- Thế là thế nào? Thế là thế nào hả Hiếu? - Sau khi táng tôi một cú khá mạnh Sơn sấn xổ lao tới cầm hai cổ áo tôi vừa lay vừa điên cuồng hỏi.
Thấy mồm mằn mặn, tôi quay mặt nhổ ra một búng nước bọt lẫn máu, rồi hờ hững nhìn nó.
- Đổi giọng nhanh thế? - Tôi nhếch mép cười khẩy.
- Bốp - Nó quai thêm cú nữa khiến tôi lảo đảo. Phải vịn tay bám vào gờ tường để không ngã khụy.
- Tao đếch gọi mày là đại ca nữa, không bao giờ gọi nữa. Mày không xứng đáng, mày không xứng đáng!! - Sơn tiếp tục nhào tới.
- Nào nào! Chúng mày làm sao thế! - Hòa nhoài người ghì chặt lấy Sơn.
- Mày xem nó vừa nói gì, vừa làm gì? Chúng ta khổ công tháp tùng nó vào đây? Để nó buông xuôi tất cả như vậy à?
Sơn gồng người thoát khỏi tầm khống chế của Hòa, rồi vung tiếp một đấm nữa về phía tôi.
- Đủ rồi đấy! - Tôi điên tiết gạt cú đấm của nó ra rồi đáp lễ lại.
- Bốp! - Sơn ngã vật ra đất.
- Điên hết cả rồi! - Đến lượt Lâm ôm ghì lấy tôi.
- Có gì bình tĩnh nói chuyện, sao phải động chân động tay với nhau?
- Bỏ tao ra! - Tôi ngoảnh sang Lâm gằn giọng.
- Nhưng...
- Mày cứ bỏ tao ra! - Tôi trừng mắt.
Thấy nó... ôm chặt hơn. Tôi liền gạt chân rồi vặn người quăng nó về phía trước khiến hai thằng cũng ngã lăn quay ra đất.
Tôi ngồi dậy tựa lưng vào tường, duỗi thẳng chân, ngước mặt nhìn trời thở hồng hộc.
Sơn sửng sốt nhìn tôi, rồi nó cũng gượng dậy ngồi cạnh tôi. Lâm và Hòa cũng vậy. Cả 4 thằng chẳng ai nói thêm câu nào nữa, đâu đó có tiếng chó sủa văng vẳng tới. Rồi không gian im ắng nặng nề lại bao trùm. Trời lại lác đác một vài giọt mưa phùn lăn tăn rơi rớt xuống khiến khung cảnh với tâm trạng càng thêm não nề...
Sau khi trở về hội họp với hội bạn. Chi và Nhi đã về từ lâu, đương nhiên chỉ còn Sơn, Hòa, Lâm đứng sốt ruột ngóng tin. Mấy thằng đi dạo loanh quanh trên vỉa hè qua mấy con phố, thấy tôi bước thất tha thất thểu chẳng nói chẳng rằng. Chúng nó bắt đầu sốt sắng gặng hỏi. Cũng chẳng giấu diếm làm gì thêm nữa, tôi kể sơ qua tình hình, nói cặn kẽ về quyết định của mình. Thì thằng Sơn bắt đầu nổi khùng và không giữ được bình tĩnh.
Tôi biết chúng nó hy vọng ở tôi rất nhiều, nên chúng nó sẽ không thể chấp nhận quyết định này của tôi ngay được. Nhưng cũng chẳng thể nghĩ là Sơn nó lại bức xúc đến như thế. Quen nó từ hồi mới vào cấp 3, hai thằng đùa nghịch nhau nhiều, đôi lúc xích mích cũng chỉ cãi nhau ỏm tỏi, chứ chưa bao giờ ẩu đả. Khi nãy nhìn vào ánh mắt nó tôi thấy có vẻ nó đang phẫn uất lắm, dù cảm kích nhưng lúc ấy máu nóng đang dồn lên tột đỉnh, hay tâm lý đang nặng trĩu cũng muốn phát tiết vào đâu đó. Nhưng khi đấm nó xong tôi lại chẳng thấy khá khẩm hơn, trái lại sự bế tắc lại càng dấy lên trong lòng, cùng quẫn đến nghẹt thở.
- Sơn! Tao nghĩ là mày phải hiểu tao hơn cơ! - Tôi thở dài rút bao thuốc ra.
Khua khoắng chẳng còn điếu nào. Tôi vò mạnh rồi ném ra xa.
- Không chỉ có Sơn, mà thật sự bọn tao cũng choáng váng với hành động này của mày! Thật sự mày muốn mọi việc chấm dứt tại đây sao Hiếu? - Lâm cầm bao thuốc rút một điếu đưa tôi, rồi quẳng một điếu nữa cho Sơn.
Tôi lẳng lặng châm thuốc, phả khói. Rồi lại ngước nhìn trời, giờ có cố giải thích chúng nó cũng đâu có thể hiểu được những gì mà tôi đang phải trải qua. Ngay cái thằng thân cận, tâm lý và có thể nói là hiểu mình nhất như thằng Sơn lại động thủ với chính "đại ca" nó thì tôi còn hy vọng gì nữa.
Hút được vài hơi tôi búng điếu thuốc đang cháy dở đi rồi uể oải đứng dậy cất bước.
- Cậu đi đâu thế? - Hòa thảng thốt.
- Muộn rồi mấy thằng về ngủ đi, lúc này tao chỉ muốn ở một mình! - Tôi vẫn cắm cúi bước tiếp.
- Đây là Sài Gòn chứ có phải là Hà Nội đâu! Mày định...
- Để cho nó đi! - Sơn cắt ngang lời Lâm.
Chắc là nó cũng dần hiểu ra vấn đề, hoặc là không. Tôi cũng chẳng muốn bận tâm đến suy nghĩ và cảm nhận của nó. Vì giờ giải quyết mớ mâu thuẫn đang đả kích nhau trong đầu mình cũng đã đủ mệt rồi. Tôi cứ đút tay túi quần đi không định hướng... trời đã trôi về gần sáng. Đèn đường đã tắt, mưa mỗi lúc một dày hơn, cũng tốt mà...
***
- Chú ơi giày của chú xong rồi. - Câu bé với nước da đen nhẻm, nhưng hàm răng trắng đều tăm tắp bước lại mỉm cười nói rồi cẩn thận xếp đôi giày ngay ngắn dưới chân tôi.
- Ừ! Anh cảm ơn! Bao nhiêu em? - Lúi húi đi giày xong tôi quay qua hỏi.
- Dạ, năm ngàn ạ!
Tôi rút tiền lẻ ra đưa, cậu bé đánh giày lễ phép nhận tiền, cảm ơn rồi thu dọn đồ nghề tung tăng chạy đi.
Tôi uống nốt cốc cafe, sau đó đứng dậy thanh toán. Rồi lại rảo bước đi tiếp.
"Nhà thờ Đức Bà đây rồi" - Tôi ngước nhìn vẻ cổ kính trang nghiêm giữa Sài Gòn hoa lệ. Nhưng tâm trạng không có vẻ gì là thưởng lãm.
"Em đã bảo là sẽ đưa anh đến nơi này nữa đúng không?" - Tôi khẽ thì thầm trong lòng.
Cả buổi sáng tôi hết nhảy xe bus, xe ôm, rồi tản bộ. Thăm thú những địa điểm nổi tiếng của Sài Thành. Không phải là đi ngắm cảnh, mà là tôi muốn đi đến những nơi nàng hay hào hứng kể.
Trước khi nàng thông báo ra Bắc, chúng tôi hay háo hức trao đổi, và nàng nói là nếu tôi mà thu xếp vào được, nàng sẽ làm hướng dẫn viên du lịch đưa tôi đi khám phá từng nơi.
Thế nên tôi cứ vô thức đi đến những địa điểm đó trong tâm trạng trống rỗng.
Lúc nãy Lê Chi gọi, tôi không nghe máy. Có lẽ bạn ấy đã biết sự tình qua lời kể của anh Toàn, hoặc Sơn. Nhưng giờ tôi chẳng muốn nói chuyện với ai hết.
Sau đó lần lượt đến Hòa, Lâm, và cuối cùng là Sơn gọi. Nhưng tôi cũng chẳng buồn bắt máy.
Tôi chỉ nghe cuộc gọi của mẹ hỏi han về tình hình nhập học. Ậm ừ trả lời qua loa để mẹ yên tâm.
"Đại ca đang ở đâu? Về khách sạn đi!" - Tôi đọc tin nhắn của Sơn.
"Lại đổi giọng rồi! Giờ tao đâu còn xứng làm đại ca của mày nữa" - Nhét điện thoại vào túi quần tôi khẽ thở dài.
Nhớ năm nào hai thằng về lại trường, hứa hẹn với nó. Giờ có thể nói là mình thất hứa toàn diện rồi. Đâu còn xứng đáng với sự nhiệt tình của nó nữa.
***
"Em sẽ ổn, sẽ vượt qua tất cả mọi chuyện mà, phải không?" - Tôi tự nhủ, tự trấn an.
Nhưng cái sự tự củng cố tinh thần ấy cũng chẳng thể thỏa mãn được những lo lắng vẫn đang dấy lên cồn cào. Sau một hồi đắn đo, tôi rút điện thoại ra gọi cho anh Toàn.
Sau mấy cuộc không thấy anh ấy nghe, tôi chán nản định bỏ máy vào túi thì chuông reo. Anh ấy gọi lại.
- Đang ở đâu vậy em? Nãy anh vứt điện thoại ở phòng.
- Dạ em đang ở khách sạn!
- Đừng nói dối anh! Anh nói chuyện với Chi rồi.
Tôi im lặng giây lát.
- Dạ... em đang đi dạo quanh thành phố thôi! Ngọc... Ngọc sao rồi anh? - Tôi ngập ngừng.
- Anh cũng chỉ mới biết qua chuyện của bọn em hôm trước, khi mà Chi nói chuyện. Nói chung sự tình đến đâu thì anh cũng chỉ hiểu đại khái phần nào. Nhưng... chú em đang nghĩ chú em quân tử lắm à?
- Ngọc sao rồi ạ? - Tôi tảng lờ đi lời nói của anh ấy.
- Đang cùng phe mà chú em chơi vậy làm anh mất mặt quá!
- Trước hết là em xin lỗi, em thật tình xin lỗi anh! Em cũng chẳng biết nói gì trong lúc này cả. Nếu như sự việc hôm qua làm ảnh hưởng đến anh, và anh đang giận em mà không muốn chia sẻ tình hình thì em cũng chẳng biết làm thế nào. Vậy em sẽ không dám phiền anh nữa! Em chào anh!
Tôi thở dài rồi tắt máy.
Chuông tiếp tục reo, anh Toàn gần như gọi lại ngay lập tức. Hơi ngần ngừ nhưng rồi tôi cũng bật máy nghe.
- Ngọc đã tỉnh rồi!
- Dạ! - Tôi thở phào khi nghe anh ấy nói vậy.
- Sức khỏe tiến triển tốt, nhưng tinh thần thì vẫn thế!
- Sao ạ?
- Thì vẫn khủng hoảng. Bạn ấy chẳng thiết ăn gì, cứ dõi mắt nhìn ra cửa sổ, chẳng nói năng.
- Anh... anh cố gắng động viên...!
- Anh là cái quái gì mà động với chả viên, chị em họ hàng còn chả ăn thua gì, khi nãy mẹ Ngọc vào...
- Cô ấy, cố ấy vào viện ạ?
- Ừ, hai mẹ con chỉ ôm nhau khóc, anh phải bảo cô ấy về. Chứ tình trạng như vậy sao ổn.
Tim tôi đau như muốn nghẹt thở khi nghe anh những lời anh Toàn nói.
- Thế giờ Ngọc,... Ngọc... - Tôi lắp ba lắp bắp.
- Nhật Huy đưa mẹ của Ngọc về rồi. Hiện đang có bà dì việt kiều gì đó đang ép Ngọc ăn.
- Bà dì???
- Thấy xưng hô như vậy, và bà đó mới về tới Việt Nam sáng nay.
- Dạ, vậy nhờ anh sát sao tình hình của Ngọc giúp em. - Tôi khẩn khoản.
- Anh nghĩ chú đang mất phương hướng!
- Đến cả lũ bạn thân của em còn không hiểu thì em cũng đâu mong anh hiểu. Em rất cảm kích anh về tất cả. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như anh nghĩ đâu.
- Anh thì thấy chú em đang nghĩ quá sâu mọi việc nên bỏ qua những điều đơn giản nhưng lại mang tính cốt lõi.
- Anh ạ, giờ quan trọng nhất vẫn là sức khỏe của Ngọc. Mình đừng nói chuyện bên lề nữa, trăm sự em nhờ anh!
- Thôi được rồi, có vẻ chú vẫn bảo thủ quyết định của mình, anh không tham gia nữa. Còn vấn đề của Ngọc là trách nhiệm của một bác sĩ, hơn nữa Ngọc lại là bạn của Nhi và Chi, đương nhiên là chú không phải lo.
- Dạ, em cảm ơn anh!
- Tối anh xong việc, anh em mình qua đâu làm vài xị. OK
- Dạ! Có gì em sẽ alo! - Tôi miễn cưỡng trả lời.
- Thế nhé!
Anh Toàn tắt máy.
Tôi đứng thẫn thờ một lúc. Hình ảnh tiều tụy của nàng nơi phòng bệnh lại hiện về, rồi những liên tưởng qua lời anh Toàn nữa, khiến tim tôi lại càng thêm nhức nhối.
Đầu óc hỗn loạn muốn chạy ngay tới bên nàng, nhưng đôi chân lại bị trói bởi chính lập trường của mình đã đặt ra.
Bỗng những ảo ảnh của giấc mơ năm nào lại ùa đến. Tôi bị xích chân vào gốc cây bàng, nàng đứng đó nhưng tôi không thể nào với tới, nàng không thể nghe thấy tôi đang kêu gào gọi tên nàng khản cả giọng, rồi nàng chạy đi trong nỗi tuyệt vọng, trong màn mưa lạnh buốt... Tôi chỉ có thể bất lực nhìn theo...
Phải chăng giấc mơ ngày ấy là một điềm báo cho hiện tại?
Tôi bần thần ngước nhìn lên cây thánh giá trên nóc nhà thờ...
"Lạy chúa! Con không theo đạo, nhưng nếu như ngài có hiện diện, cứu rỗi cuộc đời bằng những đức tin, bằng quyền năng vô tận. Xin ngài hãy ban cho cô ấy sức mạnh để vượt qua, niềm tin để hướng tới phía trước, và một lý trí khác để cô ấy... cô ấy có thể rũ bỏ đi những hình ảnh của con trong tiềm thức..."
***
Sau những cơn mưa, Sài Gòn lại nắng. Nhưng không đến nỗi cháy ra cháy thịt như lời đồn, mà nó chan hòa hơn. Có lẽ ảnh hưởng bởi những trận mưa nên bầu không khí cũng dịu đi nhiều, khiến sắc thái phố phường mang một màu sắc rạng rỡ. Một ngày có thể nói là khá đẹp trời đối với tất cả mọi người, trừ tôi...
Sau khi ngó nghiêng qua Dinh Độc Lập, tôi lại bắt xe ôm ra một công viên nằm trên đường Cách Mạng Tháng Tám.
Chỗ này gần nhà nàng, thi thoảng nhắn tin hay gọi điện thấy nàng bảo đang đi bộ hoặc đang đọc sách ở đây.
Tôi lững thững đi dưới những tán cây xanh mát. Lòng lại bồi hồi mường tượng ra những hình ảnh của nàng. Có thể nàng hay đi qua con đường này, hay ngồi ở ghế đá kia.
Tôi khẽ mỉm cười ru mình trong những tưởng tượng, trong những ảo ảnh hư vô.
Một đôi nam nữ dắt tay nhau bước qua tôi, ríu rít chỉ trỏ nói cười khúc khích. Tôi dừng chân lại ngoảnh nhìn theo.
Bất chợt tôi đấm mạnh tay vào một thân cây, đau đến tứa máu.
“Nếu như không phải là nàng, mà là tôi thu xếp vào Nam với nàng. Thì có lẽ hình ảnh của hai bạn kia sẽ phản chiếu cho hình ảnh của chính chúng tôi hiện tại.”
Nếu như...
Nếu như...
Bỗng tôi thẫn thờ tựa lưng vào thân cây, rồi từ từ ngồi bệt xuống. Nước mắt giàn dụa...
Nếu như mẹ tôi không chuyển công tác về Phúc Yên vào năm tôi lên lớp 4...
Nếu như tôi không thiếu một điểm để vào trường chuyên vào cái đợt thi cấp 3...
Nếu như tôi nghe lời mẹ, xin chuyển vào lớp cô Huệ chủ nhiệm vào đầu năm học lớp 10 (Cô với mẹ là chỗ quen biết)...
Nếu như không có vụ làm báo tường...
Nếu như chúng tôi không gặp lại tại nhà hàng vào mùa đông năm ngoái...
Nếu như... nếu như.... là cái cụm từ giả định, phân vân cho một định hướng ngã rẽ trong một tác động nào đó ở thì quá khứ. Khi thốt lên cụm từ đó hay đơn giản chỉ là ngẫm nghĩ trong đầu thì đa phần là những tiếc nuối hoặc hối hận, ẩn đằng sau nó là những mong muốn thay đổi lại vận mệnh.
Khi nhìn nàng ngủ thiêm thiếp trên giường. Lúc cầm tay nàng, tôi cũng đã nghĩ về điều đó. Tôi hối hận vì đã gặp nàng ư? Không! Trái tim tôi không cho phép suy nghĩ ấy manh nha trong đầu.
Vì tất cả những ngọt ngào yêu thương nhất trong cuộc đời tôi ngoài mẹ ra thì đều đến từ người con gái này. Bất kể trong những trải nghiệm u buồn xót xa, lẫn những sóng gió, bất kể nước mắt đã khô cạn héo hon tận sâu trong cõi lòng và những đăng cay cứ mãi nối dài liên miên bất tận...
Cái từ nếu như tôi muốn ám chỉ đến... Đó là "NẾU NHƯ TÔI CHƯA TỪNG XUẤT HIỆN TRÊN CÕI ĐỜI NÀY...??"
Lúc trên đường ra sân bay để vào Sài Gòn, qua đoạn rẽ hướng đi Phúc Yên, tôi nghĩ khá nhiều về mẹ, về những giọt nước mắt rơi trong đêm thâu sau những dè bỉu ác ý của những người xung quanh không hiểu chuyện. Về những đêm mưa gió, hai mẹ con ôm nhau nhìn những dòng nước nhỏ tong tong trong căn nhà dột nát. Về đôi mắt thâm quầng sau những ngày tôi ốm quặt quẹo. Về những người đàn ông đã đến và đi sau lời cự tuyệt của mẹ... và sự lủi thủi vò võ hai chục năm trời. Không có tôi, cuộc đời mẹ có lẽ đã rẽ sang một hướng khác, bắt đầu lại với một gia đình yên ấm, hạnh phúc hơn... Không phải chịu những tai họa khủng khiếp kia...
Và giờ là nàng nữa, nếu như không gặp tôi...
"Lần sau đi đứng để ý một chút nhé cậu trẻ!"
"Ngày kia là sinh nhật vợ tôi!"
"Nhưng cháu nó cứ bắt tôi phải về đúng ngày."
"Ái chà chà! Ông cũng chiều con ghê nhỉ! Mà phải công nhận cái con bé Mai Ngọc này rất tâm lý đó, tôi ước gì con gái tôi cũng biết quan tâm đến gia đình như vậy."
Những đối thoại và nụ cười hạnh phúc của người đàn ông ấy mà tôi đã vô tình gặp tại bữa tiệc doanh nghiệp hôm nào lại chập chờn trong suy tưởng.
Nàng xứng đáng có được tất cả. Một gia đình đầm ấm sau những sóng gió, bên người bạn trai quan tâm yêu thương mình. Chứ không phải đôi mắt tuyệt vọng nhắm nghiền, và bờ môi mím chặt trong những cam chịu tổn thương mất mát mà số phận nghiệt ngã đã mang đến.
Tại sao hai người phụ nữ quan trọng nhất của cuộc đời mình lại không thể có được hạnh phúc trọn vẹn?
Tôi có xem một bộ phim điện ảnh của Mỹ mới ra mắt trong năm. Nói về một chàng trai có năng lực đặc biệt. Đó là mỗi khi gặp một sóng gió trong cuộc sống về tình cảm và sự nghiệp, anh ta lại cầm một hình ảnh nào đó của quá khứ, cố gắng liên tưởng, thế là anh ta có thể quay trở lại đúng thời điểm diễn biến của hình ảnh đó đang xảy ra, và anh ta sửa lại những tác động của mình. Như vậy, sau mỗi lần, cuộc sống ở thì hiện tại lại thay đổi, ban đầu là tích cực và anh ta có được những gì mình muốn, nhưng càng về sau sự thay đổi càng tồi tệ, những hậu quả mà bạn gái và mẹ anh ta phải chịu ở mỗi diễn biến ngày càng khủng khiếp hơn sau mỗi lần anh ta “refresh” lại. Để rồi cuối cùng anh ta đi đến một quyết định, anh ta xem cuốn phim mà bố đã quay hình ảnh tươi cười của mẹ lúc đang chuẩn bị vào phòng sinh. Rồi anh ta quay trở lại đúng thời điểm đó, khi vẫn đang là một hình hài trong bụng mẹ, chuẩn bị cất tiếng khóc chào đời, hành động sau cùng của anh ta là cầm lấy dây rốn tự thắt cổ mình trước khi được sinh ra...
Đó là một bộ phim khiến tôi bị ám ảnh khủng khiếp về số phận con người, những đúng sai, những bước ngoặt thay đổi trong sự vô hạn của kiếp nhân sinh. Nếu như không thể thay đổi vận mệnh, không thoát ra khỏi những sóng gió, không cứu vãn được sự nghiệt ngã đã áp đặt lên những người thân yêu qua sự tồn tại của mình thì nên kết thúc từ chính sự khởi đầu...
Nhưng đó là một bộ phim viễn tưởng...
Và với bản thân tôi thì hiện tại có lẽ chỉ có thể giải quyết được ở cái khái niệm... nếu như...
Và điều tôi có thể làm là cố gắng thay đổi tương lai, chia hai con đường để khởi tạo lại tất cả...
Tôi chẳng thể đánh giá được là mình có đúng hay sai, tôi chỉ biết là tôi muốn bấu víu vào thời gian để hành động. Trước kia tôi tâm niệm tình yêu là vĩnh cửu, nhưng giờ tôi nghĩ chính thời gian đã tạo ra sự vĩnh cửu đó thì nó cũng sẽ thay đổi được.
Anh chàng trong phim tự thắt nhưng hơi thở đầu tiên của kiếp làm người. Thì tôi cũng nguyện bóp nát trái tim mình dù vĩnh viễn khái niệm tình yêu sẽ mãi chẳng bao giờ có thể hồi sinh lại một lần nữa.
Và nàng...
Đôi mắt nhắm nghiền kia sẽ lại lấp lánh những niềm vui, đôi môi đang mím chặt kia sẽ lại nở nụ cười rạng rỡ trong hạnh phúc. Xếp lại trang cổ tích để bắt đầu một hành trình khác cho cuộc đời.