Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông

Chương 204



Quý Ương dựa lưng vào giường, cảm giác buồn nôn mạnh mẽ đã giảm đi nhiều, nhưng sắc mặt vẫn yếu ớt.

Bùi Tri Diễn đứng cách đó vài bước, lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt ẩn chứa sự kìm nén, sợ rằng nàng lại phản ứng như vậy, ngay cả tiến lại gần cũng không dám.

Một lúc lâu sau, hắn mới hỏi nhỏ: ‘‘Đỡ hơn chút nào chưa?”

Quý Ương nhất thời cảm thấy đau lòng, hắn nghĩ rằng nàng cảm thấy buồn nôn vì sự đụng chạm của hắn? Liệu có phải đứng xa như vậy thì nàng mới cảm thấy khá hơn?

Bùi Tri Diễn dừng lại một lúc rồi nói: ‘‘Đại phu sẽ đến ngay thôi. Có thể là do ăn phải thứ gì không tốt chăng?”

Hiếm khi hắn tỏ ra cẩn thận như vậy, tìm một lý do cho phản ứng của Quý Ương vừa rồi, rồi khát khao nhìn nàng.

Quý Ương cuối cùng cũng mỉm cười dịu dàng với hắn: ‘‘Chàng lại đây một chút.”

Bùi Tri Diễn chần chừ một lúc, rồi mới bước tới bên giường. Quý Ương ngồi thẳng dậy, vòng tay qua eo hắn.

(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, cáo truyện, trùm truyện, wattpad … chỉ là ăn cắp.)

Tay bên người của Bùi Tri Diễn siết chặt lại.

Quý Ương nhẹ giọng nói: ‘‘Mùi hương trên người chàng dễ chịu, thiếp cảm thấy thoải mái hơn.”

Bùi Tri Diễn ngẩn người, cảm giác như lớp băng tan chảy trong mắt hắn, Ương Ương không phải là ghét hắn.

Niềm vui sướng tràn ngập trong lòng hắn, hắn đặt tay lên vai nàng, một lúc sau mới nhẹ nhàng đáp lại.

“Đại phu đến rồi!” Huỳnh Chi vội vàng chạy vào phòng, phía sau là một ông lão đeo hộp thuốc trên lưng.

“Xin mời ngài khám cho phu nhân của chúng tôi.”

“Được rồi, được rồi.” Ông lão từ tốn tiến lên, nhìn hai người vẫn còn ôm nhau, cười nói: ‘‘Xin công tử hãy để cho ta khám.”

Bùi Tri Diễn không có phản ứng gì, nhưng Quý Ương đã đỏ mặt, nàng buông tay ra, nói với ông lão: ‘‘Làm phiền ông rồi.”

Quý Ương nhớ lại và nói ra các triệu chứng của mình: ‘‘Gần đây ta thường cảm thấy mệt mỏi, không có cảm giác ngon miệng khi ăn, thỉnh thoảng muốn nôn nhưng không nôn ra được gì.""

Bùi Tri Diễn nghe nàng nói, lông mày nhíu chặt lại, không ngờ tình trạng lại nghiêm trọng như vậy. hắn vội hỏi đại phu: ‘‘‘Phu nhân của ta có mắc bệnh gì không?"

Ông lão đặt tay lên cổ tay của Quý Ương để bắt mạch, nhìn hai người, dường như chưa hiểu ra điều gì.

Ông bỏ tay xuống và cười nói: ‘‘Phu nhân có nhớ lần cuối cùng kinh nguyệt của mình là khi nào không?"

Quý Ương kể từ khi uống thuốc của Hứa Thái y, kinh nguyệt không đều, đã hai tháng rồi không đến, nàng cũng không để ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-74.html.]

Chẳng lẽ tình trạng của nàng còn tệ hơn trước?

Ông lão không kìm được cười và thở dài: ‘‘Hai vị thật là không biết gì.” Ông thấy họ còn trẻ, tưởng rằng họ là cặp phu thê mới cưới, không hiểu gì cả.

Ông quay sang Bùi Tri Diễn nói: ‘‘Phu nhân đã có thai."

“Có thai?” Bùi Tri Diễn ngẩn ngơ.

Có thai?

Ông lão tiếp tục giải thích: ‘‘Mạch của phu nhân tròn như ngọc lăn trên đĩa, chẳng phải là có tin vui sao. Theo ngày tháng mà tính, có lẽ đã hai tháng rồi.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ông thu dọn hộp thuốc và đứng lên: ‘‘‘Hai vị thật là không quan tâm gì cả.”

Huỳnh Chi là người phản ứng đầu tiên, vui mừng đến rơi nước mắt: ‘‘Phu nhân, người có thai rồi!”

Bùi Tri Diễn bị tiếng gọi này đánh thức, ngơ ngác nhìn Quý Ương đang cúi đầu vuốt ve bụng mình.

Nàng có thai... Nàng đã mang trong mình cốt nhục của hắn, trong cơ thể mảnh mai ấy đã chứa đựng đứa con của họ.

Hai tháng, chính là đêm trước khi hắn bị thương, khi đó họ đã lâu rồi không gần gũi, hắn đã ở bên nàng suốt cả đêm. (chương 68 ấy)

Vậy là trước khi rời khỏi kinh thành, nàng đã có thai, hắn còn để nàng trải qua cú sốc bị ám sát, rồi để nàng một mình đến nơi xa xôi này.

Bùi Tri Diễn mở miệng, nhận ra giọng mình đang run.

“... Ương Ương.”

Quý Ương ngơ ngác ngẩng đầu lên, nàng đưa tay muốn chạm vào mặt Bùi Tri Diễn, nhưng hắn quá cao.

Bùi Tri Diễn không hiểu, cúi người đặt mặt vào lòng bàn tay nàng, Quý Ương dùng ngón tay lau đi dưới mắt hắn, quả thật có chút ẩm ướt.

Trái tim nàng nhói đau, nở một nụ cười tinh nghịch với hắn: ‘‘Bị thiếp phát hiện rồi.”

Bùi Tri Diễn sững sờ, mím môi, cúi đầu chạm trán vào nàng, khẽ thở dài: ‘‘Ta quá vui mừng quá, Ương Ương không được cười ta, cũng không được nói ra.”

Hắn nói vậy hoàn toàn chỉ để làm nàng vui.

Thấy Quý Ương cười rạng rỡ, Bùi Tri Diễn vẫn có cảm giác không thực. Hắn không dám đặt tay trực tiếp lên bụng nàng, mà chỉ cảm nhận qua mu bàn tay nàng.

Hắn từng nghĩ rằng, nếu Quý Ương không thể mang thai, thì họ sẽ nhận nuôi một đứa trẻ, và hắn vẫn sẽ coi đó như con ruột của họ mà nuôi dưỡng.

Nhưng trời lại ban cho hắn một niềm vui bất ngờ như thế này, đây là điều hắn mong chờ suốt hai kiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.