“Lý Vĩnh Quân không phải tên của chủ nhiệm lớp ta sao?”
Đám người Mộc Lam nhìn đoạn chữ trên vách tường, nội dung của nó đối
với những người biết chuyện có thể nói là kinh tâm động phách.
Thực hiển nhiên...... Tôn Tích Kính trở về quá khứ tuyệt không phải
lần đầu tiên. Mỗi 1 lần trở về quá khứ nàng đều không cứu được cha mẹ
mình. Hơn nữa, nếu cứ tiếp tục như thế này, nàng sẽ không thể trở lại
quá khứ được nữa.
Bất quá, đoạn nội dung này có thể giải đáp cho Vũ Sóc một vấn đề.
Trở về thay đổi lịch sử không phải vô hạn, thế nhưng cái này có phải
là cực hạn của nhân loại hay không lại không thể biết. Bất quá, ngay cả
như vậy, muốn thay đổi lịch sử là điều cực kỳ khó khăn. Nhìn vào đoạn
văn kia có thể thấy, thành quả lớn nhất chính là cứu được Lý Vĩnh Quân
do An Nguyệt Hình sắm vai. Nói cách khác, trong quá khứ, Lý Vĩnh Quân
nguyên bản cũng chết trong lớp 10-6.
Tình huống phát triển ngày càng ngoài dự đoán của mọi người.
“Bên trong này còn nhắc tới tên của Lý lão sư ah.”
“Đúng vậy......”
“Nhưng cái này viết về chuyện gì vậy?”
“Không biết.” Mộc Lam nói tiếp:“Bất quá, ta nhớ trước kia khi Lý lão
sư còn là học sinh tại trường trung học Quảng Nguyệt đã từng tới đảo
Trường Nguyệt, cũng giống như chúng ta bây giờ.”
“Ân, ta cũng nhớ.” Tiểu tăng lúc này bổ sung:“Di Tinh hình như còn
biết được nhiều hơn, Lý lão sư xưa nay thích tâm sự với hắn. Ta nghe hắn nói, trước kia thời điểm Lý lão sư ở trường trung học Quảng Nguyệt cũng là môn sinh đắc ý của lão hiệu trưởng. Hắn cũng vì lão hiệu trưởng cho
nên mới trở về trường này dạy học.”
“Cái này là do ai viết vậy? Nội dung hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.”
“Không quan hệ tới chúng ta, đi thôi.”
Đoàn người líu ríu dắt nhau rời đi, người cuối cùng rời khỏi phòng là Kanzaki Yuu. Thời điểm nàng đóng cửa lại, phía sau cánh cửa… không hề
có 1 ai.
Ước chừng 4 phút đồng hồ sau, cánh cửa lại lần nữa mở ra.
Một thân ảnh màu trắng đi vào, chậm rãi tiến về phía vách tường kia.
Thân ảnh đó cầm 1 con dao găm nhỏ trong tay.
“Lại lần nữa… đi tới nơi này.”
Nàng ngồi xuống.
“Đây là...... lần cuối cùng. Ba ba. Mụ mụ, nếu lúc này vẫn không thể cứu được 2 người, con không còn cơ hội nào nữa rồi.”
Nàng bắt đầu cầm con dao khắc lên vách tường.
“Đây là lần thứ 9 ta tới nơi này......”
Đám người Mộc Lam vẫn đang đi lại trong rừng cây gần đấy, đương nhiên là phương hướng mà kịch bản yêu cầu.
“Nếu ta nhớ không sai mà nói, sau khi lão hiệu trưởng lên làm chủ
vườn quýt, hắn ta liền mua hết tất cả đất đai xung quanh đó. Nếu là như
vậy, chẳng phải nơi này… chính là đất tư nhân của lão hiệu trưởng?”
Lời này là Nam Cung Tiểu Tăng nói.
“Ngươi biết nhiều thật nha, Cốc Siêu.” Lúc này, Mạc Niệm Sinh nói ra lời kịch thuộc về hắn.
“Ân. Ta chỉ là cảm giác, cứ tiếp tục ở lại chỗ này không được tốt cho lắm.”
“Không quan trọng.” Người mở miệng lúc này là Kanzaki Yuu:“Dù sao cũng muộn như vậy rồi, không ai biết chúng ta ở đây đâu.”
“Thật sự không sao chứ......”
Mọi người nói lời kịch tuy rằng rất tùy ý, nhưng chỉ cần cảm nhận
được chút gió thổi cỏ lay nào liền cực kỳ cảnh giác. Chung quy không thể hoàn toàn tin tưởng kịch bản được.
Lúc này, trong màn hình điện ảnh, phía sau nhóm người bỗng xuất hiện 1 đôi chân trần trụi, từ trong không trung chậm dãi hạ xuống… sau đó
trong màn ảnh… đôi chân này bắt đầu trở nên mơ hồ.
Giờ phút này, Mộc Lam đột nhiên quay đầu lại!
Thế nhưng, trong mắt hắn cái gì cũng không có.
Nhưng hắn biết, phía sau nhất định có 1 thứ gì đó. Nhưng không thể
đứng lại tập trung cảm giác, vô luận là bắt giữ hay nguyền rủa đều không thể làm được.
Đối phương...... Là tồn tại ở 1 không gian cao cấp vượt qua khả năng bọn hắn có thể chạm tới.
Tiếp theo trên màn hình điện ảnh, hình ảnh nhanh chóng chuyển sang
cảnh khác. Bên cạnh 1 mảnh ruộng, Tôn Di Hoa đang ngồi ở đó, dùng ánh
mắt mờ mịt nhìn chung quanh.
Lúc này, có 1 bàn tay cầm 1 lọ café xuất hiện trong màn hình.
“Lần này để ta mời ngươi.”
Vũ Sóc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Tưởng.
“Ngươi không ngủ sao?”
“Ngủ không được.” Diệp Tưởng xoa xoa cổ, nói:“Hơn nữa ngươi cũng biết, cho dù là ai cũng không thích ta. Lại nói, dường như ngươi cũng không ngủ được.”
“Có một số việc cần phải suy xét.”
“Cái gì vậy?”
“Kỳ thật...... Ta gần đây cảm giác rất trăn trở. Có lẽ người khác cảm giác học sinh 3 tốt giống như ta, thành tích xuất sắc, căn bản chẳng có gì phải phiền não, nhưng sự thực không phải vậy.”
“Ngươi phiền não điều gì?”
“Ta......” Vũ Sóc ngừng lại một chút, dùng ánh mắt bộc lộ kỹ xảo biểu diễn hoàn hảo, ngập ngừng 1 lúc mới nói:“Ta tin tưởng lời ngươi nói.”
“Là vì, Tích Kính sao?”
“Ngươi biết điều này sao?”
“Ân, ta biết.”
Sau khi trầm mặc 1 hồi, Vũ Sóc mới nói:“Một người tới từ tương lai,
nói là con của ngươi, còn nói tương lai của ngươi rất không tốt, chuyện
như vậy có là ai cũng khó tiếp nhận được.”
“Ta có thể hiểu, bất quá có lẽ vì ta bình thường đọc truyện tranh quá nhiều cho nên không cảm thấy hoang đường cũng nên, ngược lại ta cảm
giác… có thể là thật. Ta quả nhiên là quái nhân.”
Vũ Sóc đan hai tay vào nhau, nói:“Ta cảm giác rất mờ mịt. Kế tiếp ta
nên làm gì đây? Tích Kính nói nàng sẽ giải quyết mọi chuyện, nhưng sự
việc có thể thuận lợi giải quyết sao? Ta...... Ta thật sự rất sợ, giống
như tương lai của mình đã bị định sẵn......”
Lúc này Diệp Tưởng nhìn Vũ Sóc, đối với Kim Thư Đông mà nói, Di Hoa
là người duy nhất tin tưởng cũng như hiểu được hắn. Đối với 1 người bị
cô lập, bị định tội là kẻ lạc loài như Kim Thư Đông mà nói, Tôn Di Hoa
chính là hy vọng duy nhất của hắn. Mang ý nghĩ như vậy, Diệp Tưởng bật
lon café giúp Vũ Sóc, đưa cho nàng, nói:“Cầm đi.”
Sau đó, hắn mở miệng:“Tương lai sẽ không bị định sẵn. Doraemon có
thể thay đổi tương lai của Nobita, chúng ta không phải ngay cả Nobita
cũng không bằng chứ.”
“Phốc”, Vũ Sóc nhất thời bật cười:“Ngươi thực sự tin vào điều này sao?”
“Con gái ở tương lai cũng đã trở lại, còn điều gì không có khả năng?
Ta hiện tại thậm chí hoài nghi, Doraemon có phải là tự truyện của tác
giả hay không nữa.”
“Như vậy ngược lại rất rốt, có túi bảo bối kia, phiền não gì cũng đều không còn.”
Giờ khắc này, cảm tình giữa Kim Thư Đông cùng Tôn Di Hoa rốt cuộc
tiến thêm 1 bước mới. Rất hiển nhiên, kịch bản an bài hai người trở
thành couple.
“Ca ca ngươi hẳn cũng biết chuyện này?”
“Đúng vậy. Bất quá ý tứ của hắn là quan sát thêm 1 thời gian. Trên
thực tế, trong khoảng thời gian này, hắn đặc biệt chú ý, điều tra rất
nhiều về đảo Trường Nguyệt.”
“Vậy… kết quả như thế nào?”
Cách thức truyền bá tin tức thời đại này vẫn còn rất thô sơ, chỉ sợ
muốn điều tra chuyện gì chỉ có thể lật tìm trong đống báo cũ. Mà Tôn
Tích Kính có sẵn đáp án lại không chịu nói, như vậy chỉ có thể tự mình
điều tra mà thôi.
Như vậy, Tôn Di Tinh đã điều tra được những gì?
“Trước khi lão hiệu trưởng Ngô xây dựng trường Quảng Nguyệt, Ngô gia trên đảo này kỳ thực bị rất nhiều người bài xích.”
“Cái gì? Không thể nào?”
“Kỳ thật......” Nàng bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Tưởng:“Ta phát
hiện, tình huống của Ngô hiệu trưởng năm đó rất giống với Kim Thư Đông
ngươi. Có thể nói, khi đó dân đảo tập thể bài xích lão hiệu trưởng,
đương nhiên năm đó hắn vẫn chưa phải là hiệu trưởng.”
Ngô Quảng Liệt là nhân vật mấu chốt, thế nhưng lại có cùng 1 loại vận mệnh với Kim Thư Đông. Điểm này ai có thể đoán được?
“Vì cái gì lại bị bài xích?”
“Bởi vì lão hiệu trưởng có thể báo trước tương lai. Điểm này làm rất
nhiều người sợ hãi. Tỷ như gia đình nào đó có người chết, hoặc một nhà
nào đó sắp sinh con… mà cố tình là, thời gian hắn nói ra lại trong lúc
nhà nước đang cải cách.”
“Cái này… ta có thể tưởng tượng được.”
“Bất quá hiện tại nghĩ lại cũng thực kỳ quái. Vì cái gì lão hiệu
trưởng lại có thể báo trước tương lai? Hay là… hắn từng tiếp xúc với
người đến từ tương lai.”
“Đúng vậy. Ta đang tính, trước khi rời khỏi hòn đảo này, phải gặp được lão hiệu trưởng.”
Có thể đoán trước tương lai, như vậy Ngô Quảng Liệt có trình độ hiểu
biết thế nào đối với tương lai? Nếu hắn biết tương lai sẽ phát sinh
chuyện như vậy, tại sao còn xây dựng trường trung học Quảng Nguyệt?
Có người đến từ tương lai tiếp xúc với hắn. Thế nhưng, hắn hiển nhiên biết không được nhiều, nhưng có thể xác định, sau này hắn nhất định đã
nhận ra điều gì đó cho nên mới lựa chọn từ chức hiệu trưởng trở về đảo
Trường Nguyệt.
Đây là giải thích hợp lý nhất trước mắt.
Đến đây, màn hình điện ảnh lại 1 lần nữa chuyển cảnh, hình ảnh đám người Mộc Lam xuất hiện.
Lúc này, phía sau Mộc Lam là Lý Mẫn Hà. Mộc Lam đã hạ chỉ thị cho
nàng, một khi phát sinh biến cố, không cần do dự, lập tức lấy ra......
bức ảnh chụp ác ma!
Với bức ảnh này, hắn không tin không đối phó được với vong linh ở không gian cao giai kia!
Đồng thời, hắn cũng liên thông tới Mephisto chi môn, tùy thời chuẩn bị vận dụng quân đoàn dự bị của Đọa Tinh giáo đoàn!
Chuẩn bị đầy đủ đến nước này, có thể nói binh đến tướng chắn, nước
đến đất chặn. Thêm Mạc Niệm Sinh, Kanzaki Yuu, Nam Cung Tiểu Tăng cùng
với những diễn viên hạng A đi cùng, đội hình này cho dù lấy [ ác linh
điện báo 6] năm đó hoặc là [ Ni Đặc Lai Nhĩ gia tộc 2], Mộc Lam cũng có
tin tưởng sống sót!
Nay, những diễn viên hạng A tinh anh đều tập trung lại, vì sinh tồn,
phân chia trận doanh đã không còn quan trọng, mọi người lúc này đều cùng mối thù chung!
Nhưng vào lúc này......
“Cao Sách! Cao Sách! Ngươi ở nơi nào?”
Một thanh âm từ xa truyền đến!
Ngay sau đó, Mộc Lam biến mất tại chỗ, xuất hiện bên cạnh chủ nhân của âm thanh kia!
Hắn nhìn thấy...... 1 gương mặt dị thường quen thuộc.
An Nguyệt Hình!
“Cao Sách...... Ngươi ở đâu...... Ân, ngươi là ai?”
“An Nguyệt Hình” kinh hãi nhìn Mộc Lam trước mắt.
Bất quá tuy nói là “An Nguyệt Hình”, nhưng khuôn mặt thoạt nhìn rất non nớt, bộ dáng mới chỉ 16, 17 tuổi mà thôi.
“Đại nhân?” Mộc Lam thử phát đi tin nhắn. Thế nhưng tin nhắn quá xa, không thể gửi tới.
Người trước mắt quả nhiên không phải An Nguyệt Hình, mà là
Lý Vĩnh Quân năm đó!
“Ngươi...... Ngươi là...... Lý lão sư?”
Quá khứ và tương lai, lại 1 lần nữa tiếp xúc![ chưa xong còn tiếp......]