hình Pháp> trong tay đột nhiên không còn hay nữa, Dư Thính lấy sách che mặt, duỗi chân qua, cọ cọ qua lại trên đùi anh.
Yến Từ yên lặng trốn sang bên cạnh.
Dư Thính càng muốn trêu anh, học ngữ khí lưu manh trên phim truyền hình: “Yến Từ, lại đây hôn một cái.”
Yến Từ nhướng mày: “Muốn hôn anh?”
Dư Thính ra sức gật đầu.
Yến Từ: “Vậy trước tiên em trả lời một câu hỏi, trả lời đúng thì cho em hôn.”
Dư Thính dũng cảm sẽ không sợ khó khăn đâu!
Dư Thính không sợ chút nào: “Anh hỏi đi.”
Đuôi mắt anh hiện lên ý cười vụt qua: “Sự khác nhau mấu chốt của phạm tội chưa đạt và phạm tội bỏ dở là gì?”
Dư Thính: “…”
Dư Thính: “………”
Cô không phải là người, Yến Từ thật sự là chó.
Dư Thính thu chân lại, nhặt lấy sách chuyên ngành từ trên mặt đất.
Hôm sau, sáng sớm hai người lên chuyến bay hướng về Giang Thành.
Hai tiếng đồng đi về, Dư Thính gần như đều đang ngủ, cho đến khi xuống máy bay, từ sân bay đi ra ngoài cô vẫn mơ hồ.
“Thính Thính——!”
Cách đó không xa truyền đến âm thanh quen thuộc, cuối cùng cũng làm Dư Thính tỉnh táo lại.
Chú Lý đứng ở trước xe vẫy tay, cười ha hả với cô. Gần nửa năm không gặp, chú Lý rõ ràng béo hơn, mặt mày hồng hào, niềm vui dào dạt.
“Chú Lý!” Dư Thính ném hành lý, bổ nhào tới ôm chú Lý.
“Trường học thế nào? Thầy giáo, bạn học không bắt nạt con chứ?” chú Lý quan tâm hỏi một phen, giữ chặt tay cô đánh giá từ trên xuống dưới. Thấy ánh mắt cô ngập nước, môi hồng răng trắng, biết cô không phải chịu tủi thân, lập tức trở nên yên tâm hơn.
“Lên xe trước đã, bên ngoài lạnh.”
Chú Lý giúp khiêng hành lý lên xe, mở cửa sau để hai đứa nhỏ ngồi lên xe.
Dư Thính vẫn buồn ngủ, nói chuyện cùng chú Lý vài câu rồi lại ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, đầu bị người ta vỗ nhẹ hai cái: “Tỉnh nào.”
Dư Thính mơ mơ màng màng mở mắt ra, đi xuống xe theo Yến Từ.
Đi được một đoạn, Dư Thính mới ý thức được hoàn cảnh xung quanh xa lạ, không giống nhà của mình. Sau khi phản ứng lại, Dư Thính chú ý tới kiến trúc cứng nhắc nghiêm túc trước mắt, nam nữ ra vào có đôi có cặp, đỉnh đầu là ba chữ lớn——
[Cục Dân Chính]
Dư Thính tỉnh táo trong nháy mắt, run run rẩy rẩy chỉ vào cửa lớn gần trong gang tấc: “Cái này… này này này này…”
Yến Từ không thấy ngạc nhiên, cực kỳ bình tĩnh: “Ừ. Kết hôn.”
“?”
“??”
Cô lại ngơ ngác nói ra mấy chữ: “Cái kia… Sổ hộ khẩu…”
Yến Từ móc từ trong túi ra hai cuốn sổ hộ khẩu.
Hiển nhiên, cuốn của cô là do chú Lý mang tới, nói cách khác là chị cũng biết, còn đồng ý rồi?!
Xúc động quá lớn, Dư Thính khó mà chuẩn bị tốt tâm lý trong thời gian ngắn như vậy.
Cô nhéo tay áo Yến Từ, mặt lộ vẻ do dự: “Có chút đột ngột, nếu không chúng ta… để ngày khác nhé?”
Yến Từ: “Hôm nay chính là ngày lành tháng tốt.”
Dư Thính: “.”
Yến Từ: “Anh đã tìm người tính.”
Dư Thính: “.”
Sau một đoạn trầm mặc dài, chàng trai mặt mày thanh tịch đột nhiên lộ ra vài phần tủi thân, giọng nói cũng mềm hơn: “Thính Thính, chẳng lẽ em không muốn anh sao?”
Đệch!
Như này ai có thể chống lại được!
Dư Thính dùng sức túm chặt Yến Từ, dưới chân sinh gió, vài bước ngắn ngủi mà cô đi hùng dũng oai vệ, tư thế khí phách hiên ngang: “Đi! Chúng ta đi lãnh chứng!”
Đầu mày Yến Từ giãn ra, khóe môi cong lên nụ cười nhẹ đến khó phát hiện.
Người xếp hàng trong Cục Dân Chính rất nhiều, Dư Thính không muốn chú Lý chờ, để cho chú Lý về nhà trước, tự mình cùng Yến Từ kiên nhẫn xếp hàng. Cuối cùng đến lượt bọn họ, ký tên, tuyên thệ, chụp ảnh, liền mạch lưu loát, khi đi ra, trên tay hai người có thêm một cuốn sổ nhỏ.
Bây giờ Dư Thính vẫn còn hoảng hốt, không thể tin được hai người ký kết hôn nhân dễ dàng như vậy.
Phải biết rằng mấy năm trước cô vẫn là một vật hy sinh sống không quá hai mươi tuổi!
“Đi thôi.”
Trong khi ngây người, tay cô lại lần nữa bị nắm thật chặt.
“Về nhà hả?”
“Ăn cơm.”
“A?” Dư Thính hoang mang: “Không về nhà ăn sao?”
“Ăn ở bên ngoài.”
Dư Thính mơ màng bị Yến Từ kéo lên xe, nửa giờ sau, hai người đến một nhà hàng Trung Quốc.
Yến Từ đặt phòng riêng, giúp cô treo áo khoác ngoài.
Mới vừa bước vào, tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó, người phục vụ xuất hiện trước mặt hai người.
Nhưng thời điểm nhìn thấy gương mặt kia, biểu cảm Dư Thính nháy mắt cứng đờ.
“Quý Thời Ngộ?” Dư Thính thử thăm dò, gọi cái tên này.
Anh ta ngẩng đầu, ý thức lập tức trở nên chìm nổi.
Dư Thính im lặng.
Quý Thời Ngộ mặc quần áo nhân viên phục vụ, đã khó có thể nhìn ra khí phách hăng hái thời cấp ba. Vết sẹo dài từ giữa mày tới dưới mắt phải phá hủy vẻ anh tuấn tổng thể, trong ánh mắt không còn sự cao ngạo ngày trước, chỉ còn lại sự tê liệt bị cuộc sống mài dũa tạo thành.
Quý Thời Ngộ giật giật môi, một lát sau mới phát ra mấy tiếng: “Hai vị gọi gì ạ?”
Dư Thính không nói chuyện, vẫn lặng lẽ đánh giá anh ta.
Sau khi kết thúc cuộc phẫu thuật cô không xem lại cái APP kia nữa, để mặc nó trong điện thoại di động, càng không quan tâm Quý Thời Ngộ như thế nào, cũng không để bụng anh ta bị phán mấy năm, ở nơi nào. Có điều hiện tại, xem ra Quý Thời Ngộ cũng không trở thành ông lớn thương giới ở Giang Thành giống trong truyện tranh.
“Không cần nữa.”
Yến Từ bỗng nhiên đứng dậy, một lần nữa cầm lấy áo khoác đưa cho Dư Thính mặc lên: “Chúng ta đổi nhà hàng khác.”
Dư Thính hoàn hồn: “Không cần, ở đây cũng được.”
“Không.” Thần sắc anh cố chấp: “Đổi nơi khác.”
Dư Thính không phản bác nữa, ngoan ngoãn để Yến Từ kéo đi.
Khi ra cửa, Dư Thính không khỏi dừng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía Quý Thời Ngộ, tươi cười với anh ta: “Quên nói với anh, tôi với Yến Từ kết hôn rồi.”
Đáy mắt đối phương lộ ra một tia ngạc nhiên, cả người cô thoải mái, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Ở nhà hàng đầy bụi bặm, có náo động ồn ào, có nói chuyện vui cười, cũng có Quý Thời Ngộ bị tù vây khốn cùng cả đời người.
Anh ta cho rằng chính mình đã sớm chết lặng, sớm đã chẳng để ý. Nhưng khi cô từng bước từng bước đi ra ngoài cửa, cách anh ta ngày càng xa, Quý Thời Ngộ vẫn không nhịn được, bắt đầu sinh ra một tia hối hận.
Rõ ràng… Dư Thính có thể trở thành vợ của anh ta.
Ký ức kiếp trước lần nữa hiện ra trong đầu, từng chút một ghép lại thành một bộ phim, làm Quý Thời Ngộ hoảng hốt, không phân rõ lúc này rốt cuộc là cảnh trong mơ hay là hiện thực tàn khốc.
“Người vừa rồi chắc không phải là Yến Từ nhỉ?”
Sinh viên ngồi bàn bên cạnh đột nhiên bàn luận: “Vl. Hình như đúng rồi, ông trùm đại học Thanh Hoa, lần trước còn tới trường chúng ta diễn thuyết.”
“Nghe nói các viện nghiên cứu muốn tranh cướp anh ta, còn sắp đánh nhau rồi.”
“Người con gái kia là ai?”
“Hình như là hoa khôi Đại học Chính Pháp, ngày đó tôi còn nhìn thấy ở Weibo, người thật còn đẹp hơn nhiều so với trong ảnh. Ài, trai tài gái sắc, người phàm như tôi ngưỡng mộ không thôi.” Nam sinh cảm thán một phen: “Phục vụ, cho tôi thêm một phần tôm kho dầu.”
Quý Thời Ngộ không có phản ứng.
Nam sinh lại thúc giục lần nữa: “Phục vụ, gọi cậu đấy!”
Cuối cùng Quý Thời Ngộ cũng thanh tỉnh, mặt không biểu cảm lặp đi lặp lại công việc buồn tẻ vô vị.
Mặt trời mùa đông tựa như bọc băng lạnh, chiếu trên người chỉ cảm thấy lạnh.
Còn có Dư Thính được Yến Từ ôm lấy, người con trai thân hình cao lớn, ngăn cản gần hết sương lạnh vì cô.
“Sao chúng ta phải đi chứ?” Dư Thính còn so đo chuyện vừa nãy, đá những viên đá dưới chân: “Làm như chúng ta sợ anh ta vậy.”
Yến Từ liếc cô một cái: “Thính Thính.”
Một tiếng gọi nhẹ này của anh còn dịu dàng hơn so với ngày thường: “Hôm nay là ngày chúng ta chính thức kết hôn.” Anh nói: “Anh hy vọng mỗi năm em nhớ lại ngày hôm nay, đều là hạnh phúc cùng vui vẻ, mà không phải trở thành công cụ trừng phạt người khác.”
Thật ra là Dư Thính muốn khoe khoang trước mặt Quý Thời Ngộ, để anh ta nhìn thấy hiện tại cô tốt thế nào, để anh ra biết mình rời khỏi nhà họ Dư rồi căn bản chẳng là gì cả. Trùng sinh thì sao chứ? Không có bàn đạp nhà họ Dư này, anh ta đến bán khoai lang đỏ bên đường cũng không xứng.
Nhưng…
Hình như anh ta làm nhóc đáng thương đau lòng rồi.
Dư Thính giữ chặt vạt áo Yến Từ, giống như bạn nhỏ tự trách: “Yến Từ, en xin lỗi…”
Yến Từ ghé sát người, lạnh lẽo hôn lên chóp mũi cô: “Em biết đó, anh vĩnh viễn sẽ không trách em, em cũng vĩnh viễn không cần xin lỗi anh. So với hai chữ xin lỗi này, anh càng muốn nghe ba chữ khác.”
Dư Thính do dự vài giây: “Em yêu anh?”
Người con trai mỉm cười, nụ cười rực rỡ gần như hòa tan sương lạnh trong không khí.
Dư Thính không nhịn được sự rung động, không thể kiểm soát, nhón mũi chân hôn lên cằm anh.
Cách lớp áo lông vũ trắng, Yến Từ nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực: “Về nhà đi.” Anh nhắm mắt lại hôn vành tai cô, mấy chữ khàn khàn xẹt qua bên tai: “Muốn em.”
Bất thình lình.
Mặt Dư Thính lập tức ửng đỏ.
Cô có vài phần chờ mong, thế mà vấn đề này lại đến tự nhiên như vậy.
Muốn cùng bạn trai… Không đúng, muốn cùng chồng làm chuyện thân mật đương nhiên phải tránh bạn bè thân thích, nhưng trong biệt thự có rất nhiều người, không thuận tiện, nếu bị bắt được thế nào cũng xấu hổ đến chết. Cho nên cô muốn tìm một nơi không bị người khác làm phiền, trong khi Dư Thính đang tự hỏi đi nơi nào tương đối thuận tiện, lại bị Yến Từ đưa đến một tiểu khu.
Dư Thính liếc mắt một cái là nhận ra đây là Hoa Uyển Lê Giang nổi tiếng Giang Thành.
Tiểu khu này sở dĩ nổi tiếng không phải do xa hoa thế nào, hoàn cảnh tốt ra sao, mà những người có thể ở đây cơ bản đều là ông trùm trong viện khoa học kỹ thuật, hoặc là các giáo sư có uy tín danh dự, cho nên cũng được gọi là nửa giang sơn nghiên cứu khoa học. Mọi người dù đã về hưu hay chưa về hưu đều tụ tập ở đây, người ngoài muốn đi vào căn bản không có khả năng.
Dư Thính trơ mắt nhìn anh dễ dàng đi qua cửa cảnh vệ, sau đó dẫn cô đi vào trong. Sau khi lên đến tầng 22, Yến Từ dừng lại ở căn hộ hướng Đông, mở ra lớp mật khẩu: “Nhập sinh nhật của em vào.”
Cô giống như người máy, mặt dại ra ấn mật mã sinh nhật của mình.
[Đã mở khóa.]
“Vào đi.” Yến Từ mở cửa ra.
Trong nhà rộng hơn hai trăm mét vuông, phong cách trang trí là kiểu Dư Thính thích nhất, đồ dùng trong nhà hoàn toàn mới, bàn sách trước cửa sổ sát đất còn bày ảnh chụp chung của Dư Thính và Yến Từ.
Thuê?
Không có khả năng, phòng ở đây không thuê được.
Mua?
Yến Từ có tiền mua?
Sau khi Dư Thính và anh ở bên nhau, hai người không cố ý thảo luận chuyện nhà xe. Cô không thiếu tiền, cũng không để bụng, nguyện ý cả đời nuôi anh, cho nên cũng không kỹ càng tỉ mỉ hỏi anh những thứ này. Cho dù Yến Từ để thẻ ngân hàng chỗ cô, cô cũng không kiểm tra, cho nên không hiểu rõ về tài sản của nhóc đáng thương.
“Hoan nghênh về nhà.” Yến Từ dắt tay cô, trong mắt có ánh sao.
“Của chúng ta?” Dư Thính không chắc chắn nói.
“Ừ.” Yến Từ gật đầu: “Anh được viện khoa học kỹ thuật chính thức tuyển dụng, đây là phòng ở do đơn vị phân, nếu em không để ý, sau này có thể cùng anh sống ở đây.”
Thường là nhân viên nghiên cứu năm năm trở lên mới được phân phòng ở.
Nhưng giáo sư dẫn dắt anh về hưu, chuẩn bị định cư nước ngoài, phòng trống liền phân cho Yến Từ. Hơn nữa anh tuổi nhỏ mà làm được không ít thành tựu, cho dù không có tiến cử, bên viện nghiên cứu cũng sẽ không hà khắc.
Yến Từ vẫn luôn giấu Dư Thính, từ nhận chìa khóa đến trang hoàng đều là tự anh làm, chính là vì muốn cho cô một bất ngờ.
Dư Thính quả thực rất bất ngờ.
Dựa theo cốt truyện truyện tranh, đáng lẽ Yến Từ sẽ trở thành tổng tài bá đạo, kết quả lâu như vậy cũng không chờ được đến lúc anh trở thành tổng tài, không ngờ lại đi đường khác so với cốt truyện.
Dư Thính tò mò ngồi xem xung quanh, Yến Từ kiên nhẫn giới thiệu hoàn cảnh xung quanh cho cô: “Lái xe mười phút là tới nơi anh làm việc sau này, em đi tìm anh sẽ rất thuận tiện. Dưới tầng là siêu thị và công viên, phía sau là phòng cảnh vệ. Đúng rồi, ở bên cạnh chúng ta là giáo sư Lưu thôi học ngành chính pháp, sau này em có vấn đề có thể hỏi ông ấy…”
“Tầng dưới là giáo sư Tiết giảng dạy luật pháp, đề thi năm nay của các em đều là do ông ấy soạn.”
“…”
Đủ rồi, Dư Thính đã có chút muốn chạy.
Cũng may cô không sinh con, nếu sinh con, đứa nhỏ cũng muốn chạy, đến lúc đó cô và nó cùng nhau chạy.
“Vậy chúng ta ăn gì?” Sau khi tò mò xong, Dư Thính đặt trọng điểm về lại vấn đề ăn uống. Cho dù là lúc nào, làm no bụng mới là chuyện quan trọng.
Người đàn ông không trả lời, bế ngang cô lên: “Chờ lát nữa ăn.”
Đi qua hành lang, tiến vào phòng ngủ, hai người cùng ngã trên chiếc giường lớn mềm mại.
Đáy mắt anh là dục vọng kìm nén, Dư Thính nuốt nước miếng, không hiểu sao lại có chút hối hận: “Hay, hay là để hôm khác?” Nghĩ đến trước kia cô luôn trêu chọc anh, Yến Từ sẽ không… tùy ý trả thù cô chứ?”
Xong rồi, không cần phải nói, Yến Từ chắc chắn sẽ trả thù cô.
Nghĩ đến đây Dư Thính bỗng có chút sợ.
Yến Từ: “Ngay bây giờ.”
“…?”
Khi nói chuyện, người đàn ông ép lên thật mạnh, há miệng cắn một cái trên môi cô.
Anh nhịn đã lâu rồi, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho Dư Thính.
Hai người từ trên giường lăn xuống dưới giường, lại từ phòng tắm lăn đến cửa sổ sát đất. Dư Thính tận mắt nhìn mặt trời từ trên cao lặn xuống bên ngoài, ban ngày biến thành cảnh đêm.
Cô bị giày vò thể lực không chống đỡ nổi, mơ mơ màng màng, thời điểm không chịu đựng nổi thì cắn anh, dấm dứt khóc thật lâu. Cho đến khi cô không còn sức lực, Yến Từ mới buông tha cho cô, ôm cô vào trong ngực.
Trên người anh có hương gỗ rất nhẹ, trộn lẫn với dục vọng, trở nên ái muội.
Dư Thính nào còn sức lực dư thừa để giãy giụa, tùy ý để anh ôm. Cô quá mức mệt mỏi, lập tức rơi vào giấc mộng nặng nề.
Căn phòng mờ tối, Yến Từ không ngủ.
Anh ôm chặt cô trong lồng ngực, sau khi triền miên là sự thỏa mãn thấm vào trong xương cốt.
Anh không ngủ, vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bóng đêm bên ngoài cũng đã đủ thâm thúy, những đốm sáng của thành phố trước mắt tựa như dải ngân hà đảo ngược. Trước đây, anh là một trong những ngôi sao hoang dã bên trong ngân hà vô biên vô hạn này, ẩn trốn ở kẽ hở hâm mộ người khác, mặc kệ người khác có lang thang vô định đến đâu, luôn có một vệ tinh có thể giúp họ tìm được quỹ đạo chuyển động của mình.
Anh tựa như ngôi sao cô độc sắp biến mất, xẹt qua bốn mùa lưu chuyển, sương khói sớm tối. Sau quãng đường đêm dài, ngôi sao xa nhất chứa đầy ánh sáng ban mai kia vì anh mà chiếu sáng thế giới, kể từ đây, vũ trụ của anh đã có mặt trời.
“Thính Thính.”
Dư Thính không có tinh thần, nhưng vẫn mơ màng đáp lời.
Anh khẽ hôn bên tai cô: “Anh mãi mãi yêu em.”
Cuối cùng có một ngày, tất cả sự vật và sinh mệnh đều sẽ hóa thành một vầng sao mờ mênh mang trong đại ngàn.
Nhưng yêu em, sẽ trở thành chuyện vĩnh hằng độc nhất vô nhị.