Chúng ta vừa vào thành liền nghe thấy có tiếng người chửi bới. Cẩn thận nhìn thử, liền trông thấy một nam nhân trung niên ốm yếu đang bị một đám người đánh.
Nam nhân trung niên kia vừa thấy chúng ta, liền chạy đến trước mặt như phát cuồng, gào ầm lên: “Tửu Huệ thánh nhân, van cầu ngài cứu ta, ta sắp bị họ đánh chết rồi, ô ô ô, van cầu ngài cứu ta…” Ta còn tưởng ta nhìn nhầm mới cảm thấy là hắn đang nói câu này với Lộng Ngọc, ai ngờ hắn thật sự đang gọi Lộng Ngọc. Hắn quỳ rạp xuống trước mặt Lộng Ngọc, ra sức dập đầu, lệ chảy như suối: “Tửu Huệ thánh nhân, ta van cầu ngài cứu ta đi! Ta dập đầu trước ngài, ta dập đầu trước ngài!” Lộng Ngọc lại dửng dưng nói: “Ngươi nhận sai người rồi.”
Mấy kẻ đằng sau thấy có người đến, hơi kiêng kỵ, chỉ ngừng lại nghe xem hắn nói gì. Nam nhân trung niên nọ lại tiếp tục khóc ròng nói: “Ta biết là ngài, ta từng thấy ngài mà! Nếu bây giờ ngài không cứu, ta sẽ bị họ đánh chết mất!” Hắn cố gắng lắc ống quần Lộng Ngọc, nhưng Lộng Ngọc vẫn chẳng bị đả động. Ta nhất thời không nhìn được, vô luận hắn có phải là người tốt hay không, một đám đánh một người không phải hành vi của anh hùng hảo hán.
Ta khẽ vận nội lực, phút chốc chạy đến trước mặt mấy kẻ kia, giận dữ nói: “Các ngươi ức hiếp hắn làm gì?” Tên cầm đầu nhổ một bãi nước bọt, mắng: “Tiểu mao hài nhà ngươi, quản chuyện của các lão tử làm gì? Chúng ta thích đánh hay không là việc của chúng ta, cần ngươi tới nhúng tay sao – ô!!” Hắn còn chưa nói xong, ta đã dùng chân khều vật thể không rõ dưới đất hất vào miệng hắn – ta cũng không biết là cái gì, có lẽ là bùn đất, có lẽ là thức ăn ném đi, có lẽ là…
Mấy người khác thấy lão đại bị bắt nạt đều ùa cả lên. Nhìn lộ số võ công của họ hỗn loạn như thế, ta biết ngay khẳng định đều là một đám vô dụng, ta khinh thân nhảy lên, bay đến giữa không trung, nhanh chóng rút từ trong túi áo ra một ít đậu xanh nhặt trong thôn trang, tung lên mặt họ.
“A!” Tiếng kêu thảm thiết chỉnh tề. Ta nhảy về mặt đất, thấy họ lũ lượt ngã xuống đất, phản ứng đầu tiên của ta chính là hối hận – ta lại có thể động thủ giết họ. Đây là chuyện ta không hề nghĩ đến, ta cư nhiên cũng biến thành một kẻ bại hoại coi mạng người như cỏ rác.
Phía sau truyền đến tiếng vỗ tay vang dội. Nhưng ta lại chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Thanh âm cực động lòng người của Lộng Ngọc vang lên đằng sau: “Thật không hổ là hài tử do ta chính tay bồi dưỡng ra, lợi hại, võ công của ngươi xem ra càng ngày càng giỏi, sắp vượt qua ta rồi.”
Nhưng mỗi câu y nói đều như lưỡi dao sắc bén cắm phập vào tim ta. Y châm chọc ta, y cười nhạo ta. Rõ ràng y biết ta vĩnh viễn không cách nào vượt qua mình, rõ ràng y biết ta không thích lạm sát vô tội.
Nam nhân trung niên cầu cứu kia sớm chẳng biết chạy đi đâu rồi, Tần Ấn Nguyệt nhất thời cũng không nói nên lời. Ta nghĩ đại khái gã còn chưa thấy cảnh đẫm máu như vậy – không, đây không phải là đẫm máu, họ thậm chí chẳng chảy máu.
Ta không thể mở miệng nói gì nữa, chỉ yên lặng bước về phía trước. Lúc này trời đã tối hẳn, trước kia vẫn không biết tòa thành lấy “cẩm tú Tiêu Tương” vang danh các nơi này hùng vĩ như thế. Điêu lương họa đống cao sừng sững san sát xếp hàng trên cổng thành hình vòm, mái cong ngói lượn, lầu các cao vút. Giữa bóng đêm chúng ta không thể thấy rõ cảnh tượng trong thành, chỉ nhìn thấy mấy cỗ xe màu đen đứng bên đường trước cửa.
Tần Ấn Nguyệt mời chúng ta đến nhà gã qua đêm, lại bị Lộng Ngọc cự tuyệt. Ta có phần không vừa lòng lắm, vốn định tâm sự nhiều hơn với nghĩa đệ này, nhưng nghĩ đến chúng ta đích xác không nên quấy rầy người khác, cho nên cũng không nói gì nữa. Tần Ấn Nguyệt dường như rất thất vọng, cho chúng ta biết nhà gã ở dưới Cửu Nghi sơn rồi tự mình rời khỏi.
Lúc này ngay cả khách điếm cũng đã đóng cửa gần hết, ta vốn muốn hỏi Lộng Ngọc là chúng ta ở đâu, nhưng vừa nghĩ đến lời ban nãy y châm chọc, ta càng không muốn để ý tới y nữa. Chỉ đi theo y.
Một dòng sông xanh thẳm xuyên qua thành, uốn lượn quanh co, vượt đồi núi, băng ruộng đồng, dòng nước trong vắt chảy xuôi, gió mát thổi nhẹ, không nổi gợn sóng. Đã sớm nghe nói cảnh đẹp của Tiêu Tương, ban đêm nhìn không rõ lắm, nhưng cũng có một phen phong vị khác. Cũng chẳng biết đi ven bờ bao lâu, mới thấy một dải lầu hồng mười dặm, từ bên ngoài đã có thể nhìn thấy bích các trang trí cực kỳ xa hoa bên trong, Lộng Ngọc đến trước một phủ đệ, đẩy cửa ra rồi lập tức đi vào.
Lúc này ta vẫn không nhịn được ở phía sau hỏi: “Ngươi đi đâu đây, đừng xông vào nhà người ta.” Lộng Ngọc quay người lại, nhìn ta không hiểu: “Ta về nhà cũng sai sao?” Ta tức khắc trợn mắt há mồm – y đã bao giờ cho ta biết nhà y ở nơi này. Ta hỏi: “Ngươi rốt cuộc có mấy nhà? Thế nơi trước kia ngươi ở lại tính là gì?” Lộng Ngọc suy tư một chút, giống như mới nhớ ra có căn nhà kia: “Căn nhà rách đó, tùy tiện mua ở thôi.”
Nhà rách? Nếu ta nhớ không lầm thì bên ngoài tiểu ốc ta ở lại là một gian đình viện cực lớn, có vẻ như hậu viện của một hào trạch. Ta lại hỏi: “Ngươi lấy đâu ra lắm tiền như vậy để đi mua những ngôi nhà này?” Lộng Ngọc đáp càng đương nhiên: “Người có tiền lại sợ chết nhiều như thế, ngươi nói tiền của ta từ đâu ra?” Ta giận dữ nói: “Ngươi lại uy bức người khác cho ngươi tiền!” Lộng Ngọc khoát tay nói: “Ta không làm như vậy.”
Ta nghi hoặc nhìn y. Y dựa lên cửa, nhìn ta với vẻ mặt nhàn tản biếng nhác: “Chuyện ngươi cũng biết có thể giải quyết bằng một nắm đậu xanh, hà tất dùng ‘bức’ chứ?” Ta lập tức nhớ tới mấy người vừa rồi đã giết chết, chính là dùng đậu xanh… Lộng Ngọc vậy mà trực tiếp làm thịt những người có tiền đó, rồi lại đến nhà người khác cướp tiền tài. Ta chỉ y, tay và giọng đều đang run run, kịch liệt lên án: “Đại nghịch bất đạo, đại nghịch bất đạo. Thiên lý khó dung!”
Ai ngờ ta vừa nói xong câu đó, Lộng Ngọc lại cười đến run rẩy hết cả người, ánh trăng sáng ngời phản chiếu mặt y thành màu xanh nhàn nhạt. Ta không biết y gần đây đang chơi trò gì mà hở chút là cười nhạo ta. Chuyện xấu y từng làm quá nhiều, ta cũng không muốn hỏi nữa, ta giành lao vào nhà trước, sau đó nghe thấy tiếng Lộng Ngọc đóng cửa.
Nếu không phải ta biết rõ Lộng Ngọc, chỉ nhìn cảnh sắc trong này, chắc chắn sẽ cho là nơi một thư sinh văn nhã ở. Trong đình viện trồng đủ các loại hoa mẫu đơn, như hà liên, thụy lan, hắc hoa quỳ, quan thế mặc ngọc, anh lạc bảo châu, bát bảo hương, lam điền ngọc, đại phú quý, cát tường hồng, Lạc Dương hồng, Bành Châu tử, Côn Sơn dạ quang, dao trì quán nguyệt… rất nhiều chủng loại, gần như tập hợp đủ hết tất cả các giống mẫu đơn.
Từ chỗ đại môn đã có thể nhìn thấy trung ương chính đường treo một bức mỹ nhân lộng nguyệt đồ, kích cỡ khá to, người trong tranh là một thiếu niên xiêm y trắng tinh như tuyết, đứng một mình dưới ánh trăng trắng xóa trước mộc quế, cố phán sinh tư, thanh nhã mị nhân. Tuy cực kỳ thanh lạnh, vùng chân mày lại có vài phần khí tà nịnh.
Ta nhìn thiếu niên trong tranh kia, lại nhìn Lộng Ngọc, hồi lâu mới miễn cưỡng hỏi: “Người đó là ngươi à?” Dường như sắc mặt Lộng Ngọc tức thì ảm đạm hơn rất nhiều, y gật đầu, cũng không nói gì nữa. Ta nói: “Người vẽ tranh kia không phải là chính ngươi chứ?” Y lắc đầu, vẫn không lên tiếng. Ta thấy sắc mặt y khác thường, cũng không tiện nói gì thêm.
Chỉ là Lộng Ngọc trong tranh kia tuy tướng mạo không khác hiện tại lắm, còn có thần thái kiêu căng ngông cuồng tương tự, nhưng cảm giác lại giống một hài tử chưa hiểu thế tục, vô ưu vô lự, chưa hết nét trẻ con. Đối với quá khứ của Lộng Ngọc, ta hoàn toàn không biết, ta cũng không muốn biết. Bởi vì chỉ nghe mấy câu Phỉ Liêm Huyết Mẫu nói là ta có thể đoán được y ở trên giang hồ ác danh vang dội nhất định có nguyên do gì đó. Y phải chăng thật sự giết cha mẹ và huynh đệ, điều này với ta mà nói là không hề quan trọng, chẳng lẽ ta biết y từng có quá khứ như vậy rồi thì sẽ bớt thích y một chút sao? Nếu là như thế thật thì ta cầu còn không được đây.
Trong nhà có mấy nha hoàn và gia đinh, nhìn thấy y lại hết sức kinh ngạc. Có lẽ tám năm qua y chưa từng về nhà, nếu không thời điểm trở về y sẽ không như là bước vào một hoàn cảnh lạ lẫm.
Đêm nay Lộng Ngọc vẫn ngủ cùng ta, không đụng đến ta, chỉ ôm chặt ta trong lòng, ngủ rất yên ổn. Ta biết có lẽ y nhớ tới một số sự tình, có thể những chuyện đó là không dám nhớ lại. Ta cũng chưa bao giờ cảm thấy Lộng Ngọc cần được ai bảo hộ như vậy, thân thể vốn gầy gò làm cho ta càng cảm thấy y giống như một hài tử không chịu nổi một kích. Y không chịu cho ta nói, không sao cả, ta chỉ cần nhìn y như thế, bảo hộ hiện tại hay là tương lai của y, vậy là đủ rồi.
Sáng sớm hôm sau Lộng Ngọc không còn bên cạnh, mỗi lần ngủ chung giường với y đều là như vậy, lúc dậy y đã sớm rời khỏi rồi. Ta thường xuyên nghĩ, liệu có phải một ngày kia khi tỉnh lại ta sẽ phát hiện y đã đi rất xa, không bao giờ trở về nữa.
Ta thấy trong nhà chỉ có mấy nha hoàn đang quét dọn phòng, đột nhiên nghĩ tới Yến Vũ. Có lẽ nàng còn chưa trở về nhỉ? Không có người ta biết, ta cũng chẳng muốn nán lại, đành ra ngoài đi dạo.
Linh Lăng là nơi ta mong mỏi đã rất lâu, cảnh sắc nơi đây nghe nói còn đẹp hơn tiên cảnh. Ta đi dọc theo bờ sông, nhìn tòa thành mỹ lệ này. Có lẽ là bởi vì nhiều người, Linh Lăng ban ngày phồn hoa hơn ban đêm nhiều lắm, hơn nữa mọi người sinh sống dường như cũng rất tốt, lão bách tính mặc vải vóc hoặc là tơ lụa thượng đẳng nhìn thấy khắp nơi.
Ta lấy chút bạc vụn từ trong nhà Lộng Ngọc, dọc đường mua ít quà vặt hoặc là trang sức đặc sản nơi này, liên tục nghe thấy có người đang nói chuyện về “Tửu Huệ thánh nhân” gì đó. Ta đột nhiên nhớ tới nam nhân trung niên quỳ xuống cầu Lộng Ngọc cứu mạng kia, dường như nhắc suốt một “Tửu Huệ thánh nhân”. Xem ra hắn nhận sai người, dù sao lúc đó là buổi tối rồi. Chỉ là “Tửu Huệ thánh nhân” này rốt cuộc có lai lịch thế nào, ta không biết mảy may.
Ta kéo một người bán hàng rong, hỏi hắn chuyện liên quan đến người này. Hắn nói: “Công tử chắc chắn là người ngoại lai rồi, người Linh Lăng sao có thể không biết ‘Tửu Huệ thánh nhân’ chứ? Y là người vĩ đại nhất trong thành chúng ta.” Ta nhìn dáng vẻ say mê của hắn, thấy hơi buồn cười, nhưng hắn hình như không đùa giỡn, vẫn khen không dứt miệng: “‘Tửu Huệ thánh nhân’ là một phú thương trong thành này, gia tài bạc triệu, châu bảo thành núi, nhưng y lại chưa bao giờ sống xa hoa lãng phí, đều đem tiền của mình quyên cho lão bách tính bần cùng, cuộc sống của bản thân lại hết sức đơn giản.”
Ta gật đầu, thầm nghĩ người như vậy quả thật không nhiều, đích xác rất không tồi, nhưng hắn sùng bái người này như vậy cũng thật thái quá. Hắn vắt một mảnh vải rách lên vai, lau mồ hôi trên trán, nói: “Y tên là gì thì chúng ta đều không biết, chỉ biết tự của y là ‘Tửu Huệ’, mọi người lại cảm thấy y tốt như thần tiên, liền đặt biệt danh cho y là ‘Tửu Huệ thánh nhân’.” Ta lại gật gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp. Hắn nói: “Quan trọng hơn là, y là một công tử trẻ tuổi tuấn mỹ, cô nương toàn thành đều muốn gả cho y. Nghe nói rất nhiều thiếu phụ đã thành thân đều mơ tưởng hão huyền về y đấy…”
Hắn nói đến đây lại bị ta cắt ngang: “Được rồi được rồi, cảm ơn ngươi.” Điều quan trọng ta đã biết, chuyện khác ta không muốn nghe. Phỏng chừng tám chín phần mười đoạn sau hắn muốn nói là bắt đầu tâng bốc thánh nhân gì đó, người này có lẽ ngoại hình chẳng ra làm sao, chỉ bởi vì phẩm đức cao thượng, cho nên mọi người càng nhìn càng thuận mắt cũng chưa biết chừng.
Đi dạo khoảng một canh giờ cũng thấy mệt mỏi, ta chuẩn bị trở về, lại phát hiện hoàn cảnh chung quanh rất lạ lẫm, lần này thì xong rồi, ta lạc đường mất rồi. Ta nên tìm đường về như thế nào? Chẳng lẽ đi hỏi người khác “Ngươi có biết ‘nhà Lộng Ngọc’ ở đâu không”? Nếu người ta không biết Lộng Ngọc còn đỡ, sẽ chỉ nói không biết. Bất quá ta đoán nếu biết Lộng Ngọc thì đại khái người ta sẽ xách đao chém ta luôn.
Ta đột nhiên nhớ Tần Ấn Nguyệt cho ta biết, nhà gã ở ngay dưới Cửu Nghi sơn, ta có thể đi tìm gã trước, lại nghĩ cách liên lạc với Lộng Ngọc sau. Ta còn chưa từng có lúc nào không tìm được Lộng Ngọc, lần này rời khỏi y, trong lòng lại cảm thấy trống rỗng như thể cắt mất một tảng thịt. Ta đang chuẩn bị hỏi thăm Cửu Nghi sơn ở đâu, lại thấy phía trước có một bóng lưng quen thuộc.
Người kia đứng giữa đám đông chen chúc mà đến, có vẻ hết sức xuất chúng. Chung quanh vô luận ồn ào hỗn loạn cỡ nào, cảm giác y mang đến đều là thanh nhã mà xuất thoát. Lại thấy y mặc cẩm y màu tím nhạt điểm thêm thủy mặc, cử chỉ ưu nhã cao quý, mái tóc dài như hắc ngọc đổ mãi xuống thắt lưng, dưới dương quang phản xạ ra ánh sáng rực rỡ. Khóe miệng ta lại không tự chủ được lộ ra nụ cười tự hào, quả thực Lộng Ngọc đi đến đâu cũng dễ thấy nhất.
Ta kích động chạy tới, lại phát hiện bên cạnh y có rất nhiều người, còn có vài nữ tử đang bao vây y, chẳng biết đang làm cái gì nữa. Tuy là như thế, y chung quy sẽ không bảo rằng không biết ta chứ! Ta vốn định gọi y, nhưng giờ đây ta mới phát hiện ngần ấy năm qua ta lại chưa bao giờ gọi tên y, chỉ đành kéo tay y hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
Y quay đầu, sắc mặt thoáng kinh ngạc. Nhưng càng kinh ngạc là, nam tử này tuy vân dung nguyệt mạo, trông cũng ung dung nhàn nhã, lại không phải là Lộng Ngọc. Trên thế giới này sao có thể có người bóng lưng tương tự như vậy? Nhưng ta nhìn kỹ, mới phát hiện kỳ thật khuôn mặt y cũng có vài phần tương tự với Lộng Ngọc. Chỉ là nam tử này so với Lộng Ngọc thì có thêm vài phần ôn nhu và văn nhã, lại không có vẻ tà nịnh và yêu mị của Lộng Ngọc.
Ta cũng không biết mình ngây ra bao lâu, chỉ biết nam tử kia mỉm cười, ôn nhu hỏi: “Công tử, xin hỏi có việc gì thế?” Tim ta tức khắc đập thót, ta đang làm gì đây? Ta đi theo Lộng Ngọc quá lâu, biến thành quái nhân rồi sao? Lại không thể kháng cự nam sắc! Y chỉ cười nhẹ nhàng một chút thôi, ta có gì mà phải căng thẳng.
Ta giật mình nói: “Không có việc gì, không có việc gì.” Nhưng ánh mắt không làm sao chuyển dời khỏi mặt y được. Y lại hơi xấu hổ nói: “Thế… tay ngươi…” Ta nhìn theo ánh mắt y, mới phát hiện mình vẫn đang nắm tay y không buông. Ta thật là mất mặt hết sức – trước mắt bao người, lại nắm tay một nam nhân không buông, còn nhìn chằm chằm mặt y cả buổi trời, người ta khẳng định coi ta là biến thái rồi.
Ta thả tay y như ném một củ khoai lang phỏng tay, sau đó nhanh chóng quay người, chỉ muốn mau mau rời khỏi nơi này.
Ngay khi ta đang chuẩn bị lao khỏi đám đông nhanh như chớp, đột nhiên nghe thấy một tràng cười thanh thúy. Thanh âm đó thật là dễ nghe, êm tai như chuông bạc, tiếc rằng ta nghe thế nào cũng cảm thấy trong tiếng cười kia có sự trào phúng rất rõ ràng. Ta nghe tiếng nhìn lại, thấy một thiếu nữ đứng bên cạnh công tử nọ, thiếu nữ kia trông độ mười bảy mười tám tuổi, mi thanh mục tú, song đồng tiễn thủy, dáng dấp xinh xắn, vừa nhìn biết ngay là một nha đầu thông minh, nhưng lúc này nhìn qua ta lại cảm thấy cô nàng đáng ghét. Bằng hướng tiếng cười kia nhắm đến, ta cũng biết nàng ta đang cười nhạo mình.
Quả thực nàng đã nghiệm chứng ý nghĩ của ta, cười duyên nói: “Xem ra công tử nhà ta thật đúng là lợi hại, khiến cả nam tử cũng phải điên đảo thần hồn, còn nắm tay không buông chứ.” Ta vốn muốn chạy trốn, lúc này nghe nàng nói như vậy, trái lại nổi giận. Sao lại có nha đầu ngang ngược như thế? Chủ tử còn chưa mở miệng, nàng ta kích động làm gì? Ta lườm nàng một cái, nói: “Ta chỉ nhìn lầm người, nếu có đắc tội, mong rằng thứ lỗi.” Nhưng nha đầu nọ giống như không nghe thấy lời ta nói, tiếp tục kiếm chuyện: “Thú vị nhất là, trên mặt công tử dường như không có thứ gì đó mà…”
Nam tử áo tím nọ ngắt lời cô nàng: “Cửu Linh, không được vô lễ.” Sau đó quay sang nói với ta: “Vị công tử này, Cửu Linh nói chuyện luôn như thế, mong rằng các hạ đại nhân có đại lượng, không so đo với nàng ta.” Ta vốn không định so đo gì, ai ngờ nha đầu chết tiệt kia lại đứng bên cạnh dùng ánh mắt vênh váo nhìn ta, cô ả cho rằng mình là hoàng hậu hay là cái gì? Nghênh ngang như vậy! Ta liều mạng nén giận, khoát tay. Đang muốn rời khỏi, lại một lần nữa nghe thấy tiếng nha đầu không biết sống chết kia: “Ôi chao, vị đại gia nào đó chỉ giỏi vờ rộng lượng, kỳ thật tức muốn chết, còn giả đò quân tử làm gì chứ!”
“Ngươi…” Nha đầu này thật sự là khinh người quá đáng! Ta trừng cô ả một cái, thầm nghĩ hảo nam không đấu với nữ, quên đi quên đi. Ai ngờ Cửu Linh nọ còn khá hơn những tam cô lục bà lớn tuổi kia, vẫn hung hăng: “Cửu Linh hôm nay xem như được kiến thức vẻ đẹp của Long Dương An Lăng gì đó viết trên sách rồi, công tử mau xem, chàng trai đó nổi giận còn bẽn lẽn hơn cả cô nương, người nói y có phải là đoạn tụ không?” Nam tử áo tím nọ không có vẻ giận dữ, giọng điệu lại trách cứ rõ ràng: “Cửu Linh, có phải ngươi lại giấu ta lén xem những tạp thư đó?”
Cửu Linh giật thót, vội vàng ngậm miệng. Mấy câu kia Cửu Linh nói vẻ như thấp giọng, lại truyền hết vào tai ta không sai một chữ, thế đạo gì đây, sao lại có nữ tử thiếu giáo dưỡng như vậy? Cô ả lại còn nói ta là đoạn tụ! Nhưng nghĩ lại cẩn thận, bản thân ta đích xác là thích nam tử, cô ta cũng chưa nói sai. Trong lòng tự dưng lại hơi giận, ta và Lộng Ngọc mặc dù không nói chuyện yêu đương nhưng cũng có quan hệ không chính đáng, trong mắt người khác đều là quái dị. Chỉ vừa nghĩ đến Lộng Ngọc, trái tim không khỏi lại bắt đầu đập thình thịch.
Ta nghĩ nên bớt so đo với người khác thì hơn, hiện tại tìm được đường về mới là quan trọng nhất. Lúc này, thanh âm ôn nhu cực kỳ kia nhẹ nhàng vang lên sau lưng ta: “Vị công tử này, ta thấy ngươi một mực ngóng nhìn tứ xứ, xin hỏi có phải là lạc đường không?” Ta vừa nghe thanh âm ấy, tâm thần không khỏi rung động, nha đầu này nói chuyện sắc sảo và vô lễ, sao chủ tử lại có thanh âm dịu dàng như thế? Ta quay người, cố hết sức nhìn y nói: “Phải.” Y lại mỉm cười bảo: “Công tử muốn đi nơi nào? Có lẽ tại hạ có thể tận chút lực bạc.”
Ta vừa nghe y nói chuyện nho nhã như vậy, nhất thời còn chưa quen lắm, vẫn là như Lộng Ngọc thì tốt hơn, mặc dù mở miệng chẳng được lời gì hay nhưng nghe không khó chịu như thế. Ta nhất thời cũng hết cách, đành nói: “Ngươi có biết Lộng Ngọc ở đâu không?” Nam tử áo tím nọ hơi ngẩn ra, ngược lại than tiếc: “Lộng Ngọc… Thật đúng là cố nhân rồi. Mời công tử theo ta.” Người này lại biết Lộng Ngọc. Có điều ta thấy y giống như không cao hứng lắm, cũng chẳng hỏi y nữa.
Y đưa tay ra hiệu, ý bảo ta đi theo, ta nhìn nhìn con đường phía trước, lại thấy Cửu Linh làm mặt quỷ với mình, sau đó ngửa đầu tiến bước. Nha đầu chết tiệt này.
Ta đi theo nam tử áo tím nọ, nhất thời trong lòng không khỏi hơi lo lắng, sao lại có người tốt với người khác như vậy? Ta chẳng qua gặp y lần đầu tiên, y lại chịu tự mình dẫn đường. Hơn nữa ban nãy nhiều người như vậy, thiết nghĩ y cũng đang có việc, chẳng lẽ y có quỷ kế gì?
Ta nhất thời không an tâm, hỏi: “Ngươi tên gì?” Nam tử nọ nói: “Tên chẳng qua là dấu hiệu mà thôi. Công tử hôm nay quen biết tại hạ, đã là vinh hạnh của tại hạ.” Ta cười: “Ta chung quy không thể cứ kêu ngươi mãi chứ.” Vừa nói xong câu này, liền nhớ đến ta vẫn chưa từng gọi tên Lộng Ngọc, ngần ấy năm không phải đã qua rồi. Y nói: “Thế cũng phải, các hạ có thể gọi ta là Tửu Huệ.” Ta giật mình, thì ra nam tử này chính là vị “Tửu Huệ thánh nhân” mọi người vẫn nói. Nhất thời không khỏi cảm khái: “Xem ra đồn đãi là thật rồi, ‘Tửu Huệ thánh nhân’ thật đúng là một vị phiên phiên công tử.” Tửu Huệ mỉm cười, nhưng cũng không để ý. Cửu Linh bên cạnh y trái lại hăng hái: “Công tử, em đã nói y đối với người có…” Đến đây lại không nói thêm gì nữa, chắc là nhìn thấy Tửu Huệ nhíu mày.
Tửu Huệ không để ý đến Cửu Linh, quay đầu hỏi ta: “Còn muốn thỉnh giáo đại danh của công tử.” Ta nói: “Ôn Thái.” Tửu Huệ nói: “Ôn công tử là từ vùng khác đến sao?” Ta gật đầu. Thần sắc của y hơi ngẩn ngơ, cũng không nói gì nữa. Chẳng biết là vì sao mà cứ cảm thấy Tửu Huệ này mang đến cảm giác rất quen thuộc, chẳng lẽ là bởi vì bóng lưng y giống Lộng Ngọc?
Chưa bao lâu, chúng ta đã tới nhà Lộng Ngọc. Đại môn đóng kín, ta tiến lên vài bước, đang định gõ thì cửa lại tự động mở ra. Người mở cửa lại là Lộng Ngọc.
Y lạnh lùng nhìn ta, rồi lại nhìn Tửu Huệ. Ta không hiểu làm sao mà trông y mất hứng như vậy, đành nói: “Hôm nay ta đi ra ngoài bị lạc đường, gặp Tửu Huệ công tử, còn là y dẫn ta đến.” Lộng Ngọc hơi nhếch môi, trong mắt lại không thấy ý cười: “Tửu Huệ công tử. Ngươi lấy tên này thật đúng là cực hay… ‘Tửu Huệ’, ‘cửu hối’, ai có thể nghe ra được ý tứ trong cái tên này của ngươi. Sợ rằng chỉ có ta nhỉ.” Ta nhất thời có phần không phản ứng được, hỏi: “Sao vậy… Các ngươi quả thật biết nhau?” Có điều quan hệ của họ dường như không được tốt lắm. Lộng Ngọc vẫn là dáng vẻ ngoài cười trong không cười: “Đâu chỉ là biết nhau? Dứt khoát là ‘thâm giao’, ngươi nói phải chứ, ‘Cửu Hối’ công tử? A, không, có lẽ ta nên gọi ngươi là Hoàn Nhã Văn, có phải không hả, Hoàn công tử?”
Hoàn… Nhã… Văn?
Cừu nhân Hoàn Nhã Văn sát hại tất cả thân nhân của ta, một mồi lửa đốt sạch nhà ta, khiến ta chưa đến mười tuổi đã biến thành cô nhi?!
Vừa nghe thấy tên này, lồng ngực của ta lại phập phồng kịch liệt không ngăn chặn được!
Ta vừa kinh ngạc vừa giận dữ nhìn người đang cúi đầu không thấy rõ biểu cảm kia, lửa giận trong lòng nháy mắt bắt đầu bốc cháy điên cuồng. Tám năm rồi, ta liên lục ngày đêm không ngừng luyện võ, hoàn toàn là vì chờ đợi ngày này đến!
Tay ta không tự chủ được đặt lên chuôi kiếm bên hông – thanh kiếm này vẫn chưa từng ra khỏi vỏ, ta từng âm thầm thề, một ngày kia nó được rút ra, cũng chính là lúc ta báo thù rửa hận!
Hiện tại, ta sẽ phải ở nơi này – giết y, giết y, giết y!!