Quỳnh Thương

Quyển 2 - Chương 14: Võ đạo đoạt tiêu



Thì ra Lộng Ngọc chuyến này chính là tính toán lên núi Nga Mi tham gia đại hội võ đạo đoạt tiêu. Liên Hương cốc cách vùng Tam Thục còn mấy ngàn dặm đường, cũng may đại hội đoạt tiêu kia là chuyện hai tháng sau, chúng ta cũng không vội chạy đến. Trên đường đi Nga Mi, trừ Lộng Ngọc mọi người cơ hồ mỗi ngày đều cầm Mặc Mai ngân châm trên tay, chỉ cần vừa có thời gian là sẽ gia tăng luyện tập. Chỉ mình Lộng Ngọc dường như không có mảy may cảm giác khẩn trương, nhìn bộ dáng nhàn nhã tự tại kia, lại như thể đến đó du sơn ngoạn thủy vậy. Dọc đường dừng dừng đi đi, thời điểm đến dưới chân Nga Mi đã qua gần hai tháng.

Xa xa đã có thể trông thấy ngọn núi nguy nga chót vót, tú lệ như mi, sơn thế uốn lượn, như tần thủ nga mi (chú: trán rộng lông mày cong, rất đẹp), mảnh mà dài, mỹ mà tuyệt. Cao vượt Ngũ Nhạc, tú giáp thiên hạ. Núi rừng rậm rạp, cây cối đa dạng, đi lại trên núi, đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn thấy đều là lá cây xanh biếc, xanh ngắt, xanh thẫm, ngọn núi chôn giấu trong lá xanh thật dày. Từ chân núi đến đỉnh núi, ven đường cổ mộc chọc trời, suối chảy thác đổ, cảnh sắc thanh u, phong cảnh độc tú.

Khi chúng ta lên núi trên sơn đạo đã không còn bao nhiêu người, thiết nghĩ đệ tử rất nhiều môn phái đều sớm ở trong phái Nga Mi rồi. Lúc này đã là đầu xuân, thời tiết ấm lên, nhưng khi đến đỉnh núi cao phong giá lạnh kia kéo tới lại không sao kham được. Lộng Ngọc đã sớm mang theo áo bông dày, khoác lên lưng ta, còn dùng áo choàng của bản thân quấn ta hệt như đòn bánh, mình thì chỉ mặc hai kiện áo đơn. Ta muốn trả áo choàng cho y, nhưng y lại nói một hồi để chọc giận ta: “Chờ khi nội công của ngươi tốt hơn ta, ngươi không mặc quần áo ta cũng không quản ngươi.”

Quả thực khi chúng ta đi Nga Mi kim đỉnh đã là biển người tấp nập, nối gót kề vai. Như là phải lật cả đỉnh núi. Nhìn từ trên kim đỉnh, có thể thấy mây mù như biển, khi như ba đào cuồn cuộn, khi lại gió êm sóng lặng, có thể nói là biến ảo vô cùng. Ban đêm trời trong không trăng, có khi còn thấy được ánh lửa lấp lánh, lúc sáng lúc tối, lớn nhỏ bất nhất.

Ly Không sư thái đứng chếch ngoài đại điện, nói với mọi người: “Phái ta tổ chức đại hội võ đạo đoạt tiêu đã có lịch sử mấy trăm năm, trước nay không thiên vị bất cứ giáo phái nào, chỉ cần là anh hùng hào kiệt võ lâm đều tham gia so đấu, chỉ là quy củ giống như mọi khi, không được tổn thương tính mạng, không thể kết oán ghi thù, nếu không tư cách dự thi nhất loạt hủy bỏ.” Sau khi nói xong, mọi người nhiệt liệt vỗ tay, một đệ tử Nga Mi đi tới, vẻ mặt nghiêm trang nói: “Quy tắc đại hội như sau: Một, bất cứ ai đều có thể tham gia luận võ, cũng có quyền lợi bỏ cuộc. Hai, không được dùng độc, ám khí, vũ khí ném trừ ra. Ba, bất cứ ai đều có thể điểm danh luận võ, đối phương có quyền lợi cự tuyệt. Bốn, luận võ tiến hành với hình thức một chọi một, nếu có bên thứ ba hỗ trợ, xử lý như bỏ cuộc. Năm, mỗi một môn phái chỉ có năm lần cơ hội khiêu chiến, giữa chừng có thể thay người, nhân số thay thế không thể vượt qua mười. Sáu, người tham gia đại hội cần tự báo môn phái cùng binh khí môn phái, nếu không nhất loạt xử lý như bỏ cuộc.”

Đại hội vừa tuyên bố bắt đầu, lập tức có người lao đến bãi rộng làm sân đấu, lớn tiếng nói: “Tại hạ Trường Hồng bang phó bang chủ, binh khí là Trường Hồng kiếm, xin hỏi vị anh hùng nào nguyện ý luận bàn một chút với tại hạ?”

Chúng ta một đám người đứng sau cùng, Tiểu Huân không nhịn được thấp giọng nói: “Trường Hồng bang, đây lại là bang phái gì? Vừa bắt đầu đã lên.” Lộng Ngọc đứng bên cạnh ta, vẻ mặt mỉm cười nhìn người nọ, không hề nói chuyện. Mẫn Lâu nói: “Ngươi không biết thi đấu bình thường đều là từ nông vào sâu sao, hắn lên sớm, xuống cũng sớm.”

Quả thực chưa đến một lúc đã có người lên khiêu chiến, phó bang chủ Trường Hồng bang kia liên tục đứng hai lần rồi quang vinh xuống đài. Mẫn Lâu lại nói: “Ta thấy, Trường Hồng bang này không còn ai lên nữa đâu, ngay cả trình độ của phó bang chủ còn kém cỏi như vậy, thiết nghĩ bang phái này cũng chỉ hai người, một chính là phó bang chủ, một thì là chính bang chủ.” Tiểu Huân nói: “Những tiểu lâu la này muốn đánh tới khi nào đây… ta buồn ngủ quá.” Mẫn Lâu nói: “Không cách nào, cao thủ không đến cuối cùng là không lên.” Tiểu Huân nói: “Giáo chúng ta có thể đoạt thứ mấy?” Mẫn Lâu nhìn nhìn Lộng Ngọc, cười hì hì, nói: “Không rõ lắm, mấy kẻ gọi là danh môn chính phái kia chẳng qua đều là bao cỏ, sao có thể so với lão đại của chúng ta? Chỉ cần Trọng Liên không đến, ta thấy vấn đề không lớn.” Tiểu Huân nói: “Trọng Liên có lợi hại như vậy sao, lợi hại hơn cả giáo chủ?” Mẫn Lâu nói: “Trời biết, ta chỉ biết y là một người mạnh đến mức khiến người ta lạnh tim, cũng đều là nghe người khác nói thôi, người này có phải người sống hay không cũng chẳng ai biết. Trong lòng ta, lão đại của chúng ta chính là lão đại.”

Lộng Ngọc khẽ nhíu mày: “Mẫn Lâu, ngươi hôm nay nói không ít.” Mẫn Lâu ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Vỗ mông ngựa lên đùi ngựa rồi…” Tiểu Huân bật cười, nhưng cũng không dám nói nhiều nữa.

Giây lát sau nhìn lại trên bãi đất, người trên đài lại cao hơn một đẳng cấp. Hiện tại đang luận võ chính là một đệ tử cao cấp của phái Nga Mi cùng môn chủ Ưng Tường môn, đệ tử phái Nga Mi đều có được tốc độ chạy khá nhanh, kiếm tông đơn thể thương tổn khá lớn, thời điểm đơn đả độc đấu có được lực chấn nhiếp khá mạnh, ta nghĩ đây cũng là nguyên nhân phái Nga Mi tổ chức đại hội này quy định một chọi một. Chỉ là võ công của Ưng Tường môn luôn luôn chú trọng tốc độ, khuyết điểm của võ công Nga Mi dưới chiêu thức của họ toàn bộ lộ rõ, ni cô kia chưa ứng phó được mấy chiêu đã thua.

Nhất thời không ai còn dám lên. Lộng Ngọc quay đầu nhìn Tiểu Huân, dùng cằm chỉ chỉ bãi đất: “Đi thử một chút.” Tiểu Huân sớm nóng lòng muốn thử, nghe Lộng Ngọc nói như vậy, lập tức bay qua. Tiểu Huân vừa lên, quả thật là kinh diễm tứ phương. Mọi người đều không khỏi hơi tán thán thiếu niên này thật tuấn mỹ. Bất quá những thanh âm nghị luận đó cũng theo Tiểu Huân tự giới thiệu mà ngừng bặt: “Bùi Viên Huân, Minh Thần giáo hình bộ tư pháp, binh khí Mặc Mai ngân châm.”

Ta nhìn Tiểu Huân ý khí phong phát, lẩm bẩm: “Biết Tiểu Huân lâu như vậy, thế nhưng hiện tại mới biết, thì ra tên đầy đủ của y là Bùi Viên Huân.” Lộng Ngọc nói: “Ta cũng hiện tại mới biết.” Ta nói: “Sao có thể… ngươi và y cũng… vậy mà ngay cả tên y cũng không biết.” Lộng Ngọc nói: “Nam sủng thôi mà, có biệt hiệu là được rồi.” Không biết thế nào, tuy rằng y nói không phải là ta, nhưng nghe y nói như vậy cứ cảm thấy rất khó chịu. Ta không nói tiếp nữa, Lộng Ngọc trầm mặc một hồi, lại bổ sung: “Hiện tại không phải nữa.” Ta đỏ mặt, gật đầu: “Ta biết.”

Lúc này mới phát hiện ta chỉ lo nói chuyện phiếm với Lộng Ngọc, quên nhìn tình hình luận võ phía trước. Vừa nhìn phía trước, chỉ thấy người luận võ với Tiểu Huân đã đổi thành người khác. Tiểu Huân bình thường yêu kiều như thế, vừa cùng người khác chiến đấu liền đổi dạng, xoay trái đánh phải, gió thổi mây cuốn, sao băng điện giật, xuất kỳ bất ngờ. Không bao lâu người chiến đấu với gã cũng bị loại theo.

Tiểu Huân ở bên trên đánh đến vui hết sức, không phí lực chút nào, mắt thấy liên tục mười mấy người đều bị gã đánh bại, lại đột nhiên chui ra một lão giả, thân hình hơi béo, mặt mũi hiền lành, đi thập phần ổn trọng, vừa nhìn biết ngay nội công cực kỳ thâm hậu. Ta nhìn thấy người này, đầu vang “Ong”, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Chỉ nghe thanh âm thoáng khàn khàn của lão truyền khắp bãi đất: “Tại hạ Vệ Hồng Liên, đảo chủ Kim Môn đảo, vũ khí Kim Thần đao.”

Lão bất tử này và cả Tu Mi kia, hai lão cáo già, lần trước khiến ta sống dở chết dở, hiện tại được rồi, ta nhất định phải lên giết chết lão! Lộng Ngọc cười nhẹ nhàng, nói: “‘Kim Thần đao’ trong truyền thuyết thì ra chính là trên người lão đầu này. Tiểu Huân phải xuống rồi, kế tiếp các ngươi ai đi?” Mẫn Lâu nhìn nhìn Thiên Nhai: “Đáng tiếc, không thể dùng độc. Bằng không Thiên tả sứ có thể đại hiển thân thủ rồi.” Lộng Ngọc nói: “Ai nói y chỉ có thể dùng độc. Thiên Nhai, kế tiếp ngươi đi thử xem?” Thiên Nhai đáp một tiếng “Vâng”, rồi không nói nữa.

Quả thực Tiểu Huân bại trận. Ngay khi Thiên Nhai vừa định lên, Vệ Hồng Liên lại giành trước nói với đám đông: “Ta muốn khiêu chiến giáo chủ Minh Thần giáo Hoàn Lộng Ngọc.”

Nhất thời cả trường biến thành không một tiếng quạ. Chỉ mình Mẫn Lâu cười đến sắp ngã sấp xuống đất. Cũng không biết Vệ Hồng Liên là mắt mọc thế nào, lập tức nhìn thấy Mẫn Lâu, còn lớn giọng hỏi: “Xin hỏi vị huynh đài kia cười cái gì?” Mẫn Lâu nghe tiếng, lập tức ngẩng đầu, mặt không đỏ tim không đập mạnh nói: “Ta đang cười con bọ ngựa nào đó muốn đá xe, một đảo chủ quèn, đã muốn khiêu chiến giáo chủ chúng ta, ha ha ha ha…” Trên mặt Vệ Hồng Liên giây lát lướt qua một đạo hung quang, lại rộng rãi nói: “Giáo chủ các ngươi nếu sợ hãi, có thể không cần lên.”

Lúc này ta nhìn nhìn Lộng Ngọc, chỉ thấy trên mặt y vẫn là ý cười nhàn nhạt, dường như vẫn chưa bị chọc giận. Mẫn Lâu xưa nay chính là tính tình trung nhân, lúc này nghe Vệ Hồng Liên nói giáo chủ mình như vậy, lập tức nhảy lên trước mặt lão: “Ngươi võ công tuy rằng không tồi, nhưng đối thủ không phải giáo chủ, là ta.” Vệ Hồng Liên nói: “Lão phu chưa bao giờ khinh thị bất cứ ai, người thiếu niên huyết khí phương cương dễ dàng kích động là bình thường, thỉnh tự báo tính danh đi.” Mẫn Lâu tuy rằng tuổi không lớn, nhưng ít nhất cũng ngoài hai mươi tuổi, nghe lão nói như vậy, thoáng cái thiếu kiên nhẫn: “Mẫn Lâu, Minh Thần giáo hữu sứ, binh khí vừa nãy Bùi Viên Huân đã báo.” Vệ Hồng Liên nói: “Thì ra là ‘Nang Trung Tiễn’, Mẫn đại hiệp quả nhiên là bất đồng với người thường, vừa vào Minh Thần giáo ngay cả nghề cũ cũng quên mất, bội phục, bội phục.”

Lần này thật sự đã kích thích Mẫn Lâu một trận. Y trước kia trên giang hồ tuy không phải người đại gian đại ác gì, nhưng cũng tuyệt đối không đảm đương nổi hai chữ “đại hiệp”, Vệ Hồng Liên nói y như vậy, không thể nghi ngờ là một loại châm chọc. Hơn nữa lại vũ nhục nhân phẩm của Mẫn Lâu, Mẫn Lâu không nhịn được, hét lớn một tiếng: “Dù sao cũng tốt hơn lão đầu chết tiệt ngươi!” Tiếp đó rút Mặc Mai ngân châm bên hông ném đến lão. Vệ Hồng Liên vội vàng vung Kim Thần đao, bắn ngân châm trở về, nhảy lên chém ngay đầu y, Mẫn Lâu cuống quýt né tránh, suýt nữa bị chém trúng, may mà chỉ rách chút quần áo, vẫn chưa thương đến da thịt.

Lần so đấu này thật đúng là làm cho người vây xem chấn động, vừa bắt đầu hai chiêu đã bức thẳng tính mạng, chiêu chiêu hiểm ác, bước bước kinh tâm, không biết phần sau sẽ đánh thành thế nào. Lộng Ngọc cười ra tiếng: “Mẫn Lâu vẫn là tật xấu này, quá dễ dàng bị chọc giận.” Ta nói: “Ta cảm thấy tính tình y như vậy rất không tồi, chí ít sống khá tự tại.” Lộng Ngọc nói: “Ngươi luôn thích người giống mình, không phải sao.” Ta méo xệch miệng, lườm y một cái: “Ta cảm thấy ngươi không giống ta một chút nào, chính ngươi cũng từng nói.” Lời này vừa ra khỏi miệng ta liền muốn cho mình một bạt tai, không cẩn thận lại nói lộ hết. May mà Lộng Ngọc dường như nhận ra ta có chút lúng túng, chỉ nhìn ta một cái với ý cười đầy mắt, rồi tiếp tục xem luận võ trên đài.

Ngay lúc này, ta đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một thanh âm nữ tử hơi khàn lại thập phần nhu hòa: “Hình như đã bắt đầu rồi kìa.” Ta sửng sốt hồi lâu, cho đến khi một nam tử nói tiếp: “Chậc chậc, đánh tuyệt lắm, người kia hình như là Vệ đảo chủ.” Lại là thanh âm một thiếu niên: “Vệ Hồng Liên võ công lộ số chưa biến, mấy năm nay lại tăng lên không ít.” Tiếp theo, một thanh âm nữ tử nhẹ nhàng truyền tới: “Công tử, người xem trường luận võ này ai sẽ thắng?” Lúc nàng nói lời này, thanh âm đã đến bên phải chúng ta, tim ta đập thình thịch. Cuối cùng công tử kia mới mở miệng nói: “Không rõ lắm, trước mắt xem ra là thế lực ngang nhau.”

Thanh âm nam tử kia cực kỳ ôn nhu, tựa như một đầm xuân phong dựng dục rất lâu, lướt qua làm lòng người ấm áp, chỉ là thanh âm như vậy lại khiến ta chấn kinh không nói nên lời. Ta cố gắng bình tĩnh tâm tình, lặng lẽ quay đầu, cách đám đông, nhìn thấy mấy người kia.

Chỉ thấy một thiếu niên tuấn mỹ thanh tú cùng một nam tử da màu đồng cổ đang sóng vai đứng ở hàng trước, chính là Tư Đồ Tuyết Thiên với Tư Đồ Cầm Sướng. Phía sau họ là một thiếu nữ tươi cười khá đủ linh khí cùng một nữ tử mỹ lệ mặc xiêm y màu đỏ, Cửu Linh và Nghê Thường. Công tử trẻ tuổi đứng giữa họ đang cầm quạt giấy, dung tư thanh nhã như gió, lúm đồng tiền nhu tình như nước.

Vừa thấy Hoàn Nhã Văn, mắt ta đột nhiên hơi nhói đau. Có quá nhiều cảm xúc phức tạp ùa vào lòng, ta chỉ nhìn y như vậy, không nhúc nhích, lại quên mất Lộng Ngọc còn đứng bên cạnh. Phía trước đánh thành thế nào ta không biết, chỉ thấy Cửu Linh đột nhiên vỗ tay một cái, có phần hưng phấn nói: “Người kia là ai, lợi hại như vậy, ngay cả Vệ đảo chủ cũng sắp không chèo chống được.” Hoàn Nhã Văn khẽ phe phẩy quạt, cười nói: “Vài năm nay Trung Nguyên võ lâm ra toàn quái tài, ta thấy nam tử này nên không thường lui tới giang hồ mới đúng.” Tư Đồ Tuyết Thiên nói: “Người này đích xác không thường lui tới giang hồ, thanh danh lại thập phần vang dội, người khác đều xưng y là ‘Nang Trung Tiễn’.” Hoàn Nhã Văn thu quạt, nhẹ nhàng nắm trong tay, nói: “Ồ? Y chính là Mẫn Lâu? Mẫn Lâu không phải lưu lạc giang hồ không vào môn phái sao, hơn nữa vũ khí lúc này y sử dụng cũng không phải Tụ lý tiễn.” Tư Đồ Tuyết Thiên cười thần bí, nói: “Hoàn đại ca, huynh nhìn kỹ xem y dùng chính là vũ khí gì.” Hoàn Nhã Văn nhìn kỹ y hồi lâu, trong mắt dần dần lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Sau đó như là cảm ứng được điều gì mà quay đầu, nhìn đến chỗ ta. Ta bỗng nhiên ý thức được trên mặt mình có một vết sẹo, muốn trốn tránh ánh mắt y, lại không sao dời mắt được. Vẻ kinh ngạc trên mặt y chậm rãi rút đi, thay vào đó chính là một vẻ mặt hơi thống khổ, hơi ưu thương. Nghê Thường dường như đã ý thức được điều gì, theo ánh mắt y nhìn qua: “Hoàn đại ca… huynh nhìn thấy gì rồi?” Ngữ khí của nàng thập phần khủng hoảng, cho nên mấy người kia cũng không khỏi nhìn qua đây.

Ta nuốt nước bọt, muốn gọi khẽ một tiếng “Nhã Văn”, nhưng nếu ta gọi y, hết thảy lúc trước ta làm đều sẽ hủy hết.

Eo ta dường như bị một cánh tay nhẹ nhàng ôm gắt gao, hướng lên trên dùng sức, ta liền kiễng chân. Ta kinh ngạc quay đầu, còn chưa phản ứng được là chuyện thế nào, Lộng Ngọc đã híp mắt, hôn lên môi ta một cái.

“Thái nhi, ngươi lại thất thần rồi.” Y mỉm cười với ta, liền quay đầu tiếp tục xem luận võ, nhưng tay vẫn dừng trên eo ta. Ta hơi mất tự nhiên nhìn bên phải một cái, trông thấy đám Hoàn Nhã Văn còn đang nhìn mình, vì thế tựa đầu lên vai Lộng Ngọc. Lộng Ngọc dùng tay kia chậm rãi vuốt tóc ta, khẽ nói bên tai: “Nếu ngươi mỗi ngày đều nghe lời thế này thì tốt rồi.” Ta đỏ mặt, không nói nữa. Y nhất định biết Hoàn Nhã Văn đã đến.

Kỳ thật là ta tự mình đa tình thôi. Ta cho rằng Nhã Văn sẽ rất khó chịu. Bất quá y đã nhìn thoáng rồi, hòa hảo với Nghê Thường cũng là chuyện tốt. Ta cũng có thể yên tâm. Ta sờ sờ mặt mình, vết thương này, chỉ sợ sẽ vĩnh viễn không biến mất, có điều ta vẫn không cảm thấy hối hận, đây không phải bồi thường y, mà là trừng phạt chính ta. Đối với Nhã Văn, cho dù không nỡ hơn, cũng chỉ là tham dục của nhân tính mà thôi, qua rồi thì tốt rồi. Hiện giờ ta đã có Lộng Ngọc, hết thảy đều sẽ hạnh phúc.

Đánh nhau phía trước đã gay cấn, rốt cuộc dưới một tiếng va chạm kịch liệt, hai người đồng thời ngã xuống đất. Vệ Hồng Liên nội công tuy rằng thâm hậu, tuổi dù sao cũng lớn rồi, phun ra một búng máu tươi, sắc mặt Mẫn Lâu cũng trở nên tái nhợt, sau khi tuyên bố ngang tay, hai người được khiêng đi.

Mọi người đều nghị luận nhao nhao, không bao lâu, một lão giả râu bạc trắng đi qua, bộ dáng gầy trơ cả xương, tinh thần lại khá quắc thước. Ta vừa thấy khuôn mặt nhìn như đức cao vọng trọng kia của lão, càng cảm thấy ghê tởm. Ta ngẩng đầu nhìn nhìn Lộng Ngọc, hung tợn nói: “Ta đánh với lão!” Lộng Ngọc nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn trán ta một chút, ôn nhu nói: “Thái nhi, ngươi đánh không lại hắn.” Ta phẫn hận nói: “Không, ta sẽ đánh với lão! Ta dù chết cũng phải rạch vài lỗ trên người lão rồi nói sau!” Nói xong ta liền giãy khỏi vòng tay y, cởi áo choàng, lao lên phía trước.

Tu Mi vừa thấy ta, thoạt tiên cười cười thập phần bình tĩnh, sau đó như là phát hiện điều gì mà lộ ra thần sắc ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường. Lão nhìn thấy thương trên mặt ta nhất định rất đắc ý. Ta đang chuẩn bị báo tên mình, nhưng nghĩ lại, ta nên lấy thân phận gì đánh nhau với lão? Ta không tính là người của Minh Thần giáo, cũng không sử dụng Mặc Mai ngân châm, và cũng chẳng biết cụ thể sử dụng như thế nào. Ta nói: “Người không môn không phái, có thể tham gia chứ?” Tu Mi nói: “Có thể, bất quá thắng lợi vô danh vô phận.” Lão dừng một chút, lại nói: “Các hạ cũng là người của Minh Thần giáo nhỉ. Nếu ta nhớ không lầm, ngươi nên là của Mai Ảnh giáo chủ… Ừm, tình nhân, Ôn Thái. Đúng chứ.”

Chuyện như vậy vốn chẳng vẻ vang gì, hiện tại lại thêm lão hồ ly này biểu diễn sinh động như thật, càng tỏ vẻ ta dơ bẩn thấp kém, chung quanh đã có người kêu gào: “Ôi, Ôn Thái không phải một mỹ nhân ư? Sao lại biến thành như vậy rồi!” “Tu Mi đạo trưởng, đừng đánh với loại người này, hạ thấp thân phận của mình!” “Mặt hắn thật buồn nôn, thật khó coi…”

Lần này không ai công kích Lộng Ngọc nữa. Phỏng chừng là bởi vì sợ hãi Minh Thần giáo rồi. Còn muốn đến một lần? Ta sẽ không đần ra như lần trước nữa. Ta lạnh lùng quét đoàn người một cái, dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói: “Chúng hào kiệt nếu không phục, có thể qua đây thử một trường với ta xem. Nếu không có, thỉnh yên lặng, ta là so với Tu Mi đạo trưởng, không phải các ngươi.” Kỳ thật ta dám nói như vậy, cũng là bởi vì phát hiện người chân chính lợi hại sẽ không tùy tiện nói người khác, bình thường ồn ào chẳng được mấy cao thủ.

Ta rút một thanh kiếm từ trên giá binh khí bên cạnh, chuôi kiếm rất cũ, nhưng thân kiếm lạnh buốt sắc bén, phản xạ ánh sáng màu bạc, nhìn nên không tồi. Ta nhìn nhìn Tu Mi, cười nói: “Đạo trưởng thỉnh động thủ.” Tu Mi nói: “Ta ở trên giang hồ cũng lăn lộn rất nhiều năm rồi, nên nhường tân nhân mới phải.” Ta cười nhẹ nhàng, cũng không nói nhiều, ổn định thân thể, đâm thẳng mũi kiếm vào hông Tu Mi, Tu Mi không kịp đề phòng, rút kiếm ngăn công kích của ta, nhất thời hai thanh kiếm phát ra một tiếng “Keng”!

Thái nhi, ngươi thân hình không hề khôi ngô, lực cánh tay tuy mạnh nhưng không cách nào đạt tới cực hạn, cho nên thời điểm chiến đấu nhất định phải chú ý thân pháp.

Nhớ kỹ, khi chiến đấu phải bình tĩnh, không thể nghĩ chuyện khác.

Thái nhi, Ngọc Thạch Câu Phần không đến thời khắc mấu chốt nhất thiết không thể dùng, bởi vì chiêu này sẽ thương tổn mọi người ngoại trừ ngươi.

Thái nhi, phải liên tục nhìn mắt đối thủ, kiếm pháp cố nhiên trọng yếu, nhưng tâm tính người cầm kiếm quan trọng hơn, ngươi không thể sợ hãi, phải dùng “khí” của mình áp đảo đối phương. Tâm thua, trận chiến đấu này cũng thua.

Trong đầu ta vẫn hồi tưởng những lời Lộng Ngọc nói khi dạy ta võ công trước kia, ngừng thở, tập trung lực lượng toàn thân trên tay phải, một mặt nhanh chóng đi tới một mặt công kích tả hữu, cuối cùng lấy khí lực đâm tới ngực Tu Mi! Tu Mi không ứng tiếp kịp, bắt đầu mấy chiêu liền thua nhiều, ta dần dần phát hiện trong mắt lão có chút thần sắc bối rối, thầm nghĩ là cơ hội tốt, nhấc chân dùng sức đá một phát, lão vội vàng né tránh, chân ta hất thành chữ nhất, kiếm phong lại từ bên dưới chỉ hướng bụng Tu Mi! Tu Mi quát to một tiếng, rốt cuộc không ổn định được nhảy dựng lên.

Ta nhân cơ hội này liên tục truy kích, lại phát hiện trong mắt Tu Mi hiện lên một tia thần thái khác thường, khóe miệng lão hơi nhếch, kiếm đâm ngang tới xiêm y của ta! Ta giật mình hấp tấp né ra sau, nhưng đã không còn kịp – áo ngoài lẫn tiết phục lập tức bị xé thành hai nửa! Quần áo rơi xuống, thân thể thương tích đầy mình lập tức không hề che giấu để lộ trước mặt quần chúng!

Ta kinh ngạc nhìn Tu Mi, lão lại làm ra chuyện đê tiện như thế! Lão ác độc nhìn ta một cái, cầm bảo kiếm gắt gao chém đến cổ ta –

Đúng lúc này, một cây quạt xếp trắng như tuyết bay tới!

Kiếm trong tay Tu Mi lập tức bị chấn rơi, nhất thời ném vào không trung, cùng lúc đó, một mũi ám khí hình châm màu đen xuyên thấu thân kiếm nhanh chóng sượt qua không trung, kiếm kia gãy thành hai nửa trên không trung, ma sát ra tiếng vang chói tai, vang vọng khắp trời cao màu xanh ngọc. Mà ám khí kia rơi lên cây cột ngoài đại điện, hoa mai màu đen trên đầu châm tà mị yêu diễm, phát ra ánh sáng màu đỏ tía nhàn nhạt.

Một tấm áo choàng lông hồ màu trắng tinh từ trên không bay xuống, bao lấy thân thể trần trụi của ta. Ta được ôm lấy, vòng mấy vòng trên không trung, cuối cùng đứng trên đỉnh đại điện.

“Thái nhi thật là lợi hại, không ngờ Tu Mi kia cũng suýt nữa bị ngươi đánh bại. Biểu hiện của ngươi so với ta tưởng còn mạnh hơn nhiều lắm.” Lộng Ngọc ôm ta ngồi trên đùi y, bản thân thì ngồi trên đỉnh. Ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy mọi người đều đang nhìn chỗ chúng ta, những người đó đều ngây ra, ngay cả người nghị luận cũng không có. Ta nhất thời cảm thấy hơi chóng mặt, nghiêng đầu không dám nhìn xuống: “Lão chỉ là không ngờ ta sẽ ra tay nhanh như vậy mà thôi, nếu đánh lâu, người thua vẫn là ta.”

“Không hề gì.” Lộng Ngọc vẻ mặt thoải mái nói, “Ngươi chờ ta, ta đi chơi với đạo trưởng kia một chút.” Nói xong cũng chẳng để ý có người đang nhìn hay không, đưa tay sờ soạng lung tung trên mặt ta một phen, sau đó nhảy xuống.

Ta nhìn nhìn chỗ Tu Mi, lão còn chưa thoát khỏi chấn kinh. Ta biết cây quạt chấn rơi kiếm của lão là của Hoàn Nhã Văn. Quạt còn ở đây, nhưng Nhã Văn đã đi mất.

Lộng Ngọc đứng trước mặt Tu Mi, khinh y màu nhạt bị gió thổi nhẹ nhàng bay lên, Tu Mi nhìn y, nói không xác định: “Mai Ảnh… giáo chủ?” Lộng Ngọc cười nhàn nhạt, gật đầu. Kết quả quần chúng yên tĩnh giây lát, liền bắt đầu xôn xao, cũng chẳng biết đang thảo luận gì. Lộng Ngọc nói: “Vừa nãy ta phạm quy, cho nên Minh Thần giáo bỏ cuộc.” Tu Mi dường như hơi chột dạ, vội vàng lấy lòng: “Mai Ảnh giáo chủ, Ôn Thái kia nếu chỉ là luyến đồng của ngươi, vậy ngươi sẽ không tính là phạm quy.” Lộng Ngọc cười nhàn nhạt, nói: “Phó giáo chủ cùng Tu Mi đạo trưởng luận võ, ta lại ra tay giúp, tự nhiên xem như phạm quy.”

Lần này lại hỗn loạn một trận. Ngay cả chính ta cũng không minh bạch, ta lên làm phó giáo chủ từ khi nào? Tu Mi nói: “Đã như vậy, Mai Ảnh giáo chủ là muốn…” Lộng Ngọc nói: “Tại hạ chỉ muốn luận bàn một chút với đạo trưởng.” Tu Mi biến sắc, nói: “Lão phu hôm nay thân thể không khỏe, ngày khác đi.” Lộng Ngọc dường như đã sớm liệu được lão sẽ đáp lại như thế, chỉ cười nói: “Thì ra võ công Võ Đang truyền lưu trăm năm cũng chẳng qua như thế.” Tu Mi vốn hơi chùn chân, lúc này đã tức giận đến toàn thân run rẩy: “Chớ có nói bậy! Lão phu so với ngươi là được!” Dứt lời một lần nữa lấy kiếm từ giá binh khí, dùng ngón tay nâng thân kiếm, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến.

Nhưng Lộng Ngọc không có một chút động tĩnh, chỉ bằng đôi tay trống trơn mắt đầy khiêu khích nhìn lão. Tu Mi hô to một tiếng, đâm tới Lộng Ngọc. Song động tác của lão lại không vững vàng như khi đánh nhau với ta, trên tâm đấu đã thua, thế thì chẳng cần xem phần sau cũng minh bạch, trận chiến này thắng bại đã phân.

Ngay khi kiếm sắp đâm trúng mặt Lộng Ngọc, Lộng Ngọc không nhanh không chậm né tránh công kích, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm xiêm y của lão. Tu Mi trở tay lại là một kiếm, nhìn uy phong lẫm lẫm, khí nuốt núi sông, chỉ tiếc đánh bừa một phen mà chưa đâm trúng.

Ta nhân khi người khác đều đang quan chiến nhảy xuống nhìn bốn phía. Phát hiện Hoàn Nhã Văn thật sự không còn ở đây. Lúc này đột nhiên nghe thấy một nữ tử thấp giọng nói: “Ta không sao ngờ được, đại ma đầu Minh Thần giáo trong truyền thuyết lại tuấn tú như thế.” Một nam tử khác có chút không vui đáp: “Thật không? Ta cảm thấy y nhìn chẳng giống người tốt.” Nữ tử nọ lại nói: “Nghe nói y và Hoàn công tử là huynh đệ.” Nam tử kia nói: “Trời, hai huynh đệ hai dạng, một người mỹ danh truyền xa, một người xú danh truyền xa.” Ta âm thầm cười trộm trong lòng, không biết vì sao mà cảm thấy thập phần quang vinh. Nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ của Lộng Ngọc sau khi biết ta nghĩ như vậy, liền thè lưỡi, lại không cười ra.

Lộng Ngọc cứ thế trốn trái trốn phải chơi với lão mấy chục hiệp. Trên mặt Tu Mi vã mồ hôi ròng ròng, Lộng Ngọc lại chưa thở dốc một hơi. Sau đó Lộng Ngọc dường như là chơi chán rồi, đưa tay nhẹ nhàng đập cánh tay Tu Mi, kiếm liền bay ra, y nhảy lên đón kiếm, hai kiếm “vút vút” rạch người Tu Mi.

Lần này Tu Mi là xúi quẩy như ta rồi… Không, so với ta còn xúi quẩy hơn, quần lão mặc bên ngoài cũng rơi xuống.

Lộng Ngọc ném kiếm xuống đất, ra vẻ kinh ngạc nhìn Tu Mi, vội vàng “xin lỗi: “Đạo trưởng, thật sự xin lỗi, ta thất thủ liền…” Dáng người Tu Mi kia quả thật chẳng dễ coi, toàn là xương xẩu già nua khô cong, khiến người ta nhìn mà chán ngán. Quần chúng chung quanh rốt cuộc không nhịn được, tất cả đều cười ha ha rộ lên. Tu Mi bản mặt già không nhịn được, lại không biết phát tác như thế nào, chưa đến một lúc mặt đã biến thành màu hải đường.

Lộng Ngọc lúc này còn thêm mắm dặm muối nói một câu: “Chậc chậc, ta bình thường còn chê dáng người của Thái nhi chúng ta khó coi, nói người y toàn là thương. Hôm nay thấy quý thể của đạo trưởng, mới biết mình kiến thức thật là quá nông cạn… Ta thấy nên trở về ôm Thái nhi một cái, tránh cho ban đêm gặp ác mộng.” Y cũng chẳng đếm xỉa đôi mắt đã oán hận tột cùng kia của Tu Mi, quét một vòng bốn phía, ánh mắt trở nên thập phần đạm mạc.

“Các ngươi đều nghe rõ cho ta, nếu còn ai dám có bất cứ chủ ý gì với Ôn Thái hoặc là động vào một sợi lông của y, Minh Thần giáo tuyệt đối không buông tha.” Y nhẹ nhàng giơ một mũi Mặc Mai ngân châm, “Giết không tha, giống như châm này.” Dứt lời, ngân châm cứng như cương đinh kia lập tức nháy mắt gãy lìa trong tay y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.