Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông

Chương 112



Chẳng bao lâu sau, Bùi Tri Diễn đã chuẩn bị đủ mọi thứ, từ giấy tờ đến biên lai, thậm chí có cả văn thư nhậm chức.

Quý Ương thấy thần sắc hắn không tốt, nhẹ nhàng nói: “Những người đó bỏ ra tất cả gia sản, tưởng rằng mua được một con đường thông thoáng, nào ngờ lại là đường hoàng tuyền.”

Bùi Tri Diễn vuốt nhẹ tai nàng, hoa tai đã bị hắn tháo ra vì thấy vướng tay, tai mềm mại nằm trong đầu ngón tay hắn như thể làm dịu lòng hắn.

“Những người này cũng đều vì chữ tham, kết quả là mất mạng.” Bùi Tri Diễn chậm rãi nói: “Không đáng thương.”

Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên tai đỏ của Quý Ương, hỏi: “Ngày mai cùng ta đi nhận chức, có sợ không?”

Quý Ương hiểu ý hắn, theo như lời khai của Lý Hiển Ngự, bọn chúng sẽ ra tay trên đường đi nhận chức, tạo ra cái c.h.ế.t giả như bị tai nạn.

“Không sợ.”

Quý Ương cảm thấy thân mình hơi trượt xuống, nàng ngồi lại ngay ngắn, ngước lên nhẹ nhàng hôn khóe môi Bùi Tri Diễn: ‘‘Phu quân sẽ bảo vệ ta.”

Bùi Tri Diễn bị nàng làm cho lòng xao động, đùa rằng: “Miệng thật ngọt, để nàng ở đây ta mới không yên tâm, chỉ có thể để bên cạnh, tốt nhất là dùng dây buộc lại.”

Mấy từ cuối hắn nói rất nhẹ.

Quý Ương cười mắt cong lại khiêu khích hắn: ‘‘Nếu chàng buộc, sau này thiếp không cho tháo ra đâu.”

Bùi Tri Diễn hôn lên mắt nàng đang cười run rẩy, thấp giọng đáp: ‘‘Được.”

Tối hôm đó, phụ tử nhà họ Giang tổ chức tiệc tiễn đưa Bùi Tri Diễn.

Giang Chính Hạc ngồi ở ghế chủ tọa, Giang phu nhân ngồi bên cạnh chăm sóc ông.

Giang Chính Hạc cười nói: “Lần sau gặp lại, chúng ta đã là đồng liêu.”

Bùi Tri Diễn khiêm tốn đáp: “Vãn bối nào dám, tất cả là nhờ Giang đại nhân giúp đỡ.”

“Nói đến đây còn có công lao của Dương Thứ Sử, nếu có cơ hội, nhất định phải đích thân đến cảm tạ.”

Nụ cười của Giang Chính Hạc thoáng chốc ngưng lại, giọng trầm hơn: ‘‘Không cần thiết, việc này nếu lộ ra, ngươi sẽ không giữ nổi đầu mình đâu.”

Trong mắt ông thoáng qua tia sáng sắc lạnh khiến Quý Ương sợ hãi, đều là hồ ly ngàn năm, dù bề ngoài có hòa nhã thế nào cũng không che giấu được sự tàn nhẫn trong cốt tủy.

Tay Bùi Tri Diễn đúng lúc đặt lên mu bàn tay nàng, ấm áp khiến Quý Ương yên lòng.

Có Bùi Tri Diễn ở đây, nàng chẳng sợ gì cả.

Giang Chính Hạc quan sát Bùi Tri Diễn, một lát sau mới thản nhiên cười nhẹ nói: “Đừng trách bản quan không nhắc nhở ngươi.”

Bùi Tri Diễn cũng cười đáp: “Ta hiểu.”

Giang Quân Nghĩa nâng chén rượu mời Bùi Tri Diễn: “Về sau phải gọi là Tô đại nhân rồi.”

Bùi Tri Diễn nhướn mày nhẹ: “Lần này thật cảm tạ ngươi.”

“Chúng ta là huynh đệ, ngươi còn khách sáo thế làm gì.” Giang Quân Nghĩa nâng chén uống rượu, che giấu ánh mắt hướng về phía Quý Ương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-46-3.html.]

Đến lúc đó, để lại muội muội tốt của hắn cho ta, coi như là lời cảm tạ.

Mấy chén rượu vào bụng, nghĩ đến không quá ba ngày nữa Tô Hoài sẽ chết, Giang Quân Nghĩa không khỏi kích động, hỏi: “Ngươi đi nhận chức xa xôi, muội muội ngươi tính sao, cũng đi theo?”

Bùi Tri Diễn đáp: “Tất nhiên rồi.”

Giang Quân Nghĩa lắc đầu không đồng tình: “Ta thấy không bằng để nàng ở lại phủ chờ ngươi, đến khi ngươi ổn định rồi hãy đón nàng, tránh cho đường đi vất vả.”

Hắn quay sang Quý Ương nói: “Tô cô nương thấy sao?”

Bùi Tri Diễn cũng nghiêng đầu nhìn nàng.

Có chuyện lần trước, mặt Quý Ương cũng dày thêm, dù sao nơi này nàng cũng không có ý định quay lại lần thứ hai.

“Ta sẽ không rời ca ca.”

Giang Quân Nghĩa cười nói: “Sao, sợ mất à?”

Giang Chính Hạc biết rõ tính nết của con mình, mày cau chặt, ánh mắt sắc bén.

Giang Quân Nghĩa thấy phụ thân đổi sắc mặt, lập tức im lặng không dám nói thêm.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Giang phu nhân không biết mối quan hệ “đặc biệt” của họ, cười hòa nhã nói: “Huynh muội các ngươi tình cảm thật tốt.”

Bùi Tri Diễn giải thích: “Không có cách nào khác, tiểu muội không rời ta được, nhất là sau khi lạc mất một lần hồi nhỏ thì càng thêm gắn bó.”

Quý Ương ngẩn người, nghiêng đầu nhìn hắn, sao hắn biết chuyện nàng lạc hồi nhỏ.

Quý Ương nhịn đến khi tan tiệc, vừa ra khỏi phủ liền hỏi: “Chàng làm sao biết chuyện thiếp bị lạc hồi nhỏ?”

Trong ký ức nàng chưa từng kể cho Bùi Tri Diễn.

Đêm nay gió lạnh, Bùi Tri Diễn kéo mũ áo choàng lên cho nàng nói: “Lên xe rồi nói.”

Quý Ương đành theo lên xe ngựa, rèm vừa buông, nàng liền chui vào lòng Bùi Tri Diễn: ‘‘Chàng mau nói đi.”

Bùi Tri Diễn nhắm mắt dựa vào thành xe, tay đặt lên vai nàng, nhẹ giọng: “Ừm, để ta nghĩ xem.”

Hơi rượu mỏng từ cổ họng hắn phả ra, Quý Ương nôn nóng không chịu được, hắn lại cứ từ tốn như vậy.

“Khi đó... ngươi chỉ cao thế này thôi.” Bùi Tri Diễn không mở mắt, giơ tay ra hiệu chiều cao: ‘‘Trên đầu buộc hai búi tóc nhỏ, còn thắt hai dải lụa đỏ.”

Hắn chậm rãi kể về chuyện kiếp trước không có cơ hội nói với nàng.

Quý Ương nghe mà tim đập càng lúc càng nhanh, không tự chủ được dùng móng tay cào cào lòng bàn tay, Bùi Tri Diễn như đoán trước được, liền nắm lấy tay nàng.

“Khi đó ta có gặp nàng, nàng đang thu mình trong một hẻm nhỏ trên phố Đông Trường, khóc đến nỗi mắt mũi đều đỏ bừng.” Bùi Tri Diễn nói rồi nhếch môi cười không nén được.

Quý Ương dựa vào lòng hắn không ngừng chớp mắt, môi khẽ mở, hơi thở run rẩy.

Ca ca thường hay nhắc nàng hồi nhỏ từng bị lạc trong hội đèn Trung thu, sau đó không biết làm sao lại tự mình trở về trước cửa phủ Quý.

Chẳng lẽ là Bùi Tri Diễn đưa nàng về...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.