Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)

Quyển 3 - Chương 30: Lãm nguyệt



Mưa to liên tục ba ngày khiến cho Tà sơn xảy ra lở đất, rất nhiều con đường đã bị đá lớn chắn ngang, việc này khiến Y Lan giáo thật sự rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân, trước không thể tiến, sau không thể lùi.

Cấm quân của Trữ Giác Phi cũng phải lui về mười dặm, thế nhưng Hào quốc không những không lùi mà còn tiến thêm hai mươi dặm. Mắt thấy ngày Đỗ Vi Lan lâm bồn càng lúc càng gần Tần Dực Nguyệt vô cùng nôn nóng, đến nay Trữ Hoài Tĩnh vẫn không rõ tung tích, nếu ngày Đỗ Vi Lan lâm bồn không có hắn thì phải làm sao bây giờ?

So với sự nôn nóng của Tần Dực Nguyệt, Quyết Vi và Quyết Trần lại vô cùng bình tĩnh, mỗi ngày đều chăm lo giáo sự, đối với hai thế tiến công cũng chẳng quan tâm.

Rốt cuộc sau hai tháng giằng co, Hào quốc là bên đầu tiên không thể kiên nhẫn mà phái quân sư đến Y Lan giáo, ý đồ muốn Y Lan tương trợ mở rộng đường đi, đánh úp Hoàng Tuyền, khiến Trữ Giác Phi trở tay không kịp.

Y Lan giáo đối với việc này phản ứng vô cùng bình tĩnh. Theo đạo lý, Trữ Giác Phi bao vây bọn họ thì hai bên đã rơi vào tình thế đối địch, cho dù bọn họ và Hào quốc trở thành liên minh cũng không có gì đáng trách nhưng Y Lan giáo lại không có nhiều nhiệt tình cho lắm.

Quân sư của Hào quốc vô cùng nổi danh, thậm chí với cả toàn bộ Dư quốc. Ba năm trước khi quân chủ Hào Tín Linh bị phỉ khấu bao vây ở Lạc Trạch thành của Hào quốc, trong quá trình tiếp xúc, Hào Tín Linh phát hiện nam nhân này kiến thức rộng rãi, văn võ song toàn, nên không những không trừng phạt mà còn lưu lại bên người.

Mà vị quân sư này xác thật đã không làm cho Hào Tín Linh thất vọng, hắn phụ tá chủ tử vô cùng tận tâm, chỉ trong ba năm đã giúp Hào quốc thâu tóm rất nhiều nước nhỏ và trở thành đất nước sánh ngang với Dư quốc.

Hào quốc phái một người như vậy đến Y Lan giáo bàn việc liên minh đã là cho họ mặt mũi rất lớn, Quyết Vi và Quyết Trần cũng đích thân nghênh tiếp tại tổng điện của Y Lan giáo.

Một thân hắc sắc trường bào nhìn không ra dáng người, trên mặt che một chiếc khăn lụa mỏng chỉ để lộ đôi mắt hắc sắc thâm sâu. Một phần mái tóc đen dài được vấn thành búi cao, phần còn lại thì buông xõa trên lưng, đem đến loại cảm giác bay bổng nhưng không hề nhu nhược.

Quyết Trần ôm tay tựa vào cửa, mặt nạ ngân sắc tản ra hàn quang, Quyết Vi dẫn đầu bước vào, ôm quyền nói với nam tử đã yên vị trên ghế: “Nói vậy các hạ chính là quân sư Lãm Nguyệt văn võ song toàn.” Quyết Vi không kiêu ngạo, không siểm nịnh, chẳng để lộ chút mềm mại nào của một nữ nhân mà trái lại còn có chút chí khí dương cương của một nam nhân.

Lãm Nguyệt đứng lên, nhìn Quyết Vi ôm quyền nói: “Vị này hẳn là đại hộ pháp Quyết Vi của Y Lan giáo, hôm nay gặp mặt quả nhiên kiều diễm như trong lời đồn đại, còn có tài cao khiến cho nam nhân đố kị!”

“Quân sư quá khen, hôm nay quân sư đến đây chắc hẳn không chỉ để trò chuyện với Quyết Vi đó chứ?” Quyết Vi mỉm cười ngồi bên cạnh Lãm Nguyệt, trực tiếp nói vào chủ đề.

“Hộ pháp Quyết Vi quả nhiên thẳng thắn, nếu đã như vậy thì ta không nhiều lời. Dư quốc muốn tiêu diệt quý giáo, ta nghĩ quý giáo hẳn đã biết từ lâu, trùng hợp bây giờ nước ta và Dư quốc có chút va chạm nên muốn mượn dùng nơi này một chút. Đương nhiên nếu quý giáo muốn chúng ta cũng có thể cùng nhau hợp tác, nhưng nếu quý giáo không đồng ý thì ta sẽ không miễn cưỡng.” Lãm Nguyệt nói ra câu này đương nhiên là có ngụ ý, Quyết Vi cũng không phải là một kẻ ngốc nên cũng hiểu được.

“Đây là việc trọng đại, tiểu nữ tự nhận không tài không đứa, cần phải thảo luận với giáo chúng một chút rồi mới có thể đưa ra câu trả lời thuyết phục cho quân sư. Quân sư nếu không chê thì ngài có thể ở đây hai ngày sau đó ta sẽ đưa ra một câu trả lời thỏa đáng.”

“Tốt, vậy tại hạ cung kính không bằng phụng mệnh!” Lãm Nguyệt chắp tay nói. <ins class="adsbygoogle"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.