Quỳnh Thương

Quyển 2 - Chương 23: Xoay chuyển càn khôn



Ngày kế lúc dậy đã qua giờ ngọ, dương quang xán lạn phủ cho cả phòng một lớp sa mỏng màu vàng kim nhạt, vãn hương ngọc hình đĩa chân cao trong đình viện tản phát ra ánh sáng màu vàng lục, hương khí nồng đậm bay vào, tràn lan ra trong không khí chung quanh.

Lộng Ngọc dường như đã dậy rất lâu. Ta trộm mở mắt, nhìn thấy y đang dựa đầu giường, chưa thay quần áo, cũng không biết đang nghĩ gì. Chỉ là sắc mặt y dường như không tốt lắm, vẫn tái nhợt đến có chút đáng sợ. Ta nhỏ giọng hỏi: “Dậy sớm như vậy?” Lộng Ngọc ôn nhu cười cười: “Ừm.”

Ta nhảy xuống giường, cầm quần áo tiểu nhị chuẩn bị giúp khoác lên người y: “Ngươi bị thương rồi, không tiện hành động, ta mặc giúp ngươi.” Lộng Ngọc quay đầu nhìn nhìn ta, lại quay đầu đi, ôn nhu nói: “Thái nhi thật hiếu thuận.”

Ta nhìn mái tóc dài xõa trên lưng y, lóe sáng dưới dương quang vàng rực, không nhịn được đưa tay sờ sờ, lại giúp y vén đến trước ngực: “Đúng vậy, ta hiếu thuận với nghĩa phụ nhất.” Lộng Ngọc nói: “Ngươi lại bắt đầu gọi bậy rồi.” Ta phục trên lưng y, nói như là nói mê: “Ngọc, ta cảm thấy ngươi đã thay đổi rất nhiều.”

Lộng Ngọc nhẹ nhàng cầm tay ta, cũng không nhìn thấy biểu cảm của y: “Sao rồi?” Ta nói: “Ngươi trước kia chưa từng ôn nhu như vậy.” Lộng Ngọc cười nhạo nói: “Đồ ngốc, ôn nhu với ngươi không tốt sao.” Ta nghiêng đầu nghĩ, nói: “Không tốt, thời gian dài rồi ta sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn bắt nạt ngươi… Ta cũng bắt nạt Nhã Văn như vậy.”

Lộng Ngọc rất lâu không nói, ta còn cho là y giận, đang chuẩn bị giải thích, lại nghe y nói khẽ: “Ngươi có thể ở bên y.” Vừa nghe y nói câu này, ta lập tức chạy đến ngồi lên người y: “Ngươi đừng nói lung tung nữa, nếu không ta không để ý tới ngươi nữa.” Y cười tà khí: “Nếu ta chết rồi, ngươi có thể ở bên y.”

Ta tựa lên vai y, vừa nghịch một lọn tóc của y, vừa cười ngây ngô nói: “Đó là chuyện bao lâu về sau. Mọi người đều nói người tốt không sống lâu, ngươi khẳng định sống lâu trăm tuổi.” Lộng Ngọc không đáp. Ta lại nói: “Ngươi về sau đừng nói thế này nữa. Nếu ngày nào đó ngươi chết.. Ừm, khả năng ngày đó cũng sẽ là ngày giỗ của ta.”

Y vẫn không đáp.

Ta nghi hoặc ngẩng đầu nhìn y, biểu cảm của y hoàn toàn không biến hóa một chút nào, ta nhất thời không hiểu lắm liền cào cào eo y, cười nói: “Này này, ngươi cũng phải tỏ thái độ một chút nha, không cảm động sao.”

Không biết bao lâu sau, Lộng Ngọc mới cười một chút: “Cảm động, Thái nhi không còn thì ta không sống nổi nữa, ngươi bảo ta làm sao không cảm động cho được.” Chẳng biết có phải là ta đã đa tâm hay không, dù thế nào cũng cảm thấy y cười có chút miễn cưỡng. Ta hung hãn đấm ngực y một cái, lại không dùng nhiều lực: “Ngươi bớt tự mình đa tình đi.” Lộng Ngọc không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy ta, cằm tựa lên đầu ta.

Sau khi ăn cơm trưa, chúng ta liền rời khỏi khách điếm, giờ thân mùa hạ là nóng nhất, chúng ta dừng lại ở quán trà ven đường, gọi một ấm trà hoa cúc, một bát lê ướp lạnh cùng bánh hoa quế. Lộng Ngọc ngồi đó dường như có chút lơ đãng, không khí nhất thời trở nên hơi quái dị.

Chúng ta chưa ngồi bao lâu liền có một hán tử ốm yếu mặc đạo bào đi tới. Hắn đi đến bên cạnh ta, cẩn thận đánh giá hồi lâu, mới nói một câu: “Vị tiểu huynh đệ này, ta thấy ấn đường ngươi hóa đen, chỉ sợ gần đây có đại kiếp.” Thì ra là một thầy tướng số. Ta chưa từng tin tưởng những điều này, chỉ không để ý mà cười một chút: “Bắt đầu từ khi ta sinh ra thì vẫn là đại kiếp.” Hắn vội vàng nói: “Không không, kiếp này chính là một lần lớn nhất trong cuộc đời ngài, nếu không thì ta tính một chút cho, không chuẩn không lấy tiền.”

Ta không để ý đến hắn nữa, tự uống trà hoa cúc trong chén. Thầy tướng số kia còn chưa chết tâm, lại tiếp tục nói: “Tiểu huynh đệ, lời thật khó nghe, ta thấy ngươi sinh tướng khổ mệnh, giống như Minh Thần giáo chủ Hoàn Lộng Ngọc kia, đời này nhất định lắm tai nhiều nạn, chỉ cần ta thay ngươi khai…” Ta vốn muốn đuổi hắn đi, kết quả nghe hắn nhắc tới tên Lộng Ngọc, nhất thời nóng lòng ngay cả Lộng Ngọc ở bên cạnh cũng quên khuấy: “Ngươi nói cái gì? Ngươi từng gặp y?”

Thầy tướng số nói như thật: “Đúng vậy, mấy ngày gần đây càn khôn nghịch chuyển, thiên hạ đại loạn, Minh Thần giáo tứ phân ngũ liệt, Mai Ảnh giáo chủ tăm tích không rõ, có người nói Minh Thần giáo đã danh tồn thực vong, nhưng lão phu trùng hợp gặp gỡ Mai Ảnh giáo chủ, cũng tính một quẻ cho y, quả thực y gần đây kiếp số quá nhiều, nếu y nghe lời lão phu, mỗi ngày uống một chén rượu hùng hoàng, ăn một bao gạo nếp, sẽ tránh được đại nạn nối gót tới.”

Lộng Ngọc dùng ánh mắt cổ quái nhìn thầy tướng số kia, chén trà cầm trong tay đã ngừng giữa không trung. Ta thầm nghĩ lão đạo này cũng là mở mắt nói mò, sau đó nói với hắn: “Minh Thần giáo chủ có tướng rước tai sao.” Thầy tướng số thấy ta tin, lập tức có hưng trí, bắt đầu khoe khoang khoác lác: “Đó là đương nhiên! Lão phu chưa bao giờ gặp diện mạo bạc mệnh như thế, mắt nhỏ mà khóe mắt cụp xuống, là có thể đoán vận khí không tốt, mày bát tự, liền biết ngay thọ mệnh không dài, mặt quốc tự, có thể tính vận mệnh mấp mô. Nhưng mũi tẹt, đầu mũi khá to, hai chỗ này là có thể mang đến cho y cao quyền quý thế, lại do cằm quá ngắn, cho nên trở ngại phát triển sự nghiệp, nếu không y sẽ là một nhân tài khó được…”

“Phụt!” Hắn còn chưa nói xong, nước trà trong miệng ta đã phun ra, may mà không bắn lên người họ. Ta nhìn nhìn Lộng Ngọc, Lộng Ngọc đã kinh ngạc đến không nói nên lời. Diện mạo lão đạo này miêu tả cơ hồ hoàn toàn tương phản với Lộng Ngọc, ta cực lực nén ý cười, nói: “Trước không nói những điều này với ngươi nữa, ngươi cho ta biết, gần đây trên giang hồ có đại sự gì chứ?”

Thầy tướng số nói: “Chuyện lớn nhất cũng không quá sự phân liệt của Minh Thần giáo. Hiện tại cả giang hồ danh môn chính phái đều đang tìm kiếm tung tích Mai Ảnh giáo chủ, mỗi người đều hận không thể giết y cho khoái. Nghe nói rất nhiều người hận không thể giết cả nhà y, nhưng thân nhân duy nhất của y lại là Tửu Huệ thánh nhân có được hưu thanh mỹ dự, không dám đắc tội nhiều, chỉ có khai đao với nam sủng Ôn Thái của y. Nói đến Ôn Thái, lão phu cũng cảm thấy đáng thương, hắn rõ ràng không muốn có bất cứ liên can gì với Mai Ảnh giáo chủ, nhưng lại bị bức lên tuyệt lộ…”

Ta lấy từ trong túi ra vài đồng bạc nhét vào tay hắn: “Được rồi được rồi, cảm ơn đạo trưởng, ngươi tính rất chuẩn.” Thầy tướng số cầm tiền, lại nói một thôi một hồi những lời vô nghĩa, vừa lòng rời khỏi. Chờ hắn đi xa rồi, Lộng Ngọc cười nói: “Kỳ thật ta cảm thấy đạo trưởng này nếu đi làm Bách Hiểu Sinh, chỉ sợ tốt hơn làm đạo sĩ nhiều.” Ta nắm chặt chén trà trong tay, cố lấy dũng khí nói với y: “Trong Minh Thần giáo rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi vì sao không chịu nói cho ta biết.”

Lộng Ngọc không nói gì. Ta có chút nóng nảy, lại hỏi: “Ngươi hôm trước không phải vẫn tốt à, sao hôm nay đã…” Lộng Ngọc có chút vô lực mà cười cười: “Về khách điếm trước, ta có chút việc phải làm.” Ta cắn cắn môi, biết y là tâm tình không tốt, nhưng ta rất sợ hãi thái độ xa cách của y với mình. Lặng lẽ đứng dậy, theo y trở về khách điếm.

Sau khi đến khách điếm, Lộng Ngọc lấy từ trong quần áo cũ ra một cây sáo ngọc nhỏ, lập tức đi đến bên cửa sổ. Ta đang chuẩn bị hỏi y muốn làm gì, lại thấy y thổi sáo ngọc kia với ngoài cửa sổ một chút, tiếng vang thanh thúy lập tức du dương đi xa.

Y quay người lại, thu thập hành lý bên giường, nói: “Đợi nửa canh giờ nữa, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.” Ta có chút không rõ nguyên cớ mà gật đầu, sau đó ngồi xuống nhìn y cầm bút trên bàn, viết vài chữ trên một tờ giấy. Viết xong liền gấp nó lại, cầm trong tay.

Lại một lát sau, ta bỗng nhiên nhìn thấy ngoài cửa sổ có thứ gì đó từ phương xa bay lại đây. Đến gần mới thấy rõ đó là một con chim, vào cửa sổ rồi, liền đậu trên mu bàn tay Lộng Ngọc. Chỉ thấy con chim nọ cái đuôi thuần tịnh trắng tinh như tuyết, cái miệng vàng nhạt đốm đỏ, trên chân cột một sợi dây màu đỏ. Lộng Ngọc vuốt ve lông nó, liền buộc tờ giấy kia lên chân. Sau đó vỗ vỗ thân thể nó, con chim nọ phút chốc đập cánh bay đi.

Thấy chim bay xa, Lộng Ngọc đi đến bên cạnh ta nói: “Ta đã thông tri Mẫn Lâu và Thiên Nhai chờ ở kinh sư, chúng ta đi ngay bây giờ đi.” Ta vừa nghĩ đến hai người kia, tâm tình không khỏi rất tốt, nhưng vừa nghĩ đến Lộng Ngọc muốn theo ta đi Bích Hoa trạch, liền cảm thấy có chút không ổn: “Ngươi bảo họ chờ ngươi ở nơi đó?” Lộng Ngọc nói: “Nói sau đi.” Sau đó đẩy cửa đi ra ngoài. Ta nhìn bóng lưng, tự dưng cảm thấy mất mát, nhưng lại không nói được là vì sao.

Mấy ngày sau, chúng ta cuối cùng đã đến kinh sư. Đi qua cổng liễu ngõ trúc ngoài thành, nhìn thấy cả thành thị đều bị sương sớm mông lung bao phủ, tựa như thương thiên rải từng tầng hơi nước thanh đạm trong rừng, ngay cả con đường đá màu đỏ thẫm bị sương mai ngấm ướt cũng bị nhuộm thành màu hồng nhạt dính dấp sáng rõ mà lại mờ mờ.

Xa xa liền nhìn thấy hai người vóc dáng cực kỳ tương tự đứng trước cổng thành, nhưng mà nhìn gần, sẽ phát hiện biểu cảm của hai người cơ hồ là hoàn toàn tương phản. Vừa thấy Lộng Ngọc đến, Thiên Nhai cung kính chắp tay nói: “Tham kiến giáo chủ.” Mẫn Lâu làm động tác đồng dạng, lại cười đến không thể ngậm miệng: “Tham kiến giáo chủ.” Lộng Ngọc nói: “Chuyện ta bảo các ngươi làm đã hoàn thành rồi chứ.” Thiên Nhai nói: “Hoàn thành rồi.”

Mẫn Lâu nhìn ta một cái, lại lập tức chuyển ánh mắt lên người Lộng Ngọc, nhỏ giọng nói: “Nếu không phải Thiên tả sứ chơi tuyệt như vậy, phỏng chừng hai ta đều không diễn được.” Lộng Ngọc xua tay nói: “Hoàn thành thì không còn việc gì, các ngươi đến khách điếm Vạn Phúc chờ ta, ta sẽ đến sau.” Hai người đáp một tiếng, liền đi đến kinh sư bị sương mù dày đặc bao vây kia.

Ta không nói chuyện với Lộng Ngọc nữa, cứ cảm thấy y trong khoảng thời gian này càng ngày càng ít nói, hơn nữa thường xuyên lặng im mà ngồi ngẩn người. Lúc này y lại nhìn ta hồi lâu không nói lời nào, ta dùng tay quơ quơ trước mắt y: “Ngươi đang nghĩ gì thế, chúng ta bao giờ đi Bích Hoa trạch?” Lộng Ngọc bỗng nhiên sờ sờ mặt ta, ôn nhu nói: “Thái nhi, ta đích xác đã bị bệnh. Ta muốn chữa khỏi nó, ngươi có nguyện ý giúp ta hay không, hửm?”

Thanh âm của y ôn nhu như thể đang cố ý mê hoặc người. Nhìn đôi mắt phượng gần trong gang tấc kia, tim ta đập điên cuồng, quay người đi lắp bắp nói: “Ngươi.. ngươi nói, không cần thiết như vậy.” Y bỗng nhiên ôm eo ta, nhẹ nhàng thở bên tai ta như làm nũng: “Thái nhi ngoan, dược kia ở trong tay đảo chủ Bàn Long đảo, ngươi đi tìm hắn, nói với hắn ‘Quỳnh ảnh tìm hắn hái một đóa cửu anh mai’, hắn sẽ cho ngươi.”

Ta gật gật đầu, lặng lẽ ghi nhớ câu ám hiệu kia, quay đầu nói với y: “Ta khi nào xuất phát?” Y hôn lên mặt ta một cái thật mạnh, nói: “Ta hiện tại thân thể không thoải mái, đi luôn bây giờ… được không?” Ta nghĩ cũng chưa nghĩ nhiều đã gật đầu đáp ứng.

Rời khỏi y rất lâu, ta mới giải thoát khỏi cảm xúc khẩn trương của mình, mỗi lần y vừa nói chuyện như vậy với ta là ta sẽ quên hết tất cả, ta thừa nhận mình không có sức chống cự gì với y, nhưng bị mê thành như thế thật sự là chuyện rất mất mặt, nhất thời cảm thấy xấu hổ lại ngượng ngùng, muốn ra sức tẩn mình một trận.

Bàn Long đảo không hề quá xa kinh sư, nếu sử khinh công, trong bảy ngày là đến. Ta thầm nghĩ Lộng Ngọc vội vã muốn ta đi lấy cho y như vậy, thiết nghĩ là bệnh khá nghiêm trọng. Ta tăng nhanh sức chân, mất rất nhiều nội lực, cuối cùng đến mục đích vào ngày thứ sáu.

Bàn Long đảo nằm ở trung tâm Bàn Long hồ, trên đảo kia chỉ có một kiến trúc hình nửa vòng tròn cự đại, ngoài ra chỉ có cỏ dại thưa thớt. Một cây cầu độc mộc bắc trên đảo vào bờ, ta cẩn thận đi qua giẫm giẫm cầu kia, kết quả phát hiện gỗ sớm mục, nhẹ nhàng giẫm một cái là mềm. Nếu ta không thử một chút, đại khái đã sớm rơi xuống nước rồi. Vừa nghĩ đến đây ta liền có chút sởn gai ốc, khẽ vận nội lực, phi thân lên đảo.

Ta đi quanh căn phòng đá hình nửa vòng tròn kia một vòng, lại không phát hiện lối vào, lúc đang buồn bực, bỗng nhiên có một nam tử mặc y phục màu xám lông chim xuất hiện trước mặt. Ta phòng bị nhìn hắn, tùy thời nằm trong trạng thái chuẩn bị chiến, nhưng thái độ của hắn với ta trái lại thập phần cung kính: “Xin hỏi các hạ có phải sứ giả Mai Ảnh giáo chủ phái tới?” Ta gật đầu. Hắn nói: “Mời theo ta.” Tiếp đó liền nhảy vọt lên trên thạch phòng.

Thì ra lối vào giáo phái này ở trên đỉnh, kỳ như thế. Ta bay lên theo, từ lối vào nhìn xuống, bên dưới lại là một đại sảnh cực kỳ rộng rãi, một trời một vực với sự thanh lãnh u tịch bên ngoài, bên trong đèn đuốc huy hoàng, lít nha lít nhít toàn là người. Ta nhún người nhảy xuống, chỉ thấy cuối đại đường có một nam nhân trẻ tuổi râu xồm ngồi đó, thiết nghĩ chính là Bàn Long đảo chủ. Vừa thấy ta đến, thanh âm có chút hùng hậu của hắn liền vang vọng cả sảnh đường: “Hoan nghênh Minh Thần giáo sứ giả.” Tiếp đó mọi người đều bắt đầu nhiệt liệt vỗ tay.

Ta có chút không quen mà tiến lại gần hắn, tận lực tránh khỏi những ánh mắt liên tiếp ném đến mình đó, đi thẳng đến trước mặt đảo chủ kia, ta chắp tay nói: “Bàn Long đảo chủ nhất định đã biết được tin tức của giáo chủ, ám hiệu y bảo ta truyền đạt là-” Bàn Long đảo chủ nói: “Khoan. Việc này không thể truyền ra ngoài, thỉnh các hạ viết nó trên giấy đi.” Nói xong đưa tay ra hiệu với thuộc hạ bên cạnh, một cây bút và một tờ giấy liền đệ trước mặt ta. Ta viết ám hiệu “Quỳnh ảnh tìm ngươi hái một đóa cửu anh mai” Lộng Ngọc cho trên tờ giấy đó.

Bàn Long đảo chủ tiếp nhận trang giấy, cẩn thận đọc thầm một chút, lại hỏi: “Xin hỏi các hạ tôn tính đại danh.” Ta nói: “Ôn Thái.” Hắn hiểu ý mà gật đầu: “Được, thế thì không bắt sai người rồi.” Bắt sai người? Ta đang không hiểu ý này, lại thấy hắn vỗ vỗ tay, người chung quanh liền ùa lên muốn bắt ta. Ta trong lòng hô to không ổn, vội vàng thi triển khinh công bay lên. Chỉ nghe thấy Bàn Long đảo chủ lại mệnh lệnh: “Các ngươi cẩn thận, đừng làm y bị thương.”

Ta vừa suy tư họ rốt cuộc bắt ta làm gì, vừa cố gắng bình tĩnh đấu với họ. Họ tuy nhiều người, võ công lại kém xa ta, rất nhanh chóng giải quyết bảy tám người, hơn nữa bởi vì mệnh lệnh của đảo chủ bọn họ, không một người dám đả thương ta, cho nên đánh hồi lâu họ cũng chưa thể chạm một ngón tay ta. Nhưng cả một phòng người xông đến, ta cho dù là thần tiên cũng chẳng cách nào chiến thắng họ.

Dần dần ta cảm thấy thể lực của mình không chèo chống được nữa, mà mọi người lại như là đánh cũng đánh không xong giết cũng giết không sạch, một người tiếp một người bao vây ta, rốt cuộc vào lúc ta chưa lưu ý, Bàn Long đảo chủ ném một mũi ám khí mảnh đến hông ta, ta toàn thân xụi lơ ngã xuống đất như bị người điểm huyệt vị.

Càng lúc càng mệt mỏi. Hai mắt ta cơ hồ sẽ khép lại, nén một hơi cuối cùng nói với Bàn Long đảo chủ: “Ngươi dám phản bội Mai Ảnh giáo chủ!” Bàn Long đảo chủ nói: “Ôn Thái thiếu gia, thật là xin lỗi, đây chính là mệnh lệnh của Mai Ảnh giáo chủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.