Quyết Ý Đi Cùng Anh

Chương 18: Chỗ nào cũng là nợ



Ngày Đinh Mùi quay về, vì tàu trễ giờ nên không đi ăn trưa với Quyển Nhĩ được, đến buổi học đó cũng phải chạy vội chạy vàng mới kịp. Anh ôm bài tập dày gần bằng một cuốn sách mà Quyển Nhĩ viết, ước chừng trọng lượng rất nặng. Không chỉ thế, ở bên trong những nét bút như rồng bay phương múa, rõ ràng là cố ý bắt chước nét chữ của anh, không biết cô đã tốn bao nhiêu thời gian và công sức vào đây. Lật giở xem nội dung bên trong, nếu nói lúc trước anh chỉ là ngầm cảm động thì lúc này thật sự đã cảm động ra mặt, luận chứng chặt chẽ, rõ ràng, lưu loát, những ghi chú phía sau bài luận, trích dẫn cũng phải dài đến hai, ba trang. Có thể thấy, khi viết bài luận này, Lục Quyển Nhĩ đã đầu tư không ít công sức.

Buổi học hôm nay, Đinh Mùi không nghe vào đầu bất cứ chữ nào. Hết giờ anh nộp cho giáo viên bài luận, lại thành khẩn giải thích về tình hình của mình. Anh nói, anh bị bệnh là do tham gia các hoạt động ngoại khóa quá nhiều, sau này sẽ chú ý điều tiết giữa thời gian học tập và thời gian tham gia hoạt động xã hội hài hòa hơn, không gây phiền phức cho giáo viên nữa. Những lời nói thật thật giả giả đó rất có hiệu quả, ấn tượng của cô giáo Lâm phụ trách môn học này đối với Đinh Mùi lập tức có biến đổi lớn. Sau khi nghiêm túc đọc bài luận văn Đinh Mùi vừa nộp, nói: "Viết tốt lắm, rất nghiêm túc". Dù sao làm giáo viên ai cũng không thích sinh viên xem nhẹ lời nói của mình, bị che mắt bởi những lý do hoang đường vô lý. Còn đã thành thật nhận lỗi thì có lý gì lại không bỏ qua chứ.

Anh ra khỏi lớp học, vừa lúc đó lại gặp Quyển Nhĩ trong đám đông đi ra từ thang máy.

"Đi thôi, nha đầu, đi ăn cơm."

"Ba giờ chiều rồi, ăn bữa nào bây giờ?" Quyển Nhĩ thấy tâm trạng của Đinh Mùi rất tốt, biết chắc là mọi việc đã qua, nên cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Anh xuống tàu là đưa chị Lưu về nhà, sau đó vội quay về đi học, còn chưa kịp uống nước nữa. Mặc kệ là ăn bữa nào, em ăn tới tối, ăn tới đêm, chỉ cần em có thể ăn được, anh cũng sẽ sắp xếp. Nếu em thích, thì anh cũng không nhỏ nhen, phải vậy không?"

Chị Lưu là ai mà có thể khiến Đinh Mùi tạm gác việc học tập ở trường để đưa về tận nhà? Chắc chắn là một nhân vật rất quan trọng đối với anh. Nhưng quan trọng hay không quan trọng thì cũng có liên quan gì tới cô đâu, nên cô cũng chẳng nhiều chuyện để nghe ngóng, anh nói thế nào thì cô biết thế ấy thôi.

Gần đây Trương Đào được điều đến phụ trách tiết mục mới, Đinh Mùi đi theo anh ta, nên nhanh chóng trở nên thân thiết với mọi người trong tổ đó. Tổ trưởng phụ trách tiết mục mới này là Lưu Vũ Kiều, cũng chính là chị Lưu mà Đinh Mùi thường nhắc đến. Lưu Vũ Kiều này không đơn giản, xuất phát điểm là sinh viên Kinh tế, mặc dù từ một trường không quá nổi tiếng. Sau khi tốt nghiệp, ở lại đài truyền hình địa phương phụ trách tiết mục Kinh tế, hai năm sau từ chức để đến thành phố A lưu lạc kiếm sống. Khi chị ta vừa đến thành phố A, việc gì cũng làm, cũng mới tìm được con đường đi cho mình hai năm nay, cũng gọi là có chút tiếng tăm trong đài truyền hình. Thành công thì phải trả giá, chồng chị ta, cũng chính là bạn học đại học, đã từng từ bỏ công việc ở ngân hàng để theo vợ tới thành phố A, cuối cùng lại ly hôn quay về quê lập nghiệp. Những chuyện đó, có chuyện là nghe người khác nói, có chuyện do chính chị Lưu đó đã nói với Đinh Mùi. Chị ta thích sự năng động và thái độ bình tĩnh của Đinh Mùi khi làm việc, thậm chí còn tạo cơ hội cho anh được xuất cảnh hai lần, đây là cơ hội hiếm có dành cho những phóng viên trong thời kỳ thực tập, huống hồ bản thân anh chỉ là kẻ đi theo, danh không chính, ngôn không thuận. Những việc này trong lòng Đinh Mùi cũng hiểu rất rõ và cũng sinh lòng tri ân, muốn báo đáp Lưu Vũ Kiều. Giữa hai người không thể hiện rõ là quan hệ cấp trên cấp dưới, mà ngược lại còn tỏ ra thân thiết và tùy tiện trong các cuộc tiếp xúc giữa trốn đông người. Đinh Mùi quan tâm chăm sóc tới Lưu Vũ Kiều, người không mấy khi chú ý sức khỏa; còn Lưu Vũ Kiều thỉnh thoảng lại giảng cho anh nghe về kinh nghiệm của bản thân, rồi hướng dẫn thêm trong công việc. Đôi khi cả hai người cùng đi công tác, Đinh Mùi đảm nhiệm vai trò sứ giả hộ tống người đẹp, lần này cũng không phải ngoại lệ.

"Anh mời mà em lại không ăn sao? Cho anh nợ đấy, khi nào em nghèo tới mức không mua nổi cơm để ăn nữa, lúc ấy anh hãy trả." Mấy ngày gần đây việc duy nhất Quyển Nhĩ làm là giúp Đinh Mùi viết luận văn, khác nghề như cách núi, lần này coi như cô đã được lĩnh giáo về điều này. Đầu tiên là phải đọc hết đống sách, sau đó dựa vào nội dung đọc được, làm một bài tổng kết, viết bản nháp trước. Bước cuối cùng chính là chép lại, nét chữ của Đinh Mùi cô rất quen thuộc, nên khi viết cũng không quá khó khăn, nhưng viết đến năm nghìn chữ thì cũng không thể nói là một công việc nhẹ nhàng.

Thấy cô cứ chép mãi chép mãi, La Tư Dịch trêu: "Đúng là một sáng tác quan trọng, viết tay mà cũng phải viết nháp đến mấy bản".

Đúng thế, đúng là rất quan trọng. Trước đây còn làm cấp dưới của Đinh Mùi, đã giúp anh làm không biết bao nhiêu việc, mặc dù không gây ra sai sót lớn, nhưng đều là không cam tâm tình nguyện mà cố làm cho xong, không thể so được với lần này cô tự nguyện xin được làm. Bài tập lần này cô hết sức cẩn thận, sửa đi sửa lại, ban đầu là vì sợ có sai sót về nội dung, sau lại sợ nét chữ và phong cách viết không giống của anh, dò đi dò lại cho tới tận tối thứ Năm mới coi như thật sự hoàn thành. Buổi đêm hôm đó cô còn gặp ác mộng, mơ thấy bài luận văn khó khăn lắm mới viết xong của mình, khi mang ra nộp tự nhiên biến thành tập giấy trắng, trong giấc mơ cô sợ tới mức bật khóc, và từ đấy không thể ngủ lại được nữa. Lần này hoàn thành xong nhiệm vụ, có thể về ngủ một giấc thật ngon rồi.

Quyển Nhĩ vẫy tay tạm biệt Đinh Mùi, kéo tay La Tư Dịch đi về phòng, dường như toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dồn lên người Tiểu La.

"Sao cậu không đi?" La Tư Dịch hỏi

"Đi rồi thì có thể làm gì?" Quyển Nhĩ hỏi lại.

La Tư Dịch bất giác buông tiếng thở dài, "Cậu nói thì nghe như hiểu biết lắm nhưng khi làm thì lại rất hồ đồ. Nếu không vì cái gì, thì cậu nhận thêm việc vào mình để làm gì?".

"Chẳng phải là việc gấp hay sao? Lẽ nào người ta cầu cứu cậu lại không giúp?"

La Tư Dịch gật gật đầu, "Cậu nói đúng, mình cũng sẽ không thể không giúp, quen nhau bao nhiêu năm như thế, đừng nói là làm bài tập, nếu anh ấy nhờ mình thi hộ, không chừng mình cũng sẽ đi ấy chứ. Nhưng có thể giống nhau sao? Với mình anh ấy là đóa hoa tàn, đã qua thời kỳ cố giữ cho tươi rồi. Mà cho dù có giữ lại làm hoa khô, cũng không phải do mình cố ý giữ lại. Còn đối với cậu, đang là lúc nở rộ tươi tốt nhất, còn mọc ra cả cỏ dại nữa! Cậu còn tự mình tưới nước bón phân thêm, thật hết cách".

"Mình chẳng phải là cũng đã cố gắng làm theo lời cậu đấy sao!" Không phải không muốn nhổ cỏ, không phải không muốn bày tỏ lòng mình với anh, nhưng Quyển Nhĩ vẫn cảm thấy cô và Đinh Mùi chưa đến mức độ ấy, mà ngược lại hình như là do cô tự đa tình thôi. Nếu đã là việc của mình, thế thì cứ giữ trong lòng là được, dù sao cũng không phải là không có kinh nghiệm, dần dần thời gian sẽ khiến mọi thứ mờ nhạt thôi.

Cuối cùng, buổi tối Đinh Mùi vẫn thu xếp một bàn mời mọi người, bởi vì sau này anh sẽ bận hơn, không tránh khỏi làm phiền bạn bè lo giúp việc ở trường.

"Quyển Nhĩ đâu?" Không cần Đinh Mùi mở miệng thăm dò, Dương Thu không thấy Quyển Nhĩ đến vội hỏi La Tư Dịch.

"Buổi tối Quyển Nhĩ đi làm gia sư."

Sự thật đúng là như thế. Quyển Nhĩ và La Tư Dịch mỗi người đều tìm cho mình một công việc làm gia sư, đó là dạy tiếng Trung cho lưu học sinh. Học trò một người là người Canada, một người là người Mỹ, hai cô không lấy tiền, ý định là học phát âm và luyện nghe tiếng Anh từ học trò.

Nhưng cho dù là có giờ hay không có giờ dạy, Quyển Nhĩ cũng không dám đến. Tình cảm dành cho Đinh Mùi dường như đã đứng sẵn trên bệ phóng, dù cô có muốn hành động hay không, có muốn tiến lên phía trước hay không, tự sẽ có một sức mạnh nào đó đưa cô lên phía trước. Mà một khi đã bước đi, không nhìn thấy đường, không biết phương hướng, không rõ bước chân sải rộng hay hẹp, không xác định được tốc độ là nhanh hay chậm, hoàn toàn dựa vào trực giác.

Cứ như là một mình cô đang cố gắng chống lại rất nhiều Lục Quyển Nhĩ khác, bất luận có thành công hay không, cuối cùng cũng sẽ mệt mỏi tới suy sụp thôi.

Dương Thu còn muốn hỏi nữa, Tăng Nghị lại đi tới nói, "Con gái nên ngồi vào bên trong, bên ngoài họ mang thức ăn lên, sợ sẽ làm bỏng các em đấy".

Đinh Mùi nhìn La Tư Dịch, rồi lại nhìn sang Tăng Nghị, cuối cùng im lặng không nói gì.

Lúc tàn tiệc, Đinh Mùi cầm một chiếc túi

đưa cho La Tư Dịch, "Mang về để ăn đêm".

La Tư Dịch đương nhiên sẽ không hiểu lầm ý tốt của anh, nhưng cho dù có hiểu ý, vẫn nên hỏi một câu, "Đây là thứ gì?".

"Sùi cảo." "Nhân gì?"

"Ừm... Không biết." Lúc thanh toán, Đinh Mùi kêu nhân viên phục vụ chuẩn bị, đâu có biết bên trong nhân gì.

La Tư Dịch nhấc nhấc túi sủi cảo trên tay, như vậy coi như cô đã hiểu, không phải Đinh Mùi không có tình cảm với Quyển Nhĩ, nhưng trọng lượng của nó vẫn chưa đủ nặng. Nếu đã vậy, chắc anh ta cũng chẳng để ý việc túi sủi cảo này cuối cùng sẽ vào bụng ai đâu.

La Tư Dịch về tới ký túc, đã gần đến giờ đóng cửa nên mọi người đều có mặt đầy đủ trong phòng, "Nào, ai đói thì tới ăn sủi cảo nhé!", La Tư Dịch đặt túi sủi cảo lên bàn, còn mình thì đi lấy đĩa để bày ra.

Mọi người đi tự học về ai cũng đói meo, nói giảm béo chẳng qua là để an ủi bản thân, nhưng nhìn thấy đồ ăn trước mặt, chẳng ai còn khách sáo gì nữa, ùa tới rất tự nhiên.

"Nhân gì thế?" Tề Vũ vừa bước vào phòng cũng sán lại.

"Ngô!" Tôn Mộc Nam đã ăn một miếng rồi nói có vẻ c

"Là cần tây chứ!" Hà Bố không chắc chắn lắm, cô đã ăn hai cái, nhưng ăn vội quá, có phần là nuốt chửng chưa kịp nhai, thật sự không nhận biết được là mùi vị của nhân gì.

Sở Phí Bình có vẻ từ tốn hơn, còn đi lấy đôi đũa, đẩy nhẹ vài cái sủi cảo ra. "Không phải chỉ là một loại nhân đâu, nhân chay nhân thịt đều đủ cả". Quay đầu lại nhìn Quyển Nhĩ nói, "Có nhân tỏi tây mà cậu thích đấy, mau xuống đi".

"Mình đánh răng rồi, không ăn nữa." Quyển Nhĩ nhẹ nhàng lật người, quay lưng ra ngoài.

Lúc này, La Tư Dịch đã quay lại phòng, làm như không biết Quyển Nhĩ vẫn còn thức, nhẹ nhàng thu dọn lại giường của mình, rồi trèo lên nằm.

Cả phòng không ai nói gì. Ngày hôm sau, Quyển Nhĩ cũng không nghe ngóng, La Tư Dịch cũng không nhắc lại sự việc đi ăn cơm tối đó nữa. La Tư Dịch đã xác định rõ tư tưởng sẽ không nhắc tới Đinh Mùi trước mặt Quyển Nhĩ. Nếu giữa hai người bọn họ không thấy có tương lai, nêu cả hai người đều không có ý phát triển tiếp, cô cũng không cần phải lo nhiều việc như thế, cũng không cần phải làm cái việc tác thành cho người khác.

Nhưng hai người không nhắc đến, không có nghĩa là người khác cũng không nhắc đến. Buổi tối Dương Thu gặp Quyển Nhĩ, việc đầu tiên là kể lại cho Quyển Nhĩ nghe tối qua cô ấy đã cầm ly rượu đuổi theo Tăng Nghị.

"Cậu không đến thật tiếc quá, tối qua mình mới phát hiện hóa ra Tăng Nghị dễ đối phó như thế, mình uống một ngụm, anh ấy cạn một ly."

"Cậu biến thành ma men từ lúc nào thế?" Với tửu lượng của Tăng Nghị, cho dù là một ly đối với một ngụm, thì Dương Thu cũng chưa chắc đã chiếm được lợi thế.

"Ha ha, chỉ là ham vui thôi mà. Sau đó mình thấy anh ấy như cái thùng không đáy, mình đuổi anh ấy chạy cũng là vui đùa thôi, giống kiểu khua chiêng rút quân ấy."

"Cậu biết mà thu binh là tốt rồi. Bọn họ đang tụ tập uống với nhau, uống thế nào cũng không thấy vui. Nếu cậu còn đuổi Tăng Nghị thêm nữa, cậu có tin là sẽ có người chạy theo sau quay đánh cho cậu một trận không?" La Tư Dịch thấy Dương Thu kể chuyện đó, cũng yên tâm trêu chọc

"Xem ra mình không đi là đúng. Mình sợ nếu mình đi cũng không chịu được mà đuổi theo cậu có phải cậu quên uống thuốc không đấy. Đến lúc đó không phải bọn mình đến đấy để ăn cơm nữa, tất cả mọi người đều chạy vòng quanh bàn, nhà hàng sẽ biến thành sân vận động mất."

"Không nói nữa, các cậu chỉ biết trêu mình." Dương Thu bĩu môi đi nhanh lên mấy bước chân. Nhưng được vài bước, cô ấy dừng lại, "Dù thế nào, mình muốn theo đuổi, mình cũng đã theo đuổi rồi. Mình muốn anh ấy làm gì, anh ấy cũng đã làm rồi, cuối cùng tự mình thấy mình không đủ bản lĩnh, từ bỏ là do mình cam tâm tình nguyện. Giờ là mình theo đuổi người khác, đúng là đáng cười, đáng xấu hổ. Nhưng như thế có sao đâu! Rồi cũng có một ngày, một đoàn người đuổi theo phía sau mình, lúc đó dừng lại hay không còn phải xét đã".

Quyển Nhĩ thấy câu nói buột miệng của mình khiến Dương Thu không vui, sau đó còn tuôn ra một tràng, cảm thấy có chút ngượng ngùng, định nói lời xin lỗi, nhưng sợ nói không đúng lại đắc tội với bạn lần nữa, nghĩ mãi cuối cùng mới nghĩ ra một cậu, "Là mình nói sai, cậu đừng giận".

La Tư Dịch không phải là người có khả năng giải vây, nhưng giờ chỉ có ba người, hai người kia tự nhiên trở nên cứng nhắc như thế, còn lại mình cô kẹp ở giữa, không lo sao được. Đành nói, "Chuyện gì mà cười hay không cười, chuyện gì mà đúng với sai, nói những lời này chẳng phải khiến mọi chuyện đi quá xa hay sao".

Cô còn chưa nói hết câu đã bị Dương Thu cắt ngang, "Không xa thì sao thể hiện là gần chứ?".

La Tư Dịch cũng giận, "Cậu cứ nhất định phải kiếm chuyện hay sao? Cậu thích so sánh xa, gần, chẳng ai ngăn cậu cả, tự mình suy nghĩ đi, mình không rảnh." Sau đó cô kéo tay Quyển Nhĩ định bỏ đi.

Dương Thu lúc đó càng ấm ức, những lời không hay vốn định giữ lại trong lòng không nói, lúc này không kịp nghĩ ngợi gì liền xổ ra, "Các cậu không có thời gian rảnh rỗi để chơi với mình, thời gian của các cậu dành để đưa con trai về nhà, để nâng cao kĩ năng có phải không?".

Quyển Nhĩ nghe thấy vậy, mặt tím lại, giật tay mình khỏi tay La Tư Dịch, nhất định đứng lại. Nếu Dương Thu nói chuyện khác, cũng có thể cô sẽ nhăn nhó mà đáp lại vài câu, dỗ dành cho cô ấy vui lên là xong. Nhưng Dương Thu lại lôi chuyện này ra, thật đúng là không biết điều gì cả

"Lúc đó mình hỏi cậu, cậu nói cậu đã mua xong vé rồi, nhất định phải về nhà."

Quyển Nhĩ trong lòng mặc dù rất giận, nhưng vẫn nói từng từ từng chữ rõ ràng.

"Phải, cho dù mình có chưa mua vế, thì cũng sẽ không đi, bởi vì mình vốn không muốn đi. Mình đi để làm gì, ở trường làm nền cho cậu còn chưa đủ, còn theo cậu về tận nhà làm gì?"

"Làm nền?" Lúc này Quyển Nhĩ đúng là không biết nói gì thêm nữa, tiếp xúc với Dương Thu lâu như thế, có cộng dồn lại cũng không bằng sự kích động phải nhận trong ngày hôm nay.

"Đừng nói thêm nữa, chắc hôm qua cậu uông say tới hồ đồ rồi, hôm nay còn chưa tỉnh rượu."

Điều duy nhất mà La Tư Dịch nghĩ được lúc này là muốn kéo Quyển Nhĩ đi, nếu còn tiếp tục nói nữa, sau này đừng nói là làm bạn, cho dù có gặp nhau thì cả hai cũng sẽ thấy khó chịu.

"Hồ đồ? Mình vô cùng tỉnh táo. Các cậu thấy mình dễ bắt nạt, nên định gây chuyện phải không? Còn lâu nhé!"

"Thế cậu đang làm gì, cậu định cãi nhau ở đây cho vui hay cho thiên hạ nhìn?" La Tư Dịch không kiềm chế được cũng bắt đầu hét lên.

Dương Thu đột nhiên ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc rưng rức, Quyển Nhĩ kéo cô ấy ngồi lên chiếc ghế dài bên đường, "Cậu thật là..." Chưa nói xong cũng không kìm được bật khóc.

Dương Thu khóc một lúc, thấy Quyển Nhĩ ngồi bên cạnh cũng đang khóc rất thảm thiết, bèn ôm lấy Quyển Nhĩ tiếp tục khóc. La Tư Dịch đứng bên cạnh cảm thấy thật đau đầu, nhưng không thể bỏ mặc hai cô bạn ở đó mà đi, "Hai cậu định diễn cho xong vở kịch đau khổ vì tình phải không? Thôi được rồi, cứ cho là các cậu muốn diễn, thì làm ơn nhắc nhở nhân vật phản diện là mình đây một chút, các cậu khóc một thôi một hồi như thế, cũng không thể để mình đứng xem không chứ!".

Dương Thu nghe thấy vậy, mới dần dần nín khóc. Cô ấy cúi đầu, một lúc lâu sau mới thốt ra được một câu, "Chỉ vì mình... thấy Tăng Nghị thật đáng thương

"Anh ta đá ng thương?"

"Anh ấy còn không đáng thương sao? Anh ấy uống nhiều thế nào cậu không biết đâu. Tại sao anh ấy lại uống chứ, các cậu có ai thèm quen tâm đâu?" Dương Thu nói mãi nói mãi giọng bắt đầu to dần lên.

"Anh ta, uống nhiều?" La Tư Dịch đang cố gắng nhớ lại tình hình tối qua, nhưng cuối cùng cũng không có hình ảnh nào về Tăng Nghị, đành từ bỏ.

"Đúng, là mình đã đưa anh ấy về. Các cậu chẳng ai thèm để ý tới anh ấy cả."

La Tư Dịch khoát tay ngăn lời tố cáo của Dương Thu. "Bọn mình không để ý là anh ta đã uống nhiều rượu, không đưa anh ta về, thế là anh ta thành ra đáng thương sao? Chẳng phải còn có cậu đấy thôi?".

"Nhưng người anh ấy cần không phải là mình."

Quyển Nhĩ và La Tư Dịch nghe Dương

Thu nói năng lộn xộn một hồi, mới hiểu ra vấn đề. Thì ra tối qua sau khi Đinh Mùi thanh toán và ra về, đúng lúc đó Tăng Nghị vào nhà vệ sinh, chỉ có Dương Thu là để ý tới anh ta, nên ở lại đợi anh ta ra rồi cùng về. Trên đường về, Tăng Nghị mượn rượu giả điên, nói với Dương Thu gì mà không có được thứ đã mất, chua xót ví mình như là bậc Tình thánh, đè lên người Dương Thu, vô tư lợi dụng.

"Sau này cậu gặp anh ta ít thôi." La Tư Dịch không cần biết Dương Thu nghe có lọt tai hay không, "Đấy gọi là bệnh cũ tái phát, để anh ta tiếp cần là tự nguyện cho anh ta hưởng lợi".

"Mình cảm thấy anh ấy thật sự rất đau lòng."

"Cứ coi như thật sự đau lòng đi, cũng không cần phải an ủi, anh ta sẽ tự có cách." La Tư Dịch dừng lại một lát, cố gắng mềm mỏng hết sức có thể. "Dương Thu, mình nói chuyện này, không phải vì mình quen biết anh ta từ lâu mà ép cậu phải nghe theo phán đoán của mình. Nhưng nếu có ai nói với mình Tăng Nghị yêu sâu sắc, không thể tự giũ bỏ được hoặc những câu đại loại như thế, mình không bao giờ tin đâu".

"Anh ấy thật lòng với Quyển Nhĩ, điều này cậu cũng không tin?"

"Trọng điểm là câu không thể tự giũ bỏ ý." L này Quyển Nhĩ cũng bình tĩnh lại, thêm vào một câu. Tăng Nghị đối với cô rất tốt, quan hệ giữa hai người lúc này cũng ổn, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy Tăng Nghị có thể bị tổn thương vì chuyện tình cảm, đặc biệt là vì cô mà tổn thương thì lại càng không.

"Bọn họ chỉ nghiêm túc với chính bản thân họ mà thôi. Bị thương tới gân cốt cũng chưa chắc đã thật sự đau lòng. Tình cảm sâu nặng đều do bọn con gái tự vẽ ra mà thôi."

Đã nói đến mức này thì không còn gì để nói thêm nữa. Cho dù tất cả mọi người đều biết Dương Thu từng có tình cảm đó, nhưng lúc này cũng không thể bày tỏ ra. Nếu Dương Thu vẫn còn thích Tăng Nghị, tình nguyện cho rằng anh ấy cần sự an ủi, cần một người có thể thấu hiểu bên cạnh thì người khác có nói gì cũng không có tác dụng.

"Thế chẳng phải mình bị anh ta đùa giỡn hay sao?" Dương Thu đột nhiên đứng bật dậy, "Mình phải đi tìm anh ta để tính sổ mới được!".

Nói xong liền chạy đi thật.

Quyển Nhĩ đuổi theo mấy bước, thấy La Tư Dịch không chạy theo liền giục, "Nhanh lên!".

"Cậu đuổi theo làm gì?"

"Nếu cô ấy đi tìm Tăng Nghị thật thì sao?"

"Thế chẳng phải càng tốt sao, cho Tăng Nghị biết thế nào là đau khổ, để anh ta biết được cái đạo lý, giả vờ đáng thương để trục lời, cuối cùng sẽ biến thành đáng thương thật. Bọn mình cứ đứng đây đợi khi anh ta sắp rơi xuống vực thẳm rồi kéo anh ta lên là dược."

Quyển Nhĩ suy nghĩ, rồi gật đầu, cô cũng chỉ mong Dương Thu mã đáo thành công. Cô hoàn toàn không ý thức được rằng, mình là nhân vật quan trọng trong chuyện này, muốn mọi việc được giải quyết ổn thỏa, làm sao có thể thiếu phần cô chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.