Ngựa không dừng vó đi nguyên một ngày một đêm, tận lúc Mặt Trời ngả về Tây hai người mới ngoặt vào một mảnh rừng. Hai bên là dãy núi non trùng điệp, ở giữa có một con đường mòn thẳng dài, cuối tầm mắt là một ngọn núi cao sừng sững, nơi đó có nhô ra một mảnh đất bằng, chính là địa bàn của Nhất Kiếm Mộ. Nơi đây dựa Bắc hướng Nam, lưng dựa núi, ở cạnh sông, hợp để đào huyệt đặt mộ.
Đến gần ngọn núi kia, ta chợt thấy dưới hông trầm xuống, ngựa Ngọc Lan Bạch Long hí dài một tiếng liền ngã xuống. Thần kinh Dạ Đàm đã kéo căng cả một ngày lên đường, lại vẫn còn tinh lực ôm ta nghiêng người tránh qua một bên chỉ trong nháy mắt. Ta nhìn lại chỗ vừa dừng chân, thấy con ngựa đang giãy giụa cùng bốn vó đã đứt lìa của nó. Ngọc Lan Bạch Long rên rỉ không ngừng, ta nhắm chặt mắt không dám nhìn, ra tay tàn nhẫn như vậy quả nhiên không phải kẻ tầm thường, chỉ sợ chuyến đi này lành ít dữ nhiều.
Một thanh âm mang theo ba phần men say vẫn ung dung khiển trách: "Đã tới gặp tổ tông, há có đạo lý cưỡi ngựa?"
Ta quay lại nhìn, một người trung niên phóng đãng nằm nghiêng người trên tảng đá tự rót rượu tự uống, là người ta có cơ hội được gặp một lần tại Đại hội phẩm kiếm thành Dương Khê, là người ngồi bên cạnh lão Thu Trang tặng kiếm hại ta, ngạc nhiên hỏi: "Sao... Sao ngươi lại ở đây?"
Người trung niên cười lạnh nói: "Là ta dẫn hai tên nhãi các ngươi tới, đương nhiên ta phải quản."
Ta cung kính hỏi: "Thỉnh danh xưng của tiền bối?"
"Cừu Vô Cữu." Hắn ngửa đầu uống xong một chén lớn, rồi tiện tay ném đi, xoay người cười to, "Ngay cả ta mà cũng không biết, đúng là thứ nông cạn. Tiếc là các ngươi sống không quá đêm nay, không có phúc khí được ta dạy cho mà làm người."
Ta thở dài: "Phúc khí này chắc chắn không có, nhưng chúng ta đến đây là muốn kéo dài tính mạng qua đêm nay và nhiều đêm nữa, mong tiền bối chỉ điểm vài câu."
"Hôm nay chính là mùng Một, Mặt Trời cũng sắp xuống núi. Các ngươi một tháng này chẳng có hành động gì, xác thực đáng chết." Cừu Vô Cữu từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống bọn ta, trên mặt chỉ có ý tiếc rèn sắt không thành thép, chẳng có nửa điểm đồng cảm.
Ta lại nói: "Mặc dù đáng chết, nhưng thực sự không muốn chết. Có người nói với ta rằng việc này vẫn còn chỗ thương lượng, cho nên đặc biệt đến đây xin chỉ giáo."
"Có, đương nhiên là có!" Cừu Vô Cữu như thể nghe thấy kinh thiên chi ngôn, vỗ tay cười ầm ĩ, "Ngươi chỉ cần phá vỡ quy củ của chúng ta, đừng nói ngươi muốn mạng sống, muốn toàn bộ Nhất Kiếm Mộ chúng ta tự sát tạ tội cũng được."
Ta vội nói: "Tiền bối, ta không nói đùa..."
Cừu Vô Cữu ngừng cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm ta, điềm nhiên nói: "Nhất Kiếm Mộ chúng ta từng thế hệ đều chỉ sống vì cung phụng một thanh kiếm, nếu ngươi có thể chặt đứt thanh kiếm ấy tự nhiên sẽ đổi được quy củ của chúng ta."
Lòng ta nhẹ hẳn, cái này chắc chính là biện pháp duy nhất mà Dương Khinh Chu đã đề cập tới.
Nghe rất ứ ừ, nhưng vì số phận không muốn lạnh thây quá sớm, ta đành thuận theo.
Ta gật đầu như gà mổ thóc: "Xin tiền bối cho phép ta thử một lần ạ."
Cừu Vô Cữu híp mắt: "Có thể, đương nhiên có thể. Ta rất chờ mong... Chỉ là ngươi đã nghĩ kỹ chưa, kiếm này không phải ai cũng có thể chém đứt, nếu như ngươi thất bại thì phải lấy cái mạng chó của ngươi ra tạ tội khinh nhờn với kiếm."
Ta cười khổ: "Nếu không thử, ta muốn tiếp tục khinh kiếm cũng không được, cũng không xem là lỗ vốn."
Cừu Vô Cữu tràn đầy phấn khởi cười gật gật đầu, nhảy từ trên tảng đá xuống: "Đi theo ta."
Đi theo hắn tiến vào một khu rừng phủ đầy sương mù, quanh đi quẩn lại nửa ngày mới đi vào được địa đạo nằm sâu trong hang đá, Cừu Vô Cữu đi đầu, chúng ta theo sát phía sau. Bên trong là hành lang chằng chịt ngang dọc như mộ đạo, hai bên vách tường ánh nến cứ thỉnh thoảng lay lắt, trong gió ẩn ẩn tiếng kim loại va chạm.
Đến trước một cửa đá, Cừu Vô Cữu quay đầu lại hỏi: "Bước vào đây là không ra được nữa đâu đấy, đã nghĩ kỹ chưa?"
"Cừu tiền bối... Ta có thể phát biểu được không?" Ta do dự liên tục, mãi mới hỏi, "Kiếm ngài đưa tới là do ta trực tiếp chọn, không liên quan tí tẹo nào đến thị vệ này luôn. Nếu ta thua, có thể thả hắn đi... hay không?"
Cừu Vô Cữu cười quái dị: "Chủ nhân ơi là chủ nhân, mạng mình không muốn lại muốn che chở một tên tùy tùng, thật sự là làm trò cười cho thiên hạ."
Dạ Đàm thấp giọng nói: "Thuộc hạ với chủ nhân cùng tiến lùi, không cầu sống tạm."
Tâm hắn vững như bàn thạch, khác hoàn toàn với Dạ Đàm ngoan ngoãn bảo gì làm nấy ngày trước, làm ta cứ nghi ngờ phương pháp giáo dục của mình mãi.
"Khách khí cái gì, hai người các ngươi chẳng ai chạy được đâu." Cừu Vô Cữu buồn cười, đi đầu.
Vào cửa mộ, càng vào sâu càng rộng. Hai bên vách đá cao thấp không đồng nhất đốt vô số ngọn đèn chong, chiếu lên lờ mờ những tàn binh đoạn kiếm. Những đoạn kiếm này sáng vẫn như gương, ta biết đây đều là những thần binh lợi kiếm nổi tiếng trong lịch sự, bây giờ lại giống như đồng nát rác rưởi vương vãi tứ tung, đến cả một danh tự tử tế cũng không đáng có.
Quả thật không khác gì cổ mộ vùi toàn kiếm...
Dọc đường một bóng người cũng không thấy, một cổ mộ tĩnh mịch, ta hơi nghi hoặc.
Đối với vấn đề này Cừu Vô Cữu chỉ cười lạnh: "Nực cười, trước giờ chỉ có chúng ta đi tìm người tạo phiền toái, làm gì có ai dám lắc lư ở đây."
Đi đến tế đàn ở chính giữa, bên trên thờ phụng một thanh trường kiếm.
Giữa huyệt động âm trầm ảm đạm, thân kiếm tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, chiếu rọi cả một phần huyệt động. Ta thất thần nhìn trân trối.
Cừu Vô Cữu cúi người vái kiếm, cất cao giọng nói: "Từ xưa đến nay hưng vong duy nhất một kiếm, nhân gian chính đạo là tang thương. Thanh kiếm này tên là Thương Hải di túc, là chân kiếm duy nhất trên thế gian này."
Hắn nói xong, một hồi trống trận vang lên. Tiếng trống qua đi, nơi mà ta tưởng rằng hoang vu hẻo lánh chim không thèm iar này sột soạt một đám người dắt tay nhau tung tăng đi ra, càng tụ càng nhiều, im thin thít xếp thành hình ngồi quỳ trên mặt đất, tất cả mọi người đều ngửa đầu nhìn tế đàn, thần sắc vừa giống lạnh lẽo vừa hưng phấn quỷ dị, hoàn toàn không có khí tức của người sống, hệt như thứ cô hồn âm binh các đảng.
"Xin mời." Cừu Vô Cữu kiềm chế hưng phấn, nghiêng người tránh đường.
Ta gật đầu mới tiến lên trước một bước, Dạ Đàm đã giữ chặt ta giành nói: "Để thuộc hạ."
Ta nhíu mày: "A Đàm, lùi ra."
Dạ Đàm không hề nhúc nhích, định không nhượng bộ.
Ta thở dài: "Lá gan ngươi càng ngày càng lớn."
Dạ Đàm cúi đầu nói: "Thuộc hạ đáng chết." Miệng thì nhận sai nhưng người vẫn đứng sừng sững ngăn trước ta.
Ta thực sự không còn cách nào, kín đáo nhéo lòng bàn tay hắn, ôn nhu thương lượng: "A Đàm, nghe lời, tin ta được không? Ta thật sự không phải là đi chịu chết."
Dạ Đàm do dự nửa ngày, thấp giọng hỏi: "Chủ nhân, phải dùng thanh kiếm nào?"
Cuối cùng cũng thuyết phục được, ta thở ra một hơi. Vỏ ngoài nhìn có vẻ kiên quyết phết đấy nhưng ruột bân trong vẫn là Tiểu A Đàm non mềm hiểu chuyện, nếu ta đã kiên trì muốn hắn chắc chắn sẽ không làm trái. Mực kim hán kiếm do Nhất Kiếm Mộ đúc thành, tất nhiên là không động được chân kiếm. Ta chỉ có thể đặt toàn bộ kỳ vọng vào Tiểu xoa kiếm mà thôi.
Tiểu xoa kiếm: Chai yooooo~
Ta rút kiếm ra khỏi vỏ.
Binh khí đụng vào nhau, hai thanh kiếm đều khẽ rung lên. Tiếng Thương Hải di túc réo rắt vang dội, còn uyển chuyển hơn cả tiếng sáo thổi.
Ta cũng không nhịn được mà thầm khen, thiên cổ duy kiếm, quả nhiên mấy thanh kiếm ở Đại hội không thể sánh bằng. Ta vận đủ nội tức, rót vào mười phần sức, dùng sức bổ một cái.
Thương Hải di túc không một vết xước.
Tiểu xoa kiếm bị KO, trảm thành hai đoạn.
... Xong.
Là ta nghĩ quá nhiều, cùng là SSR dù sao cũng chia mạnh yếu.
Đám người dưới tế đàn im phăng phắc, không biết là đã nhìn quen hay là thật không có tình cảm đáng để nói. Cổ họng Cừu Vô Cữu phát ra một trận quái âm, âm trầm cười nhẹ, thần sắc đã đắc ý lại thất vọng: "Thật sự là đáng tiếc..." Đoạn rút kiếm tính kết liễu ta.
Ta cuống quít cản hắn: "Đừng vội đừng vội, chúng ta chúng ta vẫn còn một thanh nữa."
Cừu Vô Cữu trợn mắt nhìn ta: "Thanh kia còn cần thử sao, rành rành là ta rèn chẳng nhẽ ta lại không biết?"
"Ngày ấy Tiểu xoa... À không Thần Thánh Vật Lý Học Thệ Ước Thắng Lợi Đại Bảo kiếm ai mà biết được nó có thể trảm trăm binh? Ngươi ngươi cũng từng nhìn nhầm còn gì?" Thấy thần sắc Cừu Vô Cữu thoáng buông lỏng, ta nhanh nhảu rèn sắt khi còn nóng: "Ai... Ta cũng sắp xuống mồ rồi, khó thoát khỏi quý phái[1], xin ngài thương xót thư thư ra ít bữa để ta lo liệu chút hậu sự nha."
[1] Quý phái: cách gọi môn phái đối phương theo nghĩa tôn trọng.
Cừu Vô Cữu từ bi vung tay lên, sai người mang bọn ta nghỉ ngơi ở khách phòng chếch sảnh, dọc đường tâm ta loạn như ma.
Ta còn có thể sống được bao lâu?
Một chén trà? Một nén nhang? Một canh giờ? Hoặc là một đêm?
Cái này cũng còn đỡ... Dạ Đàm lại có thể sống được bao lâu?
Thị tỳ đóng cửa rời đi, trong phòng chỉ còn sót lại hai người sắp chết. Ta nhận ra giữa hai đầu mày hắn đầy mệt mỏi, chủ động khuyên nhủ: "A Đàm, ngươi một ngày một đêm chưa có ngủ được chút nào, nghỉ ngơi một lát đi."
Dạ Đàm chỉ kiên định lắc đầu.
Cũng đúng, khi còn sống ngủ nhiều làm gì, lúc chết đi chẳng phải sẽ ngủ một giấc thiên thu sao.
Đang nghĩ ngợi, Dạ Đàm bỗng nhiên cầm tay ta, thấp giọng nói: "Ngài đang run."
Chuyện sống còn với ta đáng sợ biết nhường nào, Dạ Đàm lại không.
Trong nháy mắt Tiểu xoa kiếm bị chém đứt kia, hắn ngược lại cực kì bình tĩnh. Ta biết hắn đây là đã quyết ý muốn chết, nên mới không kinh hoàng.
"Ta thật không có tiền đồ." Ta cười khổ một tiếng, "Có thể ôm ta một chút không?"
Dạ Đàm gật gật đầu, ôm ta. Ta trở lại vòng ôm thân thuộc, chôn mặt vào cổ hắn hít lấy hít để, lòng cũng tĩnh lặng hẳn.
Ta thật sự là mười phần đau bi.
Khốn cảnh hiện tại hoàn toàn là do ta không thể tự do xuất nhập phòng sửa chữa, nâng trị số của kiếm bên mình cao hơn Thương Hỉa di túc. Bây giờ tình thế cấp bách, đêm nay Dạ Đàm có lẽ cũng chẳng có lòng mà hôn trộm ta, ta cũng tuyệt không thể đặt tính mạng của hắn lên trên một sự kiện ngẫu nhiên bộc phát của cảm xúc như thế được.
Càng nghĩ ta lại càng không hiểu tại sao trước kia ta lại muốn cài đặt một chương trình khởi động cực đoan như thế, thiểu năng toàn tập.
... Chờ một chút.
Sao ta lại cảm thấy mình thiểu năng ta?!
Không có khả năng!!
Bởi vì ta có phải thiểu năng đâu?!!!
Ta đã không phải là thiểu năng vậy thì cũng tuyệt đối không thể lập ra một cái chương trình khởi động ngu ngục như thế. Ta không hố người, làm sao có thể chuyên môn hố chính mình.
Đã phải dùng tới phòng sửa chữa, tất nhiên là ta đang lâm vào một tình huống tràn ngập nguy hiểm, càng có nguy cơ lại càng ỷ lại, ta khẳng định sẽ phải thiết lập một cái nút khởi động dễ dàng mà dù có ở một mình ta cũng tự làm được; mà cái lệnh này cũng phải nhanh, có khả năng hoàn thành trong nháy mắt, không cứ như siêu nhân Gao hò hét biến hình chắc đã bị quái vật giết chết từ tám đời. Mà một khi ta tiến vào phòng sửa chữa bo đỳ ta sẽ không khác gì đã chết, cho nên thao tác ấy phải hết sức đặc biệt, không phải hoạt động thông thường phổ biến, chứ không cứ chỉ chạm vào một cái hay sượt tay qua thì dọa người đi đường phải biết...
Bản thân làm được dễ dàng, người bình thường lại tuyệt đối sẽ không làm, động tác phải nhanh.
Nếu như để ta lập...
Ta sẽ lập ra cái gì?
- ----
Đông Vân Triều: Truyện đã đi được một nửa chặng đường, tôi bắt đầu mở nhận comment kiến nghị truyện dịch tiếp theo nhé các cô. Nếu các cô tin tưởng năng lực dịch và lương tâm chức nghiệp hạn hẹp của tôi thì có thể kiến nghị một số bộ đam chưa được dịch hoặc đã drop mà các cô thích cho tôi để tôi bắt tay vào phục vụ các cô nhé. À tất nhiên là sau khi gần xong bộ này:)). Xin cảm ơn.