Tình huống trước mắt hoàn toàn xứng với độ khó phim kinh dị khó giải.
Là ảo giác sao? Chẳng lẽ là ảo giác thật tới nỗi ngay cả Ác Ma chi
nhãn cũng không thể nhìn thấu, như vậy đối với Diệp Tưởng mà nói chính
là 1 loại uy hiếp trí mạng! Còn nếu đó không phải là ảo giác, mà là 1
loại ký ức bị bóp méo, thì nó quả thực càng đáng sợ.
Cục diện hiện tại không riêng gì Diệp Tưởng, ý thức của Vân Tùng Quân cũng cảm thấy không ổn, hắn lập tức phát tin nhắn tới Lý Gia Hân bên
cạnh. Chuyện này tự nhiên phải lập tức thông báo cho Diệp Tinh Vẫn cùng
Mộc Lam!
Lý Gia Hân là người của rạp chiếu phim thứ 20, tự nhiên coi Diệp Tinh Vẫn là thượng cấp, lúc này tình huống quỷ dị như vậy phát sinh phải lập tức thông cáo cho cấp trên. Vì vậy hắn lấy lý do đi lấy nước rời khỏi
phòng ngủ, nhanh chóng hướng về phía phòng ngủ của Diệp Tinh Vẫn và Mộc
Lam. Đương nhiên, Hầu Tước cùng Nam Cung Tiểu Tăng cũng ở chỗ đó, song
phương đã kết làm đồng minh, tự nhiên tình báo cũng phải cùng hưởng, vì
thế tình báo này cũng phải nói cho cả Hầu Tước. Hiện tại mọi người đều
ngồi chung 1 con thuyền, tính kế nhau cũng không có bao nhiêu lợi ích.
Thời điểm đi qua cửa phòng ngủ, tin tức Lý Gia Hân gửi đi rất nhanh
được Diệp Tinh Vẫn tiếp thu. Diệp Tinh Vẫn lập tức thông báo cho Mộc Lam việc này. Mộc Lam được biết việc cũng nhanh chóng báo cho biết Hầu Tước và Nam Cung Tiểu Tăng. Việc này có giữ lại cũng không có ý nghĩa, Hầu
Tước rất nhanh cũng sẽ biết, nếu áp chế ngược lại sẽ dẫn tới liên minh
tan rã, chung quy song phương cùng hưởng tình báo đã là ước định.
Sau khi biết được việc này, Nam Cung Tiểu Tăng càng cảm giác 1 tia quỷ dị. Về phần Hầu Tước thì lâm vào trầm tư.
Diệp Tinh Vẫn nhìn nhìn Mộc Lam, phát đi tin nhắn:“Đại nhân...... Có nên tới lầu 3 xem xem, có thể thu được manh mối?”
“Không cần.” Mộc Lam lại lắc đầu:“Ta tự có tính toán.”
Giai đoạn hiện tại, không chỉ không gian trên đó có vấn đề, mà ngay
cả ký ức của diễn viên cũng bị bóp méo. Vấn đề này tuyệt đối không nhỏ.
Trong đó khẳng định liên quan tới 1 bí mật cực kỳ khủng bố. Ngôi trường
này… thậm chí phòng học kia, chắc chắn cất dấu 1 nguyền rủa nhìn không
tới rất đáng sợ!
Đương nhiên, Mộc Lam không cảm thấy sợ hãi.
Diệp Tưởng cũng giống như vậy.
Tuy rằng tình huống trước mắt phát triển hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát, bất quá Diệp Tưởng dù sao cũng là Thợ săn Ác Ma, huyết mạch của
hắn đối với máu tươi và tử vong vô cùng khát cầu. Hành tẩu cùng sinh tử
đối với hắn mới là cuộc sống sinh hoạt bình thường!
“Sao lại như vậy, ta muốn đi tìm Kim Vân Hạo. Các ngươi sao có thể
đùa giỡn ta như vậy? Lúc đó mọi người rõ ràng đều nhìn thấy Lưu lão sư,
vì cái gì ngươi lại nói dối?”
“Ta làm gì có nói dối?”
Lời kịch ngoài miệng là nói như thế, nhưng tin nhắn phát đi giữa 2 người lại như thế này:
“Nói chi tiết cho ta biết hết thảy tình hình phát sinh từ tiệm thuê sách, đối chiếu cùng ký ức của ta xem nơi nào có vấn đề.”
“Hảo...... Hảo.”
Vân Tùng Quân biết, đối phương là Thợ săn Ác Ma, hiện tại hai đại
trận doanh ngưng chiến hợp tác, lãnh đạo 2 phương yêu cầu phải kề vai
chiến đấu. Nếu hắn không phối hợp, chẳng phải đồng thời đắc tội với nhân vật cao tầng của hai đại trận doanh? Đó chính là muốn chết.
Vì thế, hắn đem tình huống cụ thể hai năm rõ mười toàn bộ thông qua tin nhắn chuyển đi.
Diệp Tưởng nhận được tin tức, nhìn kỹ một lần, trên cơ bản không có
bất cứ vấn đề gì, duy nhất khác nhau chính là không có Lưu lão sư, sửa
lại thành bọn hắn sau khi xem xong video, trực tiếp về trường học. Sau
đó, thời điểm chạy tới cầu thang tòa nhà giáp thì nhìn thấy Diệp Tưởng
chạy tới.
Ký ức phía sau đã bắt đầu xuất hiện xung đột.
Vân Tùng Quân thề hắn tuyệt đối không nói dối. Cho dù đi hỏi Kim Vân
Hạo, cũng là kết quả như vậy. Sau đó 2 người tìm đến phòng ngủ của Kim
Vân Hạo, đáp án của Kim Vân Hạo tự nhiên hoàn toàn giống như Vân Tùng
Quân.
Chuyện này đến cùng là sao......
Một đêm này, chú định vô miên!
Ngày thứ hai......
Thời tiết hôm nay đặc biệt tốt. Khi ánh nắng chiếu vào phòng ngủ,
Diệp Tưởng nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời trong xanh, ánh nắng ấm
áp, phòng học cuối lối đi tầng 4 kia tựa hồ cũng không quá đáng sợ.
Nhưng ai cũng biết, nó vốn dĩ đáng sợ cỡ nào…
Lưu lão sư còn chưa chết. Vân Tùng Quân và Kim Vân Hạo ở phòng video và tiệm thuê sách đều không nhìn thấy hắn.
Hôm nay chắc chắn phải đi tra xét...... Mà nội dung kịch bản cùng
với kế hoạch của hắn cũng rất nhất trí. Chẳng qua hắn cũng biết, cho dù
tới tiệm thuê sách và phòng video hỏi, câu trả lời cũng đồng dạng, không có ai từng nhìn thấy Lưu lão sư. Hết thảy sẽ biến thành 1 mình Kim Thư
Đông vọng tưởng mà thôi. Không ai sẽ tin tưởng 1 học sinh mới đến, thậm
chí còn chưa có 1 người bạn nào.
Tiết thứ nhất buổi sáng là lịch sử.
Giáo viên môn lịch sử là 1 lão già râu bạc, cũng không phải diễn
viên. Nhìn hắn đang viết 1 đám sự kiện lịch sử trên bảng đen đã từng
xuất hiện dấu tay máu, cảm giác quỷ dị vẫn như trước không ngừng dâng
lên.
Tiết học này đối với Kim Thư Đông mà nói, tự nhiên không hề có chút
tâm tư chú ý nào, trong cả giờ học hắn chỉ nghĩ tới sự tình tối hôm
qua, tất nhiên hắn có liên hệ giấc mộng kia với dự ngôn của nữ nhân váy
trắng.
“Như vậy, 1 câu hỏi tiếp theo...... nam sinh cuối cùng hàng thứ 3, chính là ngươi!”
Lão sư lịch sử nhìn thấy gương mặt xa lạ của Kim Thư Đông lộ ra bộ
dạng thất thần rõ rệt, cho nên cố ý gọi hắn lên. Mà Diệp Tưởng tuy rằng
nghe thấy, nhưng phải giả bộ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục thất thần.
Vũ Sóc vội vàng nói khẽ với hắn:“Kim Thư Đông, lão sư gọi ngươi.”
Diệp Tưởng lúc này mới như từ trong mộng tỉnh dậy, vội vàng đứng lên.
“Ngươi nói một chút. Chiến tranh nha phiến lần thứ nhất bùng nổ vào thời gian nào?”
Chiến tranh nha phiến lần thứ nhất bùng nổ vào năm 1840 tại thế kỷ
19, được coi là mở màn cho lịch sử cận đại. Đây là 1 trong những mốc
lịch sử trụ cột mà Diệp Tưởng trong thế giới hiện thực học tập. Bất quá, trong kịch bản, Kim Thư Đông ngồi thất thần tự nhiên không có khả năng
trả lời chính xác.
“Là năm… 1912?”
Nhất thời trong lớp phát ra một trận cười!
Năm 1912 trong lịch sử là niên đại cách mạng Tân Hợi thành công, cùng chiến tranh nha phiến cách nhau tới cả nửa thế kỷ, Kim Thư Đông cư
nhiên có thể nói ra loại đáp án này, vốn kiến thức lịch sử quả thực rất
không xong.
Lão sư nổi giận rồi:“Ngươi vừa rồi không nghiêm túc nghe giảng, tri
thức trụ cột như vậy mà ngươi cũng không rõ ràng! Đứng lên cho ta! Tan học mới được phép ngồi xuống! Ngươi tên gì? Là học sinh mới chuyển
trường ah?”
Thời điểm Diệp Tưởng muốn mở miệng trả lời, đã có người giành nói.
“Lão sư......” Tên mở miệng là 1 học sinh dáng người cao cao, tóc tai rối tung “Ngươi đừng để ý, đầu óc tên này không bình thường, ngươi
lượng thứ chút đi!”
Bởi vì trong lớp đã có tiền lệ là Kim Vân Hạo, ánh mắt lão sư lịch sử lộ ra ý “à ra là thế”. Mà những người khác nghe được câu này càng ồ ồ
cười vang. Đương nhiên, người của Đọa Tinh giáo đoàn cười rất hăng say,
đối với bọn hắn, cơ hội cười nhạo Thợ săn Ác Ma là phi thường khó có!
Thợ săn Ác Ma ngưu bức, không phải giờ cũng thành trò cười cho chúng ta
sao!
“Chính là vậy...... Đêm qua còn đột nhiên nói Lưu lão sư đã chết, kết cấu đầu óc quả thực không giống với chúng ta mà!”
“Phải đó, phải đó......”
Diệp Tưởng nhất thời nhìn chằm chằm vào mấy tên đang mở miệng, đối
phương là người của rạp chiếu phim thứ 15, là người của Tây Môn Khả Lệ.
Tuy rằng cùng là Khu Ma trận doanh, nhưng là lời kịch thì vẫn phải nói.
“Tên vương bát đản này, nói gì đó! Ai đầu óc không giống với các ngươi hả!”
“A, người dám mắng ta là vương bát đản!” Tên học sinh kia đứng dậy, trợn trừng mắt nhìn Diệp Tưởng.
Diệp Tưởng không thèm để ý đang là giờ lên lớp, liền xông tới tên
kia, những người xung quanh vội vàng giữ hắn lại, trong đó cũng bao gồm
Vũ Sóc.
“Đủ rồi!” lão sư lịch sử tự nhiên không hài lòng vì hành động của hắn chút nào, chỉ vào Diệp Tưởng mắng:“Lên lớp không chăm chú nghe giảng,
còn muốn đánh bạn? Ra ngoài hành lang đứng cho ta! Chuyện này ta phải
nói với chủ nhiệm lớp của các ngươi! Ta dạy mười mấy năm còn chưa có ai
dám nhốn nháo trong giờ của ta đâu!”
Diệp Tưởng nghe lão sư phán quyết, cuối cùng chỉ có thể bước ra ngoài hành lang.
“Hắn là học sinh mới chuyển trường?” Diệp Tưởng vừa ra ngoài, lão sư lịch sử hỏi.
“Ân, là như vậy,” Cái tên vừa gây sự với Diệp Tưởng đứng lên, đem
Diệp Tưởng cơ bản miêu tả thành 1 bệnh nhân tâm thần phân liệt, tự nhiên trong đó cũng có vài phần không thật.
Người này tên là Chu Đào. Hắn kỳ thật không phải học sinh kém, thành
tích rất không tệ, cũng có không ít bằng hữu, cho nên khi nãy hắn nói
chuyện mới có nhiều người hùa theo như vậy. Bất quá nhân vật này đối với Kim Thư Đông có khoái cảm chọc ghẹo từ tận đáy lòng. Quan hệ giữa người với người là 1 sự tình rất vi diệu, đôi khi, chỉ cần 1 việc nhỏ cũng đủ để 1 người ghét 1 người vô cùng triệt để, cứ nhìn thấy là khó chịu, chỉ muốn trêu chọc. Chu Đào chính là nhân vật như thế. Kỳ thật với tư cách
là 1 diễn viên, hắn cũng cảm thấy khó chịu với Thợ săn Ác Ma, không phải là diễn viên hạng A, trong bộ phim này muốn sinh tồn là chuyện cực kỳ
gian nan, cho nên đối với Thợ săn Ác Ma tự nhiên cũng sinh ra cảm giác
ghen tỵ, cho nên thời điểm nói ra những lời kịch này, không chút cảm
giác đóng kịch nào mà thậm chí còn nói rất hăng say, mang theo cả tâm tư của chính hắn!
Diệp Tưởng đi ra bên ngoài hành lang, hắn ý thức được, nhân vật Kim
Thư Đông trong lớp này sẽ càng ngày càng bị cô lập, đến cuối cùng, hắn
vô luận có nói cái gì cũng không ai tin. Mà xu hướng này khó có thể ngăn chặn. Cái này cùng tính cách của Kim Thư Đông có liên quan, khẳng định
là không thể tránh khỏi. Người xưa nói tính cách quyết định vận mệnh,
kỳ thật rất có đạo lý.
Diệp Tưởng ngày sau chỉ sợ phải sống như vậy 1 thời gian dài, một
mình tác chiến. Kịch bản dẫn đến hắn sẽ ngày càng bị cô lập, thậm chí
đến thời điểm, có lẽ Vũ Sóc cũng không thể đứng bên cạnh!
Hắn hiện tại có nên tranh thủ tìm kiếm minh hữu hay không? Có nên
nghĩ biện pháp thay đối vận mệnh của Kim Thư Đông?[ chưa xong còn
tiếp......]