Trong thế giới rạp chiếu phim, ngày 13 tháng 6 đang ngày càng tới gần.
Mà phàm là những rạp chiếu phim nào có liên quan tới [ Ni Đặc Lai Nhĩ gia tộc 3] thì trong tháng 5 đều không có 1 bộ phim nào. Tất cả để cho
bọn hắn có thời gian toàn diện chuẩn bị chiến tranh! Các loại áp phích
giăng đầy tới mức phô thiên cái địa, 1 vài chi tiết tương quan hay giới
thiệu vắn tắt, cảnh quay v.v. đều trở thành manh mối phân tích nội dung
bộ phim. Hai đại trận doanh đã làm tốt chuẩn bị cho trận quyết chiến
cuối cùng.
Thế nhưng, tại rạp chiếu phim thứ 13.
Diệp Tưởng vẫn như trước không có tỉnh lại.
Hắn đã lâm vào tầng mộng cảnh càng cao hơn.
Thậm chí...... Hắn có thể tỉnh lại trong ngày công chiếu hay không
cũng là 1 vấn đề. Nếu thật sự phát sinh chuyện như vậy, hắn khẳng định
sẽ chết.
Vũ Sóc, Phương Lãnh...... Đều không biết những gì mà Diệp Tưởng hiện tại đang trải qua trong mơ.
Đối với Diệp Tưởng mà nói, hắn ở bên trong mộng cảnh đã trải qua 1 đoạn tuế nguyệt thật dài.
Lúc này Diệp Tưởng...... chống đỡ thân thể già nua, ngay cả đi lại
trên đường cũng sắp không thể đi nổi nữa rồi. Hắn hiện tại còn phải run
rẩy vịn vào vách tường.
Hắn đã hoàn toàn không còn nhớ rõ, đây chỉ là mộng. Đối với hắn, đây là nhân sinh chân chính, là hiện thực.
Mà vừa rồi, hắn vừa từ chỗ thầy thuốc trở về, hắn được chuẩn đoán bị ung thư giai đoạn cuối.
Hắn đã không còn người thân, chỉ là 1 lão già cô quạnh. Thê tử qua
đời từ sớm, con gái sau khi thành hôn liền ra ngoại quốc, chẳng thèm
quan tâm tới hắn. Mà Diệp Tưởng cũng không tính nói cho con gái biết
việc này, hắn muốn một mình lặng lẽ rời khỏi thế gian.
Một đời người......
Thật sự là 1 đời dài dòng ah......
Nhưng nhân sinh có dài bao nhiêu thì cũng tới lúc phải cáo biệt.
Lúc sắp chết, tự nhiên muốn hảo hảo nhớ lại những ký ức đã qua.
Tuy rằng cuộc sống rất bình thường, nhưng khi 1 người sống sắp rời
khỏi thế gian này, luôn sẽ trải qua rất nhiều sự tình đặc biệt, mà Diệp
Tưởng cũng không ngoại lệ.
Nhân sinh đối với hắn mà nói, tối quan trọng nhất là khi hắn 25 tuổi
nhặt được tấm áp phích mà tiến vào rạp chiếu phim địa ngục kia.
Sau khi đạt được quang hoàn nhân vật chính, tiếu ngạo quần hùng, thế
nhưng trong bộ phim kinh dị cuối cùng, hắn mất đi người yêu thương nhất, Vũ Sóc. Hắn lẻ loi 1 mình gom đủ 1 vạn tấm vé chuộc cái chết trở về thế giới hiện thực, mà đó cũng là chuyện của 5 năm sau. Rời khỏi rạp chiếu
phim, hắn vừa tròn 30 tuổi.
Trước kia thời điểm xem [ tàu Titanic ], Diệp Tưởng rất cảm thán đoạn thời gian vài thập niên Rose không quên được mối tình với Jack. Trong
ấn tượng của hắn, năm Rose 101 tuổi, đắm mình trong hải dương để tế điện Jack năm đó, 1 màn này khiến người xem khóc không thành tiếng. Bộ phim
này có doanh thu phòng vé kinh người như thế, phương diện diễn viên,
ngoại cảnh, hiệu ứng chỉ là 1 phần, quan trọng nhất làm người xem xảm
động chính là nội dung về tình yêu mới khiến nó trở thành tác phẩm kinh
điển nhất.
Đối với Diệp Tưởng, tâm tính của hắn hiện tại thật giống như Rose năm đó.
Năm nay là năm 2085, đã bước vào cuối thế kỷ 21. Thế giới cũng đang
chuyển biến từng ngày. Nhưng với Diệp Tưởng, đoạn thời gian vài thập
niên này hắn chưa từng 1 lần quên đi Vũ Sóc. Năm đó, hắn kém một chút
nữa là có thể đem Vũ Sóc cứu ra, thế nhưng cuối cùng lại để Vũ Sóc chết
trong lòng hắn. Từ đó về sau, Diệp Tưởng thủy chung không thể nào quên
nàng. Cho dù đã kết hôn sinh con, nhưng đoạn tuế nguyệt sống trong rạp
chiếu phim hắn vẫn không cách nào quên đi được.
Mà nay...... Hắn rốt cục phải đi gặp Vũ Sóc rồi.
Đáng tiếc là hắn và Vũ Sóc trong thế giới hiện thực chưa từng lưu lại chút kỷ niệm nào, thậm chí ngay cả 1 tấm ảnh của Vũ Sóc hắn cũng không
có. Cho nên dung mạo của Vũ Sóc trong trí nhớ đã bắt đầu trở nên mơ hồ.
Lúc này, hắn ngồi xuống 1 cái ghế trong công viên, lẳng lặng nhắm hai mắt lại. Cứ như vậy, ký ức vài thập niên đã trôi qua lần lượt hiển hiện trước mặt.
Nếu khi đó, cứu được Vũ Sóc...... thì tốt biết bao nhiêu!
Nhưng hắn lại không thể cứu nàng ah.
Nếu năm đó cứu được nàng mà nói, có phải hay không hiện tại nàng vẫn đang làm bạn bên cạnh mình?
Nhân sinh...... quả thực quá dài dòng.
Diệp Tưởng nhìn hồ nước trong trung tâm công viên.
Hắn không hy vọng trải qua thời kỳ bệnh tật ốm đau, nếu như vậy không bằng hiện tại đi tìm Vũ Sóc thì hơn. Đợi tới buổi tối công viên đóng
cửa, hắn sẽ biến hồ nước này thành nơi táng thân của hắn.
Có vài người trước khi lâm trung sẽ quyết định 1 vài việc cần phải
làm, nhưng với Diệp Tưởng mà nói, hắn vỏn vẹn chỉ muốn đi gặp Vũ Sóc mà
thôi. Thật giống như Rose năm đó, ở cuối bộ phim trở về hình tượng thiếu nữ, lại 1 lần nữa trên tàu Titanic nắm tay Jack.
Như vậy...... đã đủ rồi.
Đủ rồi......
Thời gian không ngừng trôi qua, người trong công viên ngày càng ít.
Ký ức năm đó từng màn xuất hiện trong đầu.
Trong [xe buýt khủng bố] lần đầu tiên đạt được vật nguyền rủa. Trong [ giam cầm mật thất ] lần đầu tiên ái mộ Ôn Vũ Phàm. Và sau này nảy sinh
tình cảm với Vũ Sóc trong [ quỷ tế ]......
Đang nghĩ ngợi, bỗng Diệp Tưởng mở mắt.
Trời đã tối, bên trong công viên không còn ai khác.
Diệp Tưởng đứng lên, chậm rãi đi về phía hồ nước.
Thân thể hắn, cứ thế chìm vào bên trong làn nước đen đặc, lạnh buốt.
Nước rất nhanh ngập tới mũi miệng hắn, mà Diệp Tưởng cũng sắp trở thành 1 vong hồn bên trong hồ nước này.
Hiện thực, rạp chiếu phim thứ 13.
Hôm nay, chính là ngày 13 tháng 6, ngày công chiếu [ Ni Đặc Lai Nhĩ gia tộc 3]!
Nhưng Diệp Tưởng đến giờ vẫn còn chưa tỉnh lại
Không chỉ như thế, Phương Lãnh và Vũ Sóc còn phát hiện một sự tình
quái dị, trên thể Diệp Tưởng đột nhiên rỉ ra rất nhiều nước, rất nhanh
cả người hắn đã ướt đẫm, vệt nước còn lan xuống dưới giường.
Mộng cảnh ảnh hưởng đến hiện thực...... Hiện tại Diệp Tưởng ở trong mộng khẳng định đang ở trong nước!
“Cách lúc công chiếu còn không tới 1 giờ......” Phương Lãnh lúc này
lòng nóng như lửa đốt nhìn Diệp Tưởng:“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy
ra!”
“Vạn bất đắc dĩ, ta chỉ có thể mạnh mẽ kéo linh hồn Diệp Tưởng trở
về.” Vũ Sóc đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất:“Bất quá làm như vậy thì phân thân này liền xong rồi.”
Đối với Long Ngạo Thiên mà nói, nếu Diệp Tưởng cứ thế trầm luân trong mộng hắn cũng không để ý. Dù sao cho dù là Diệp Tưởng hay là Heine, đối với hắn đều là địch nhân.
Cả người Diệp Tưởng rốt cuộc chìm vào trong nước.
Cảm giác chết đuối tự nhiên vạn phần thống khổ, Diệp Tưởng giãy dụa trong hồ nước, cuối cùng dần dần chìm vào đáy hồ.
Kết thúc.
Hết thảy đều kết thúc.
Diệp Tưởng nhìn chính mình đang không ngừng cách xa mặt hồ, thân thể trầm xuống đáy nước.
Hết thảy hồi ức đều dừng lại ở khoảnh khắc năm 25 tuổi nhặt được tấm áp phích kia...
Diệp Tưởng nhắm mắt lại nhớ tới thời khắc đó.
Thời khắc đó......
Thật muốn trở về, thật muốn trở về thuở đó......
Đối với con người mà nói, thứ phí hoài nhất chính là thời gian. Vận
mệnh xưa nay vẫn luôn như thế, tuế nguyệt đằng đẵng có thể ma luyện con
người, cũng có thể tiêu diệt những nhiệt huyết ngày xưa.
Nhưng cho dù có thế nào, con người đều sẽ không buông bỏ hy vọng.
Đối với Diệp Tưởng, hắn đã không còn dã tâm gì quá lớn, vỏn vẹn chỉ
muốn trôi qua trong sinh hoạt tầm thường mà thôi. Thế nhưng Vũ Sóc mất
đi, chung quy làm nhân sinh của hắn vẫn luôn thiếu 1 thứ gì đó.
Trở lại khi đó......
Trở lại......
Thời điểm kia!
Trong đầu hắn ký ức giống như đèn kéo quân lũ lượt chạy qua.
Mộng như nhân sinh, nhân sinh như mộng. Giấc mộng Trang Chu, là người mơ thấy mình hóa thành điệp hay vẫn là điệp mơ thấy mình hóa thành
người?
Vô luận là loại nào......
Đều chỉ là lựa chọn của con người mà thôi.
Thật thật giả giả, bất quá chỉ là 1 lựa chọn.
Diệp Tưởng siết chặt hai tay.
Hết thảy chuyện năm đó rõ ràng như vừa mới trôi qua. Hồi tưởng về quá khứ, Diệp Tưởng phát hiện, hắn tựa hồ hắn rất hy vọng có thể tiếp tục
nhân sinh ở đoạn thời gian đó.
Có khả năng sao?
Vì sao không có khả năng?
Hắn mở mắt.
“Ta muốn, ta trở thành nhân vật chính của chính mình.”
Cho dù là tuyệt vọng cũng được, cho dù lần nữa tao ngộ khủng bố cũng được, Diệp Tưởng khát khao có thể trở lại thời điểm đó.
Hắn nhớ lại đoạn năm tháng cùng Vũ Sóc sóng vai nhau chống đỡ cho rạp chiếu phim thứ 13.
Ở đoạn năm tháng ấy, hắn lấy thân phận là nhân vật chính, trở thành chúa tể nhân sinh của chính hắn!
“Ta muốn trở lại 1 lần nữa......”
“Không phải nhân sinh tràn ngập tiếc nuối như hiện tại, mà là nhân sinh chân chính thuộc về chính ta...”
Vỏn vẹn, chỉ là như thế mà thôi.
Tâm linh cường đại cũng biểu hiện cho linh hồn cường đại.
Diệp Tưởng liều mạng bơi lên!
Đối với hắn hiện tại, 1 tia nguyệt quang phía trên mặt hồ đã trở thành hy vọng của hắn.
Rốt cuộc, đầu hắn... vươn lên khỏi mặt nước!
Thời điểm ngoi lên khỏi mặt nước hắn phát hiện, phản chiếu trong bóng nước chính là hình tượng khi hắn còn trẻ, tiếp đó hắn phát hiện chính
mình đang ngồi trên 1 cái ghế, chung quanh chỉ thuần 1 màu trắng, ở phía bên kia cũng đồng dạng có 1 chiếc ghế, Long Ngạo Thiên mặc tây trang đi giày da đang ngồi đó.
“Giấc mộng ta an bài cho ngươi có vừa lòng hay không?”