Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)

Quyển 1 - Chương 3: Giáo tràng



Hiện tại, Trữ Hoài Tĩnh đang ở Nhạc Thanh điện chờ người. Duyên cớ là sớm nay, mọi người đều thấy gương mặt trầm tĩnh của hắn nhưng không thể làm gì được nên trực tiếp áp dụng thái độ xem thường, chỉ có Trữ Hoài Xa vẫn nháy nháy một đội mắt to nhìn Trữ Hoài Tĩnh.

Các hoàng tử đến năm tuổi ở Dư quốc đều phải nhập học, nhưng do niên kỉ quá nhỏ nên đến bảy tuổi mới được học võ, mà Trữ Hoài Tĩnh năm tuổi lại đến giáo tràng làm mọi người đều mở rộng tầm mắt.

Trữ Hoài Xa và Trữ Hoài Du là huynh đệ đồng mẫu, rất được hoàng thượng sủng ái, vì vậy, buổi chiều hắn liền kéo Trữ Hoài Du cùng đến giáo tràng.

Giáo tràng là nơi để các hoàng tử luyện võ nằm ở phía Bắc, chỉ cách Nhạc Thanh điện một bức tường. Võ sư là người từng ra chiến trận, các hoàng tử không chỉ học võ mà còn học các binh pháp sách lược, dù vậy bài học cũng rất thú vị.

Trữ Hoài Tĩnh đứng trong giáo tràng, thân thể nho nhỏ thản nhiên dựa tường, quan sát bọn họ tập võ, ở đây đều là nhi tử của những đại thần quyền cao chức trọng trong triều.

Trữ Hoài Xa nhỏ dại, thích thú quan sát những vị đại ca đứng tấn, lâu lâu cũng chạy ra mô phỏng tư thế của họ, nhưng không quá một chén trà nhỏ liền không chịu được, thẳng tắp ngã về phía sau, dẫn đến tiếng cười vang khắp giáo tràng.

Chỉ có Trữ Hoài Tĩnh vẻ mặt hờ hững như cũ, chỉ là khóe môi hiện lên một độ cung nhạt rất khó phát hiện.

Các thị vệ hai bên vội vàng chạy đến đỡ hắn, không ngờ hắn cự tuyệt né ra, bàn tay trắng mềm, nhỏ bé xoa mông, chu chu cái miệng nhỏ nhắn: “Ta không cần các ngươi, ta muốn tứ ca dìu ta.”

Nháy mắt, toàn giáo tràng đều xoay người tập trung nhìn Trữ Hoài Tĩnh, nhưng hắn vẫn làm bộ như không nghe thấy.

Trữ Hoài Du yêu thương đến cạnh Trữ Hoài xa, nhẹ giọng nói: “Hoài xa ngoan, đại ca dìu ngươi đứng lên được không?”

“Không, ta muốn tứ ca.” Bản tính trẻ con của Trữ Hoài Xa trỗi dậy, nhất quyết ngồi trên mặt đất không muốn đứng lên, một lúc sau thì bắt đầu khóc lớn.

Trữ Hoài Xa không thấy động tĩnh cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhìn sang Trữ Hoài Tĩnh đang đứng bất động, không biết qua bao lâu, Trữ Hoài Tĩnh mới thong thả đi đến, gương mặt thả nhiên đưa ra bàn tay bé nhỏ.

Trữ Hoài Xa vì vậy mà không khóc nữa, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trữ Hoài Tĩnh rồi đứng lên, khôi phục bộ dáng tươi cười: “Ta biết tứ ca sẽ không thấy chết mà không cứu, tuy bọn họ nói tứ ca là một kẻ ngu si nhưng ta thấy tứ ca là một nhân tài.”

Lời của Trữ Hoài Xa khiến cho tất cả bất động, họ vì lo ngại mặt mũi của mình nên đều giả vờ như không nghe thấy.

Trữ Hoài Tĩnh thấy hắn đứng lên liền rút tay lại, nhìn tất cả một lượt rồi bỏ đi, bọn họ đều dại ra, ánh mắt không ngừng dõi theo Trữ Hoài Tĩnh.

Nhưng là chuyện này lại khiến cho Trữ Hoài Tĩnh trở thành cái đinh trong mắt mọi người, chỉ có Trữ Hoài Xa cười khúc khích, nhìn theo thân ảnh đang ly khai, trong miệng liên tục nói tứ ca thật đẹp. <ins class="adsbygoogle"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.