Khi Vũ Sóc tỉnh lại, thời gian đã là... 3 rưỡi chiều.
Thời gian hôn mê lần này của nàng quả thật quá dài.
Khi nàng vừa tỉnh lại,nàng bèn ngọ nguậy ngồi dậy. Diệp Tưởng đang ở bên cạnh đó. Thấy nàng tỉnh lại, vẻ mặt của Diệp Tưởng trở nên vui mừng khôn xiết.
-Em cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Vũ Sóc có tỉnh lại hay không với bọn họ mà nói là chuyện cực kỳ quan trọng. Khi nàng hôn mê, mọi người chẳng khác gì người mù chẳng làm được gì. Khi nàng tỉnh lại,mọi thứ sẽ đổi khác.
Vũ Sóc thấy nàng đang ở trong phòng của khách sạn thì có thể thở phào nhẹ nhõm. Nàng lập tức nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi nàng hôn mê. Lúc ấy, nàng cảm ứng được ở phía trên và dưới của cầu thang đều có “Lâm Lam Huyên” ở đó !
-La Phong ! Nàng vội vàng nắm chặt tay của Diệp Tưởng sau đó hỏi: -Anh không sao chứ ?
Lâm Thiên Thu do nàng đóng vai là bạn gái của La Phong. Lúc này đương nhiên nàng phải tỏ ra quan tâm đến tình hình hiện tại của La Phong.Tuy rằng nàng cũng đoán được bọn họ chắc không sao rồi.
-Tuy rằng cũng có đôi chút nguy hiểm nhưng anh không sao. Diệp Tưởng nở nụ cười 1 cách miễn cưỡng.
-Thật không? Vậy đã xảy ra những chuyện gì khi em bị ngất vậy ?
-Thiên Thu, là La Phong cứu cậu đấy.
Lúc này, có 1 âm thanh khác truyền tới. Người lên tiếng là Lý Duy Tư đang đứng ở cửa. Thấy Vũ Sóc tỉnh lại, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
-Nếu không phải cậu ấy cứu cô thì lúc đó cậu đã chết rồi !
Lý Duy Tư tự hỏi,nếu đổi lại là hắn đóng vai La Phong và khi phải đối mặt với tình huống như vậy, cho dù buông tay nàng sẽ có khả năng gây ra ng vì một người bạn trai sẽ không lý nào bạn gái mình khi gặp nguy hiểm, nhưng như thế cũng sẽ tốt hơn việc cứ bám lấy tay nàng và để mặc cho nguyền rủa phục hồi. Hơn nữa,nếu gây ra ng có lẽ sẽ khiến cục diện tốt hơn 1 chút. Nhưng Diệp Tưởng lại lựa chọn không buông tay của Vũ Sóc khiến cho người ta phải há hốc mồng nhìn trân trối.
Khi Lý Duy Tư kể hết lại đầu đuôi mọi chuyện cho Vũ Sóc biết, chính bản thân Vũ Sóc cũng cảm thấy khó tin. Vốn Diệp Tưởng trong lòng Vũ Sóc cũng chỉ là 1 người mới được Phương Lãnh khá vừa mắt mà thôi. Nàng cũng mới chỉ cảm thấy hắn có chỗ đáng để bồi dưỡng nên nàng định quan sát hắn thêm 1 chút thời gian nữa. Nhưng nàng không ngờ trong tình huống như vậy mà hắn có thể lựa chọn như vậy.
Điều này khiến nàng phải nhìn hắn bằng 1 con mắt khác.
Sau đó nàng tới gần Diệp Tưởng,rồi vươn người ôm chặt lấy hắn.
Dù sao nàng cũng đóng vai là bạn gái của Diệp Tưởng nên chuyện nàng phản ứng như vậy cũng không có gì quá đáng cả.
Diệp Tưởng chưa chuẩn bị kịp tâm lý khi đột nhiên Vũ Sóc ôm chặt lấy hắn.Hương thơm nhẹ nhàng sâu kín từ người nàng phả vào mũi hắn khiến hắn bị phân tâm. Nhưng hắn rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh. Hiện tại bọn họ chỉ đang đóng kịch,nên hắn chẳng dám có suy nghĩ gì khác.
Nhìn thấy cảnh này, Lý Duy Tư cũng thức thời quay đầu rồi mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này trong gian phòng chỉ còn lại 2 người Diệp Tưởng và Vũ Sóc.
-La Phong, cám ơn anh......
-Đây là chuyện mà anh nên làm mà. Diệp Tưởng cũng nhanh chóng hoà mình vào nhân vật của mình. -Bởi vì......anh yêu em, Thiên Thu.
Hai người lúc này quả thật rất giống như 1 đôi trai gái đang dành cho nhau 1 tình yêu cháy bỏng nồng nàn. Thẳng thắn mà nói thì những phân cảnh tình cảm thế này là khó diễn nhất,những diễn viên mới không có kinh nghiệm thì khỏi cần nói. Nhưng Diệp Tưởng lại có cảm giác mình hoà nhập vào vai diễn 1 cách rất tự nhiên.
Nhất là câu “Anh yêu em” đó. Diệp Tưởng cảm thấy rất tự nhiên khi nói ra câu đó. Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ đến chuyện câu nói « Anh yêu em » đầu tiên mà hắn sẽ nói với 1 cô gái trong đời mình lại diễn ra trong phim thế này.
Vũ Sóc càng ôm chặt Diệp Tưởng hơn rồi nói: -Em, em cũng yêu anh, La Phong.
Trong lòng ôm 1 mỹ nữ ôn hương nhuyễn ngọc, đối phương lại nói cho hắn nghe những lời yêu thương nồng nàn như vậy khiến Diệp Tưởng dù biết rằng đây chỉ là lời kịch, những hắn vẫn cảm thấy lo lắng. Diệp Tưởng dù sao cũng không phải là diễn viên chuyên nghiệp nên hắn còn rất thiếu kinh nghiệm. Hắn lo nếu cứ tiếp tục thế này thì hắn sẽ có những suy nghĩ vẩn vơ vì thế hắn nhẹ nhàng đẩy Vũ Sóc ra.
Không biết thế nào nhưng hiện tại khuôn mặt của Vũ Phàm lại xuất hiện trong đầu hắn. Hắn cũng không biết vì sao hắn lại nhớ đến nàng lúc này.
-Em nghỉ ngơi đi ! Diệp Tưởng nói xong bèn đi tới bên cạnh lấy 1 chiếc cốc thủ tinh sau đó hắn đổ cho nàng 1 chút nước.
Hắn hiện tại tự nhắc nhở mình: Diệp Tưởng, tỉnh lại đi !Đây chỉ là trong phim mà thôi, không phải thật đâu. Sau khi diễn xong phim, mình và Vũ Sóc lại trở thành đồng nghiệp của nhau trong « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13.
Chỉ là......Không biết vì sao mà dạo gần đây hắn thường nhớ tới Vũ Phàm nhỉ?
Bởi vì hắn suy nghĩ quá nhiều khiến nước chảy tràn ra cả ly.Cho đến khi nước trào cả ra thì hắn mới phát giác.
Còn Vũ Sóc thì ngồi dậy tựa lưng vào thành giường sau đó đưa mắt nhìn Diệp Tưởng đang rót nước cho nàng. Lúc này, trong đầu nàng bỗng xuất hiện rất nhiều suy nghĩ. Hắn hiện tại khiến nàng nhớ tới rất nhiều thứ.
Nàng tin tưởng Diệp Tưởng không phải vì nàng có thể chất linh môi mới ra tay cứu mình vì căn bản nếu làm vậy hắn cũng mất nhiều hơn được. Khi đó, hắn chỉ nghĩ 1 cách đơn giản là phải bảo vệ nàng mà thôi. Lời nói của Phương Lãnh lúc này lại văng vẳng bên tai nàng. Y từng nói qua với nàng rằng hiện thực vốn rất tàn khốc , cho nên cần phải có hy sinh. Đúng vậy, nàng cũng hiểu y nói không sai.
Hiện thực vốn tàn khốc , cho nên có một số việc người ta không thể tìm được cách giải quyết lý tưởng nhất. Nhưng người bị chúng ta hy sinh nghĩ gì?
Chúng ta có tư cách hy sinh người khác hay không?
Con người phải có lòng tin của chính mình. Sống trong 1 hiện thực tàn khốc mà chúng ta chỉ biết giữ lòng tin thì suy nghĩ của chúng ta quá ngây thơ. Nhưng chính vì chúng ta sống với ước vọng như vậy nên hiện thực mới bớt đi tàn khốc.
Vũ Sóc khi nghĩ đến đây , ánh mắt nàng của nàng khi nhìn Diệp Tưởng cũng có vẻ khác đi.
Nàng lúc này đã hạ quyết tâm. Nàng sẵn lòng hy sinh tất cả để vào vệ hắn, cũng như dốc hết sức lực để bồi dưỡng hắn trưởng thành. Nàng sẽ giúp hắn có được lực lượng,để hắn dám tin và dùng niềm tin của chính mình để làm mọi chuyện.
Trong thế giới khủng bố như địa ngục này,chỉ có người không vứt bỏ lòng tin của chính mình thì người đó mới có ý chí để tiếp tục sống sót. Bằng không, một khi con người chỉ biết làm tất cả để sống sót thì họ có khác gì cầm thú chứ?
Đây cũng chính là lý do khiến Vũ Sóc có thể sống sót đến nay.
Khi Diệp Tưởng đưa cho nàng ly nước, Vũ Sóc khẽ cười khi nhìn hắn.
Có 1 chuyện khiến Duy Tư lúc này rất đau đầu.
Vấn đề quan trọng lúc này là Phương Tư Ảnh. Cũng chính là Mạc Thu Thực.
Có thể khẳng định là nàng là nhân tố quan trọng nhất trong phim. Là 1 nữ nhân vật chính nhưng nàng lại có những hành động như bị vong nhập thì chắc chắn phải có 1 ý nghĩa nào đó.
Nhất định...... chuyện này có dính líu tới vật bị người chết nguyền rủa đang bị che dấu trong tầng 15 này !
Trong phòng của Ngô Ẩn Xuân. Lúc này, Mạc Thu Thực ngồi ở trên ghế, mọi người gần như đều đang giám thị nàng. Hiện tại có thể nói là Mạc Thu Thực bị mọi người giám sát chẳng khác gì tù nhân.
-Tuấn Hùng?
Lúc này, Lý Duy Tư đi đến.
-Cậu đến rồi à? Nhạc Khang Hùng đứng dậy, nói: -Trước mắt xem ra cũng không có điều gì khác thường. Nhưng chúng ta không thể sơ ý được.
-Tôi biết. Lý Duy Tư rút ra từ trong túi ra 1 bao thuốc lá sau đó đưa 1 điều cho Nhạc Khang Hùng. Y giúp hắn châm lửa, sau đó y cũng tự mình rút ra 1 điếu để hút.
-Có thể để tôi nói chuyện riêng với cô ấy không?
Những người xung quanh sửng sốt.
-Ở trong phòng này là được. Mọi người cứ đợi ở bên ngoài. Có chuyện gì tôi sẽ lập tức gọi các người. Vì thế tôi mong các người để tôi có thể nói chuyện riêng với cô ấy.
Đây là lời thoại trong kịch bản. nguồn .
Mọi người cũng làm theo như kịch bản mô tả kéo nhau ra ngoài.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại 2 người.
Lý Duy Tư và Mạc Thu Thực. Không, phải nói là Nghiêm Tuấn Hùng và Phương Tư Ảnh.
-Tuấn Hùng...... Mạc Thu Thực sau khi chuẩn bị rất lâu mới có thể chảy ra vài giọt nước mắt: -Em phải làm gì đây? Có thật là em bị quỷ nhập vào người không?Nếu cứ tiếp tục thế này thì cuối cùng em sẽ bik làm sao?
-Hãy nghe anh nói, Tư Ảnh. Hiện tại em có cảm giác ra sao ?
-Cảm giác ư...... Cảm giác vẫn tốt...... Anh hỏi điều này làm gì?
Lý Duy Tư vốn cho rằng Lâm Lam Huyên có lẽ cần « mượn » cơ thể của Mạc Thu Thực để làm chuyện gì đó. Nhưng vừa rồi khi Diệp Tưởng và Vũ Sóc gặp nạn thì nàng đang bị mọi người giám thị. Xem ra quả thật có 1 vật bị nguyền rủa đang được giấu ở đâu đó.
Một vật bị người chết nguyền rủa có dính dáng đến Phương Tư Ảnh [ Mạc Thu Thực ] !
Tiếp đó, hắn nói ra câu thoại không nằm trong kịch bản.
-Trả lời anh đi. Trước khi em gặp phải trạng thái ‘mộng du’ này em có từng tiếp xúc qua thứ gì đó trong khách sạn hay không? Chuyện này vô cùng quan trọng, em nhất định phải nhớ ra mới được!
Đúng vậy......
1 thứ gì đó.
Lâm Lam Huyên trước khi chết nhất định giấu thứ gì đó ở tầng 15 này, hơn nữa, chỉ sợ nơi cô ta đang ẩn mình chính là vật bị người chết nguyền rủa đó!
Cũng bởi vì cô ta hoàn toàn ẩn mình mới khiến cho Vũ Sóc khó nắm bắt tung tích. Nhưng có lợi ắt cũng có hại, muốn làm chuyện gì cô ta cũng cần phải dựa vào Phương Tư Ảnh. Nhưng vừa rồi Phương Tư Ảnh bị mọi người giám thị chặt chẽ mà Vũ Sóc và Diệp Tưởng vẫn gặp nạn chứng tỏ rằng Phương Tư Ảnh cũng không phải là điều kiện cần có để Lâm Lam Huyên hành động. Nếu thân thể của Phương Tư Ảnh không phải là vật môi giới thì có lẽ cứ thứ gì đó có liên quan đến Lâm Lam Huyên mà Phương Tư Ảnh từng tiếp xúc qua.
Thứ đó nhất định là 1 vật bị người chết nguyền rủa !
Mạc Thu Thực cũng hiểu ý của Lý Duy Tư vì thế nàng cố gắng nhớ lại mọi chuyện.
Nếu có thể tìm được vật bị người chết nguyền rủa, Vũ Sóc có thể kích phát linh môi phong ấn thứ này, như vậy bộ phim kinh dị này có thể kết thúc ! Nếu không kết cuộc của bộ phim sẽ là 1 trận chiến tiêu hao rất nhiều vé chuộc cái chết và hiệu quả nguyền rủa của vật bị nguyền rủa sẽ bị suy yếu đến mức chẳng còn gì!
Lý Duy Tư không hy vọng tình thế sẽ phát triển đến bước đó. Phải biết rằng theo thời gian, hiệu quả của vật bị nguyền rủa sẽ dần dần bị suy yếu, khi đó dù cho bạn có nhiều vé chuộc cái chết đến đâu cũng vô nghĩa! Khi đến màn cuối cùng, bạn sẽ không thể trốn tránh kiếp nạn vì kịch bản chỉ xuất hiện 1 cách tức thời!Tìm được vật bị người chết nguyền rủa chính là biện pháp tốt nhất để sống sót trong bộ phim này !
Lý Duy Tư đã hạ quyết tâm, cho dù có phải hy sinh mấy diễn viên của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 8 hắn cũng không tiếc!
-Em nghĩ kỹ lại đi, Tư Ảnh !
Mạc Thu Thực cũng cố gắng nhớ lại, nhưng suy nghĩ hồi lâu mà nàng cũng chẳng thu hoạch được gì. Nàng thật sự không nhớ rõ đã từng tiếp xúc qua thứ gì vì nếu nàng làm vậy thì nàng chắc chắn sẽ có ấn tượng.
-Xin lỗi anh...... Em nghĩ không ra......
-Hãy nghĩ cẩn thận xem ! Em nhất định phải nhớ ra !
Với Lý Duy Tư thì đây là 1 manh mối vô cùng quan trọng! Một khi có tồn tại vật bị người chết nguyền rủa thì nhất định Mạc Thu Thực đã từng tiếp xúc với thứ này! Nếu không sẽ không có cách nào giải thích những biến hoá trên người nàng !