Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông

Chương 102



Trong nhà không có địa long, chỉ có một bếp than đang cháy, Quý Ương cảm thấy hơi nóng từ bếp than không bằng sự ấm áp từ người Bùi Tri Diễn.

Dù cách lớp vải áo, nàng cũng cảm nhận được sức nóng từ cơ thể hắn, hai cánh tay yếu ớt càng siết chặt lấy cổ hắn, Quý Ương nhón chân cố gắng ép má mình vào má hắn.

Dược lực vốn đã làm cho lý trí của Bùi Tri Diễn mờ đi, lúc này trong lòng lại có một thân thể mềm mại không xương, đầy hương thơm dịu dàng, càng làm hắn mất tự chủ.

Đôi mắt Bùi Tri Diễn đỏ rực, hơi thở đã không thể kìm nén sự run rẩy, hắn ngửa đầu ra sau, nhưng sau lưng là cánh cửa, hắn không thể lùi thêm được nữa.

Nâng tay nắm lấy vai Quý Ương, ý định ban đầu của hắn là đẩy nàng ra, nhưng sự mềm mại dưới tay quá đỗi quyến rũ, cảnh sắc dưới lớp vải hắn quá rõ, dù không nhìn thấy cũng khiến người ta liên tưởng, đã bao lần hắn nghĩ đến chuyện c.h.ế.t trên người nàng.

Bùi Tri Diễn không những không thể đẩy người ra, ngược lại còn không kìm được mà vuốt ve nàng.

Giữa mùa đông lạnh giá, trán Bùi Tri Diễn lại toát mồ hôi, hắn nghiến răng hỏi lại một lần nữa: ‘‘Nàng làm gì ở đây.”

Giọng chất vấn trầm thấp của Bùi Tri Diễn làm trái tim Quý Ương vốn đã loạn càng thêm xiết chặt không kiểm soát được.

Quý Ương nhắm chặt mắt không dám nhìn hắn, trong lòng hoảng loạn nhưng vẫn không chịu buông tay, thành thật khai báo: “Thiếp nói với mẫu thân, muốn cùng chàng mừng sinh nhật... mẫu thân liền để thiếp đến đây.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nàng nói rất chậm, từng chữ từng câu đều mang theo sự bất an và dè dặt: ‘‘Thiếp bảo Cao Nghĩa ngày đêm lên đường... nhưng vẫn không kịp.” Hàng mi của Quý Ương run rẩy dữ dội, có chút nước mắt ướt đẫm gốc mi, nàng hít mũi nghẹn ngào: “...Chàng đừng giận.”

Câu "đừng giận" này, không chỉ vì sinh nhật, mà còn vì nhiều điều khác nữa.

Bùi Tri Diễn nhắm chặt mắt, thở ra một hơi, môi khẽ động: “Tại sao?”

Quý Ương áp mặt vào hắn nói: “Thiếp nhớ chàng, muốn gặp chàng, nên thiếp đến.”

Chỉ đi dạo trong vườn cũng có thể lạc đường, từ nhỏ đến lớn số lần ra khỏi phủ có thể đếm trên đầu ngón tay, nơi xa nhất từng đến cũng chỉ là nhà họ Diệp ở Thông Châu... một đóa hoa yếu ớt không thể chịu nổi gió sương, lại vì hắn mà đi ngàn dặm đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-43.html.]

Nàng nói nhớ hắn, nói muốn cùng hắn mừng sinh nhật... Bùi Tri Diễn cố gắng kìm nén trái tim đang rối bời, hỏi: “Ai cho nàng lớn gan như vậy, dám chạy đến đây?”

“Mẫu thân bảo Cao Nghĩa và thị vệ đi cùng... còn có Huỳnh Chi.” Quý Ương l.i.ế.m đôi môi khô khốc, lo lắng nói: “...Phu quân không phải từng nói, nếu Ương Ương của ta dám...”

“Quý Ương!” Bùi Tri Diễn quát lớn, hai chữ ngắn ngủi đầy hoảng loạn chưa từng có.

Thân thể mềm mại dưới tay khẽ run rẩy, Bùi Tri Diễn mở mắt, những suy nghĩ hỗn loạn đều tan biến, trong đôi mắt mờ mịt dần khôi phục chút thanh minh.

Bùi Tri Diễn hít thở chậm rãi, ánh mắt dán vào bếp than rực cháy, một lúc lâu sau mới nói: “Đi đường xa như vậy, nghỉ ngơi sớm đi.”

Có những lời đã nói ra rồi thì không thể quay lại được, ngay cả giả vờ ngốc nghếch cũng không còn chỗ trốn.

Bàn tay nắm trên vai nàng bắt đầu siết chặt, lý trí và bản năng đang đấu tranh.

Quý Ương cảm nhận được hắn định đẩy mình ra, liền dùng sức nắm chặt cánh tay mình, lắc đầu nói: “Thiếp không buông... phu quân đừng đẩy thiếp ra.”

Bùi Tri Diễn bị nàng làm cho huyết khí cuồn cuộn, yết hầu liên tục chuyển động, thái dương nhảy lên dữ dội, nàng thật sự biết cách hành hạ hắn!

Hắn tự nhủ đừng nghe, cứng rắn kéo Quý Ương ra, nhưng khi thân thể gần như dính liền vừa tách ra, dược lực bị kiềm chế liền trào dâng, cuốn lấy toàn thân, từng tấc da thịt đều đang kêu gào muốn kéo Quý Ương trở lại.

Dù có phần do dược lực thúc đẩy, nhưng chẳng lẽ hắn thật sự không muốn làm vậy sao, Bùi Tri Diễn cười cay đắng, đây mới là điều đáng buồn nhất.

Không ngờ vừa tách ra chưa được bao lâu, Quý Ương lại cúi đầu lao tới ôm chặt hắn, nàng ôm chặt Bùi Tri Diễn không buông, như một con thú nhỏ đang nổi loạn, nàng có linh cảm, chỉ cần buông ra, nàng sẽ không bao giờ giữ được hắn nữa.

Quý Ương cắn môi, cắn đến mức có vết răng hằn sâu, cuối cùng quyết định: “Thiếp có chuyện muốn nói với chàng.”

Bùi Tri Diễn giận đến cực điểm, hắn đã lùi đến mức này, rốt cuộc nàng muốn gì! Xé toạc vết thương, rồi sao nữa, nàng muốn nói gì? Nàng muốn lừa hắn thế nào?

Giận quá hóa cười, Bùi Tri Diễn chậm rãi gật đầu: ‘‘Được, không phải muốn nói sao.”

Nói cũng tốt, nói toạc ra cũng tốt, hắn sẽ không phải kiềm chế nữa, có thể tùy ý làm theo ý muốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.