Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 10 - Chương 43: Vong hồn trong khe hở thời không



Giết...... giết...... Ta nhất định phải giết ngươi!

Những chữ đã thuộc nằm lòng lại kẹt trong cổ họng, không thể đọc nổi. Vốn Diệp Tưởng nghĩ làm thế An Nguyệt Hình phải thả hắn đi, nhưng hắn đã xem nhẹ lòng dạ tàn nhẫn của An Nguyệt Hình rồi.

“Mới đoạn thứ nhất đã ngắc ngứ? Ngươi đọc [ xuất sư biểu ] đi!”

Hiện tại sinh tử Vũ Sóc khó dò, nhưng An Nguyệt Hình vẫn không chịu thả hắn đi! Tuy rằng Diệp Tưởng rời đi, chưa hẳn đã có thể cứu được nàng, nhưng ít nhất còn có hy vọng!

“Ngươi...... quên hiệp ước đã ký kết với Hầu Tước sao? Không phải trong khoảng thời gian này hảo hảo hợp tác, không thể nội đấu?”

“Ta chưa từng vi phạm hiệp nghị. Ta chỉ đang diễn vai ‘Lão sư’ mà thôi.”

“Nếu ngươi thật sự làm như vậy, Hầu Tước trực tiếp xé bỏ hiệp nghị với ngươi!”

“Hắn sẽ không. Bởi vì, hắn yếu hơn ta.”

Hắn yếu hơn ta!

Những lời này tỏ rõ An Nguyệt Hình dám khiêu chiến mấu chốt căn bản của Hầu Tước. Ngay từ đầu, An Nguyệt Hình đã hạ mệnh lệnh, toàn bộ diễn viên trận doanh khu ma, không sót 1 tên, giết toàn bộ! Cho dù tình thế hiện tại thay đổi, nhưng hắn chỉ lợi dụng hợp tác với Hầu Tước mà thôi. Đối An Nguyệt Hình, gọi là hợp tác không bằng gọi là “Dựa vào” thì đúng hớn! bọn người Hầu Tước phải “Dựa vào” Bọn họ mới có thể sống sót!

An Nguyệt Hình chưa từng 1 lần đem Hầu Tước đối xử như 1 đối thủ bình đẳng.

“Trên thế giới này, đối với ta chỉ có 2 loại người, người thuậ theo ta và người phản kháng ta. Nhưng bất luận loại nào cũng không có tư cách nói ‘Bình đẳng’ với ta.”

Ở 1 khắc này, rốt cục Diệp Tưởng ý thức được, hắn chưa bao giờ chân chính lý giải được An Nguyệt Hình.

“Vì cái gì......” Diệp Tưởng lúc này bỗng nhiên đưa ra nghi vấn:“Vì cái gì khi đó, ngươi lại muốn giết Dĩ Xuyên (người yêu của Tiêu mộng Kỳ)? Giết hắn căn bản không có bất kỳ ý nghĩa nào! Hắn cũng chưa từng phản kháng ngươi!”

“Chẳng có gì.” An Nguyệt Hình lạnh lùng trả lời:“Ta chỉ đơn thuần muốn giết hắn mà thôi, mà vai diễn của ta cũng thích hợp làm như vậy, cho nên ta giết hắn.”

“...... Như vậy? Không còn nguyên nhân nào khác?”

“Không có.”

Không có bất cứ lý do gì để tất yếu phải giết 1 người?

Ác Ma...... Quả nhiên, chỉ có từ này mới có thể hình dung nam nhân trước mặt!

Kế tiếp, Diệp Tưởng chỉ có thể ngâm nga [ xuất sư biểu ]. Lúc này không thể diễn lại trò cũ, bằng không liên tục 2 lần diễn không tốt, hơn phân nửa sẽ NG. Cuối cùng Diệp Tưởng cũng ngâm xong [ xuất sư biểu ].

“Đi đi.” An Nguyệt Hình phất phất tay, trực tiếp đuổi Diệp Tưởng,“Còn 1 bài nữa nhanh nhanh học thuộc.”

“Ta nghĩ ta hiện tại có thể đọc được rồi......”

“Quay lại học 1 lần nữa rồi tới! Đi.”

Diệp Tưởng biết, hắn hiện tại không có cách nào phản đối, chung quy đối phương chính là lão sư!

Ta chỉ đơn thuần muốn giết hắn......

Đối với An Nguyệt Hình mà nói,“Giết người” không cần phải có động cơ hay hành động đặc biệt gì, chỉ là lúc nào đó đột nhiên tâm huyết dâng trào ra tay 1 cái mà thôi. Hắn sau khi giết ngươi không không hề có bất cứ cảm giác sợ hãi hay ăn năn nào. Đối với sinh mệnh, hắn không hề kính sợ và tôn trọng.

Ác Ma!

Rốt cuộc Diệp Tưởng đã hiểu như thế nào là Ác Ma. So sánh ra, những người vì mục đích tư dục mà hy sinh những người khác thật quá mức đơn thuần rồi, vì hắn ngược lại còn có thể lý giải được ý nghĩ của đối phương. Thế nhưng An Nguyệt Hình tuyết đối không giống. Đối với hắn mà nói, tử vong, sát lục đều là sự tình đơn giản không có gì đơn giản hơn. Hắn sẽ không băn khoăn làm như vậy có được hay có mất, chỉ cần vai diễn cho phép, hắn sẽ ra tay sát hại người khác.

Hiện tại, Diệp Tưởng không còn khả năng đi tìm Vũ Sóc nữa. Đối với Kim Thư Đông mà nói, Tôn Di Hoa không hề mất tích, nàng chỉ rời khỏi đây mà thôi. Hắn tự nhiên phải trở về phòng học, tiếp tục ngâm nga [ A Phòng cung phú ].

Thẳng thắn mà nói, hắn có thể trước mặt An Nguyệt Hình nhẫn nại không có NG, đến chính hắn cũng cảm giác đó là cả 1 kỳ tích, hắn làm sao lại có thể nhẫn nại được như vậy? Hắn không NG là vì hắn phải tích trữ đầy đủ vé chuộc cái chết để cứu Vũ Sóc!

Có Địa Ngục trùng và tấm da dê, Diệp Tưởng tuyệt không tin tưởng Vũ Sóc sẽ chết dễ dàng như thế! Nàng hiện tại hơn phân nửa đã xuyên việt rồi, như vậy, 1 thời điểm nào đó trong tương lai, sẽ có khả năng gặp lại nàng 1 lần nữa!

Bước vào phòng học, hắn đi đến trước mặt Lý Tín Lăng, hỏi:“Trần Lễ Khiêm, ngươi có thấy Tôn Di Hoa không?”

“Tôn Di Hoa? Nàng không phải đã sớm về rồi sao?”

“Ta vừa rồi còn đi với nàng mà, nàng chưa tới đây sao?”

“Phải không? Chắc là trở về rồi.”

Tiếp theo, trong đầu Lý Tín Lăng nhận được 1 tin tức.

Sau khi biết hết thảy, Lý Tín Lăng trong lòng giận dữ:“Tốt! thật sự tốt! An Nguyệt Hình cư nhiên âm mưu như thế sau lưng chúng ta!”

Lý Tín Lăng xưa nay khinh thường nhất chính là loại người thủ đoạn âm hiểm, ti bỉ hèn hạ này. Nếu ngay mặt đối kháng, cho dù chết cũng là năng lực bản thân không bằng người! Thế nhưng trong lúc song phương đang hợp tác lại sử dụng thủ đoạn âm hiểm như thế, hơn nữa còn đối phó với 1 nữ tử!

“Ta không biết nàng ở nơi nào, không hề cảm ứng được, huống chi Kim Thư Đông ngươi cũng không có lý do đi tìm Tôn Di Hoa. Đợi lát nữa ta học xong sẽ đi tìm Hầu Tước, sau đó đi tìm nàng!”

“Hừ...... Chỉ có thể như vậy!”

Diệp Tưởng biết, An Nguyệt Hình phải làm chính là không ngừng kéo dài thời gian. Đối với hắn mà nói, Vũ Sóc sắm vai Irna, không thể không chết.

Thế nhưng, vừa nghĩ tới Vũ Sóc hiện tại sinh tử không rõ, ngay cả hắn cũng đều cực kỳ lo lắng.

Nàng vẫn sống sót chứ?

Nhất định phải sống sót ah!

Trong phòng học, bốn người vẫn như trước chăm chỉ học tập. Giờ phút này, Diệp Tưởng lại lần nữa mở lưới cảm giác.

Kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, ai cũng không thể đoán trước.

Lại lần nữa đi trả bài, Diệp Tưởng muốn mau chóng trở về đi tìm Hầu Tước.

Đọc lại [ A Phòng cung phú ] một lần nữa, hắn quyết định đứng lên đi tìm An Nguyệt Hình.

Nhưng đúng lúc này, 1 loại cảm giác cực quỷ dị bắt đầu nảy sinh.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn cửa phòng học.

“Làm sao vậy?” Lý Tín Lăng cũng chú tới, hắn ý thức được, sắp có chuyện xảy ra.

Trong những diễn viên hạng A, Bất tử Tu La” cũng là người có danh hào vang dội, Lý Tín Lăng tự nhiên cũng phát hiện trong không khí có 1 tia quỷ dị.

Về phần Vân Tùng Quân và Kim Vân Hạo, càng là sợ tới mức trong lòng run rẩy, bất quá có NG lúc trước giáo huấn, bọn hắn không dám đem cảm xúc sợ hãi biểu lộ trên mặt.

“Không...... Không biết sao lại có cảm giác là lạ.”

Diệp Tưởng lúc này đem lưới cảm giác đặt trọng điểm trong phòng học. Từng tấc không gian đều bị hắn tìm tòi không bỏ qua, ý đồ tra xét ra sự khác thường. Tên bộ phim này là [ dị độ phòng học ], như vậy, vấn đề lớn nhất chính là ở phòng học này! Điều này không cần nghi ngờ!

Tiếp đó......

Một tiếng hét thảm bỗng đột ngột nổ vang bên tai!

Tiếng hét này đối với Diệp Tưởng mà nói...... quá chi quen thuộc!

Đó là...... tiếng kêu thảm thiết của Lưu lão sư trong buổi tối ngày hôm đó!

“Hử! Thanh âm gì vậy?” Vân Tùng Quân run bắn người lên, còn Kim Vân Hạo cũng kinh hoàng không thôi.

Lại tới nữa, lại tới nữa rồi!

“Đi!” Lý Tín Lăng là kẻ tài cao gan lớn, hắn dựa vào 2 viên xúc xắc tạo nên danh tiếng Bất Tử Chi Thân, cho dù hắn có chết, cũng không chết ở chỗ này!

Đi......

Nếu ra ngoài đó xem xét… bọn hắn sẽ nhìn thấy cái gì đây?

Thi thể của Lưu An Thông hay là...... Chính hắn?

Nhưng lúc này đã không quản được nhiều như thế!

Diệp Tưởng cùng Lý Tín Lăng chạy ra bên ngoài phòng học. Vân Tùng Quân cùng Kim Vân Hạo vội vàng đuổi theo, bọn hắn chỉ là diễn viên tuyến 2,3, lưu lại trong phòng chẳng phải muốn chết sao?

Dọc theo hành lang khúc chiết, hai người phóng về phía mặt hàng lang bên kia.

Bất quá thời điểm chạy tới đó, cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng điều này cũng là lẽ đương nhiên, lúc trước phát hiện thi thể Lưu lão sư, là phát hiện tại lầu 3 đó.

Như vậy, có muốn xuống hay không?

Cái này còn phải hỏi? Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con! Huống chi còn có Lý Tín Lăng đi bên cạnh, lại càng không nên kinh hoảng!

Vì thế, Diệp Tưởng cất bước chạy xuống dưới cầu thang!

Hắn chạy xuống không lâu, liền bắt gặp......

Tại 1 góc âm u ở lầu 3, có 1 người đang nằm!

Lưu lão sư!

Cùng với thi thể ngày đó hoàn toàn nhất trí!

Như vậy, chẳng lẽ qua 1 hồi nữa, hắn có thể nhìn thấy chính mình sao?

Sự tình hoang đường như thế sẽ phát sinh chứ?

Hắn từng bước một tiến về cái góc âm u kia, mà Lý Tín Lăng cũng theo sát sau đó.

Nhưng thời điểm đi tới lại phát hiện, chỗ đó không hề có người!

Chuyện…. Chuyện này là sao?

“Trần Lễ Khiêm, ngươi......”

Diệp Tưởng quay đầu lại, bất quá sau lưng hắn không phải Lý Tín Lăng, thay vào đó là Lưu lão sư sắc mặt trắng bệch, thẳng tắp đứng trước mặt hắn, Không 1 động tác dư thừa, trực tiếp lao tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.