Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 10 - Chương 44: Lời cảnh cáo của cô gái áo trắng



Trong nháy mắt, thân thể Diệp Tưởng hòa vào trong hắc động!

Sau khi tiến vào, Diệp Tưởng lập tức phóng ra huyết tinh xiềng xích cùng với dạ huyết!

Dạ Huyết phóng thích là điều không thể bỏ qua!

Trong [ quỷ tế ], dạ huyết đã từng bị bẻ gãy, thế nhưng ở trong quỷ triều, mệnh cách La Hầu Diệp Tưởng đã phát huy tác dụng ngay lúc sinh tử, thúc đẩy dạ huyết trùng sinh. Mà trước khi bắt đầu [phòng học dị độ], trong mộng của Ôn Vũ Phàm, Diệp Tưởng lợi dụng chênh lệch thời gian, gia tăng lực lượng lên huyết tinh xiềng xích cùng dạ huyết!

Nói đúng ra, đây là 1 quá trình không ngừng tiêu hóa hai đại Ác Ma “Wallace” cùng “Mông Hưu” trong cơ thể. Nêu ví dụ, Diệp Tưởng giống như ăn một bữa ăn no nê, căng cả bụng, nên cần không ngừng tiêu hóa thức ăn trong cơ thể, trở thành dinh dưỡng. Mà tiêu hóa càng nhiều, hắn cũng càng trở nên cường đại. Một khi hắn thành công tiêu hóa hoàn toàn hai vị Ác Ma, khi đó năng lực của hắn...... chân chính có thể bình đẳng như An Nguyệt Hình!

Giấu mình ở trong hắc động, Diệp Tưởng giờ phút này lại dâng lên nhiệt huyết của Thợ săn Ác Ma.

Huyết tinh xiềng xích quấn quanh cánh tay Diệp Tưởng, tản ra quang mang đỏ như máu, trong nháy mắt nó như có thể phóng ra hỏa diễm, tản ra khí tức tà dị. Mà dạ huyết cũng đã biến dài hơn rất nhiều, vượt qua một mét, hơn nữa có thể nhìn thấy rõ ràng, dạ huyết cầm trên tay hắn còn xuất hiện 2 cái đầu, là của Wallace và Mông Hưu!

La Hầu chi hồn Bị Diệp Tưởng phong tỏa, Ác Ma trói buộc! Cũng là nơi cung cấp lực lượng cho Thợ săn Ác Ma Diệp Tưởng phát ra!

Hắn đem dạ huyết giơ lên cao, phi huyết tinh xiềng xích vào không trung. Ngay sau đó, hắn muốn mở hắc động ra. Hắn cảm ứng, hắc động trong thế giới phim kinh dị, thời gian rất khó duy trì lâu dài, nếu hắn cứ mãi trốn trong hắc động, cuối cùng nó sẽ tự động bị phá vỡ!

Nháy mắt, hắc động mở ra một khe hở, dạ huyết theo đó đâm ra ngoài, huyết tinh xiềng xích cũng như vậy!

Nháy mắt đó hắn cảm nhận huyết tinh xiềng xích trói buộc được một thân thể!

Diệp Tưởng lạnh lùng cười, hắn muốn đem Quỷ Hồn kia kéo vào bên trong hắc động!

Đây chính là lần đầu tiên hắn phóng thích dạ huyết cùng huyết tinh xiềng xích, là lần đầu tiên trong phim nên không hề bị giảm đi lực lượng!

Vào đây… vào đây!

Thế nhưng trong một khắc, hắc động...... bị phá vỡ!

Diệp Tưởng đang ở trong hắc động bị nó đẩy ra ngoài!

Diệp Tưởng phát hiện, huyết tinh xiềng xích nối đến chỗ cầu thang phía trước, mà ở đầu kia của xiềng xích vẫn đang trói chặt thứ gì đó, nó vùng vẫy mạnh mẽ kéo huyết tinh xiềng xích chuyển động!

Không giống như loại Quỷ sai yếu nhất, huyết tinh xiềng xích có thể trói buộc và hạn chế hành động của cả Quỷ Hồn, nhưng lúc này...... hoàn toàn không phải!

Diệp Tưởng nắm chặt huyết tinh xiềng xích, từng chút một bị kéo đến cầu thang!

Hiện tại. Hắn tuyệt đối không thể buông xiềng xích ra. Bằng không chẳng khác nào phóng thích một đầu mãnh hổ!

Vì thế, Diệp Tưởng trong chớp mắt, thân ảnh chỉ để lại tàn ảnh, xông lên trên!

Mà khi hắn vọt tới tầng thứ tư thì phát hiện, xiềng xích đã chạy đến góc khuất trên hành lang trước mặt!

Bởi vì tầm mắt bị phòng học ngăn cản, Diệp Tưởng không thể nhìn thấy phía bên kia hành lang......

Chẳng lẽ. Là đến phòng học dị độ sao?

Nhưng bỗng nhiên phía sau hắn truyền đến một thanh âm.

“Buông tay, mau buông tay! Di Hoa...... Không có ở nơi này!”

Tiếp đó, hắn nhìn thấy một đôi tay trắng nõn chạm vào mu bàn tay Diệp Tưởng!

Hắn quay đầu lại. Nhưng phía sau cái gì cũng không có. Trong một khắc. Hắn bỗng nhiên cảm ứng được, phòng học từ phía hành lang kia! Chỉ trong nháy mắt, nhưng lại có thể khiến toàn thân thể hắn run lên! Dù là Cửu Luân tộc chủ mộ, cũng không thể so sánh được!

Hiện tại, lại “Xuyên việt” đến thời gian khác!

Diệp Tưởng chú ý tới một việc. Trên hành lang lúc này không có cái thùng sữa đậu nành! Nhưng ngày Lưu lão sư chết, thùng sữa đậu nành khẳng định đặt ở kia!

Đây là......

Quá khứ, hay là một thời gian nào đó của tương lai?

Lúc này, phòng học bên kia lại truyền đến cảm ứng khủng bố, khiến Diệp Tưởng có dự cảm cực xấu!

Đi tới...... Chính là chết!

Tuyệt đối không có cơ hội sinh tồn!

Diệp Tưởng suy tư một phen, cuối cùng, quyết định buông huyết tinh xiềng xích.

Mà thanh âm vừa rồi, rõ ràng chính là của bạch y nữ tử! Trước mắt xem ra nàng vẫn chưa phải kẻ địch, vậy tại sao hắn lại chọn dừng tay? Diệp Tưởng cuối cùng lựa chọn tin tưởng lời của nàng. Chung quy nàng đã nhiều lần khuyên bảo hắn.

Nàng đến tột cùng là ai?

Giờ khắc này, bỗng nhiên hắn nghe được một thanh âm:“Kim Thư Đông? Ngươi như thế nào lại lên trên này?”

Thanh âm kia là của Lý Tín Lăng! Phía sau hắn, còn có Vân Tùng Quân cùng Kim Vân Hạo đang bám sát theo sau, hai người kia hận không thể đem thân thể dán chặt trên người Lý Tín Lăng. Xem ra, nếu không phải có Lý Tín Lăng ở đây, chỉ sợ 2 người đó không thể sống sót.

“Ta......” trong một khắc Diệp Tưởng lại lộ ra biểu tình câm như hến, nói:“Lưu...... Lưu lão......”

“Cái gì Lưu lão? Bốn chúng ta không phải quyết định đi xin xỏ Lý lão sư, ngày mai lại đến trả bài sao?”

“Cái gì? Vậy tiếng kêu thảm thiết lúc nãy......”

“Cái gì kêu thảm thiết? Ngươi nằm mơ sao?” Vân Tùng Quân tiếp tục mạnh miệng.

Diệp Tưởng biết, chỉ có mình hắn bảo lưu được ký ức.

Nhưng...... Vũ Sóc đâu? Nguyên nhân lớn nhất Diệp Tưởng buông tay, là vì bạch y nữ nói, Tôn Di Hoa không ở bên trong nơi hắn sắp bị kéo vào.

Khi đó, hành lang trước phòng học lớp 6 phi thường đen tối, khiến hắn có cảm giác khủng bố nhất từ lúc tiến vào rạp chiếu phim địa ngục cho đến giờ. Đó là nơi tuyệt đối không thể trốn thoát, một khi tiến vào, chết là điều không thể nghi ngờ!

Cho nên, cuối cùng hắn mới buông tay!

Bạch y nữ tử, nàng cuối cùng là ai?

Chẳng lẽ nàng ở khe hở không gian xuyên qua sao?

“Vừa rồi đến chỗ Lý lão sư nói rồi. Lý lão sư bảo chúng ta có thể về trước.”

“Hắn nói như vậy?”

“Ân, chúng ta đi thôi.”

“Nga...... Hảo, hảo.”

Thời điểm đi đến lầu dưới, nội tâm Diệp Tưởng vẫn chưa ổn định. Giờ phút này hắn chân chính ý thức được, hắn vẫn còn quá yếu, quá yếu. Cho dù đã là một trong những diễn viên hạng A có thực lực, nhưng mãi vẫn không thể so sánh được với ảnh đế, đây là loại phim kinh dị có độ khó cao nhất, năng lực sinh tồn của hắn vẫn quá yếu. Bị trừ mất 100 tấm vé chuộc cái chết, nhưng vẫn chưa thu thập thêm được tấm vé nào nữa. Nếu về sau vẫn như vậy...... Hắn cũng không biết nên xoay sở như thế nào.

Thời điểm trở lại phòng ngủ, lúc Vân Tùng Quân đẩy cửa phòng ra, Trương Kiệt cùng Lý Gia Hân đang rửa chân bên trong.

“Nga, ngươi học thuộc xong rồi?” Lý Gia Hân cười hỏi:“Như thế nào, cùng học với Kim Thư Đông hả?”

“Hừ, khuyên can mãi mới phóng khoáng cho đến mai trả bài. Sao không kêu chúng ta làm bài tập của khóa sau đi! Trong sách giáo khoa có viết đáp án, đến lúc đó chỉ cần chép lại là được!”

Vân Tùng Quân cầm lấy bồn rửa chân, đẩy Diệp Tưởng đứng một bên, nói:“Tránh ra! ta rửa trước!”

Diệp Tưởng cũng lười để ý tới Vân Tùng Quân, hiện tại mới vừa trải qua cảm giác sinh tử. Cũng không biết, về sau sẽ thế nào.

“Ai, ta thật sự học thuộc rất vất vả, Lý lão sư thật sự độc ác, cư nhiên khiến chúng ta học đến muộn như vậy!” Lý Gia Hân lắc lắc cổ, nói:“May là ta ở ký túc, nếu ở ngoại trú thì thật vất vả, lúc này không biết có còn xe bus nữa không?”

“Hẳn là không có vấn đề. Người học ngoại trú đa số đều đọc thuộc lòng xong trước.” Trương Kiệt lắc lắc cổ tay, nói:“Bất quá ngươi cũng thật sự không có phong độ, Cao Tâm Nghi khi đó muốn đi trả bài, ngươi cư nhiên chặn trước mặt nàng! Dù sao người ta cũng là nữ hài tử, hơn nữa còn ở ngoại trú!”

“Ta cũng là nóng vội a, lúc đó trời đã tối rồi!”

Nhưng những người này nói như vậy lọt vào lỗ tai Diệp Tưởng lại không thua gì sét đánh bên tai.

Hắn nhanh chóng vọt tới trước mặt Lý Gia Hân, kinh ngạc hỏi:“Ngươi nói cái gì? Khi đó không phải Vương Quyên Quyên chuẩn bị đi đến chỗ lão sư, ngươi chắn trước mặt nàng sao? Như thế nào biến thành Cao Tâm Nghi ?”

Mặt mũi Lý Gia Hân mờ mịt nhìn Diệp Tưởng, hắn hỏi:“Ngươi...... Nói cái gì?”

“Ta nói, khi đó là Vương Quyên Quyên nhìn thấy trời tối liền chạy đến cửa phòng học chuẩn bị đi trả bài, ngươi liền chặn trước mặt nàng a! Cao Tâm Nghi là người chạy đến sau......”

“Không phải...... Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì? Vương Quyên Quyên...... Là ai?”

“ Lớp chúng ta có người này sao?”

Hắn nhìn về phía Trương Kiệt hỏi:“Trương Kiệt, năm nhất có nữ sinh nào tên như vậy sao?”

“Ta chưa nghe nói qua.” Mặt Trương Kiệt cũng có vẻ mờ mịt.

Vương Quyên Quyên sau khi trời tối, rời khỏi phòng ngay sau Lý Gia Hân. Nhưng hiện tại, không ai nhớ nàng......

Như vậy......

Nàng, bị kéo vào kẽ hở thời không...... Chết rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.