Quýt Không Ngọt

Chương 3



Bởi vì đi học tương đối sớm cho nên khi học năm nhất thì tôi chỉ mới mười bảy tuổi. Đầu tháng 12, vừa vặn lại là sinh nhật của tôi, cả một vùng trời đều là tuyết, tựa như mùa đông năm ấy tuyết vẫn luôn rơi không ngừng. Tuyết tan được mấy ngày lại tiếp tục rơi.

Vào đêm trước sinh nhật tôi, không biết anh ấy bận cái gì, cả ngày chẳng nói chuyện với tôi lời nào. Thật ra tôi đặc biệt cứng đầu, anh ấy không để ý tới tôi, tôi cũng sẽ không thèm chú ý đến anh ấy. Ngày thường vẫn luôn như vậy, huống chi vào sinh nhật của tôi, tôi càng không thèm để ý tới anh ấy. Bây giờ nghĩ lại cũng thật ngây thơ, có lẽ chính là như vậy, tình cảm và ước muốn đi cùng nhau đến cuối đời của chúng tôi thuở ban đầu đang chậm rãi cạn dần.

Lúc bị đồng hồ báo thức đánh thức vào buổi sáng ngày hôm sau, tôi liền thấy các bạn cùng phòng đang vây quanh trước giường của mình. Khi đó chúng tôi không có mâu thuẫn gì, còn rất hòa hợp, bọn họ cầm quà mừng trên tay, nói, “Trì Dư, chúc mừng sinh nhật, tuổi mới vui vẻ.” Tôi bày tỏ sự vui mừng, hẹn mọi người giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm.

Sau đó, tôi thấy anh ấy đăng trong vòng bạn bè, khi đó vòng bạn bè của anh vẫn còn thể hiện ân ái. Anh ấy nói, tình yêu của em đã xuất hiện, đáng để đợi nhiều năm như vậy. Chúc em sinh nhật vui vẻ, vĩnh viễn vui vẻ. Đó là bức ảnh chúng tôi chụp chung. Khi đó tôi thật sự chính là một cô gái quê, không trang điểm, không phối quần áo. Anh không biết, vì câu đánh giá này của anh, tôi đã bỏ qua tất cả. Suốt nhiều ngày tranh cãi với cha tôi, tôi không muốn làm anh thất vọng, cũng không muốn thất vọng với chính mình.

Hôm đó trời có tuyết rơi, tôi chụp ảnh trên nền tuyết trắng, vì tôi muốn để lại dấu ấn năm mười tám tuổi của mình. Cũng không hiểu sao, ngày mùa đông năm đó, anh ấy nhất định phải đưa tôi cùng nhau đi chơi đu quay. Tôi nói tuyết rơi nên sẽ không mở cửa, anh cố chấp nhất định phải đi, còn nói đi thử xem sao, không mở thì đi về. Chúng tôi ngồi xe một hồi lâu mới đến, quả nhiên là không mở cửa, tôi nói chúng ta đi về thôi. Đang lôi kéo anh ấy cùng đi về, đột nhiên anh ấy giữ chặt tôi, lấy một cái vòng nhỏ ra, anh nói, Trì Dư, hơn một tháng gần đây, anh làm cái này.

Tôi nhìn vòng nhỏ trong tay anh ấy, giống như đã hiểu ra cái gì.

Anh ấy lại nói, đây là quà sinh nhật của em, anh suy nghĩ rất lâu cũng không biết nên tặng gì mới tốt, tặng cái gì mới có ý nghĩa. Sau mới  nghĩ rằng anh nên tự mình làm cái này tặng cho em. Tuy rằng không đắt, nhưng cũng là vài buổi chiều anh cặm cụi làm ra nó, hy vọng em sẽ không ghét bỏ. Đêm qua anh đã làm xong rồi, thế mà lại rớt vào khe bàn, tìm mãi mới thấy, chuyển cái bàn ra chỗ khác mới tìm được. Sau đó có nhắn WeChat cho em mà em không trả lời anh. Nhưng hôm nay là sinh nhật của em, anh muốn chúc em sinh nhật vui vẻ. Về sau anh mua được nhẫn, anh sẽ tặng cho em một chiếc nhẫn kim cương.

Tôi nhìn anh, bình tĩnh, tôi nói, cảm ơn anh, Thạch Lâm. Đây là món quà tốt nhất mà em nhận được, em nhất định sẽ gìn giữ thật tốt.

Chúng tôi ở dưới vòng đu quay, ôm nhau rất lâu rất lâu. Tôi nghĩ, cho dù sau này tôi gặp được bao nhiêu người, nhận được bao nhiêu sự quan tâm, bên cạnh tôi nhất định phải là anh. Tôi muốn đem hết tất cả sự nhiệt tình của tôi dành cho anh.

Tôi từng ngây thơ cho rằng, cả đời này sẽ luôn cùng anh ở bên nhau. Nhưng khi anh ra đi, anh chẳng thèm quay đầu lại một chút. Cớ sao tình yêu lại như thế, nói không yêu thì là không yêu ư. Tại sao tôi vẫn luôn cảm thấy chúng tôi nhất định sẽ ở bên nhau cả đời.

Hiện tại ngẫm lại, sinh nhật của tôi tuy rằng không có cha mẹ hay quá nhiều bạn bè ở bên, cũng không hoành tráng. Nhưng nhờ có anh, có tình yêu tuổi mười tám của tôi, có tương lai tươi đẹp vô bờ bến, thế này cũng đủ rồi. Hồi đó tôi nghe nói, tuổi mười tám sẽ gặp được tình yêu chân thành của đời mình. Lúc đầu tôi không tin, nhưng sau khi gặp được anh, tôi tin. Dù sau này có gặp lại được anh, tôi sẽ không còn dũng cảm yêu như bây giờ nữa, rốt cuộc tôi cũng chỉ có một lần mười tám tuổi, cũng chỉ có một lần lấy hết dũng khí để yêu hết mình. Huống chi, con nhím đã bị vặt lông, thế nào đi nữa, cũng cần có thời gian để tái sinh.

Tôi thường xuyên nhớ về ngày này mãi cho đến tận hôm nay, năm 2020. Cổ tay trái của tôi vẫn luôn mang chiếc nhẫn mà anh tặng. Vốn dĩ đeo trên ngón tay, sau này anh lại nói hy vọng tôi sẽ luôn mang theo bên người, nên tôi liền đem đi làm vòng tay. Dây đeo đã đổi nhiều lần nhưng nhẫn vẫn luôn được tôi mang theo bên người. Vài ngày trước khi chúng tôi chia tay, dây đeo đã bị đứt. Có lẽ đó cũng là một lời nhắc nhở, chỉ là tôi không quan tâm lắm.

Rất nhiều bạn bè đã hỏi tôi vì sao còn mang nó khi đã chia tay rồi. Tôi nói, đây là thanh xuân của tôi. Tôi không biết như thế nào mới có thể buông bỏ được, nhưng trạng thái hiện tại của tôi là, không liên lạc với anh ấy, không theo dõi anh ấy, nhưng đôi khi vẫn sẽ nhớ về những ngày trước đây, sẽ không khát khao về tương lai nữa.

Thật ra lúc anh ấy nói không còn yêu nữa, tôi chấp nhận. Bởi vì tôi đã nhìn thấy dáng vẻ khi yêu của anh, cho nên trước lúc anh nói ra, tôi cũng đã có linh cảm. Vì vậy khi anh hỏi tôi muốn sao thì tôi đã có cho mình đáp án. Tuy nhiên tôi không nói, chỉ hỏi lại anh ấy. Thế là anh buông lời chia tay. Rất dứt khoát. Nhưng những nước mắt và mất ngủ lại chẳng buông tha cho tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.