Anh ta đang yên tĩnh nằm trên giường, hơi thở đều đều.
Tôi bước đến bên giường, đầu tiên là kéo chăn bông, sau đó duỗi những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của mình ra, bắt đầu chạm vào tìm mạch máu anh ta.
Phải tránh động mạch.
Bằng không, anh ta sẽ chết.
Đột nhiên, anh ta cử động.
Tôi sợ hãi rụt tay lại.
Cuộn tròn rồi trốn bên giường.
Trong lòng thầm cầu nguyện.
“Nguyệt nguyệt.”
Tôi đóng băng.
bị phát hiện rồi.
“Em vào đây làm gì thế?” Anh ta lại mở miệng.
Tôi dũng cảm nhìn sang, nhìn anh ta trong bóng tối.
Đưa tay lên giật nhẹ chăn bông rồi bắt đầu nói dối: “Ngủ một mình, em sợ.”
Cũng may là trời tối, nếu không đã sớm bị anh ta phát hiện.
Mặt tôi đỏ bừng.
Nó nóng kinh khủng.
Anh ta có vẻ không tin: “Cho nên?”
Tôi quyết định ngừng giả bộ, trợn mắt há mồm nhe nanh, tự cho là mình đã hung hăng nói: “Anh … tốt nhất là nên tin đi, bằng không em cắn anh đó!”
“um” giọng anh ta phảng phất nụ cười “Anh tin.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cái bụng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nó lại bắt đầu đổ chuông rột rột.
Tôi nuốt nước miếng mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không thể cầm lòng được nữa, tôi nằm bên cạnh giường thì thầm: “Anh đừng có tin nữa được không?”
Anh ta tiến lại phía tôi “Tại sao?”
Tôi chớp chớp mắt, im lặng mấy giây rồi bật khóc: “Bởi vì em muốn cắn anh.”
Anh ta nhìn tôi chằm chằm hồi lâu rồi giơ tay lên.
Tôi vô thức ôm đầu.
Không phải anh ta muốn đánh mình đó chứ?
Sau hai giây chờ đợi, cơn đau tưởng tượng không hề xuất hiện.
Tôi lặng lẽ mở mắt ra nhìn anh ta liền thấy anh ta duỗi tay tới trước mặt tôi, giọng điệu có chút bất lực: “Vậy em cắn đi.”
???
Cứ để tôi cắn như vậy?
“Em thấy những người khác đều là cắn ở… cổ.” Tôi khẽ lẩm bẩm “Không biết cắn vào tay có được không?”.
“Được” anh ta nói chắc nịch “miễn đều có máu là được.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh “Sao anh biết?”
Xung quanh yên lặng mấy giây, giọng điệu thản nhiên của anh ta vang lên: “… Anh đoán vậy.”
“…”
Tôi còn tưởng anh là một tên xấu xa chuyên đi bắt ma cà rồng không đó!
“Em cắn tay của anh, ngày mai anh cầm dao mổ kiểu gì?”
Anh ta có vẻ kinh ngạc, giơ tay xắn ống tay áo lên lộ ra cánh tay dài, đưa tới trước mặt tôi: “Vậy thì cắn cánh tay đi.”
Tôi l!ếm l!ếm môi, không biết nên nói gì, chỉ đành há miệng cắn một cái, thút thít một tiếng: “Vâng.”
Tôi cảm thấy cánh tay anh ấy rõ ràng cứng lại lúc răng tôi xuyên qua bề mặt da anh ta.
Ngay sau đó, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong miệng tôi.
Mười phút sau, tôi miễn cưỡng buông cánh tay anh ta ra.
“Ăn no rồi?”
Đáp lại anh ta là một tiếng nấc của tôi.
Anh ta cười nhẹ, lăn quay người xuống giường.
Một lúc sau, anh ta bước vào, bật chiếc đèn ngủ êm dịu nhất bằng điều khiển từ xa.
“Súc miệng đi.”
Anh ta đưa cho tôi cái ly.
Tôi còn hơi bối rối, ngẩn người ra, thật lâu sau mới hoàn hồn lại, nhìn dấu răng rõ ràng trên cánh tay anh ta: “Cánh tay của anh…”
“Không sao” Anh ta lấy khăn giấy lau đi, “Có chuyện gì muốn nói với anh không?
Những suy nghĩ lỏng lẻo ban đầu của tôi ngay lập tức thắt lại.
Anh ta không biết tôi là ma cà rồng!
Sau đó, nửa đêm tôi chạy vào phòng anh ta.
… còn cắn anh ta.
“Em…em muốn trở thành người lớn” tôi ấp úng giải thích “Yêu cầu của ma cà rồng là mỗi ma cà rồng trưởng thành phải uống máu tươi để hoàn thành nghi thức”
Anh ta gật gật đầu, cười mơ hồ “Vậy em … được coi là người lớn rồi sao?”