“Anh ta là cháu của Vua ma cà rồng đó.” Trương Tình cảm nhận được ánh mắt của Lục Tích, hạ giọng nói: “Anh ta để ý tới cậu từ lâu ròi, e là không dễ từ bỏ đâu.”
Những ngón tay tôi khẽ nắm chặt dưới tấm khăn trải bàn.
Lục Tích là đàn anh của tôi trong học viện ma cà rồng, anh ta là một người có địa vị cao và đã có không biết bao nhiêu bạn gái.
Tôi luôn cố gắng tránh những người như vậy chứ đừng nói là thích anh ta.
Vốn dĩ tưởng rằng anh ta sẽ không bao giờ để ý một người như tôi.
Bây giờ xem ra lúc đó hẳn là chỉ vì tôi chưa đủ tuổi.
“Nguyệt Nguyệt” Lục Tích cầm ly rượu đứng lên “Chúc mừng em thành người lớn.”
Tôi nhanh chóng đứng dậy, lịch sự nói: “Cảm ơn”.
Dưới áp lực ánh mắt của anh ta, tôi uống cạn rượu trong chén.
Hzzz.
Làm người lớn thật mệt mỏi.
Còn bị ép uống rượu nữa chớ.
Rượu khó uống muốn chết.
Chẳng bao lâu sau tôi đã cảm thấy chóng mặt, tranh thủ lúc mọi người không chú ý liền chạ vội ra ngoài.
Vào phòng tắm, tôi nhúng một chút nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo một chút.
Tôi dựa vào tường, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gửi tin nhắn cho Trương Tình: “Tình Tình, bây giờ tớ cảm thấy có chút không thoải mái, tớ về trước đây, các cậu ở lại chơi vui vẻ.”
“Cậu không sao đó chứ, có cần tớ đưa về không?”
“Không cần đâu, tớ về trước đây.”
Sau khi gửi tin nhắn cuối cùng, tôi đứng thẳng người, ổn định tinh thần rồi nâng hai chân ra ngoài.
Vừa đi được hai bước, trước mặt đã có một người chắn đường.
Tôi khó chịu trong người, đưa tay xoa xoa thái dương, cũng không thèm ngẩng đầu nói thẳng: “Làm ơn nhường đường.”
Anh ta không di chuyển.
Tôi từ từ di chuyển sang một bên, nhưng không ngờ anh ta cũng di chuyển sang một bên.
“…cái người này…”
Tôi có chút không nói nên lời, ngẩng đầu nhìn anh ta, ngay lúc tôi nhìn thấy gương mặt anh ta, cơn say liền biến mất.
“Đàn anh Lục Tích, sao anh lại ở đây?”
Anh ta cười với tôi “Em uống nhiều quá rồi, anh đưa em về”.
Tôi lắc đầu, lùi lại một bước, bày ra vẻ tự lo được: “Không cần đâu, em tự về được.”
Nói xong liền đi qua một bên.
Vừa xoay người chạy được hai bước, cổ áo đã bị túm lại.
Tôi rùng mình.
“Nguyệt Nguyệt.” Anh ta ghé sát vào tai tôi, toát ra hơi thở nguy hiểm “Em chạy làm gì?
Thân thể tôi khẽ run lên “… Không có.”
“Xem ra nói ngon ngọt với em em không muốn nhỉ?”
Anh ta nhẹ nhàng kề sát, có vẻ như sự kiên nhẫn của anh đã đến cực hạn “Anh thích em là vinh dự của em, vậy mà em lại dám từ chối anh.”
“Lục Tích,êm không thích anh, anh không thể làm chuyện này.” Tôi có chút suy sụp.
Tôi bị anh ta ép vào góc tường, cả người bị giam chặt, không thể nhúc nhích.
Quả nhiên, sự chênh lệch về sức mạnh vẫn còn quá lớn.
“Em ngây thơ quá rồi.” Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào đầu tôi, cúi người hôn tôi.
Tôi nghiêng đầu “Thả tôi ra, bên ngoài có người mà anh còn dám lộn xộn!”
“Nguyệt Nguyệt” anh ta lại cười, như thể đang nhìn một con mồi đang vật lộn với cái chết, ánh mắt đầy ý cười “Anh khuyên em nên ngoan ngoãn, bằng không, anh không thể đảm bảo sau này còn ai dám cho em máu đâu.”
“Anh nhớ hình như em không dám cắn người đúng không?”
Tôi tức giận nhìn anh ta chằm chằm “Không phải việc của anh!”
Anh ta bóp cằm tôi, dùng ngón tay vuốt v3 những chiếc răng nanh của tôi.
Tôi vẫn cắn chặt ngón tay anh ta.
Nó giống như thể hiện sự không hài lòng của tôi với điều này.
Một lúc sau, mùi máu từ miệng tôi lan ra.
Nhưng tôi không thấy phấn khích.
Răng nanh cũng không dài ra.
Anh ta nhướng mày ngạc nhiên,”Một ma cà rồng còn không thể thò răng nanh ra, em nghĩ xem ngoài anh ra còn ai muốn em đây?”
Tôi cố gắng nhưng đều vô ích, đành nhắm mắt lại như thể từ bỏ chính mình.
Thế giới người lớn thật phức tạp.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trải qua chuyện này khi trưởng thành.
Thấy tôi từ bỏ phản kháng, anh ta cười khà khà vui vẻ nói: “Em thế này sao anh nỡ ép em được?”
“Không biết cắn người đúng không?” Anh ta ghé sát vào cổ tôi “Anh dạy em”.
Tôi cảm nhận được hơi thở đầy phấn khích và những chiếc răng nanh đang chìa ra của anh ta.
Tôi nhắm mắt tuyệt vọng.
Không có lối thoát.
“Lục Tích,” đột nhiên, tôi nghe thấy một người nào đó gọi tên anh ta bằng một giọng nói trầm, giọng điệu không mấy hài lòng “Cháu ở đây làm gì vậy?”
Vẻ mặt dữ tợn trên khuôn mặt của Lục Tích dừng lại, sức mạnh đang giam cầm tôi biến mất ngay lập tức.
Tôi mềm nhũn ngã xuống đất, cuộn mình lại, khoanh mình thành một quả bóng với hai tay trên đầu gối.
Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân.
“Nguyệt Nguyệt.” Anh ta ngồi xổm xuống trước mặt tôi, muốn chạm vào tôi nhưng cuối cùng chỉ co ngón tay lại “Anh là Giang Chấp, không nhận ra anh sao?
Đôi mắt của tôi bị bao phủ bởi một làn hơi nước, tôi khó khăn chớp mắt để nhìn thấy người trước mặt.
Giống như lần đầu gặp mặt, anh ta cũng ngồi xổm trước mặt tôi với vẻ mặt lo lắng: “Đừng sợ.”