Răng Nanh Nhỏ

Chương 2



Nhà anh rất bự.

Tôi đứng ngoài hành lang thôi mà đã choáng ngợp.

“Vào đi” anh ta xỏ một đôi dép trước mặt tôi “Em muốn ăn gì, anh nấu cho em”.

Tôi l!ếm l!ếm môi, lần nữa nêu ra đề nghị của mình: “Anh.”

Anh ta sững sờ một lúc, sau đó lắc đầu: “Hôm nay không được.”

???

“tại sao?”

Anh ta im lặng một lúc “Hôm nay anh vừa thực hiện xong hai ca phẫu thuật, lực bất tòng tâm rồi.”

“Không sao cả!”

Tôi càng kích động: “Anh không phải động, em động là được.”

Làm như vậy anh ta sẽ không phải chịu vất vả.

Anh ta khẽ nhướng mày, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

Mấy giây sau, anh ta thỏa hiệp: “Được, vậy trước khi ăn anh, em còn muốn ăn gì nữa không?”

“Còn cần phải ăn gì khác nữa sao?” Tôi chớp chớp mắt, nghiêm túc hỏi, “Đây là lần đầu tiên của em, không có nhiều kinh nghiệm.”

“Muốn ăn bánh không?”

Tôi ngốc nghếch gật gật đầu.

“Uống chút gì không?”

Tôi l!ếm môi ngập ngừng nói: “Máu à?”

Vẻ mặt anh ta ngưng lại, cười nhẹ một cái: “Ý em là nước ép cà chua?”

“……sao cũng được.”

Mau ăn cho xong đi, tôi muốn cắn anh ta lắm rồi.

Tôi ngồi vào bàn ăn, nhìn vô số thứ trong tủ lạnh anh ta.

Hai mắt dần dần mở to.

Tôi chưa bao giờ thấy nhiều thứ như vậy.

Trong tâm trí tôi, tủ lạnh nhà tôi không có gì ngoài những túi máu.

“Em thích ăn cái gì thì cứ tự nhiên lấy mà ăn.”

Nghe anh ta nói vậy hai mắt tôi sáng lên “Có thể sao?”

Anh ta gật đầu “Tất nhiên.”

Cái nào tôi cũng lấy ra từng chút một.

Dưới cái nhìn của anh ta, nếm thử từng cái.

Nhưng nó mấy cái này không làm tôi bớt đói.

“Ăn đã no chưa?” Anh ta hỏi.

Tôi lắc đầu rồi lại gật gật đầu “Vậy giờ em có thể cắn anh chưa?”

“Hửm?”

Anh ta ngước nhìn tôi, tỏ vẻ khó hiểu.

Tôi vừa định hỏi lại thì chợt nhớ lời mẹ dặn “Hút máu là phải cư0~ng bức”.

Vậy nên không đợi anh ta phản ứng, tôi đã vòng tay qua cổ anh ta, kiễng chân lên cắn về phía cổ anh ta.

Anh ta cười nhẹ “Em đừng sốt ruột.”

Nói rồi cúi đầu kề sát mặt tôi, chặn miệng tôi lại.

???

Không phải cắn người phải cắn như này à?

Tôi thấy lúc mọi người cắn người đều là cắn ngay cổ mà.

Thôi bỏ đi, thế nào cũng được, cứ cắn trước rồi tính sau.

Sau đó, tôi nghe thấy anh ta kêu r3n một tiếng.

Giữa môi với rang đầy mùi máu tươi.

Trong phút chốc, tôi bị k!ch thích đến mức suýt không kìm được răng nanh.

Giây sau, đầu lưỡi của anh ta l!ếm nhẹ răng nanh của tôi.

Tôi nhạy cảm rùng mình.

Anh ta dừng lại một chút rồi lại l!ếm nữa.

Đầu óc tôi ong ong, tôi hoảng hốt đẩy anh ta ra.

Đừng có bảo là … bị phát hiện rồi nha!

Khoé miệng anh ta bị một chiếc răng nanh của tôi đâm thủng, máu trào ra.

Anh ta giơ ngón tay cái lên, vô tư chạm vào vết thương, cười khẽ.

“Em … cắn trúng anh rồi sao?”

Tôi nhìn anh ta không chớp mắt, ngón tay xoắn vào nhau, đầu ngón tay vì gắng sức mà trở nên trắng bệch.

Anh ta nheo mắt nhìn tôi “Răng sắc nhỉ.”

Tôi l!ếm môi, nhìn vết thương vẫn đang rỉ máu của anh ta nuốt nước miếng.

Máu vừa rồi chỉ làm tôi dịu đi cơn đói một chút, còn lâu mới đủ ăn.

Đúng rồi!

Làm sao có thể lãng phí như vậy!

Tôi tiến lại gần anh ta, nhón chân lên gần môi anh l!ếm nhẹ.

“Đừng tức giận, không phải em cố ý đâu.”

Lần sau nhất định tôi phải cắn và0 cổ.

Cắn môi dễ bị phát hiện quá.

Nhìn vết thương không còn chảy máu, tôi nuốt hai ngụm.

Nhưng hành vi này lại khiến anh ta hiểu nhầm.

Anh ta chạm vào đầu tôi “Em đang muốn lấy lòng anh sao?”

Tôi sững người một lúc, rồi chậm rãi gật đầu.

Nếu như vậy đã khiến anh ta được dỗ dành vậy thì tôi nói dối cũng chả sao!

Nếu không, lần sau sao mà cắn tiếp được.

“Hôn cũng không biết, lát nữa em tính cắn anh kiểu gì?” Anh ta nhìn tôi, trong mắt mang theo ý cười.

Anh ta trông không thực sự tức giận nữa.

“Lần đầu còn thiếu kinh nghiệm, lần sau em sẽ làm tốt thôi.” Tôi không phục nói.

Ai mà không cần phải tập luyện để được hoàn hảo!

Anh ta gật gật đầu, tâm tình có vẻ rất tốt: “Vậy thử lại xem?”

!!!

Tôi nghi ngờ anh ta đang cố gắng l!ếm lấy răng nanh của tôi!

Đồng thời còn muốn kiếm chứng cứ!

“… Không được!” Tôi tự cho là nghiêm nghị nói “Không thể!”

Ý cười trong mắt anh ta càng sâu “Tại sao? Không phải lúc trước em còn nói muốn ăn anh sao?”

Cái đó phải đợi đến khi anh ngủ say, tôi sẽ ăn kiểu đánh úp mà.

Nếu không, danh tính ma cà rồng sẽ bị lộ mất.

Hưm, trở thành một ma cà rồng khó quá đi.

Tôi cúi đầu hoang mang, đột nhiên, anh ta ôm lấy eo tôi, trong ánh mắt kinh ngạc của tôi còn như chuồn chuồn chạm nước chạm vào môi tôi.

“Được rồi, không trêu chọc em nữa.” Anh ta treo nụ cười trên môi “Nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói rồi chỉ vào một phía: “Anh ngủ trong phòng đó.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng lưng anh ta l!ếm l!ếm răng.

Không cam tâm.

Ăn không no.

Bốn giờ sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng rột rột.

Theo tiềm thức tôi vẫn nhắm mắt, chạm vào chiếc bàn cạnh giường, nhưng rồi phát hiện chỗ dó trống rỗng.

Tôi sững người một lúc, đột ngột ngồi dậy.

Suýt nữa thì quên chuyện lớn!

Nếu không phải vì đói mà tỉnh, giờ này hẳn tôi còn say giấc rồi.

Tôi nhẹ nhàng xuống giường, mở cửa, bước đến cửa phòng bác sĩ, nhẹ nhàng xoay nắm cửa.

Không xoay được.

Anh ta khóa trái cửa rồi.

Tôi thở dài trong lòng, nhưng ngay lúc quay đầu, tôi thấy một chiếc chìa khóa rơi khỏi tay nắm cửa.

!!!

Vị bác sĩ này cũng ngốc quá đi!

Đã khóa cửa rồi mà còn quên rút chìa khóa!

Tôi mỉm cười, vặn một cái, mở cửa phòng anh ta.

Anh ta đang yên tĩnh nằm trên giường, hơi thở đều đều.

Tôi bước đến bên giường, đầu tiên là kéo chăn bông, sau đó duỗi những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của mình ra, bắt đầu chạm vào tìm mạch máu anh ta.

Phải tránh động mạch.

Bằng không, anh ta sẽ chết.

Đột nhiên, anh ta cử động.

Tôi sợ hãi rụt tay lại.

Cuộn tròn rồi trốn bên giường.

Trong lòng thầm cầu nguyện.

“Nguyệt nguyệt.”

Tôi đóng băng.

bị phát hiện rồi.

“Em vào đây làm gì thế?” Anh ta lại mở miệng.

Tôi dũng cảm nhìn sang, nhìn anh ta trong bóng tối.

Đưa tay lên giật nhẹ chăn bông rồi bắt đầu nói dối: “Ngủ một mình, em sợ.”

Cũng may là trời tối, nếu không đã sớm bị anh ta phát hiện.

Mặt tôi đỏ bừng.

Nó nóng kinh khủng.

Anh ta có vẻ không tin: “Cho nên?”

Tôi quyết định ngừng giả bộ, trợn mắt há mồm nhe nanh, tự cho là mình đã hung hăng nói: “Anh … tốt nhất là nên tin đi, bằng không em cắn anh đó!”

“um” giọng anh ta phảng phất nụ cười “Anh tin.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cái bụng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nó lại bắt đầu đổ chuông rột rột.

Tôi nuốt nước miếng mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không thể cầm lòng được nữa, tôi nằm bên cạnh giường thì thầm: “Anh đừng có tin nữa được không?”

Anh ta tiến lại phía tôi “Tại sao?”

Tôi chớp chớp mắt, im lặng mấy giây rồi bật khóc: “Bởi vì em muốn cắn anh.”

Anh ta nhìn tôi chằm chằm hồi lâu rồi giơ tay lên.

Tôi vô thức ôm đầu.

Không phải anh ta muốn đánh mình đó chứ?

Sau hai giây chờ đợi, cơn đau tưởng tượng không hề xuất hiện.

Tôi lặng lẽ mở mắt ra nhìn anh ta liền thấy anh ta duỗi tay tới trước mặt tôi, giọng điệu có chút bất lực: “Vậy em cắn đi.”

???

Cứ để tôi cắn như vậy?

“Em thấy những người khác đều là cắn ở… cổ.” Tôi khẽ lẩm bẩm “Không biết cắn vào tay có được không?”.

“Được” anh ta nói chắc nịch “miễn đều có máu là được.”

Tôi ngơ ngác nhìn anh “Sao anh biết?”

Xung quanh yên lặng mấy giây, giọng điệu thản nhiên của anh ta vang lên: “… Anh đoán vậy.”

“…”

Tôi còn tưởng anh là một tên xấu xa chuyên đi bắt ma cà rồng không đó!

“Em cắn tay của anh, ngày mai anh cầm dao mổ kiểu gì?”

Anh ta có vẻ kinh ngạc, giơ tay xắn ống tay áo lên lộ ra cánh tay dài, đưa tới trước mặt tôi: “Vậy thì cắn cánh tay đi.”

Tôi l!ếm l!ếm môi, không biết nên nói gì, chỉ đành há miệng cắn một cái, thút thít một tiếng: “Vâng.”

Tôi cảm thấy cánh tay anh ấy rõ ràng cứng lại lúc răng tôi xuyên qua bề mặt da anh ta.

Ngay sau đó, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong miệng tôi.

Mười phút sau, tôi miễn cưỡng buông cánh tay anh ta ra.

“Ăn no rồi?”

Đáp lại anh ta là một tiếng nấc của tôi.

Anh ta cười nhẹ, lăn quay người xuống giường.

Một lúc sau, anh ta bước vào, bật chiếc đèn ngủ êm dịu nhất bằng điều khiển từ xa.

“Súc miệng đi.”

Anh ta đưa cho tôi cái ly.

Tôi còn hơi bối rối, ngẩn người ra, thật lâu sau mới hoàn hồn lại, nhìn dấu răng rõ ràng trên cánh tay anh ta: “Cánh tay của anh…”

“Không sao” Anh ta lấy khăn giấy lau đi, “Có chuyện gì muốn nói với anh không?

Những suy nghĩ lỏng lẻo ban đầu của tôi ngay lập tức thắt lại.

Anh ta không biết tôi là ma cà rồng!

Sau đó, nửa đêm tôi chạy vào phòng anh ta.

… còn cắn anh ta.

“Em…em muốn trở thành người lớn” tôi ấp úng giải thích “Yêu cầu của ma cà rồng là mỗi ma cà rồng trưởng thành phải uống máu tươi để hoàn thành nghi thức”

Anh ta gật gật đầu, cười mơ hồ “Vậy em … được coi là người lớn rồi sao?”

P/s: người lớn ròi thì sẽ bị…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.