Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 10 - Chương 12: Ba Ngày Sau



Nhưng mặt sau núi rác rưởi không hề có bóng người!

Tiếp đó, thanh âm lại từ 1 nơi khác của núi rác truyền tới.

“Ngươi đừng lại đây. Ngươi và ta không thể gặp mặt.”

Đó là thanh âm mang theo 1 chút u buồn. Phối hợp với bầu trời âm u và hoàn cảnh tràn đầy rác rưởi xung quanh, thật sự gây nên 1 loại cảm giác quỷ dị.

Diệp Tưởng vừa muốn tiếp tục cất bước, thanh âm kia lại nói:“Ngươi nếu nhất định muốn nhìn thấy ta, ta sẽ không xuất hiện nữa đâu.”

Diệp Tưởng do dự.

Nữ tử này hiện thân, tự nhiên là có lời muốn nói. Diệp Tưởng rất muốn biết nàng nói những gì… chẳng lẽ bắt lấy nàng, trực tiếp hỏi rõ ràng? Hay là......

Cuối cùng, hắn lựa chọn trước hết lắng nghe nàng. Đối phương hiển nhiên không phải người thường, Diệp Tưởng không hóa thành Thợ săn Ác Ma, chỉ sợ căn bản không thể lưu nàng lại. Hắn bắt đầu hướng ra ngoài gửi tin tức đi, hi vọng gần đây có diễn viên thu được tin tức nhanh chóng đuổi tới!

“Ngươi, ngươi là ai? Ngươi có lời gì muốn nói?”

Diệp Tưởng đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi tình huống không đúng, tay trái sẽ lập tức biến hóa, cho dù đối phương tiến vào dị không gian, hắn cũng có thể tìm ra! Hiện tại, trước hết nên nghe nàng nói 1 chút!

“Ngôi trường này, ngươi không nên tiếp túc ở lại......”

Diệp Tưởng nghe vậy, trong lòng căng thẳng! Nàng quả nhiên biết! Trong 1 chớp mắt hắn cơ hồ muốn xông lên bắt lấy nàng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế được. Chuyện nhỏ không đành lòng sẽ làm loạn mưu lớn, ngược lại tổn thất sẽ càng lớn. Một khi ngay cả lưới cảm giác của mình cũng không cảm ứng được đối phương, hắn không nắm chắc có thể bắt được nàng hay không.

“Ngươi đang nói cái gì? Ta hôm nay là ngày đầu tiên chuyển tới nơi này.”

“Nhất định phải rời khỏi đây. Nhất định phải rời đi! Bằng không, sẽ không kịp. Còn ba ngày......”

“Ba ngày?”

“Ba ngày sau. Ngươi liền biết lời ta nói chính là sự thật. Đi mau...... Hiện tại. Có lẽ còn kịp......”

“Uy. Ngươi......”

Diệp Tưởng rốt cuộc xông qua núi rác rưởi chạy tới mặt sau, nhưng đã không còn bóng người nào!

Vẫn để nàng chạy thoát!

Diệp Tưởng cuối cùng không vận dụng Ác Ma chi thủ. Chung quy khả năng NG rất cao, hắn không muốn tự nhiên lãng phí 1300 vé chuộc cái chết.

Đáng tiếc, không có Phương Lãnh và đồng hồ bỏ túi. Vu độc oa nhi của Phương Lãnh đã không còn, trừ thể chất khô lâu, thì đồng hồ bỏ túi là vật nguyền rủa quan trọng nhất của hắn, nay Vũ Sóc đã có tấm da dê và Địa Ngục trùng tiến hóa là những vật nguyền rủa cường đại. Lại thuê thêm đồng hồ bỏ túi của Phương Lãnh, nàng cho rằng không thỏa đáng, chung quy nàng nghĩ, đối mặt với An Nguyệt Hình chính mình cũng không nhất định có thể sống sót, như vậy tất yếu phải cấp cho rạp chiếu phim thứ 13 một đường lui. Năm đó, rạp 13 trong thời kỳ tuyệt vọng cực đoan, chính nhờ đồng hồ bỏ túi mới phát triển tới ngày hôm nay. Chỉ cần có đồng hồ bỏ túi, cho dù Diệp Tưởng và Vũ Sóc đều chết ở chỗ này, rạp chiếu phim thứ 13 vẫn còn bảo lưu chút thực lực.

Giống như Vũ Sóc, ưu tiên vì ích lợi tập thể mà suy xét, đặt lợi ích cá nhân phía sau. Ở thời đại này, cực kỳ ít. Chỉ bằng việc này là có thể hiểu, vì sao người của rạp 13 lại yêu thích nàng như vậy.

Bầu trời lúc này càng trở nên âm trầm.

Nhìn cái cây đổ nghiêng bên cạnh đống rác, Diệp Tưởng cảm thấy có 1 tia lạnh lẽo.

Ba ngày sau......

Ba ngày sau...... Sẽ phát sinh sự tình gì?

Đương nhiên, Diệp Tưởng biết, hắn không có khả năng làm theo những lời thiếu nữ váy trắng khuyên bảo. Cho dù hắn biết những lời đó là sự thật, nhưng thân là Kim Thư Đông, hắn lại không có khả năng rời khỏi trường trung học Quảng Nguyệt.

Thiếu nữ kia đến tột cùng là ai? Vì sao nàng cố ý tới nhắc nhở Kim Thư Đông? Kim Thư Đông hôm nay vừa mới tới trường trung học Quảng Nguyệt! Như vậy, chẳng lẽ nàng và Kim Thư Đông có mối liên hệ nào đó?

Hắn tiếp tục đi về phía trước. Dọc theo đường mòn uốn lượn khúc triết, hắn vòng qua tòa nhà ất, đi tới vị trí gần cửa ra vào. Mà hắn đi tới vừa lúc nhìn thấy Trần Ngũ Sinh đang xếp xe đạp.

“Nhân bì cổ sư” Trần Ngũ Sinh, là diễn viên hạng A của rạp chiếu phim thứ 19, tuy rằng thanh danh không bằng “Ảnh pháp sư”, thế nhưng tuyệt không phải hạng người yếu ớt. Hầu Tước đã cho Diệp Tưởng xem qua hình ảnh của hắn.

Diệp Tưởng tiến về phía Trần Ngũ Sinh.

Lúc này, Trần Ngũ Sinh đang hút thuốc, đem một chiếc xe xếp đúng vị trí, nhìn thấy Diệp Tưởng đi tới.

“Có chuyện gì?”

“Ân, bá bá, ta muốn hỏi một câu, ngươi có nhìn thấy 1 thiếu nữ nào từ bên này đi tới?”

“Nữ sinh? Không có. Ta vẫn ở chỗ này xếp xe đạp nãy giờ.”

Trần Ngũ Sinh lập tức phát ra tin tức:“‘Nàng’ xuất hiện sao? Ở nơi nào? Giao cho ta, ngươi nhanh chóng tới báo cho Hầu Tước!”

Trong cảm nhận của Trần Ngũ Sinh, vẫn coi Diệp Tưởng là cấp dưới của Hầu Tước.

“Nàng không thấy đâu nữa.” Diệp Tưởng chỉ trả lời như vậy.

Không thấy?

Thẳng thắn mà nói, trước mắt vì nhận phải hạn chế, bằng không, lấy thủ đoạn của Hầu Tước, tuyệt đối có thể đem toàn bộ trường trung học Quảng Nguyệt nhét vào trong phạm vi giám sát, mặc kệ trốn ở bất cứ góc nào cũng có thể mau chóng tìm ra.!

Bất quá, Diệp Tưởng đích xác cần tới gặp mặt Hầu Tước...... Hơn nữa, An Nguyệt Hình cũng cần phải biết tin tức này. Mọi người hiện tại ngồi cùng 1 con thuyền, chiến lực cường đại của An Nguyệt Hình tuyệt đối không thể bỏ qua!

Ba ngày sau...... Sẽ phát sinh sự tình gì. Diễn viên của 2 đại trận doanh cần phải biết việc này!

Lúc này, ai là Đọa Tinh, ai là khu ma đã không còn ý nghĩa, quan trọng… là phải đồng tâm vượt qua cửa ải khó khăn lần này!

Mà hiện tại, tất cả các diễn viên đều bắt đầu hành động phần của mình. Trong đó, có không ít người đi ra bên ngoài trường học, tiến hành thăm dò địa hình. Tất cả đường lớn ngõ nhỏ xung quanh ngôi trường dân lập này đều phải nắm trong đầu, không chừng về sau có chỗ để dùng. Những người bên trong trường học thì đi xem xét khắp nơi, tất cả vẽ bản đồ lại cấp cho các diễn viên. Hai phương nhân mã khí thế ngất trời, không bao lâu sau, bản vẽ mặt phẳng ngôi trường và lộ tuyến giao thông đã hoàn thành.

Buổi chiều, là chương trình học tiếng anh của Grandier. Diệp Tưởng đã đem việc này báo cho Hầu Tước, cũng báo cho Vũ Sóc biết. An Nguyệt Hình bên kia cũng rất nhanh biết được. Dựa vào tin tức phát đi nhanh chóng, tất cả các diễn viên đã bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng cho 3 ngày sau, cũng tiếp nhận quyết nghị hợp tác của hai phương cự đầu. Bắt đầu tổng hợp suy xét các loại hình vật nguyền rủa của diễn viên. Mục đích để tiến hành bố trí đối với sự tình sẽ phát sinh 3 ngày sau. Nhất là thủ đoạn bảo mệnh mạnh mẽ, nhiệm vụ phân phối ra rất nhiều. Hầu Tước cùng An Nguyệt Hình đều tiến hành bố trí kế hoạch.

Mộc Lam và Nam Cung Tiểu Tăng hai người nhìn nhau, hai phương cự đầu hợp tác, 2 người bọn họ chỉ sợ trong bộ phim này phải kề vai tác chiến. Cảm giác thật đúng là quỷ dị. Mà Hầu Tước tuyên bố mệnh lệnh xong, Nam Cung cũng nói, tại thời khắc khẩn cấp, nguyện ý lắng nghe Mộc Lam chỉ huy. Chung quy thực lực ảnh đế của Mộc Lam mạnh mẽ hơn so với hắn, thế nhưng một khi một phương dám âm thầm ngáng chân, như vậy hợp tác sẽ lập tức tan vỡ.

Mà Diệp Tưởng cũng rất nhanh bị Nam Cung Tiểu Tăng tự mình phân phối nhiệm vụ tương quan. Ba ngày sau, hắn sẽ là nhân vật trọng điểm, Khu Ma cùng Đọa Tinh đều sẽ phái vài diễn viên có thực lực tới bên cạnh bảo vệ hắn, thuần chỉ có những diễn viên có nguyền rủa loại ký sinh. Đương nhiên, sẽ căn cứ vào kịch bản biến hóa mà tiến hành ứng đối. Đồng thời, 1 ngày đó Diệp Tưởng sau khi học xong phải tận khả năng rời xa phòng học. Mà những diễn viên khác sẽ ở trong phòng học, tùy thời quan sát. Hầu Tước không tự thân xuất mã bảo hộ Diệp Tưởng. Bất quá đến thời điểm sẽ để Sa La đi theo bên người hắn.

Ba ngày...... Ba ngày sau......

Sẽ thế nào?

Biểu chiều rốt cục tới.

Ước chừng năm giờ rưỡi. Diệp Tưởng chạy tới cửa, chờ cha mẹ đến. Màn kịch bản thứ 2, bắt đầu.

Đợi không lâu, cha mẹ hắn bao lớn bao nhỏ lỉnh kỉnh đi tới.

Cha mẹ của Diệp Tưởng ở thế giới này, sau khi nhìn thấy hắn liền chạy lại đây.

“Ba ba, mụ mụ!”

“Đi học thế nào? Cùng với bạn học ở chung có được không?”

“Cũng tàm tạm......”

Tiếp đó, Diệp Tưởng liền dắc cha mẹ tới phòng ngủ.

Đến trung học mà cha mẹ còn phải mang quần áo, chăn đệm, vật dụng hàng ngày tới, thật là đủ mất mặt. Bất quá thời đại một con này, cha mẹ yêu thương sủng nịch con cái cũng không phải chuyện gì hiếm hoi, thế nhưng Kim Thư Đông tựa hồ đối sự quan ái của cha mẹ có cảm giác rất đương nhiên. Thậm chí cha mẹ xách bao lớn bao nhỏ, nhưng trong kịch bản Kim Thư Đông không hề chủ động giúp đỡ chút nào!

Phòng ngủ của Diệp Tưởng nằm tại lầu 2 tòa nhà giáp. Cầu thang nối liền với tòa nhà Ất nằm ở phía nam, đi lên cầu thang, rẽ qua liền tới. Đẩy cửa ra, bên trong là ba nam sinh đang hút thuốc đánh bài. Ba người này, trong đó có một người thuộc về rạp chiếu phim thứ 18, 2 người còn lại thuộc về rạp chiếu phim thứ 20. Trong đó 1 nam sinh dáng người rất mập mạp, lúc này nhìn thấy cha mẹ Diệp Tưởng tiến vào, lập tức đứng lên nói:“Kim Thư Đông?”

“Con nằm giường nào?” mẫu thân Kim Thư Đông đang cầm bao hỏi.

Nhìn cha mẹ bộ dạng này, cũng không khỏi để người than thở cái tâm đáng thương của cha mẹ trong thiên hạ! Bất quá không có biện pháp, đây là đóng phim, bất kể nhân vật như thế nào, Diệp Tưởng cũng phải diễn cho ra.

Diệp Tưởng chỉ vào 1 cái giường ngủ, nói:“Nơi đó.”

“Ngươi còn muốn ba mẹ giúp ngươi xếp đồ nữa sao?” tên mập mạp đang hút thuốc nói:“Ta còn nghĩ ngươi đang ở nhà mình đấy.”

“Các ngươi hảo, ta là mụ mụ của Kim Thư Đông, hài tử nhà ta bình thường đều không biết làm gì, hi vọng các ngươi chiếu cố hắn. Đây có chút đồ, các ngươi chia nhau ăn đi.” Mẫu thân của Kim Thư Đông từ trong túi lấy ra mấy bao hạt dưa, đưa cho 3 nam sinh trước mắt.

“Thật ngại quá......”

“Không có gì, chỉ là chút đồ ăn mà thôi.”

So sánh cách làm người giữa Kim Thư Đông và mụ mụ của hắn, Diệp Tưởng không thể không than thở, Kim Thư Đông sao không học được điểm nào từ mẹ hắn!

“Được được, về sau đều là bạn học, đương nhiên phải giúp đỡ.”

Tiếp theo, cha mẹ giúp hắn trải giường, kê gối đầu, lại đem bàn chải, cốc nước, khăn mặt để vào trong nhà vệ sinh trong phòng.

“Hảo hảo ở chung với mọi người nhé” Ba ba dặn dò một câu:“Đừng có giống như ở trường học trước.”

Những lời này,ba ba hắn nói rất nhẹ, mụ mụ hắn chào tạm biệt:“Ba mẹ đi đây!”

“Ân, gặp lại sau, ba mẹ!”

Nếu không phải kịch bản an bài như thế, Diệp Tưởng thật sự muốn đưa tiễn đôi cha mẹ này. Bất quá, hắn đối với bọn họ mà nói, chung quy cũng chỉ là khách qua đường mà thôi. Diễn xong bộ phim này, tất cả đều kết thúc.

Hiện tại...... Hắn phải suy xét, chính là ba ngày sau, đến tột cùng sẽ phát sinh những chuyện gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.