" Phải không? Tôn công tử, vậy ta mời ra một người công tử hãy nhìn một chút, không biết công tử có nhận ra người này không? "
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc lưu chuyển, lấp lánh toả sáng, không thấy một tia bối rối.
Thanh Từ từ ngoài cửa đi vào, dẫn tới một thân tố y nữ tử, dung nhan nữ tử tiều tụy, đã có chút lão thái, nam tử hoa phục đầy mặt kinh ngạc:
" Hồng muội... Sao muội lại..."
Nữ tử được gọi là Hồng muội lại khóc thương tâm gần chết, hiện ra trên khuôn mặt mệt mỏi là nồng đậm thất vọng:
" Chí Viễn, lời huynh vừa mới nói muội đều nghe thấy được, huynh không cần gạt muội nữa, muội vốn chỉ là một nữ tử đã gả cho người khác, tất nhiên không xứng được với huynh, chỉ là huynh tội gì phải gạt muội, để muội sinh lòng chờ mong!"
" Hồng muội, muội nghe ta nói, không phải như vậy! Muội nghe ta giải thích..."
Vẻ mặt của nam tử được gọi là Chí Viễn rất lo lắng, hết sức kích động, sợ nữ tử hiểu lầm.
" Không cần nói nữa, muội đã nghe thấy lời huynh nói vừa rồi, huynh cùng vị tiểu thư này mới thật xứng đôi, kể từ hôm nay, muội và huynh ân đoạn nghĩa tuyệt! "
Hồng muội quay người liền đâm đầu vào cây cột.
Thanh Từ tay mắt nhanh nhẹn, một tay kéo Hồng muội lại, Hồng muội ngã ngồi trên mặt đất, nam tử bị gọi là Chí Viễn liền vội vàng ôm Hồng muội vào trong ngực rồi nói:
" Huynh căn bản không quen biết vị tiểu thư này, đều là Đại bá, Đại bá đáp ứng ta nói chỉ cần ta chịu giả bộ như quen biết vị tiểu thư này, hủy hoại trong sạch của vị tiểu thư này, người liền đồng ý hôn sự của chúng ta, sẽ không ngăn cấm nữa. "
Mọi người liền ồ lên, có người quen biết đã nhìn về phía gia chủ Tôn gia, biết Đại bá trong miệng của nam tử này là gia chủ Tôn gia, cũng chính là phụ thân của nhi tử ngốc kia.
" Tôn Chí Viễn! Ngươi đúng là Bạch Nhãn Lang, ta cung cấp chi phí ăn mặc cho ngươi, ngươi lại dám nói ta như vậy! Vì sao ta lại để ngươi nói xấu đường đường là thiên kim phủ Thừa Tướng, ngươi đừng vội ngậm máu phun người! "
Gia chủ Tôn gia thấy vậy lập tức phủ nhận.
Tôn Chí Viễn liếc mắt nhìn nhìn đại bá của hắn, khinh thường không muốn nói thêm gì nữa, dù sao hắn cũng không thèm để ý những vinh hoa phú quý kia, vốn dĩ hắn và Hồng muội yêu nhau, nhưng Tôn gia đều một thân mùi tiền, sau khi biết được chuyện này, thế nhưng giấu hắn bức bách Hồng muội phải gả cho một người què.
Tuy nhiên thời gian hai ba năm, người què kia cũng bất hạnh qua đời, mà hắn vẫn âm thầm lui tới với Hồng muội, muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Tôn gia.
"Bao vây nơi này lại cho ta!"
Cửa lớn Tôn gia đột nhiên tràn vào rất nhiều quan binh, mà bên ngoài lại đem Tôn gia vây chật như nêm cối.
Trong lúc nhất thời mọi người đều loạn cả lên, không biết đã xảy ra chuyện gì, một đám có chút thất kinh, thậm chí có người vọng tưởng chạy trốn.
Mộc Chính Đức kéo Mộc Tịch Bắc lui qua một bên, thờ ơ lạnh nhạt, phần đông quan binh nhường ra một con đường, người từ phía sau đi ra chính là đương kim Lục hoàng tử Ân Cửu Sanh, một thân quan phục màu vàng nhạt bên trên thêu cự mãng, làn da màu nâu nhạt dưới ánh mặt trời toả ra nhiều điểm hào quang, khóe miệng nhếch lên một đường cong mỏng manh.
Mắt sáng như đuốc, mang theo kiên nghị, chỗ sâu nhất ẩn giấu một tia nhu hòa, để người ta biết đây không phải là một người sắt lãnh huyết vô tình.
Không thể không nói, mặc dù hiện tại Ân Cửu Sanh vẫn không có cách nào chống lại An Nguyệt Hằng, nhưng nếu đợi một thời gian nữa, chắc chắn sẽ trở thành một đối thủ mạnh mẽ của An Nguyệt Hằng, tuy nhiên Mộc Tịch Bắc nhìn ra, nam nhân khí tràng cường đại này vốn không thể đấu lại An Nguyệt Hằng, bởi vì hắn không có giống được một số thành tựu như An Nguyệt Hằng, tỉ như ti tiện, tỉ như vô sỉ.
Mặc dù nói hoàng quyền ở Tây La ít nhiều có chút ý vị bị mất quyền lực, nhưng Ân Cửu Sanh từ nhỏ đã thông minh giỏi mưu lược cũng chưa từng chân chính tiếp xúc qua cuộc sống âm u, từ đầu đến cuối chưa từng cùng đường mạt lộ, nếu như chưa từng trải qua lịch luyện quyền thần, nhất định sẽ vì vậy mà trả giá bằng máu.
" Bản Hoàng tử phụng mệnh truy nã phản đảng, tất cả mọi người không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không giết không cần hỏi! "
Lợi kiếm ra khỏi vỏ, bị giơ lên trên cao, trong nháy mắt toàn bộ đại sảnh đều yên tĩnh trở lại.
Thôi thị lang tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt tan rã, ngơ ngác nhìn quan binh đông đảo trước mắt.
Ân Cửu Sanh lấy ra thánh chỉ, bắt đầu tuyên đọc:
" Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Thôi thị lang cấu kết loạn đảng, tư tàng binh khí, có ý đồ tạo phản, nay lệnh cho Lục hoàng tử Ân Cửu Sanh cưỡng chế giám thị, một nhà Thôi thị lang bị tịch thu tài sản chém đầu cả nhà. Tôn gia nối giáo cho giặc, tham dự vận chuyển binh khí, biết chuyện không báo, cùng tội với Thôi gia! Ba ngày sau, chém đầu cả nhà! Khâm thử!"
Ngoại trừ người của Thôi gia cùng Tôn gia, trong lòng những người còn lại đều thở phào dài nhẹ nhõm một hơi, chẳng qua nghĩ đến Thôi Tôn hai nhà một chân đã rảo bước tiến lên chức đại môn, vậy ma bây giờ lạì rơi vào kết cục bị chém đầu cả nhà,trong lòng mọi người bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Quan trường như chiến trường, một bước sai, là từng bước đều thua, nếu không có bản lĩnh thay mưa đổi gió, thì nên học cách an phận thủ thường, thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Thiên hạ này nào có chuyện cho không đĩa bánh, vậy mà ý đồ của Thôi gia là không cần trả bất cứ giá nào đã muốn đạt được quyền lực, quả thực là người si nói mộng, nếu như Thôi gia hiểu được lấy được thì phải bỏ được, nguyện ý bỏ qua Thôi Đan đổi lấy vinh dự cho gia tộc mình, cũng sẽ không thiết kế đến trên đầu Mộc Tịch Bắc, ngược lại lại rơi xuống kết cục chém đầu cả nhà!
Tay Thôi di nương đỡ tay Thôi thị lang đã không tự chủ được buông lỏng ra, một đôi mắt nhìn trừng trừng Mộc Tịch Bắc đang cười yếu ớt, trong lòng là ngũ vị tạp trần, đau đến không muốn sống!
Hoàn toàn chính xác, mặc dù Thôi gia bị chém đầu cả nhà, nhưng Thôi di nương đã gả vào phủ Thừa Tướng, đã tính là người Mộc gia, cho nên Thôi di nương chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ huynh bị giết, mình vẫn tham sống sợ chết như cũ.
Người Tôn gia vẫn ngoan cố chống lại như cũ, nhưng binh lính Ân Cửu Sanh mang tới đều là quân tinh nhuệ, đối phó với những người người thân thể mập mạp này mà nói cũng không có gì để so nữa cả.
Lúc này, một vị quan binh lôi kéo tân nương mặt mũi đầy sẹo hướng Lục hoàng tử Ân Cửu Sanh hỏi thăm:
" Người này là ai?"
Ân Cửu Sanh nhìn qua nữ tử kia một chút, khuôn mặt tràn đầy vết sẹo ngang dọc, đã nhìn không ra hình dạng ban đầu, bờ môi trắng bệch sưng lên như hai cây lạp xưởng, Ân Cửu Sanh theo bản năng nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc vẫn cười ngọt ngào như cũ:
" Đó là Thôi Đan, không sai."
Ân Cửu Sanh kinh ngạc nhìn Mộc Tịch Bắc, không ngờ Mộc Tịch Bắc lại độc ác như vậy, giọng điệu nhẹ nhàng giống như đang nói một chuyện râu ria không quan hệ nào đó, càng làm cho Ân Cửu Sanh khẳng định là, khuôn mặt tràn đầy vết sẹo sưng mủ đau nhức này rõ ràng là kiệt tác của nữ tử nhìn cực kì tinh khiết kia.
Mộc Tịch Bắc không thèm để ý chút nào đối diện trực tiếp với Ân Cửu Sanh, tựa như muốn nói cho hắn biết, " không sai, chính là ta làm".
Đột nhiên, trong lúc đó điện quanghoả thạch, Thôi thị lang nâng lên thân thể mập, trong tay cầm một thanh chủy thủ sắc bén đâm về phía Mộc Tịch Bắc.
(điện quang hỏa thạch: một khoảnh khắc cực kì ngắn ngủi, tựa như chớp điện, tựa như tia lửa phát ra từ đá đánh lửa)
" Ngươi tiểu tiện nhân này, ta muốn giết ngươi!"
Thôi thị lang cơ hồ đã dùng hết toàn bộ khí lực của bản thân gào thét xông tới.
Con ngươi Ân Cửu Sanh co rụt lại, nhanh chóng phi thân lên, một cước đá thẳng vào Thôi thị lang, nhưng Thôi thị lang đột nhiên lại vòng vo chuyển phương hướng.
Ân Cửu Sanh lại chuyển đổi góc độ lần nữa nhưng vẫn không kịp rồi, đành phải phi thân lên một tay ôm lấy Mộc Tịch Bắc, đồng thời đá một cước vào trước ngực Thôi thị lang.
Ôm nữ tử vào trong ngực, Ân Cửu Sanh có chút sững sờ, Mộc Tịch Bắc liền nở nụ cười, nam tử này nhìn như lạnh lùng vô tình thật ra lại là một người ngây thơ, thật thú vị.
Tâm tình Ân Cửu Sanh cũng rất tốt liền cười một tiếng, không nói thêm gì.
Mộc Chính Đức bởi vì tham dự vào trong đó, cho nên sau khi Thôi gia cùng Tôn gia sa lưới, như cũ sẽ có rất nhiều sự tình phải xử lý, vì thế Mộc Tịch Bắc liền mang theo Thanh Từ ngồi lên xe ngựa lúc đến.
" Tiểu thư, làm sao người biết được Tôn gia khẳng định sẽ xuất ra chuyện yêu thiêu thân, mà người hết lần này tới lần khác lại là Tôn Chí Viễn? "
Thanh Từ thật sự nghĩ không ra, vì chuyện tình còn chưa có xảy ra, tiểu thư liền để nàng đi liễu ngõ hẻm đường phố cuối cùng, mang Hồng muội đến.
Mộc Tịch Bắc nhu hòa nhìn Thanh Từ:
" Thời điểm Thôi gia phát hiện sự tình không đúng, Tôn gia vốn đã cùng Thôi gia buộc chung một chỗ, mặc dù dung nhan Thôi Đan bị hủy hết, nhưng giao dịch binh khí của hai nhà lại đang trong quá trình tiến hành, nếu như Thôi gia xảy ra chuyện, gia sản khổng lồ của Tôn gia tự nhiên cũng sẽ bị người khác nhớ thương, nói cách khác, nếu như Thôi gia thật sự xảy ra chuyện, như vậy Tôn gia cho dù xem như không có việc gì cũng sẽ mạnh mẽ bị gắn tội danh."
" Đương nhiên còn có một khả năng, gia chủ Tôn gia đã phát giác sự tình không đúng, muốn mượn sự tình Tôn Chí Viễn nói xấu ta đầu nhập vào thuyền lớn của Mộc Chính Đức, có ông hộ giá hộ tống, không phải sẽ an tâm nhiều hơn? "
Mộc Tịch Bắc khinh thường mở miệng nói.
Thanh Từ im lặng lắng nghe, khuôn mặt bị đốt dữ tợn giờ phút này lại có chút dịu dàng, không xấu xí như trong tưởng tượng.
" Dưới tình thế cấp bách, vì giữ gìn Thôi gia, tất nhiên Tôn gia muốn lôi tiểu thư xuống nước, nhưng buồn thay tiểu thư lại làm hỏng mộng đẹp Hoàng Lương của bọn hắn, tự nhiên muốn đối phó tiểu thư một phen, nhưng động thủ ở trước mặt mọi người lại không thể thực hiện được, có thể hủy một nữ tử cũng chỉ có thủy
tính dương hoa, không biết kiểm điểm thanh danh. "
Thanh Từ nhạy cảm phân tích ra sự tình mấu chốt.
( thuỷ tính dương hoa: lăng loàn làm chuyện đồi bại)
" Tôn gia có thể làm được vị trí này xem ra cũng không phải cái kẻ ngu, tính kế người đều là nhân đức không nhường ai! "
Thanh Từ mang theo chút ý lạnh.
Tôn Chí Viễn là bàng chi Tôn gia, bởi vì dòng chính chỉ có một nhi tử ngốc, cho nên từ nhỏ hắn đã được dốc lòng dạy bảo, trông cậy vào kế thừa gia nghiệp, cố tình hắn lại cứ yêu Hồng muội xuất thân thấp hèn, mà chắc chắn Thôi gia sẽ không cho phép hắn cưới một người xuất thân ti tiện, không mang đến chỗ tốt gì là Hồng muội ở cùng một chỗ, liền cưỡng ép chia rẽ.
Cho nên nguyên nhân sâu xa chọn Tôn Chí Viễn là vì hắn có nhược điểm nằm ở trong tay người Tôn gia, tự nhiên là người tốt nhất đứng ra nói xấu Mộc Tịch Bắc chỉ có hắn.
Mộc Tịch Bắc nhấc lên màn xe, ánh nắng chiếu vào trên thân nữ tử, óng ánh sáng long lanh, vẻ mặt nữ tử nhu hòa, mang theo ấm áp, váy dài màu lam dán chặt da thịt trơn mềm của nữ tử, có chút sóng nước lưu chuyển, mỹ lệ không gì sánh được, chỉ là không ai biết, trong lòng của Mộc Tịch Bắc đã sớm thối rữa.
Nàng nên trở về đi xem Mộc Kiến Ninh một chút không phải sao?
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Trán, mặc dù ngẫu không có tăng thêm. Bất quá mỗi chương của ta số lượng từ đều nhiều một chút a.... Khai giảng, về sau ngẫu tận lực mỗi ngày tám điểm đổi mới, tận lực a.