“Biết rồi ạ.” Anh ta vừa nói vừa lùi lại một bước, cúi đầu thành góc chín mươi độ chào tôi: “Nguyệt Nguyệt, xin lỗi, ngày hôm qua anh không nên làm vậy.”
Tôi mở to mắt vì kinh ngạc.
Vô thức nhìn lại Giang Chấp.
“Em có chấp nhận lời xin lỗi của nó không?”
Tôi mím môi hỏi: “Em phải chấp nhận sao?”
“Quyết định là ở em, Nguyệt Nguyệt.”
“Chú à, cháu muốn nói riêng vài lời với Nguyệt Nguyệt có được không?” Lục Tích đột ngột nói.
Tôi lo lắng siết chặt ngón tay.
Nhìn vào mắt Lục Tích, tôi luôn tự hỏi không biết anh ta muốn nói gì.
Sau một lúc, tôi nhẹ nhàng gật đầu “Được.”
Giang Chấp do dự nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu “Vậy anh ở bên ngoài chờ em.”
Anh ta cong môi cười “Em thích chú tôi đúng không?”
Sao có thể?
Tôi vô thức vặn lại: “Em không có!”
“Phải không?”
Anh ta xoa xoa ngón tay, nhìn tôi từ trên xuống dưới “Em hẳn là đã uống máu của chú rồi đúng không?”
Tôi gật đầu “Có vấn đề gì sao?”
“Ngày hôm qua em không cảm thấy phấn khích khi uống máu của anh nhưng lúc uống máu của chú thì có” anh ta dò hỏi “Anh nói đúng không?”
Tôi mím môi không nói gì, cũng không phủ nhận.
“Em mới trưởng thành nên có khi còn chưa biết, khi một ma cà rồng tìm thấy bạn đời mình thích, nó chỉ phản ứng lại bạn đời của mình. Em có thể phủ nhận chuyện em thích chú tôi nhưng cơ thể của em lại không thể lừa dối người khác được.”
“Lúc đầu anh còn tưởng đó là nguyên nhân em không dám cắn, nhưng lúc nhìn thấy chú thì anh đã hiểu.”
Giống như tôi sẽ tin tưởng Giang Chấp vô điều kiện, lo lắng cho cơ thể của anh ấy sao.
Ngay khi nhìn thấy anh ấy, trong tiềm thức luôn tỏ ra đáng thương chỉ vì để anh ấy nhượng bộ sao.
Tôi hơi bối rối một hồi, vô thức hỏi: “Không phải vì anh ấy là vua ma cà rồng sao?”
“Tất nhiên là không,” anh ta dừng lại, “nhưng đã nhắc đến danh tính của chú ấy thì …”
“Anh khuyên em nên từ bỏ thích chú ấy đi, chú ấy không phải người em có thể thích.”
“Vì sao?”
“Vì thân phận của chú ấy, ông sẽ an bài cho chú một vị hôn thê thích hợp với địa vị. Về phần em, một tiểu ma cà rồng vừa mới trưởng thành tất nhiên sẽ không xứng với chú ấy rồi.”
Cho đến khi tôi bước ra, tôi vẫn còn trong trạng thái bàng hoàng.
Giang Chấp đứng ở cửa, đang nghe điện thoại.
Lúc bước tới gần, tôi mơ hồ nghe thấy hai chữ “hôn thê” với “bị thương”.
Trong phút chốc trái tim bán tín bán nghi của tôi rơi xuống đáy.
Hóa ra những gì Lục Tích nói là sự thật.
Một ma cà rồng như anh ấy nằm ngoài tầm với của tôi.
“Lần này nó phạm sai lầm, để nó ở lại tự ngẫm đã.”
“……à, vâng.”
Về đến nhà, anh mở tủ lạnh lấy nguyên liệu ra: “Món ăn của con người cũng không tệ, sẽ không có tác dụng phụ đối với em. Em có muốn ăn thử không?”
Tôi gật đầu, cảm thấy có chút hụt hẫng: “… sao cũng được.”
Anh nhướng mày “Được.”
Anh ấy bắt đầu đi sớm và về muộn.
Mỗi ngày đều cho tôi uống máu như một quy trình thiết lập sẵn.
Tôi đấu tranh nội tâm để không uống nhưng bản năng lại không thể cưỡng lại được.
Hôm đó sau khi ăn uống no đủ, lúc tôi nằm trên vai anh thở d0"c, anh đột ngột nói: “Ngày mai anh đi công tác khoảng một tuần. Anh sẽ để lại chút máu cho em, em ở nhà nhớ ngoan nhé.”
“Um?”
“Hiện tại tình hình của em vẫn chưa ổn định, đợi 7 ngày nữa hẵng ra ngoài tìm việc hay đi học gì đó.”
Anh ấy đi gặp vị hôn thê bị thương của mình đúng không?
Tôi ngoan ngoãn đáp lại “Vâng.”
“Nếu em muốn ăn thức ăn của con người thì cứ gọi đồ ăn giao về” Một nụ cười nho nhỏ trên môi anh “Đừng nấu cà rốt với rau diếp trong nước nữa.”
Tôi khẽ nắm chặt thìa: “Ăn không ngon sao?”
“Không có, anh sợ em không cẩn thận với ga, sẽ bị thương mất.”
“vâng.”
Tôi vẫn nghĩ anh ấy đang ghét bỏ.
Ngày hôm sau, tôi không lấy máu anh ấy mà thu dọn đồ đạc về nhà.
Ba mẹ đã đi du lịch không có ở nhà mấy hôm rồi.
Đang nằm trên giường thì nhận được cuộc gọi từ Trương Tình.