Quỳnh Thương

Quyển 1 - Chương 18: Chân tướng rõ ràng



Ta chọc một lỗ nhỏ trên giấy dán cửa sổ, nhìn thấy Hoàn Nhã Văn gục trên bàn ngủ say bên trong. Thanh lê đăng vẫn cháy rực, ta để đám dằm đó nằm bằng trên tay, hơi cảm thấy lòng bàn tay mình vã mồ hôi ròng ròng. Ta nhẹ nhàng đẩy song linh, đề nội lực dùng chưởng phong dập tắt đèn bên cạnh Hoàn Nhã Văn, sau đó từ ngoài cửa sổ trèo vào.

Dưới tay Hoàn Nhã Văn đè một quyển sách để mở, bên cạnh bày tám quyển sách khác: “Đại Học”, “Trung Dung”, “Mạnh Tử”, “Chu Dịch”, “Thượng Thư”, “Lễ Ký”, “Kinh Thi”, “Xuân Thu”. Bởi vậy có thể suy đoán quyển hiện tại y xem nhất định là “Luận Ngữ”, bất quá điều này không hề ngạc nhiên, bình thường nghe y nói đã cảm thấy rất tôn trọng tư tưởng Nho gia, sách của Khổng lão phu tử y nhất định đọc cả trăm lần. Ta không khỏi cảm thấy kỳ quái, hồi nhỏ nghe phụ thân nói, trở thành thương nhân, ngàn vạn không thể trở thành nho thương, nếu không sẽ chỉ lỗ nặng. Hơn nữa, y từng tham gia khoa cử, vì sao còn phải học vất vả như vậy.

Ta lắc lắc đầu, phát hiện mình lại không cách nào tập trung tinh thần. Vì thế giơ dằm gỗ trong tay, chuẩn bị lập tức ném chúng vào gáy Hoàn Nhã Văn.

Đúng lúc này, Hoàn Nhã Văn mở mắt, ngái ngủ nhìn ta: “Ôn công tử.”

Lòng ta kéo căng, dằm trong tay suýt nữa rơi xuống đất. Ta biết mình lần này xong rồi. – Hoàn Nhã Văn căn bản không ngủ. Ta cuống quýt cất dằm vào tay áo, nhìn y thẳng dậy, lẳng lặng nhìn ta. Tim ta nhất thời đập đến mức ngay cả bản thân cũng không thể thừa nhận, chẳng lẽ ta thù lớn chưa báo, đã phải chết ở đây?

Y nhìn ta, ôn nhu hỏi: “Ngươi không ngủ được sao?” Trong nháy mắt này nghe thấy thanh âm dịu dàng kia, ta cảm thấy còn sởn gai ốc hơn bất cứ thứ gì. Y không hỏi ta vì sao giết y, y cũng không động thủ giết ta, ngược lại hỏi ta vấn đề kỳ quái như vậy. Chẳng lẽ y không nhìn thấy động tác của ta?

Ta gật gật đầu, không nói tiếng nào. Tính toán thời cơ bỏ chạy. Y lại nói: “Dưới ánh trăng như thế này, thiết nghĩ bất cứ ai cũng phải mất cơn buồn ngủ.” Ta vô ý thức nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng đích xác rất đẹp, chiếu cả Bích Hoa trạch thành màu trắng ngà. Chỉ là vừa nãy ta căn bản không có tâm tư đi thưởng thức, chỉ một lòng muốn né tránh Cửu Linh, tìm đến phòng Hoàn Nhã Văn. Nhưng nghĩ lại, khả năng y cũng giống ta, muốn phân tán lực chú ý của người khác, vì thế lại nhìn y chằm chằm không chuyển mắt.

Y cười nhẹ nhàng, lúm đồng tiền kia thanh thuần như cam tuyền ngọt ngào. Y nói: “Vốn muốn cùng ngươi trở thành quản bào chi giao, nhưng không ngờ ta coi ngươi như trân bảo, ngươi coi ta như rơm rác. Ôn công tử muốn tính mạng ta, ta đã sớm biết. Chỉ là không ngờ, hết thảy tới nhanh như vậy.” Lòng ta căng thẳng, không ngờ y lại còn nói trắng ra như vậy, nhất thời tay chân hơi thất thố, liền hỏi: “Ngươi biết từ khi nào?” Hoàn Nhã Văn thở dài một tiếng, nói: “Ở trên núi Võ Đang nghe thấy Tu Mi đạo trưởng nhắc tới tên phụ thân ngươi, ta mới biết, thì ra ngươi là nhi tử của Ôn Hằng Dự.” Ta trào phúng nhìn y nói: “Ngươi đã biết từ khi đó, vì sao còn muốn cứu ta?”

Hoàn Nhã Văn nói: “Nếu ta nói là bởi vì rất thích ngươi, ngươi sẽ tin tưởng chứ?” Ta cười khẽ một chút, nói: “Ta tin tưởng… Ban đầu ta còn cho ngươi là một ngụy quân tử hào nhoáng bề ngoài, có điều hiện tại ta đã thay đổi cách nhìn – ngươi là một kẻ ngốc không hơn không kém! Ngươi cho rằng ngươi nói như vậy ta sẽ mềm lòng sao?” Hoàn Nhã Văn nói: “Ta chưa từng nghĩ tới muốn ngươi mềm lòng.”

Đích xác như thế. Võ công của y trên ta, nếu y phản kháng, ta sợ là ngay cả đường đánh trả cũng không có. Ta chất vấn: “Là ngươi sát hại người nhà ta?” Y gật đầu. Ta nói: “Được, ngươi cũng đã thừa nhận, vậy thì dậy đánh với ta! Nếu ta thua, mặc ngươi xử trí, nếu ngươi thua, vậy thì để mạng lại!!” Tuy rằng biết ta đánh không lại y, nhưng ta vẫn lựa chọn phương thức như vậy để kết thúc kiếp sống báo thù của ta. Chí ít phụ mẫu dưới cửu tuyền có biết, nhi tử của mình không làm ra chuyện đê tiện.

Hoàn Nhã Văn nói từ xa thẳm: “Võ Đang hư linh, lưu ly ngộ hợp, vui buồn lẫn lộn, cuối cùng thành tiếc nuối… Ngươi động thủ đi.” Nói rồi nhắm mắt nhận mệnh. Ta nói: “Ngươi có ý tứ gì đây?” Y vẻ mặt thản nhiên, nói: “Chuyện sai ta làm, do ta gánh vác.” Ta châm chọc: “Thực sự còn không nhìn ra ngươi vẫn là một ‘nam tử hán’ đội trời đạp đất. Có nguyện vọng thì cứ nói.” Y vốn lắc đầu, rồi lại đột nhiên chữa lời: “Nếu có, đó chính là chuyện về ca ta thôi… Ta cuối cùng vẫn không thể nhận được sự tha thứ của y.”

Lộng Ngọc… Lại là Lộng Ngọc.

Ta nguyên tưởng rằng tình cảm của mình với y sẽ mất dần theo thời gian, nhưng không ngờ loại tình cảm đó đã xâm nhập cốt tủy, hơn nữa bắt đầu chậm rãi biến chất. Ta muốn trả thù y. Ta muốn nhìn y bởi vì ta mà rơi lệ, bởi vì ta mà bị thương, bởi vì ta mà biến thành bộ dáng sống không bằng chết… Y không yêu ta, ta biết. Nhưng y chung quy sẽ có người yêu.

Có lẽ người kia, chính là người trước mắt ta đây.

“Hoàn Nhã Văn, ta hiện tại không giết ngươi.” Ta nở nụ cười tà ác, “Ta lưu ngươi một mạng, cho đến khi ngươi được sự tha thứ của y.” Hoàn Nhã Văn nhìn ta không thể tin, nhưng rất nhanh chóng ánh mắt liền biến thành u ám: “Y không có khả năng tha thứ cho ta.” Ta nói: “Ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì. Y lại hận ngươi như thế.” Y nói: “Kỳ thật ta và ca không hề là một mẫu thân sinh. Vân di, cũng chính là mẫu thân của ca là chính thất của cha, mẹ ta là thiên phòng của phụ thân.” Ta đã sớm nghĩ tới Lộng Ngọc và Hoàn Nhã Văn khả năng không phải cùng một mẫu thân, nhưng không thể ngờ được Lộng Ngọc tính cách có chút phản nghịch là đích tử, Hoàn Nhã Văn ôn văn nho nhã lại là thứ xuất. Bất quá thiết nghĩ cũng nên như thế, chính bởi vì được phụ mẫu chiều quá, Lộng Ngọc mới trở nên phóng đãng bất kham như vậy.

Hoàn Nhã Văn lại tiếp tục nói: “Hỉ sự của cha và Vân di là trách nhiệm, thành thân không bao lâu liền cưới người ông thật lòng thích, cũng chính là mẹ ta. Đáng tiếc mẹ ta lúc sinh ta khó sinh mà mất, cha bởi vì thương tâm muốn chết, liền không tái giá. Nhưng thái độ với Vân di vẫn không khá lên… Vân di là một nữ nhân ôn nhu, cho nên sau khi thất sủng liền thập phần cưng chiều ca, ca lại rất có chí, từ nhỏ đến lớn võ công lợi hại hơn ai khác, học tập giỏi hơn ai khác… Cha tuy rằng không thích Vân di, nhưng vẫn cực kỳ thích ca ca.” Ta nói: “Theo cách nói của ngươi như vậy, ngươi không hận y sao?” Hoàn Nhã Văn dị thường kiên định nói: “Không hận. Không hận chút nào. Ca là người mạnh nhất, ai cũng không cách nào vượt qua y. Hoàn Nhã Văn nho nhỏ, càng không thể.” Ta kinh ngạc nhìn y, không thể tưởng được Hoàn Nhã Văn bình thường an tĩnh ôn hòa lại sẽ có tín niệm kiên nghị như thế.

Y hơi ngượng ngùng mà nở nụ cười, nói: “Ta vẫn rất sùng bái y, cũng rất hâm mộ sự bất kham và tự do của y… Ca trước kia cũng rất tốt với ta, từ nhỏ đến lớn vẫn bảo hộ ta… Cho đến sau đó, Vân di mất tích, cha sốt ruột quá ra ngoài tìm, cũng mất tích rất nhiều ngày – thời điểm ấy, ta mới biết, thì ra cha với Vân di không phải không có tình cảm. Chỉ là hết thảy đều đã quá muộn. Sau đó Vân di cùng cha đồng thời về nhà, lại là bị một đám người áp trở về. Ta lúc ấy không biết gì hết, ca không có ở nhà, ta sợ hãi trốn sau bình phong. Ta nhìn thấy một đám người đều đang đánh cha và Vân di, nhưng họ vẫn không chịu nói… Cuối cùng, họ cứ thế bị đánh chết tươi.” Khi y nói những lời này khẩu khí nhẹ tênh như mây gió, nhưng Hoàn Nhã Văn lúc ấy còn nhỏ tuổi, làm sao chịu đựng được loại sợ hãi và bi thương này?… Ta lại bắt đầu thương hại y.

“Sau đó ta trốn mãi sau bình phong, mấy ngày liền không động đậy. Đói hơn ta cũng không dám đi ra ngoài, bởi vì trước mặt tấm bình phong chính là thi thể cha và Vân di… Đại khái qua bảy tám ngày, ca đã quay về. Ta nhìn thấy y, lập tức từ sau bình phong chạy ra, nhưng bởi vì lâu lắm rồi không ăn gì nên hư thoát, nhũn chân quỵ xuống đất. Nhưng người lúc ấy ta ngẩng đầu nhìn thấy, lại không giống ca ca của ta.”

Y mím môi, hơi nhíu mày, “Ca sẽ không dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn ta… Y càng không thể động thủ giết ta. Nhưng hết thảy đều đã trở thành hiện thực. Y rút kiếm muốn giết ta, song vẫn không thể nhẫn tâm. Có lẽ trong tiềm thức của y, ta vẫn là đệ đệ y chăng. Nhưng động tác nháy mắt y rút kiếm đã bị người bên ngoài nhìn thấy. Ta không biết người kia là ai, nhưng sau khi người nọ nhìn thấy, ca từ đây liền thân bại danh liệt.” Ta trợn mắt há mồm nghe hết thảy y nói, ngắt từng câu từng chữ: “Chẳng lẽ đây là chân tướng của ‘sát phụ mẫu, thí huynh đệ’?”

Hoàn Nhã Văn vô lực gật đầu: “Ta biết ca vì sao muốn giết ta. Ta cũng hối hận vì mình đã phạm sai lầm lớn như vậy – ta nhìn phụ mẫu bị người khác đánh, cư nhiên có thể không hé một tiếng mà tự trốn sau bình phong. Có lẽ câu kia mà ca lúc đi đã nói là đúng. Y nói, nếu nữ nhân nằm dưới đất kia là mẹ ta, ta sẽ không bình tĩnh như thế. Ta có lỗi với cha và Vân di, có lỗi với ca ca, càng có lỗi với người mẹ ta chưa từng gặp mặt kia. Bởi vì, từ đó về sau, ca bắt đầu tự sa ngã, giết người lung tung. Ta bởi vì không chịu nổi sự thật như vậy, liền đi khắp nơi trên giang hồ nghe ngóng người giết phụ thân ta và Vân di là ai. Sau đó ta rốt cuộc đã hỏi được. Toàn là bởi vì một quyển ‘Phù Dung tâm kinh’. Ca nên cho ngươi biết rồi, điều kiện tất yếu để tu luyện bản bí tịch kia là tự cung… Người có thể luyện trong hoàng triều cũng chỉ có thái giám, cha vốn là chuẩn bị hiến cho Hoàng thượng, để thái giám đi tu luyện, tăng cường thực lực quân sự. Nhưng trước đó, đã có người nghe ngóng được ‘Phù Dung tâm kinh’ ở chỗ ta, cho nên họ đã kêu người đến dụng hình bức cung, không ngờ dụng hình chưa thành, cha và Vân di đã bị đánh chết tươi… Tên của người kia, ngươi cũng nên biết rồi – Ôn Hằng Dự.”

Vừa nghe thấy hai cái tên này, toàn thân ta bắt đầu run rẩy không ngừng được. Ta kích động quát: “Không, không phải, không phải họ! Họ là cha mẹ của ta, họ là phu phụ trượng nghĩa nhất trên giang hồ! Họ không có khả năng tùy tiện giết người!” Hoàn Nhã Văn nói: “Ngươi nói không sai. Đích xác không phải họ. Mà đây cũng là nguyên nhân ta lấy tự là ‘Tửu Huệ’.” Ta ngạc nhiên nhìn y, hoàn toàn không hiểu gì. Y nói: “Sau đó ta mới biết, người giết chết cha ta và Vân di, đích xác không phải Ôn Hằng Dự. Cho nên đây cũng là trách nhiệm ta nên gánh vác.” Ta giận không thể át mà quát: “Ngươi chính bởi vì sai lầm con con như thế mà một mồi lửa đốt nhà chúng ta?!” Hoàn Nhã Văn lại càng kinh ngạc nói: “Một mồi lửa đốt nhà các ngươi? Một mồi lửa gì?”

Ta chỉ cảm thấy cả đầu óc cơ hồ đều bốc cháy lên, không cách nào khống chế mà phẫn nộ kêu lên với y: “Ngươi còn làm bộ! Nhà ta toàn bị ngươi đốt đi, phóng hỏa đốt!” Trong giọng nói của y lại cũng thêm một chút ngang bướng: “Ta là kêu Ôn Hằng Dự ra luận võ, sau đó một đao kết liễu ông ấy! Phóng hỏa đốt cả nhà người khác? Hoàn Nhã Văn ta thấp kém hơn cũng sẽ không làm ra việc đê tiện như thế.”

Ta nỗ lực để mình trấn định lại, tiếp tục tranh cãi như vậy cũng không có kết quả. Ta nói: “Được, ngươi đã nói không phải ngươi phóng hỏa, thế chúng ta đi tìm những người biết sự thật đó đối chứng, sau đó chúng ta lại quyết sinh tử.” Hoàn Nhã Văn nói: “Đó là ngày nào?” Ta nói: “Ta nói rồi, đến khi Lộng Ngọc tha thứ cho ngươi mới thôi.” Trên mặt y thoáng vẻ ưu sầu nhàn nhạt: “Nếu như y cả đời không tha thứ cho ta thì sao?” Ta nói: “Vậy cho ngươi một kỳ hạn, một năm.” Hoàn Nhã Văn nói: “Một lời đã định.”

Vì thế “ước hẹn một năm” của ta và Hoàn Nhã Văn cứ thế định ra. Trong một năm này, ta quyết định đi tìm hết thảy chứng cứ liên quan đến sự tích của phụ mẫu lúc sinh tiền. Nhưng thời điểm nào xuất phát, phải bắt đầu tìm từ đâu, bản thân ta cũng không rõ đầu mối.

Ta thử thăm dò tin tức ở kinh sư, nhưng người kinh sư cơ hồ đều là vài năm gần đây mới dời vào thành, cho nên kết quả là vẫn phí công. Ta vốn còn định đi xa một chút, nhưng ta không có nguồn kinh tế, hơn nữa người tại giang hồ nếu ngước mắt vô thân, đó là chuyện đáng sợ nhất. Bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết đứng chờ ngươi phía trước là cái gì, cho dù cảm thấy vô trợ, cũng chỉ là phí công.

Ta nhớ đến Ấn Nguyệt và lão Trương. Họ đều là người hành tẩu giang hồ, hơn nữa ta cũng tin chỉ cần ta cầu trợ, họ nhất định sẽ giúp. Nhưng ta căn bản không biết liên hệ với họ bằng cách nào, cho nên ta chỉ có thể nán lại Bích Hoa trạch kinh sư như ôm cây đợi thỏ. Chờ đợi hai người kia có một người sẽ đến. Cũng chẳng biết có phải là bởi vì cảm giác mãnh liệt kiểu này làm cho ta thật sự đợi được người hay không, chỉ là người kia không phải lão Trương, cũng không phải Tần Ấn Nguyệt.

Đã là đầu hạ, cơn gió ấm áp lướt qua làm lòng người nhộn nhạo, ta ngồi trong hậu viện của Bích Hoa trạch, một mình gấp rất nhiều thuyền giấy lớn nhỏ bất nhất, lại thả thuyền xuống hồ nước, xem lũ cá chép nhao nhao bơi lên, chen lấn nhau đụng đến đáy thuyền, sau đó thuyền nhỏ lắc lư trái phải, lung lay sắp lật.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân nho nhỏ. Ta cười nhạo nói: “Cửu Linh, ngươi xem ngươi kìa, lại quên cho cá ăn, đói thành như vậy luôn.” Thanh âm mềm như gió xuân của người nọ lại không lanh lảnh như Cửu Linh: “Cửu Linh không đến, thức ăn lại đến rồi.”

Ta quay phắt đầu, lại nhìn thấy Hoàn Nhã Văn tay cầm một túi thức ăn cho cá. Y mặc một thân khinh y khá mỏng màu trắng làm dáng người cao to càng thêm hoàn mỹ. Y dùng một sợi dây buộc tóc mảnh buộc tóc lại, mấy sợi tóc bóng mượt từ trên trán lơ đãng buông xuống, thoạt nhìn thêm vài phần lưu mị và tùy ý so với bình thường. Khuôn mặt vốn thoải mái của ta lập tức mất tự nhiên mà đanh lại: “Ngươi cho ăn đi.” Hoàn Nhã Văn dường như cũng đã quen với thái độ chuyển biến nhanh chóng của ta, ưu nhã đi đến bên cạnh ngồi xổm xuống, đôi giày trắng như tuyết vẫn cùng mặt đất ma sát ra tiếng vang nho nhỏ.

Y vươn tay, đem thức ăn màu phấn rắc xuống hồ nước. Lũ cá kia bơi hết đến như trúng tà. Nhao nhao bơi lại ngậm những mảnh vụn đó.

Nhìn y ở đó cho ăn vui vẻ hết sức, ta cũng không nhịn được kêu lên: “Ê, đưa thức ăn cho ta, ta cũng muốn chơi.” Vừa mở miệng liền cảm thấy kỳ quặc, sao câu này cảm giác như là đang làm nũng vậy? May mà Hoàn Nhã Văn cũng không chú ý tới lời ta nói, chỉ bỏ túi thức ăn vào tay ta.

Ta bốc đại một vốc thức ăn, ném xuống ao cá. Nhưng mớ thức ăn đó còn chưa chạm đến mặt nước, đã bị thổi bay tứ xứ. Ta lại thò tay bốc một nắm, lần này động tác nhẹ hơn – nhưng mớ thức ăn đó vẫn bay đi.

“Chuyện gì thế này.” Ta hơi ảo não vung vung cái túi, sao ông trời không quan tâm ta chút nào vậy. Vì sao Hoàn Nhã Văn làm được dễ dàng như thế. Ta còn chưa từ bỏ ý định, lại thò vào túi bốc – kết quả vẫn như vậy.

Hoàn Nhã Văn cũng cảm thấy kỳ quái, cầm túi tự mình rắc một nắm, lại chẳng có lấy một chút vấn đề.

Ta nhất thời mất vui, cả giận nói: “Ngươi thật là đáng ghét, tránh ra tránh ra. Đều là ngươi ở đây, thức ăn mới không ném xuống được.” Lời này quả thật là cố tình gây sự, nhưng ta thật sự đã rất nóng, cũng chẳng để ý lời nói có lý hay không. Hoàn Nhã Văn không nói gì, chỉ đổ thức ăn vào tay ta, sau đó y nắm tay ta, chuẩn bị rắc xuống nước.

Tim ta nhảy dựng, phút chốc hất tay y, thức ăn lại rơi đầy một thân. Ta có phần ngượng quá hóa giận: “Ngươi làm gì thế.” Hoàn Nhã Văn đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, ta không biết ngươi không thích người khác đụng vào mình.”

“Không phải ta không thích người khác đụng! Chỉ là…” Ta cũng không biết mình là thế nào nữa, nói xong mặt cư nhiên đỏ theo. Ta vì sao phải giải thích với y. Ta có cần thiết giải thích với y không.

Hoàn Nhã Văn cười ôn nhu, nói: “Nếu không cho ăn được thì chúng ta không cho nữa. Ngươi nán lại đây nhất định rất buồn chán, có muốn ra ngoài đi dạo không?” Lực khôi phục của ta không nhanh như y, cảm giác như lửa đốt trên mặt vẫn chưa biến mất, chỉ lắc đầu nói: “Ngươi muốn đi thì tự đi đi, ta ở đây gấp thuyền.” Hoàn Nhã Văn nói: “Ngươi không đi, ta còn đi làm gì.” Ta lườm y một cái: “Ngươi cũng nhàm chán không có việc gì làm sao. Không có việc gì cũng đừng đến ồn ào ta, ta ghét nhất là người khác không có việc ồn ào ầm ĩ!”

Hoàn Nhã Văn còn chưa nói, lại có một thanh âm trong veo khác từ phía trên truyền tới: “Hoàn công tử, ngươi thật sự không biết nắm giữ tâm của Thái nhi. Y giống hệt như một nữ nhân vậy, ngươi càng chà đạp, y lại càng phục tùng ngươi. Nếu ngươi tốt với y, y sẽ cảm thấy ngươi làm phiền.”

Khi vừa nghe thấy thanh âm này, đầu óc ta trống rỗng. Ta cố gắng định thần, cũng không lưu ý người nọ đã nói gì, chỉ đang nghĩ ta phải làm thế nào mới có dũng khí ngẩng đầu nhìn y.

Ta vẫn cúi đầu nhìn cá chép màu đỏ dưới ao, cùng với cái đuôi cá lắc lắc như ngọn lửa, còn có gợn nước hơi chập chờn dưới tiểu trì. Ta nghe thấy Hoàn Nhã Văn một lần nữa gọi người kia là “ca ca”, ta nhìn thấy bóng dáng không kèm theo tiếng bước chân khi người kia đi đến chỗ mình.

Tim ta đập kịch liệt như nổi trống, các đốt ngón tay đã bắt đầu chậm rãi biến thành tái nhợt.

Ta đã sớm nghĩ đến sẽ có một ngày cùng y trùng phùng, nhưng lúc này ta lại không biết nên đối mặt với y như thế nào. Những lời tàn khốc hoặc là trào phúng tính toán nói ra đó, lúc này sớm đã tan thành mây khói.

Ta chỉ muốn chạy trốn – ta chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này!

Một sức mạnh cường đại kéo ta dậy. Ta bị bắt ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn thấy đôi đồng tử tà mị kia, còn có lệ chí cực kỳ yêu diễm dưới khóe mắt trái.

Chỉ lơ đãng thoáng nhìn, chỉ cách khoảng thời gian nửa năm ngắn ngủi, mà dường như đã cách mấy đời.

Trong mắt y có tình cảm viết không hết nói không rõ, gút mắt phức tạp, có lẽ là oán hận, có lẽ là khinh bạc, có lẽ là xem thường… Nhưng ta như thế nào cũng nhìn thấy rõ ràng gợn sóng tư niệm tản ra trong mắt y.

Đó chỉ là một chớp mắt mà thôi. Y lập tức cười trào phúng, là với ta, cũng là với Hoàn Nhã Văn: “Thái nhi còn có một chỗ cũng rất giống nữ nhân, đó chính là thủy tính dương hoa. Trước kia y yêu ta đến phải chết phải sống, hiện tại nhanh như vậy đã quên cả tên lẫn họ. Cũng tốt, Hoàn công tử tuấn tú lịch sự, lại là thánh nhân trong truyền thuyết, càng là gia tài bạc triệu, địa vị hiển hách, mà còn phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, đừng nói nữ nhân, ngay cả nam nhân như ‘Ôn công tử’ cũng sẽ yêu y. Ngươi nói có phải không hả, ‘Ôn công tử’.”

Hoàn Nhã Văn ở phía sau y hơi lo lắng giải thích: “Không, ca, ngươi hiểu lầm chúng ta rồi. Ôn công tử y chỉ là khách nhân nhà chúng ta…” Lộng Ngọc cười nói: “Đúng đúng đúng, khách nhân ở dưới cùng một mái hiên, khách nhân ngủ trên cùng một giường, khách nhân ngày ngày đêm đêm trần truồng quấn nhau mà ngủ.” Y nói, thanh âm càng lúc càng lớn. Cuối cùng câu kia cơ hồ là rống lên. Lần này ngay cả Hoàn Nhã Văn thong dong cũng hơi sốt ruột: “Ca, chúng ta thật sự không có-“

“Không có cái gì. Nhã Văn, ngươi quên rồi hay là sợ y.” Ta cắt ngang lời y, “Có gì phải sợ? Chúng ta có quan hệ như vậy là dưới tình huống ngươi tình ta nguyện mới phát sinh, không giống ai đó, làm chuyện đê tiện đến mức khiến người ta khó mà mở miệng.” Hoàn Nhã Văn kinh hãi, vốn muốn nói gì đó, nhưng không nói ra.

Không sai, ta là cố ý. Ta chính là muốn cho y biết loại cảm giác này. Y thích Hoàn Nhã Văn phải chứ, thế ta sẽ để y cho rằng ta và Hoàn Nhã Văn có quan hệ gì đó! Dù sao ta đã đủ dơ bẩn rồi, cũng chẳng để ý người khác nói ta dâm đãng như thế nào thấp hèn như thế nào. Ta, Ôn Thái, chính là một nam sủng ở dưới thân nam nhân trằn trọc rên rỉ còn đắc chí, hiện tại ta làm bẩn Hoàn Nhã Văn rồi, Lộng Ngọc ngươi lại có thể làm gì ta, giết ta? Hừ, giết ta rồi, y vẫn đã bị người dơ bẩn xấu xa như thế làm bẩn.

Lộng Ngọc, ngươi có biết cảm giác tan nát cõi lòng? Ngươi có biết cảm giác tuyệt vọng? Ngươi bắt đầu hận ta rồi đúng không? Ngươi hận không thể đem ta thiên đao vạn quả đúng không? Tốt lắm. Ta chính là muốn ngươi hận ta, như vậy cũng tốt hơn nhiều chịu đựng ánh mắt khinh thường của ngươi. Ta chính là muốn ngươi hận ta, bởi vì ta biết ngươi sẽ không yêu ta.

Ta chính là muốn ngươi hận ta, xâm nhập cốt tủy, giống như ta hận ngươi.

Nhưng Lộng Ngọc lại không bị ta chọc giận, y chỉ cười tà ác, nói: “Thì ra ngươi còn nhớ nhỉ… Ta còn cho là ngươi quên rồi chứ. Mùi vị bị người cường bạo – có phải là rất thích?” Ta không sao ngờ được lực nhẫn nại của y lại mạnh như vậy, trái ngược, ta lại tức giận đến đỏ bừng mặt, hét lớn: “Ngươi, ngươi… ngươi vô sỉ!!” Khuôn cằm nhòn nhòn của y hơi hất lên, đường nét xinh đẹp nhu mị phác họa ra đường cong giống như tơ lụa bay bay nhẹ nhàng. Y vẫn trấn định mà cười: “Ta vô sỉ? Ta vô sỉ cũng không vô sỉ bằng ngươi, bản thân rõ ràng là nam nhân, không yêu nữ nhân, lại đi thích nam nhân, có phải chỉ cần là nam nhân ngươi đều chịu? Hửm? Có phải không có nam nhân thượng là ngươi sẽ dục cầu bất mãn, đi tứ xứ tìm người thượng?”

Nhìn vẻ mặt trào phúng của Lộng Ngọc, ta chỉ cảm thấy dạ dày mình như dời non lấp biển, dường như tất cả nội tạng đều phải nôn hết ra vào khoảnh khắc này – lồng ngực của ta phảng phất đã trống không, chỉ còn lại một cái lỗ thủng to tướng tối đen không đáy. Lộng Ngọc từng nói với Yến Vũ y không thích ta, y ghét nam nhân. Ta nghe mà đau lòng.

Nhưng lúc này, lời y nói lại như một trận cuồng phong sóng cả, cuốn hết tự tôn còn sót lại của ta. Y chưa bao giờ nghĩ đến cảm thụ của ta, y chưa bao giờ nghĩ đến cảm thụ của ta.

Ta rốt cuộc đã không thể nói ra câu nào nữa, nhìn y giận dữ, nghe y tiếp tục nói những lời làm nhục người ta đó: “A, đúng rồi, ta nhớ rồi, ngươi còn nhớ lúc chúng ta làm ở Linh Lăng chứ? Ngươi nửa đêm động dục, còn chạy tới hôn trộm ta, ta đang ngủ cũng bị ngươi đánh thức, may mà thanh âm ngươi kêu đủ mất hồn, không làm cho ta cảm thấy quá nhạt nhẽo…”

“Không, không, ngươi không được nói nữa, ngươi không được nói nữa!” Ta bịt tai, nhưng không cách nào ngăn cản được những hồi ức khiến ta cả đời khó quên đó ùa vào trong óc. Sự điên cuồng khi đó, tịch mịch khi đó, si luyến khi đó… Hết thảy đều như là chuyện ngày hôm qua, rồi lại như là đã qua lâu lắm lâu lắm rồi.

Lộng Ngọc đến gần, dùng sức gạt tay ta khỏi tai, lại nhẹ nhàng hà một hơi bên tai. Ta nhất thời toàn thân xụi lơ, lập tức ngã trong lòng y: “Ngươi xem ngươi kìa, thật sự là người nào cũng có thể muốn. Mới như vậy mà lại nhào vào lòng ta rồi, muốn ta thương ngươi sao. Có phải là gần đây cùng Hoàn công tử chơi đủ rồi, muốn tình cũ nhen lại tìm kiếm một chút vận vị trước kia.”

Ta ngẩng đầu nhìn y, loại oán hận khó lòng xóa đi đó một lần nữa cuồn cuộn mà đến! Ta dùng sức đẩy y ra-

“Bốp!!” Tiếng bàn tay thanh thúy.

Tức khắc chung quanh lặng ngắt.

Ta nhìn tay mình, lại nhìn Lộng Ngọc hơi kinh ngạc. Ta cư nhiên đánh y. Nhìn y tùy ý chùi chùi mặt mình, trong lòng ta lại khó chịu khó mà hình dung. Kết quả là, người vô dụng nhất vẫn là bản thân ta. Y nói lời quá đáng như vậy, ta nổi giận, ta đánh y, nhưng lo lắng nhất sau cái tát kia cư nhiên là… y liệu có đau không.

Y hung tợn nhìn ta, giơ tay lên –

Ta theo bản năng nhắm mắt lại, cũng không muốn tránh né y.

Nhưng nghênh đón ta không phải cái tát của Lộng Ngọc, mà là một cái ôm ấm áp.

Còn có hai cánh môi mềm mại.

Đầu lưỡi ướt át của Lộng Ngọc tùy ý quấy nhiễu trong miệng ta, toàn thân ta, cơ hồ đều đang thiêu đốt trong liệt hỏa. Hai tay y ôm gắt gao eo ta, toàn thân ta cũng không tự chủ được dán lên người y. Tay ta thả trước ngực y, cảm nhận được nhịp tim đập nhanh như ta. Hạ thân của y đang đẩy ta, làm ta có phần khó chịu, nhưng trong lòng ta vẫn nghĩ, nếu khoảnh khắc này cứ thế dừng lại thì tốt biết mấy.

Nước mắt của ta cứ thế xuôi theo khóe mắt chảy xuống.

Y từ đầu đến cuối đều là một người tự tư tự lợi.

Nếu y không yêu ta, vì sao phải làm những chuyện khiến ta tâm viên ý mã này? Vì sao lại cố tình chọn thời điểm ta đã sắp quên y mà xuất hiện?

Y chê ta bẩn, y chê ta ghê tởm, y chê ta làm bẩn người y yêu. Nhưng y lại ôm gắt gao món đồ chơi dơ bẩn ta đây trong lòng, cơ hồ muốn ta tan vào thân thể y. Có một chớp mắt như vậy, ta cơ hồ cho rằng y sẽ đưa ta xa chạy cao bay, tuyệt trần ẩn cư. Giống như lời thề y không bao giờ thực hiện kia. Cũng là nháy mắt ấy, ta quên hết thảy đau, hận, cùng với bất hạnh.

Nếu không nghe thấy những lời đó y nói, ta sẽ không cần nghĩ ngợi mà cho rằng, y là yêu ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.