Ra Vẻ Đạo Mạo - Xác Trung Hữu Nhục

Chương 21



Cửa nhà vừa khép lại chưa đầy một khắc mà hai người đã kích động đè nhau ra hôn môi ngay tại huyền quan.

Mạnh Phàm nhìn Vương Khả cẩn thận từng li từng tí cất chiếc drone lên tủ giày, dường như còn sợ chạm phải mà cố tình đẩy sát vào trong. Mạnh Phàm cũng không ngại anh phân tâm, từ tốn cởi áo khoác của anh ra.

"Thích không?"

"Thích lắm ạ..."

Hai tay Vương Khả cũng từ từ vươn ra sờ soạng ngực bụng Mạnh Phàm, rướn người lên chủ động hôn hắn.

Mạnh Phàm nhìn thẳng vào đôi mắt của Vương Khả, hít thở phì phò.

Ánh mắt Vương Khả đáp lại Mạnh Phàm càng lúc càng dịu dàng, anh cởi bỏ cúc áo sơ mi, hôn lên hầu kết hắn.

Mạnh Phàm một giây cũng không chờ nổi, hắn vươn tay nâng gáy Vương Khả lên hôn sâu, hắn hôn anh, triền miên mà nóng rực, vừa hôn vừa lôi kéo lột sạch quần áo trên người Vương Khả. Quần áo trên người hắn cũng theo động tác của Vương Khả mà từng cái từng cái một rơi xuống.

Hai người dây dưa khát khao lẫn nhau, chẳng có ai còn tâm tư đi mở đèn, cả hai giữ tư thế ôm nhau mà lảo đảo đi vào phòng khách, xô lệch mấy cái ghế trong phòng ăn, quần áo giày dép vứt rải rác thành một đường, cuối cùng mới tông cửa xông vào phòng tắm.

Mạnh Phàm đè Vương Khả lên tường, gặm cắn đôi môi anh không tha, dưới thân cứng như sắt, không ngừng cọ xát làm phiền dương v*t Vương Khả.

Vương Khả từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn luôn lớn tiếng hừ hừ rên rỉ, vừa mềm vừa ngọt, anh vừa nhấc một chân lên câu lấy eo Mạnh Phàm thì đã bị hắn bế xốc lên, sau lưng dán chặt vào vách tường ốp gạch men sứ, hai chân anh mở rộng, toàn thân phải dựa cả vào cái ôm của Mạnh Phàm mới không bị tuột xuống.

"Lạnh..." Vương Khả nhỏ giọng rên rỉ, Mạnh Phàm thò tay mở cửa buồng tắm có vòi hoa sen, dòng nước ấm áp chảy xuống đỉnh đầu, Vương Khả ôm Mạnh Phàm càng chặt hơn nữa.

Mạnh Phàm kích động đến mức dương v*t trượt ra mấy lần, cuối cùng hắn phải dùng tay đỡ lấy dương v*t vừa hôn môi Vương Khả vừa chậm rãi đâm vào. Vương Khả bị hôn đến nói không ra lời, chỉ có thể nhỏ giọng rên rỉ, giọng mũi ngọt đến ngấy.

Mạnh Phàm túm lấy bờ mông trơn tuồn tuột của Vương Khả mà chịch, trên người cả hai đều là nước nóng, thân thể va chạm phát ra tiếng bành bạch còn lanh lảnh vang dội hơn so với bình thường, lại thêm khi nãy Mạnh Phàm đổ ra quá nhiều gel bôi trơn nên khi dương v*t đâm vào rút ra còn phát ra tiếng òm ọp òm ọp.

Thính tai Vương Khả đỏ cả lên, anh nhẹ nhàng hôn lên cằm Mạnh Phàm: "Dâm đãng quá nha."

"Bên trong em nóng muốn thiêu cháy anh rồi đây này." Mạnh Phàm vùi đầu vào bên gáy Vương Khả, day cắn cổ anh.

"Quá sâu..."

Mạnh Phàm ôm mông Vương Khả lui về sau một bước, sau lưng Vương Khả không còn điểm tựa nên chỉ có thể ôm chặt lấy Mạnh Phàm, Mạnh Phàm ôm anh nhanh chóng rung động eo mông, dương v*t tráng kiện mỗi một lần cắm vào đều đi sâu đến tận cùng, quy đầu no đủ mài nhẵn hết cả mấy nếp uốn.

"Không muốn đâu... Quá nhanh..." Vương Khả gào rít lên, khoái cảm ập đến quá nhanh làm cả người anh run lên, huyết dịch như đông cứng cả lại, anh muốn lắc mông tránh đi một chút thế nhưng lại phát hiện làm thế càng khiến dương v*t đi vào sâu hơn.

Bên tai tất cả đều là tiếng nước dâm mỹ phát ra khi Mạnh Phàm đâm dương v*t vào người anh, cứ như chính anh đang bị Mạnh Phàm chịch đến chảy nước. Nghĩ đến cảnh tượng đó làm cả người Vương Khả mất khống chế run lên như bị điện giật. Anh bấu lấy bờ lưng của Mạnh Phàm mà phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào mềm như bông.

Hơi thở của Mạnh Phàm thô nặng dồn dập, hắn không hề dừng lại một chút nào: "Em nóng thật đấy."

"Anh lớn quá đi...a...sắp bị nhồi đầy rồi..." phía trước Vương Khả cứng chảy cả nước, anh bắt đầu xin tha, "Không được không được! không chịu nổi nữa đâu..."

dương v*t Mạnh Phàm bị cắn chặt đến mức khó lòng di chuyển, hắn bèn ôm Vương Khả đi tới trước bồn rửa tay, trong quá trình đi lại dương v*t có mấy lần cọ trúng vào điểm sướng, vừa nóng vừa ngứa làm Vương Khả bị cọ đến sướng phát khóc.


Mạnh Phàm để Vương Khả chống tay lên bồn rửa tay, thò tay nắm lấy một chân Vương Khả từ phía sau lần nữa cắm vào, đâm thọc mấy cái làm Vương Khả sung sướng rên hừ hừ. Vương Khả há miệng run rẩy thò tay chạm đến nơi hai người giao hợp, ngón tay sờ lên gân xanh nơi cán gậy.

Mạnh Phàm cắn một ngụm lên lỗ tai Vương Khả, chọc thẳng cả cây dương v*t vào mông anh: "Dâm."

"Nhưng mà sướng lắm á." Mặt mày Vương Khả đỏ ửng chọc người yêu thương, anh quay đầu, dùng ánh mắt chó con nhìn Mạnh Phàm, "Anh chịch chịch em nữa đi..."

Mạnh Phàm đầy đầu đều là Vương Khả, hôn môi Vương Khả, thẳng lưng đỉnh eo thỏa mãn Vương Khả, làm cho đối phương sa vào bể dục, nhìn anh đỏ cả mặt, chơi hậu huyệt của anh đến mềm lỏng ra, chỉ cần đâm dương v*t vào thì lỗ thịt sẽ tham lam đói khát mà cắn chặt lấy không tha.

Mạnh Phàm nắm cằm Vương Khả quay sang, hàm răng nhẹ nhàng cắn lấy đầu lưỡi Vương Khả, làm cho anh không ngậm mồm vào được, từng tiếng lại từng tiếng rên rĩ dâm đãng bật ra từ trong miệng. Mãi đến lúc Vương Khả cả người run rẩy bị chơi đến bắn, nếu không có Mạnh Phàm giữ lấy thì ngay cả đứng anh cũng không vững, dương v*t lắc lư bắn đầy ra mặt bàn.

Mạnh Phàm vốn đang chuẩn bị rút ra để Vương Khả vượt qua hết giai đoạn chịu đựng*, thế nhưng lại bị Vương Khả ôm lấy eo không buông: "Đừng rút ra... Đừng bắn mà... Lại làm một hồi nữa đi..."

(*Giai đoạn chịu đựng – Refractory period: Trong quan hệ tình dục của con người, giai đoạn chịu đựng thường là giai đoạn phục hồi sau khi đạt cực khoái, trong đó người đàn ông không thể có thêm cực khoái về mặt sinh lý – Theo Wikipedia.)

Mạnh Phàm hít thở ồ ồ, hắn mạnh mẽ thọc thẳng vào điểm sướng của anh, lỗ thịt bị chơi đến co giật. Vương Khả nhắm mắt lại, phát ra âm thanh lanh lảnh như mèo kêu, bụng dưới co rúm, đầu đỉnh dương v*t bán cương rỉ ra vài giọt chất lỏng màu trắng đục: "Mau... A ưm."

Quy đầu Mạnh Phàm cắm vào lỗ thịt đang không ngừng co giật, hắn nắm chặt lấy eo Vương Khả mà tiếp tục đâm sâu vào hơn nữa.

Phần thịt nơi đùi trong Vương Khả bị mài đến đỏ ửng, miệng huyệt cũng bị chơi đến không khép lại được, dương v*t phía trước theo động tác của Mạnh Phàm mà lay động giữa không trung, tinh dịch tí tí tách tách chảy ra, bồn rửa tay cũng bị nước bọt làm cho rối tinh rối mù.

Mạnh Phàm chỉ cảm thấy lỗ thịt nhỏ cắn mình càng lúc càng chặt, bụng dưới hắn toả nhiệt từng hồi, hắn bất chấp tất cả mà tiếp tục chịch vào lỗ thịt, dùng môi ngăn chặn miệng Vương Khả, mút vào đầu lưỡi của anh, tận lực đẩy đến nơi sâu nhất có thể mà bắn tinh.

Vương Khả trở tay ôm cổ Mạnh Phàm, liếm láp môi lưỡi của đối phương không nỡ buông, cái kia của người ta vẫn còn đang cắm trong hậu huyệt của mình, Vương Khả bèn co rút cửa sau, không đủ nhịn nổi mà hơi lắc lắc cái mông.

Mạnh Phàm đánh một cái lên bờ mông mượt mà: "Hôm nay sao dâm thế hửm."

Vương Khả đỏ bừng cả mặt, dùng ánh mắt mong mỏi nhìn hắn. Anh chủ động rướn người lên hôn Mạnh Phàm: "Tại anh chịch em sướng quá mà."

"Trước đây không đủ sướng à?"

"Không giống mà." Vương Khả dinh dính nhơm nhớp quấn lấy người Mạnh Phàm, "Ngày hôm nay đặc biệt sung sướng nha..."

Mạnh Phàm không nhịn được nữa, hắn nâng người Vương Khả lên, rút dương cụ ra một nửa, tinh dịch vừa bắn ra lại bị dương v*t mạnh mẽ đẩy ngược vào trong, bên trong Vương Khả vừa mềm vừa ẩm ướt, lẫn vào với tinh dịch bắn ra khi nãy, cảm giác dương v*t cắm ở bên trong sung sướng đến mức khiến Mạnh Phàm không nỡ rút ra.

Hai người lại đè nhau ra làm thêm một lần tại bồn rửa tay. Lần này Vương Khả đã thở không ra hơi nhưng vẫn nhỏ giọng rên rỉ, làm Mạnh Phàm thực sự không biết yêu anh làm sao mới tốt, vừa muốn chơi anh đến khóc vừa muốn làm anh dịu dàng một chút. Sau đó hai người quay ra dằn vặt nhau trong bồn tắm, hai chân Vương Khả mở lớn khóa ngồi trên người Mạnh Phàm, anh chủ động đỡ dương v*t Mạnh Phàm rồi dùng hậu huyệt nuốt vào, Mạnh Phàm đâm chọc liên tục mấy phát vào lỗ thịt đã thực tủy tri vị đang bao chặt lấy côn th*t, mắt ngựa phía trước cũng không ngừng chảy ra nước bọt.

Mạnh Phàm tóm chặt eo Vương Khả, hạ thân như đóng cọc mà rung động, dương cụ trực tiếp chọc đến nơi sâu nhất, Vương Khả bị làm đến kêu to, huyệt thịt co giật không ngừng, mỗi một tấc thịt non trong huyệt đều bị chọc đến, tinh dịch bên trong khi nãy cũng bị cắm rút đến chảy cả ra, dính đầy nơi miệng huyệt, bị va chạm kịch liệt đến sủi bọt.

Cả người Mạnh Phàm nóng cả lên, hắn đẩy Vương Khả vào trong bồn tắm, quỳ gối giữa hai chân Vương Khả mà chịch anh: "Hôm nay em dâm muốn chết."

Lỗ thịt bị chơi đến sưng tấy, cơn cao trào vẫn chưa hề chấm dứt, phía trước Vương Khả đã không còn gì để bắn, vẫn như cũ gắng gượng giữ lại một ít chất lỏng trong suốt nơi đỉnh đầu, Vương Khả nước mắt lưng tròng nhìn Mạnh Phàm đang đè trên người mình, bấu lên vai hắn: "Đều tại anh... Tất cả là do anh khiến em thành như vầy..."

Mạnh Phàm lại một lần nữa chọc đến nơi sâu nhất, biểu tình có hơi dữ tợn, giọng nói hắn khàn khàn: "Thế có thích hay không hửm?"

"Thích ạ..." mặt mày Vương Khả ngập trong cao cào xen lẫn chút ngượng ngùng.

Mạnh Phàm cũng không nhịn được nữa, cúi người ôm lấy Vương Khả, vùi đầu vào trong hõm cổ anh, hạ thân lại đưa đẩy thêm mấy chục lần mới sảng khoái tràn trề mà bắn ra. Bắn xong Mạnh Phàm không hề vội vã rút ra mà cứ duy trì tư thế ôm Vương Khả không ngừng hôn môi anh.

Vương Khả nhỏ giọng nỉ non: "Không được, không làm nữa đâu..."

"Không làm nữa." Mạnh Phàm cắn một ngụm lên gò má tròn trịa của anh, "Để anh hôn em chút thôi."

Vương Khả cúi đầu giấu mặt vào bên gáy Mạnh Phàm: "Hôn nữa anh lại cứng cho mà xem."

Mạnh Phàm cười ra thành tiếng, hắn ôm lấy Vương Khả đi tới buồng tắm có vòi hoa sen rửa ráy sạch sẽ, lấy khăn lau khô rồi bọc lấy người Vương Khả đi ra nằm dài trên giường, đắp chăn lên, hai chân hắn kẹp chặt lấy cẳng chân Vương Khả.

Vương Khả ngáp một cái: "Ai... Trong nhà còn chưa dọn dẹp gì, bát đũa cũng chưa rửa luôn."

"Ngày mai tính sau." Mạnh Phàm tắt đèn ở đầu giường đi.

Tinh thần Vương Khả bị ái tình kịch liệt tiêu hao hết sạch, nằm trên giường chưa được mấy phúc đã ngủ mất. Lúc này Mạnh Phàm lại bật mở đèn đầu giường, yên tĩnh ngắm nhìn dung nhan lúc ngủ của Vương Khả.

Thời gian lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy mà trôi chậm lại, Mạnh Phàm cũng không dám chớp mắt, chỉ lo bỏ sót mất chi tiết nào. Vương Khả khẽ hít thở làm rung động một góc nhỏ vỏ chăn, lông mi thỉnh thoảng hơi run rẩy, tựa như cánh bướm trong giấc mộng vừa rơi vào trên mắt anh.

Trong khoảnh khắc này, Mạnh Phàm đột nhiên muốn tặng cho Vương Khả một món quà.

Một thứ gì đó có thể khiến cho Vương Khả bình đẳng chung sống với hắn, một món quà có thể làm cho mối quan hệ của bọn họ khác đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.