Ra Tù

Chương 3



Nhiều năm sau, khi nghĩ lại, Harry cảm thấy đãi ngộ dành cho Chúa cứu thế cũng không phải không tốt. Điểm này có thể nhìn thấy ở phòng giam của cậu.

Không giống các phòng giam bình thường khác, thay vì song sắt phòng giam của Harry là phòng kín còn có cả cửa ra vào, chỉ là chìa khóa không nằm trên tay Harry mà trong tay Thần Sáng cai ngục. Bước vào căn phòng, không ít người cảm thán đãi ngộ của Chúa cứu thế thật tốt. Phòng giam này gồm có: một phòng khách, phòng ngủ và phòng tắm khép kín, thậm chí còn có một phòng bếp đơn giản. Thần Sáng sẽ định kì đưa nguyên liệu nấu ăn tươi mới vào, nếu Chúa cứu thế không thích ăn cơm tù có thể tự mình nấu một chút.

Thật đúng là một căn phòng giam ấm áp, yên bình ha. Harry đôi khi sẽ nghĩ, đãi ngộ này còn tốt hơn cả cuộc sống tuổi thơ của mình, cho nên cậu hẳn là không nên phàn nàn gì mới đúng, nhỉ? Nhưng lồng giam dù có thoải mái, ấm áp đến đâu thì vẫn cứ là lồng giam.

Bạn bè cũng thường xuyên đến thăm cậu, gia đình Weasley, Hermione, Neville, Luna,… rất nhiều những người khác nữa. Nhưng bọn họ đều tránh nói về những tin tức bên ngoài mà chỉ nói chuyện phiếm với Harry về mấy chuyện thường ngày. Bọn họ cũng mang đến cho cậu nhiều thứ để giết thời gian, đôi khi là đồ chơi, mấy bộ ghép hình, một vài cuốn sách và đôi khi cũng ở lại ăn cơm với cậu. Harry biết họ đều vào làm việc trong Bộ Pháp Thuật, từng chút từng chút đi lên những vị trí cao. Đôi khi cậu cũng muốn hỏi liệu họ có biết ai đã đưa cậu tiến vào đây, ai là người quản lý trường hợp của cậu. Nhưng cậu cũng biết không thể hỏi như thế, Thần Sáng trực thuộc khu vực quản lý cậu, lúc cậu tiến vào đã bị thay máu toàn bộ, nguyên bản những người lập công lớn thuộc Hội Phượng Hoàng, như Kingsley Shacklebolt, đều bị Bộ Pháp Thuật lấy lý do: giờ chiến tranh đã kết thúc những anh hùng chiến tranh cũng nên được nghỉ ngơi hưởng thụ, nên họ liền bị điều đi sang khu trực thuộc của Giám Ngục. Cậu hiểu các bạn của mình đều đang tìm cách cứu cậu ra, cũng hiểu rằng những điều đó không thể nói ra ngoài. Đời luôn có những việc như vậy, bạn có thể ngấm ngầm làm, nhưng một khi để lộ cho người khác biết bạn đang làm gì, thì… kiếm củi 3 năm thiêu 1 giờ là như thế nào, lúc đó bạn sẽ hiểu.

Cậu cũng chưa từng nói với họ rằng, mỗi khi họ rời đi, căn phòng sát vách khu vực  Giám Ngục này sẽ trở nên như thế nào. Không biết liệu có phải Bộ Pháp Thuật triệu hồi cái thứ đó để chỉnh chết ai đó hay không, nhưng chúng luôn gây ảnh hưởng đến cậu, đêm đêm gặp ác mộng, không thể ngủ yên ổn. Nhưng không một lần nào cậu nói với bạn bè rằng cậu đã phải chịu đựng những gì, chỉ cần bạn bè đến thăm, cậu sẽ lấy nụ cười đáp lại họ, cùng họ nói chuyện.

Chống đối lại xã hội rất mệt mỏi, Harry cực kì hiểu rõ điều này, không tin hả? nhớ lại xem năm thứ 5 tại Hogwart đã xảy ra việc gì đi. Đôi khi Harry sẽ nghĩ, thôi vậy, cứ tiếp tục như thế này đi, không cần cố gắng làm gì cả, dù sao cậu cũng không muốn ra ngoài, đối mặt với những con người được cậu bảo hộ, lại đem cậu nhốt vào ngục. Cậu nhớ tới giấc mơ năm thứ 2 của mình, mơ cậu bị nhốt trong lồng sắt ở vườn bách thú(1). Cậu nghĩ hiện tại không phải là mình đang ở trong cái lồng sắt đó sao, có khi cả đời cậu đều phải sống trong cái lồng sắt này, chỉ là bảng hiệu treo bên ngoài không phải là “Phù thủy nhỏ” mà là “Chúa cứu thế”, phía dưới còn có dòng phân cách, bên dưới nữa là thông tin chiến tích từ trước đến giờ của cậu với tư cách “Cậu bé còn sống”

Cậu nhớ rõ, ngày hôm đó,Kingsley đi vào khi cậu đang chiến đấu với bộ trò chơi ghép hình, đã nói rằng cậu gầy đi quá nhiều. Cậu cúi xuống nhìn chính mình, quần áo thường ngày thay vì quần áo tù mặc trên người trông có vẻ lỏng lẻo, mặt bàn pha lê chiếu ra ảnh ngược khuôn mặt cậu, bị che khuất bởi mái tóc dài do không chăm sóc trong thời gian dài, cùng ánh mắt đã từng trải qua khổ cực càng thêm mỏi mệt. Khi nghe được tiếng bước chân là lúc cậu đang đặt một mảnh ghép vào vị trí của nó, bình tĩnh nói: “Hôm nay tôi không có ý định ra ngoài.” Kết quả là Kingsley rút ra đũa phép, không nói hai lời phá tan thần chú trên cổ chân cậu, thứ tương đương như xiềng xích vô hình khiến cậu không thể rời đi Azkaban.

Harry nhớ rõ khoảnh khắc ấy, thật lâu cậu không thể động đậy nổi. Mất một khoảng thời gian, cậu mới ngây ngốc cử động cổ chân, cảnh giác hỏi Kingsley, năm thứ 5 khi chịu Thẩm án ở Bộ Pháp Thuật, ông Weasley đã nói bà Weasley làm gì cho món cơm chiều.

“Thịt viên chiên.” Kingsley trả lời, “ Thay đồ đi  Harry, cậu sẽ không bao giờ phải quay lại cái chỗ này nữa.”

“Cơ mà …. Chú không phải là đang ở khu trực thuộc của Giám ngục sao…?”

“Tình huống có thay đổi. Ta nghĩ, ngoại trừ ta, bọn họ không an tâm để bất kì ai khác làm việc này.” Kingsley vỗ vỗ bả vai Harry, nói: “Nhanh lên nào, mọi người đang đợi cháu ở bên ngoài đó.”

Harry mờ mịt đứng lên, suýt quên luôn phải đổi quần áo nếu không có chú Kingsley nhắc. Đứng trước tủ đồ chọn chọn lựa lựa một hồi, ở Azkaban 2 năm, đống đồ này cũng không có đất dụng võ. Harry tìm ra một bộ tạm coi là có thể mặc, chợt nhận ra đó là 1 bộ đồ cũ của Dudley, tùy ý mà mặc vào. Phòng giam của cậu nằm tận sâu bên trong nhà tù, ăn mặc chỉnh tề xông liền cùng KIngsley rời đi, trong lúc đi những Tử Thần Thực Tử bị giam luôn lớn tiếng châm biếm.

“Ố ồ ____ lại coi nè, là Potter đấy.”

“Ô, Potter, mày đã đánh bại Chúa tể hắc ám vĩ đại, sao lại bị vất vào Azkaban thế này?”

“Nghe nói nó đã giết người đấy!” – Một tên khác dùng sức gõ song sắt gào lên.

“Mày nói sai rồi, Death” – Một tên Tử Thần Thực Tử khác lên tiếng “Tao nghe nói, Potter sẽ là Chúa tể đời tiếp theo đấy.”

Thế rồi đám tù nhân phát ra tràng cười the thé chói tai khiến Kingsley phải dùng liền mấy thần chú tĩnh âm, nghiêng đầu nhìn biểu tình của Harry. Cậu cũng không rõ mình đã bày ra vẻ mặt gì, dù sao thì mấy lời như thế cậu nghe còn thiếu sao, quay sang nhìn vẻ mặt chú Kingsley thì có thể đoán rằng mặt cậu hẳn đang biểu hiện bình tĩnh lắm. Sự thực cũng chính xác như vậy, từ góc nhìn của Kingsley, cậu thanh niên 20 tuổi sắc mặt bình tĩnh như thể mấy lời nhục mạ đó chỉ là gió thoảng qua tai. Chú ý thấy ánh mắt của Kingsley, cậu thoáng nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”

“… Không, không có gì.” – Kingsley giật mình tỉnh lại, không nói gì mà tiếp tục dẫn đường. Ông đột nhiên không có cách nào nhìn thẳng cậu thanh niên đang đi phía sau, rõ ràng khuôn mặt vẫn không khác mấy so với hồi cậu 15 tuổi nhưng sự phấn chấn, hăng hái ngày xưa đã biến đâu mất tăm. Harry hiện giờ, cứ như một lão niên già cỗi còn có chút u ám không nói nên lời, khác hoàn toàn với cậu thiếu niên 15 tuổi năm đó và cũng khác với lúc cậu bị tống vào Azkaban.

Cuối cùng họ cũng đến cổng nhà giam Azkaban, tại thời điểm sắp đạt được tự do này, Harry – cậu không dám bước tiếp, quay đầu nhìn Kingsley. Đêm đã khuya, mây đen vần vũ che khuất bầu trời. Ánh nến mờ mờ tỏ tỏ hắt ra từ ký túc xá của các Thần Sáng rọi lên khuôn mặt đầy hoang mang của Harry. Kingsley không nhiều lời, tay trái đặt lên vai cậu, tay phải đưa đũa phép lên niệm ra một chú ngữ bắn đến cổng lớn nhà tù. Cánh cửa sắt nặng nề chậm chạp mở ra, tay trái đang đặt trên vai Harry dùng lực đẩy cậu tiến về phía trước.

Một đóa pháo hoa đột nhiên nở rộ trên không trung. Trong lúc Harry ngây người ra thì liền tiếp đóa thứ 2, thứ 3,…Pháo hoa của Phù Thủy Quỷ Quái nhà Weasley chiếu sáng rực Azkaban, chiếu sáng những con người đang đứng chờ đợi trước cửa, chiếu sáng thứ trên tay Ron, đũa phép của cậu, tay cầm gỗ sồi xanh lõi lông phượng hoàng.

Harry giật mình bừng tỉnh từ trạng thái bàng hoàng, theo bản năng quay đầu nhìn cửa lớn Azkaban. Dưới nền pháo hoa rực rỡ, cánh cửa từ từ đóng lại, Kingsley đứng bên trong nhìn cậu rồi phất phất tay tiễn cậu ra ngoài.

Cậu tự do rồi.

Bạn bè lao đến ôm chầm lấy cậu, nhưng cậu vẫn cứ lăng lăng nhìn cánh cổng vừa đóng lại.

Cậu tự do rồi,… không nghĩ rằng có một ngày cậu lại có lại tự do, thoát ra khỏi nơi ấy, thậm chí cậu đã từng có suy nghĩ  phần đời còn lại của cậu sẽ trôi qua trong căn ngục giam đó.

Harry có chút không quen khi đối mặt với sự nhiệt tình của bạn bè, bị đẩy đến xe ô tô được cải tạo mở rộng không gian đậu ở gần đó, ngay khi chiếc xe đi đến rìa hòn đảo Azkaban nó liền bay lên, rời đi hòn đảo này (2), rời khỏi phạm vi theo dõi của Bộ Pháp Thuật với Azkaban, trên xe mọi người mồm năm miệng mười thi nhau kể cho Harry biết những năm gần đây họ đã làm gì. Hai năm, họ nỗ lực hai năm, họ đánh thức dân chúng, leo lên những vị trí cao, tạo áp lực lên Bộ trưởng,… Cuối cùng, ngày hôm nay, mở lại phiên tòa Wizengamot, phúc thẩm vụ án về tính nguy hiểm xã hội của Harry Potter.

“Bốn phần năm người bỏ phiếu cho cậu vô tội, còn nhiều hơn so với Malfoy dự đoán.” Hermione cao hứng nói. “Cuối cùng, Harry, cậu rốt cuộc rời đi cái nơi chết tiệt kia rồi. Hai năm! ngày này rốt cục cũng đến…”

“Từ từ” Harry nhẹ giọng nói “Cậu nói là…. Malfoy đó?”

Trong xe đột nhiên im lặng, cặp sinh đôi anh chọc em em chọc anh, chọc qua chọc lại,một lát sau, Ron không tình nguyện mở miệng nói.

“Đúng thế, là Malfoy.” Ron nói “Cậu…. lần đó cậu đứng ra làm chứng cho nhà Malfoy còn gì. Nó vẫn ghi nhớ phần ân tình này, cũng tất bật hai năm.”

“Cậu ta dùng một năm trèo lên vị trí cao trong Bộ Pháp Thuật, hiện tại đã là Phó Bộ trưởng.” Hermione nhẹ giọng  nói “Tài lực của nhà Malfoy là trợ lực rất lớn, cộng với tầm ảnh hưởng hiện tại ….  sự trợ giúp của Malfoy đóng vai trò không nhỏ.”

“Hỗ trợ? Báo ân?” Harry nhướn một bên lông mày. “Thời điểm làm chứng cho cậu ấy bọn tớ đã thanh toán xong? Cậu ấy đào đâu ra thêm 1 cái nữa thế?”

“Chậc…. Giờ không nói cái này.” Hermione chuyển chủ đề. “Harry, nghe, hiện tại tớ muốn đem sự kiện cậu ra tù lần này,…”

“Tớ sẽ không tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào hay xuất hiện trên bất kỳ mặt báo hay phương tiện truyền thông nào hết.” Harry nhanh chóng nói, chiếc xe từ từ hạ cánh trên con đường dẫn vào Hang Sóc, ánh sáng chiếu lên mặt cậu làm rõ cảm xúc trống rỗng trên mặt cậu. “Nói thật những chuyện vừa xảy ra tối nay tớ vẫn rất mơ hồ, nói thế nào được nhỉ…” Cậu nhìn qua những khuôn mặt quen thuộc trong xe, tại đây, là những cho cậu biết tình thân là gì cũng  là nơi đem đến ấm áp cho cậu…. Nhưng giờ đây lại xa lạ đến thế, những tình cảm giúp cậu chống đỡ qua sự lạnh lùng trong tù lúc đầu, hiện tại lại như một sợi dây thừng siết chặt lấy cổ cậu, khiến cậu không tài nào thở nổi.

“…. Tớ mệt rồi.” Harry nghe thấy giọng mình. “… Thật xin lỗi, nhưng tớ muốn quay về số 12 quảng trường Grimmauld trước được không?”

Khuôn mặt bạn bè cậu dần trở nên mơ hồ, bên tai văng vẳng tiếng nói nào đó. Mất một lúc Harry mới ý thức được có người đang gọi cậu, cố gắng nhấc lên mí mắt nặng nề, dần thấy rõ khuôn mặt Draco.

Đúng rồi, cậu đâu có quay về số 12 quảng trường Grimmauld đâu. À, cũng không hẳn, cậu có quay về mà, nhưng chỉ đứng trước cửa một chốc rồi chạy đến khu dân cư gần Bộ Pháp Thuật thử thử một chút.  Đứng một giờ thì cũng đã thấy được vận may của cậu không tồi, sau khi từ chối hai người phụ nữ, hai người đàn ông ngỏ ý muốn cùng cậu 1 đêm và đuổi đi 1 tên say khướt muốn sàm sỡ cậu thì tại thời điểm người phụ nữ thứ 3 đi đến cậu cuối cùng cũng đợi được Draco

Malfoy. Lạy Merlin, cậu thế mà lại đến với Malfoy. Tới mức đợi trong gió lạnh 1 giờ vẫn không đổi ý….

“Cậu đừng có nghĩ lại tới thêm một lần nữa”, nghĩ như vậy, Harry quay người đi, lẩm bẩm 1 câu, “Cảnh cáo cậu đấy, tôi đang mệt muốn chết rồi…”

Draco bất đắc dĩ thở dài. Anh không thể ngủ được khi mà ký ức ngày xưa cứ cuộn trào đổ về trong tâm trí anh. Vì thế anh liền tỉnh lại, bần thần mất một phút thì chợt nhận ra tình trạng của Harry rất xấu. Cậu bé nằm trong lòng anh cuộn tròn người lại, cau mày, nói mê không ngừng, một bàn tay gắt gao ấn bụng, thoạt nhìn thực sự khó chịu. Draco vội vàng dùng một loạt các thần chú kiểm tra, kết quả cho thấy cậu đang bị bóng đè cùng với đau dạ dày, anh bỗng nhiên nghĩ đến một việc, hiện tại cách thời điểm cậu được thả ra không lâu, người này rất có thể không ăn gì liền chạy tới đây.

Nhưng mà, anh gọi thế nào Harry cũng không tỉnh.

Mắt thấy Harry tiếp tục trở mình, cuộn tròn người lại, ôm dạ dày cố gắng ngủ. Draco thở dài, nhẹ nhàng rời giường, kéo lại chăn đắp lại cho Harry. Đi vào tầng hầm, tìm kiếm một chút trên giá để độc dược, cầm một lọ trong đó rồi trở ra. Harry vẫn còn ngủ say, Draco nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nâng cậu ngồi dậy, miệng đối miệng giúp cậu uống thuốc. Một lát sau, thấy Harry không còn chau mày nữa, Draco mới trở lại lên giường, một lần nữa kéo cậu ôm vào lòng.

Draco cảm thấy bản thân chưa ngủ được bao lâu thì bên người có tiếng động sột soạt. Draco buồn ngủ mở mắt ra, thấy Harry đang ngồi khoanh chân ở mép giường, thong thả khoác lên vai áo của Draco hôm qua cởi ra.

“Sao đã dậy rồi?” – Draco chậm rãi ngồi dậy, dựa vào đầu giường.

“Ngủ không được.” Harry nhún vai, chậm rãi châm một điếu thuốc, ngậm ở khóe miệng. Draco trầm mặc nhìn cậu rít từng hơi thuốc rồi nhả khói, bọc chăn lấy cái gạt tàn từ đầu giường đặt vào tay cậu. Harry gõ tàn thuốc rồi rít thêm một hơi. Trong chốc lát, cả hai đều không nói gì, trong không khí im lặng buổi sáng, ánh nắng len lỏi chiếu vào phòng, bóng khung cửa sổ uốn lượn hiện trên má Harry. Draco yên lặng chăm chú nhìn Harry, đột nhiên nói: “Cậu đấy, đừng cậy mạnh.”

Động tác Harry cứng lại, một đoạn tàn thuốc rơi xuống đùi cậu,hẳn là bị bỏng rồi, nhưng cậu lại không hề có phản ứng. Draco ngồi dậy, phất đi tàn thuốc, lấy điếu thuốc trên tay Harry ngậm vào miệng mình.

“Cậu cơ bản là không hút thuốc.”  Anh nói, nâng cằm Harry lên đối mặt với chính mình “Nhìn, làm như thế này, rít một hơi,…. thấy rõ?”

Harry chớp chớp mắt.

“Giả sử tôi không biết hút hẳn là sẽ bị cậu lừa, nhưng đáng tiếc, tôi hút thuốc.” Draco dùng gạt tàn dập thuốc. “Hôm qua cậu hẳn là không cẩn thận hít vào một chút, gắng gượng đến tận lúc vào nhà tắm mới ho khan, đúng thật là giỏi nhịn ha.”

Harry lại chớp chớp mắt.

“Còn nữa” Draco nâng tay lên vuốt ve vệt đỏ trên cổ Harry, “Nhìn thì như là người có kinh nghiệm lão làng, đi qua ngàn bụi hoa…. Nhưng cậu biết không, phản ứng của cậu quá mức ngây ngô, quá mức khẩn trương?”

“Cậu xem như có rất nhiều kinh nghiệm.” Harry quay đầu né tránh ánh mắt Draco.

“Do phản ứng của cậu quá rõ ràng, Potter.” Draco đột nhiên vòng tay ôm lấy eo Harry. Từ phía sau ôm lấy Harry, cúi đầu cắn lên cần cổ loang lổ “dâu tây” của Harry. Bất thình lình bị tập kích, Harry cứng người, khi môi Draco chạm lên da, cậu liền căng thẳng sống lưng, nếu không phải bị Draco ôm cứng, cậu đã xù lông đi trốn rồi.

“Coi đi.” Draco nói “Làm gì có ai muốn tình một đêm mà mới chạm một chút đã ngay lập tức nhớ đến việc chạy trốn. Hôm qua, cậu chọn tư thế kia là để cắt đứt đường lui, không cho bản thân có cơ hội hối hận,… đúng chứ?”

“Nói đúng thì sao, Slytherin thêm 10 điểm?” – Harry trào phúng nói.

“Chỉ là tôi muốn biết, sao lại là tôi?” Draco nói “Tối hôm qua, cơm còn chưa ăn cậu đã chạy tới có phải không? Granger với Weasley không đi đón cậu?”

“Bọn họ là người nói cho tôi việc cậu có tham dự vào kết quả này.” Harry lại châm 1 điếu thuốc, nhưng lần này chỉ cầm ở tay. “Bọn họ nói cho tôi, cậu dùng 1 năm đi lên, một năm đè ép Bộ Pháp Thuật như thế nào…. Tôi không hiểu vì sao cậu lại làm như vậy.” Cậu cúi đầu nhìn điếu thuốc dần tắt. “Nhưng tôi nghĩ…  tôi không thể thiếu cậu 1 cái “ân” như thế được, nên hẳn là đáp trả cậu 1 cái tạ lễ. Nhưng hiện tại tôi cái gì cũng không có, như vậy thì, đưa đến cho cậu đối thủ một mất một còn để cậu nhục nhã hẳn là 1 ý không tồi.”

“Nhục nhã?’ Draco nhướng mày, ‘Cậu cảm thấy đây là nhục nhã? Tôi và cậu làm sự tình đó là 1 việc nhục nhã?’

“Nếu không thì sao?” Harry còn nóng tính hơn, nói “Malfoy, hay là cậu muốn nói cậu yêu tôi nhưng không thể nói? Ha hả, cậu bao tuổi rồi, nghe tin được không?”

Draco im lặng. Anh hoài khi thính giác của mình có vấn đề, hiện tại Harry nói như vậy có chút không giống tính cách cậu ấy.

“Nhưng mà, có một việc cậu cần biết.” Harry dập tắt điếu thuốc, xoay đầu, giảo hoạt nhìn Draco và cười. “Như cậu đã biết, đây là lần đầu của tôi, mà cậu đã ngủ với tôi ___ nên là xin được nói rằng cậu phải chịu trách nhiệm với tôi.”

Lần này đổi lại Draco xù lông kháy lại. “ Ha, cậu bao tuổi rồi, còn muốn phụ trách?”

“Chúa cứu thế chính là phá lệ làm dáng đấy, ý kiến à?” Harry nhún nhún vai “Chịu thì chịu không chịu cũng phải chịu, ___ nói đi cũng phải nói lại, cậu không phải có lời sao, nấu cơm, giặt giũ, quét tước tớ đều biết làm, đến tối còn có thể bồi cậu ngủ. Quá lời còn gì, đây chẳng phải sẽ hoàn thành mơ mộng thời niên thiếu của cậu sao, có ngu xuẩn Potter làm culi, đồng thời làm búp bê bơm hơi”:)))(3)

“Tôi không có nghĩ đến cái gì mà… búp bê bơm hơi.” Draco ninh mày(4) nói.

“Cậu thế mà lại hiểu được từ này cơ à.” Harry kinh ngạc nói.

“Tôi đã ở thế thới muggle 2 năm.” Draco nói.

Harry đứng lên. Kéo lại quần áo của Draco, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, chậm rãi nở một nụ cười. “Hai năm” Cậu chậm rãi nói “Không biết lại tưởng cậu muốn đồng cam cộng khổ với tớ đấy.”

Draco không tiếp lời. Dưới bóng hạ lông mi càng làm nổi bật quầng thâm dưới mắt cậu, một chút màu đen như vậy như lan tràn tới lòng anh.

Cậu như thế nào biết rằng tôi không phải nghĩ cùng cậu đồng cam cộng khổ đâu?

Anh nói thầm trong lòng.

Cậu như thế nào biết được tôi ở đây chính là muốn đồng cam cộng khổ cùng cậu?

“Nhìn tớ làm gì” Harry bĩu môi, ánh mắt dừng ở nơi nào đó của Draco “Cậu chẳng lẽ…sáng sớm…” cậu chậm rãi ngậm miệng, một lát sau thì thầm một câu “Cũng không phải là không được…” liền đem áo khoác vừa mặc vào cởi ra ném lên mặt đất. Harry khóa ngồi lên đùi Draco, một tay ôm cổ anh một tay hướng bên trong quần Draco thăm dò. Draco nhanh tay đè lại tay của ai đó, áo ngủ mỏng manh không che được cổ tay quá mức mảnh khảnh, dưới sự kinh hoảng Draco dùng sức hơi mạnh, khiến Harry đau đến hít khí.

“Xin lỗi” Draco vội vàng rụt tay, một trận quay cuồng ấn Harry lên giường. Sau đó lập tức đứng lên, cũng không nhìn Harry, nhanh chóng chạy vào phòng tắm. Harry nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra đóng lại, đưa bàn tay bị nắm đau lên nhìn, che đi hai mắt. Cậu không tiếng động cười nhạo bản thân, tay nắm chặt, gắt gao cắn môi, cả người căng lên run rẩy. Một lát sau, cậu bình tĩnh lại, duy trì tư thế như cũ, hít một hơi thật sâu lớn tiếng nói: “Malfoy, bạn bè tôi không có ai ở giới Muggle cả, nên tôi sẽ ở đây ở đó____ phòng cho khách nhà cậu ở đâu?”

Trong phòng tắm nửa ngày mới có tiếng đáp lại, giọng Draco có chút biến đổi nhưng vẫn rõ ràng truyền ra.

“Cậu cứ ngủ trong phòng này.” Anh nói “Đợi tôi đi làm về sẽ dẫn cậu đến Hẻm Xéo mua vài bộ đồ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.