Trên màn hình điện ảnh, nháy mắt khi cái kén vỡ ra, ngay cả Ám Hà
cũng khẩn trương siết chặt hai tay, trên trán rịn ra lớp mồ hôi mỏng.
Xem tới lúc này nàng đã hoàn toàn hòa mình vào trong tình tiết của bộ phim[ Nightliar 3]. Bộ điện ảnh rất nhanh sẽ kết thúc, nhưng xem ra tới hiện tại, khu ma trận doanh vẫn không có chút phần thắng nào.
Một kích này có thành công hay không?
Giết chết Nightliar phỏng chừng không có khả năng, nhưng chỉ cần làm hắn bị thương cũng là rất tốt rồi.
Tiế theo, trên màn hình điện ảnh bắt đầu xẹt gương mặt những kẻ còn
sống, tuyệt đại đa số là người của Đọa Tinh giáo đoàn. Cuối cùng, hình
ảnh ngừng lại trên gương mặt của đệ cửu giáo chủ Hoắc Thanh Lam.
“Người này...... Là ai?” Ám Hà lúc này đã quên mất trong thùng đã hết bỏng ngô, theo bản năng vẫn thò tay vào mò 1 phen “Xem ra là vị hắc y
giáo chủ cuối cùng?”
“Hắn gọi là Hoắc Thanh Lam. Lúc trước từng diễn qua vài bộ phim kinh dị nhưng ngươi chưa từng xem qua. ”
“Phải không? Tên này không có chút ấn tượng nào cả.”
“Nhị vị...... có thể im lặng 1 chút được không? Chúng ta đang xem phim đó!”
Phía sau không khỏi truyền đến thanh âm oán giận.
Hai mắt Tịch Thâm Dạ nhìn vào phía góc bên phải màn hình. Vụ nổ kia
tạo thành 1 vùng lửa thật lớn, còn về phần Hoắc Thanh Lam, nàng căn bản
không đặt hắn vào trong mắt.
Thời điểm Hoắc Thanh Lam xuất hiện trước mặt Trần Ngũ Sinh, Trần Ngũ
Sinh cũng có chút kiêng kị, dù gì đối phương cũng là hắc y giáo chủ!
Một chân của hắn đã bị địa ngục trùng ăn mất.
Dưới tình huống như vậy, nhìn thế nào cũng không thấy có nhiều phần thắng.
Hoắc Thanh Lam trở thành hắc y giáo chủ, thực lực tự nhiên xưa đâu
bằng nay. Vận khí của hắn rất không tệ, lại thêm Grandier cố ý lợi dụng, không ngừng chỉ bảo. Thực lực của hắn đã không hề tầm thường, nay còn
trở thành hắc y giáo chủ, càng như hổ thêm cánh.
Tại thời điểm kén đen nổ tung, Trần Ngũ Sinh ngẩng đầu nhìn thiên không, nhất thời mở miệng ha ha cười lớn.
“Hảo! Quá tốt! Chết tốt!”
Hoắc Thanh Lam lại căn bản không để ý tới hắn, trực tiếp lấy ra một thanh đao màu đen.
“Hừ......” Trần Ngũ Sinh vui mừng không sợ, nhìn đại đao màu đen,
nói:“Ngươi thật nghĩ rằng có thể dễ dàng giết chết lão phu vậy sao?”
Hoắc Thanh Lam căn bản không trả lời, mà trực tiếp bổ 1 đao tới!
Nhân bì cổ sư Trần Ngũ Sinh, danh khí của hắn kỳ thực không hề yếu
hơn so với ảnh pháp sư. Nếu vì tuổi của hắn mà xem nhẹ thì chính là mười phần sai.
Trần Ngũ Sinh lập tức từ trong vòng tay xương người lấy ra vật nguyền rủa của hắn -- trống da người! Sau đó, 2 tay hắn bắt đầu gõ trống!
Bởi vì sắc trời âm u, Hoắc Thanh Lam căn bản nhìn không rõ bộ dáng
của cái trống kia, thế nhưng đó là vật nguyền rủa thành danh của Trần
Ngũ Sinh, làm sao y dám đại ý qua loa, đại đao trong tay nhanh chóng bổ
tới, cũng làm tốt chuẩn bị tùy thời thu chiêu.
Trần Ngũ Sinh phát ra tiếng cười lạnh.
Kẻ hậu bối... Cái này gọi là gừng càng già càng cay. Ngươi cho rằng
lấy ra Đồ Long đao [ Trần Ngũ Sinh là fan của Kim Dung] là có thể đối
phó với lão phu sao? Cuộc đời này của lão phu chỉ cầu làm việc thanh
thản, không thẹn với lòng. Chỉ cần có thể tru tà diệt nịnh, thề không
nương tay!
Trần Ngũ Sinh giờ phút này giống như hiệp khách trong truyện của Kim Dung, cười lên ha ha, không hề sợ hãi tử vong!
Hầu Tước! Cuộc đời này của lão phu không thể tiếp tục làm việc cho
ngươi, chỉ mong tới ngày Thanh Minh, chuẩn bị cho ta 1 chén rượu là đủ!
Đại đao màu đen đâm xuyên qua mặt trống, trực tiếp đâm thẳng vào trái tim Trần Ngũ Sinh!
“Ha ha...... kẻ hậu bối......” Trần Ngũ Sinh phát tin tức tới đối phương:“Trống của lão phu, nghe có êm tai hay không?”
Đại đao màu đen cắm vào trái tim Trần Ngũ Sinh. Hắn đã không thể cứu được nữa!
Thế nhưng bên tai Hoắc Thanh Lam giờ phút này, tiếng trống kia vẫn như trước duy trì liên tục, không chút ngừng nghỉ!
“A...... A...... Này, đây là cái gì!”
Theo sau hắn liền rút đại đao ra, chém rớt đầu Trần Ngũ Sinh!
Đầu Trần Ngũ Sinh bay lên không rồi đáp xuống mặt đất!
“Ngũ...... Ngũ Sinh thúc, Ngũ Sinh thúc hắn cũng......” Meiko giờ phút này rốt cuộc hiểu được như thế nào là tuyệt vọng.
Trần Ngũ Sinh...... cũng đã chết!
Hoắc Thanh Lam điên cuồng té trên mặt đất che lỗ tai lại, tiếng trống kia giống như ma âm, khiến đại não hắn muốn nổ tung!
“Không...... Không!”
Thanh âm tiếng trống đánh ra rất có tiết tấu, hơn nữa, giống như đang đánh lên linh hồn hắn vậy!
Tiếp theo, hắn thế nhưng không thể khống chế, bắt đầu nhảy theo điệu trống!
Liền giống như vị chủ nhân trước kia của trống da người.... vị đó cho đến nay vẫn ở trong địa ngục tiếp tục khiêu vũ!
Hắn cứ nhảy như thế cho tới khi chết mới thôi!
Một chiêu này thực đáng sợ, cho dù bịt lỗ tai cũng không dùng được. Đây là tiếng trống nhằm vào linh hồn!
Không...... Ta không muốn chết!
Ta còn chưa khiến Mẫn Hà quay trở lại bên người! Ta còn chưa có giết chết Mộc Lam!
Mà đúng lúc này, Hoắc Thanh Lam bỗng nhìn thấy có 2 thân ảnh đang chậm rãi tiến về phía hắn.
“Cứu...... Cứu ta, mau cứu ta!”
Đạo thân ảnh phía trước cũng giống như hắn, mặc trang phục là hắc y giáo chủ!
Nhưng người tới...... Lại là......
Meiko!
Thời điểm Meiko đi tới nhìn thấy Trần Ngũ Sinh bị chém rớt đầu liền
biết, cho dù nàng có dùng Thực Âm chi Thủ cũng vô dụng. Trần Ngũ Sinh
không có vật nguyền rủa Ký sinh loại giao cho Bất Tử chi Thân, đầu bị
chém chính là phải chết không cần nghi ngờ.
Meiko đối với Trần Ngũ Sinh có một loại tình cảm như con cháu với
trưởng bối. Cha mẹ mất đi, nàng vẫn luôn coi Trần Ngũ Sinh là phụ bối.
Ngũ Sinh thúc chết ở trước mặt nàng, nàng lại chỉ có thể đứng nhìn!
Tiếp theo nàng chuyển mắt nhìn tới Hoắc Thanh Lam.
“Ngươi trừng cái gì mà trừng, mau cứu ta!” Hoắc Thanh Lam tuy thấy
người tới là Meiko, nhưng nghĩ nàng nay cũng là 1 diễn viên của Đọa
Tinh, cho dù nàng hận mình thấu xương cũng không thể động thủ giết hắn! Bằng không chính là ng!
Hắn nghĩ rằng, nàng sẽ không chủ động muốn NG đi?
Nhưng trên thực tế, nguyền rủa của Nightliar đã dẫn tới việc diễn
viên mất đi khả năng chủ động NG. Mà nay Meiko là không thể tấn công
người của đọa tinh trận doanh.
Lúc này, mặt trống da người kia bị hòa tan. Cuối cùng, biến mất.
Nguyền rủa có thể giải trừ.
Hoắc Thanh Lam nhẹ nhàng thở ra. Đại đao màu đen kia cũng không phải
vật nguyền rủa thông thường, bằng không hắn cũng không dám chính diện
đối phó Trần Ngũ Sinh!
Mà Meiko nhìn thấy đối phương có thể tránh được cái chết, trong lòng liền hạ quyết tâm.
Ngũ Sinh thúc!
Ta sẽ báo thù cho ngươi!
Mái tóc ngắn của nàng bắt đầu biến dài ra.
Tiểu Tăng...... Sherry...... Ngũ Sinh thúc...... Sa La...... Hầu Tước......
Còn có Niệm Sinh......
Meiko nhắm hai mắt lại.
Nàng tất yếu phải làm như vậy.
Làm một thầy thuốc lại không thể cứu được sinh mệnh trước mắt. Làm 1
diễn viên rạp chiếu phim thứ 19 lại chỉ có thể trở thành nanh vuốt của
ác ma. Nàng đã chịu đủ rồi.
Nên là lúc chấm dứt tất cả.
Nàng nhớ lại thời điểm ở Nhật Bản, đoạn thời gian đang là sinh viên học viện Y.
Nhớ lại mẫu thân, nhớ lại cái chết của giáo viên Matsuki......
Ta... có phải là 1 thầy thuốc tốt?
Có thực sự là 1 người tốt?
Bị người ta vu hãm thành ma nữ, bị định tội, ngay cả cơ hội biện bạch cũng không có. Thậm chí khả năng trả thù đám người kia cũng không.
Bất quá...... Vô phương.
Có một số việc đã quyết là phải làm.
Tóc của nàng không tới 1 hồi đã dài tới đầu gối.
Mụ mụ......
Nàng vuốt ve mái tóc của mình, đây chính là di vật mà mẫu thân lưu lại cho nàng.
Để con tới bồi bạn với người.
“Không!” Mạc Niệm Sinh đã nhìn ra ý định của Meiko!
Nàng muốn......
Để cho nguyền rủa sống lại!
Một khi nguyền rủa sống lại, bản thân nàng sẽ bị quỷ hồn thôn phệ
linh hồn, mà kế tiếp quỷ hồn này sẽ trực tiếp giết chết Hoắc Thanh Lam!
Mạc Niệm Sinh nhìn Hoắc Thanh Lam, lúc này hắn cũng hận không thể nhanh chóng giết chết đối phương!
Meiko...... Không cần...... Ngươi không nên làm như vậy!
Hắn nhắn tin cho nàng lại phát hiện nàng đã đóng lại công năng nhận tin nhắn kịch bản. Nàng đã hạ quyết tâm!
Vật nguyền rủa liên tục mở ra nhất định sẽ khiến nguyền rủa sống lại!
Hắn ngăn trở không được!
Hảo......
Thế nhưng như thế......
Hắn sống một mình còn có ý nghĩa gì nữa?
Mạc Niệm Sinh có ý nghĩ muốn cùng nàng lên đường!
Hắn cũng bắt đầu khởi động bóng dáng dưới chân.
Hoắc Thanh Lam nhất thời ý thức được ý đồ của 2 người trước mắt, vội
vàng lui về phía sau, nhưng phát hiện bản thân không thể động đậy! Lại
vừa thấy bóng dáng của mình bắt đầu làm ra những động tác kỳ quái, còn
bản thân hắn cũng hành động tương ứng theo bóng dáng!
Làn da trên người Mạc Niệm Sinh đang không ngừng sạm đen, hắn đang
chuyển hóa biến thành cái bóng! Mà thân thể Meiko cũng bị vô tận tóc đen bao phủ, tựa như 1 nữ quỷ chân chính!
Hai người đều muốn giết chết Hoắc Thanh Lam!
Vật nguyền rủa loại Ký sinh sống lại nguyền rủa sẽ thôn phệ diễn viên, biến thành 1 bộ phận của nguyền rủa!
Lúc này......
Rạp chiếu phim thứ 19 chỉ còn lại vỏn vẹn 1 mình Hầu Tước!
Tất cả mọi người đã chết! Ngay cả Sa La giờ phút này cũng đang trong trạng thái là 1 cái xác không hồn!
Mà chính bản thân Hầu Tước... cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Lúc này hắn hộc ra 1 ngụm máu lớn, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đổ như
mưa, ngay cả đứng cũng có chút miễn cưỡng. Tiếp theo, ngũ quan bắt đầu
xuất huyết!
Sống không được bao lâu nữa......
Hắn tất yếu phải tích súc năng lượng để bắn phát nỏ thứ 2! An Nguyệt Hình sao có thể dễ dàng giết chết như vậy được!
Lúc này......
Thế giới ác mộng.
Ôn Vũ Phàm nhìn Long Ngạo Thiên trước mắt cùng với Sa La đã không khác gì thây khô, nhất thời hoảng sợ không thôi.
“Ngươi là ai?”
Long Ngạo Thiên ý thức được Ôn Vũ Phàm cũng là người có thiên phú
tinh thần cường đại, bằng không không thể tiến vào trong mộng của hắn.
Lý Mĩ Gia bị hắn an bài bên trong 1 tầng mộng cảnh khác, không cần lo lắng. Hắn chỉ cần đợi tới lúc Diệp Tưởng cùng Hầu Tước hai người đều
chết đi là được, tiếp đó lại ra ngoài quyết đấu 1 trận với An Nguyệt
Hình thu hoạch nhiều vé chuộc cái chết nhất có thể.
Với hắn mà nói, An Nguyệt Hình hóa thân thành Ác Ma đã không có khả
năng trở về rạp chiếu phim. Cho nên, Diệp Tưởng và Hầu Tước mới là uy
hiếp lớn nhất với hắn, nhất là Diệp Tưởng!
Hai người chỉ cần chết đi, tiếp theo biểu diễn [phòng học dị độ 2]
hắn có thể lại lần nữa đạt được quang hoàn nhân vật chính! Khi đó vẫn
như trước là thiên hạ của Long Ngạo Thiên hắn!
“Tại hạ Long Ngạo Thiên. Tiểu thư là người nào?”
Long Ngạo Thiên nho nhã lễ độ tự giới thiệu. Hắn xem ra Ôn Vũ Phàm căn bản không thể cấu thành uy hiếp đối với hắn.
Ôn Vũ Phàm nghe được cái tên “Long Ngạo Thiên” lại sửng sốt, hỏi:“Đây thực là tên người sao? Chắc hẳn ngươi rất thích đọc tiểu thuyết?”
Trong ấn tượng của nàng, cái tên này không phải là chỉ dành cho những nhân vật chính trong tiểu thuyết internet, tiểu đệ và mỹ nữ hàng đàn
sao?
Long Ngạo Thiên cũng không tính toán giết Ôn Vũ Phàm, nàng trốn vào
trong mộng hẳn là để tỵ nạn. Tuy rằng thiên phú tinh thần cực tốt nhưng
lại không có quang hoàn nhân vật chính, căn bản không có bao nhiêu bản
sự. Bản thân hắn cũng không phải kẻ thích vùi hoa dập liễu, bởi vậy mới
dùng thái độ nho nhã bắt chuyện với nàng.
“Nếu ngươi thích ở nơi này, như vậy cứ thoải mái, ta sẽ không quấy rấy đâu.”
Đối với trang viên rượu này của Hầu Tước, Long Ngạo Thiên không tính ở lại. Hắn kéo theo Sa La đã biến thành thây khô tiến vào 1 tầng ác mộng
khác.
Ngay sau đó, trước mắt hắn chính là một chiếc giường lớn, trên giường nằm vài nữ tử mặc nội y khiêu gợi, thậm chí trực tiếp trần như nhộng.
Sau khi Long Ngạo Thiên trở về, an bài tốt cho Sa La, nói:“Chư vị phu
nhân, chúng ta rất nhanh có thể trở về thế giới rạp chiếu phim, mà hai
kẻ uy hiếp nguy hiểm nhất cũng sẽ biến mất.”
Trong gian phòng này, trên vách tường xuất hiện hình ảnh giống như dùng đèn chiếu chiếu lên vậy.
Trên đó chính là hình ảnh tòa thành bảo đổ nát cùng vô tận Địa Ngục trùng!
Mà trong những nữ nhân trên giường đó còn có cả Lý Mĩ Gia, lúc này trên người nàng cũng chỉ có 1 kiện nội y khiêu gợi!
“Long Ngạo Thiên!” Lý Mĩ Gia tức giận không thể át, rít gào:“Loại
thời điểm này ngươi còn có thể nhàn nhã uống rượu chơi gái! Ngươi không
biết Hầu Tước bọn họ......”
“Hầu Tước và ta là tử địch, ta cũng không phải Thánh Nhân, chẳng lẽ
hiện tại phải ra ngoài cứu hắn, ngày sau liền cùng hắn tươi cười bỏ qua
ân cừu sao?” Long Ngạo Thiên lại không chút nào để ý,“Ngươi yên tâm, ta
nhất định khiến ngươi sống qua bộ điện ảnh này. An Nguyệt Hình nếu xâm
nhập vào trong thế giới ác mộng, ta cũng sẽ khiến hắn có tới mà không có về!”
Mà lúc này, một nữ nhân phương tây tóc vàng dựa vào vai Long Ngạo
Thiên, nói:“Đúng vậy, Mĩ Gia, bộ phim cuối cùng rất nhanh sẽ được công
chiếu, những người này hiện tại không chết, tới thời điểm đó cũng
chết.”
Long Ngạo Thiên cười ha ha, túm lấy nhũ phong no đủ trước người nữ
nhân kia nói:“Hảo, Mĩ Gia, chậm rãi xem đi. Rất nhanh, hết thảy sẽ chấm
dứt.”
Gương mặt Hầu Tước đầy máu tươi, lúc này ngã quỳ 1 gối xuống đất, hắn đã mất 1 lượng máu phi thường lớn.
Hiện tại không thể buông tay, linh hồn không thể nào thao tác được thí ma nỏ.
Trên bầu trời khói lửa của vụ nổ đã dần tản ra. Ba vị ký chủ ác ma đều bay tới cứu chủ.
Lúc này, một bàn tay kéo Hầu Tước lại, sau đó lại kéo hắn thêm 1 lần nữa.
Kim Tứ Quý.
“Ngươi...... Sắp chết sao?” Kim Tứ Quý liền có chút cảm giác kỳ quái, vì sao Hầu Tước không thao túng Địa Ngục trùng, cứu Phương Lãnh, nhưng
khi nhìn đến bộ dáng hiện tại của hắn, nàng đã hiểu.
Đối với Hầu Tước mà nói, có thể sớm một chút thao túng Địa Ngục
trùng, như vậy có lẽ có thể cứu được Phương Lãnh. Thế nhưng lúc ấy hắn
đang cùng Mẫn Hà giao chiến, không tìm được cơ hội để lấy ra thí ma nỏ.
Thẳng đến khi Phương Lãnh chết đi, Mẫn Hà nhìn thấy hắn chết đi tráng
liệt như thế động tác có chút trì trệ mới khiến Hầu Tước tìm được cơ
hội, sử dụng năng lực thao túng địa ngục trùng.
“Đại khái là vậy.” Hầu Tước đẩy Kim Tứ Quý ra, cắn răng đứng thẳng lưng. Chết, hắn cũng không để cho nữ nhân đỡ hắn chết đi!
Tình huống của Kim Tứ Quý tương đối đặc thù, dẫn tới Long Ngạo Thiên
không thể đem nàng mang vào trong ác mộng. Chỉ là, chiến lực hiện tại
của nàng quá yếu, việc sử dụng thời gian đông cứng đã làm nàng vô lực
tái chiến, chiếc đồng hồ bỏ túi kia cũng triệt để biến thành bột phấn.
Giờ này khắc này......
Hầu Tước bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía thiên không!
“Hắn...... Còn chưa chết!”
Ngọn lửa bạo tạc bỗng nhiên bị từng đoàn hắc ám bao trùm, cuối cùng hóa thành vô hình.
Mây đen mãnh liệt trên bầu trời hợp lại biến thành 1 gương mặt cực lớn.
“Nightliar!”
Hầu Tước nhìn thấy gương mặt kia liền ý thức được, Ma Vương, rốt cuộc đã sống lại!