Trong « Quỷ mục quán » có tất cả 5 người tôi tớ. Trong đó có 3 nam và 2 nữ. Trong số 3 người nam,có 1 người hơn 50 tuổi. 2 người còn lại cũng khoảng ba mươi mấy tuổi. Hai nữ hầu gái thoạt nhìn vẫn còn khá trẻ.
Mấy người tôi tớ này đều là người ở thị trấn Bạch Hà này. Vị đầy tớ hơn 50 tuổi tên là chú Khoan. Tên tuổi thật sự của lão chẳng ai biết. Hai người hầu nam tên là A Thuận và A Nam, còn 2 nữ hầu gái là Xuân Hoa và Tiểu Mạch. Trước mắt, A Thuận, A Nam và Xuân Hoa đều đã ra ngoài tìm bốn vị trưởng bối còn chưa có trở về. Người ở lại chỉ có chú Khoan và Tiểu Mạch.
-Có chuyện gì sao thưa cô chủ Hứa?
Khi gọi hai người tới tập hợp ở phòng khách dưới nhà, Vũ Sóc muốn xác định xem họ là diễn viên mới hay NPC. Nếu chẳng may họ là diễn viên , Vũ Sóc lại hỏi chuyện mà họ vốn không biết, không khéo còn gây ra ng! Đám diễn viên mới khó lòng bù nổi số vé chuộc cái chết đã nợ sau khi bị NG nên Vũ Sóc không muốn hại chết bọn họ.
Để xác định đối phương có phải là diễn viên mới hay không, Vũ Sóc đã sớm nghĩ tới rất nhiều cách,gần như mỗi lần áp dụng đều thu được thành công. Nàng cũng đã xác định được hai diễn viên mới lần này.Hai người kia đều đã có lần vi phạm kịch bản khi cố tình tới trò chuyện với nữ nhân vật chính. Bởi vậy trên cơ bản thì mọi chuyện cũng đã được xác định rõ ràng. Dù vậy thì nàng vẫn phải kiểm chứng xem chú Khoan và Tiểu Mạch có phải là diễn viên mới hay không.
Vẻ mặt của chú Khoan có vẻ vô cùng tự nhiên không giống như đang đóng kịch. Thông thường thì diễn viên vì hay lo lắng tới chuyện vé chuộc cái chết bị trừ cho nên sẽ rất ít khi nói những lời kịch không có trong kịch bản. Đất diễn của mấy nhân vật tôi tớ của đám diễn viên mới gần như chẳng có mấy nên vé chuộc cái chết của bọn họ nhiều lắm cũng chỉ từ 100-150 tấm, cho nên dù chỉ bị trừ rất ít cũng đã đủ khiến bọn họ túng quẫn rồi.
Nhưng cho dù là vậy thì Vũ Sóc cũng không thể khẳng định chắc chắn. Vũ Sóc là người rất cẩn thận. Nếu không chắc chắn, nàng sẽ không đưa ra kết luận 1 cách dễ dàng.
-Chú Khoan ! Chú đã làm việc ở Nguỵ gia được bao lâu rồi nhỉ?
Chú Khoan không chút do dự trả lời: -À...... Chắc cũng được mười mấy năm rồi.
Nói chung, thông thường khi bị hỏi vấn đề này thì người bị hỏi sẽ phải mất chút thời gian để suy nghĩ mới đưa ra được câu trả lời chính xác như “13 năm”,“15 năm” vân vân. Cho nên, nếu chú Khoan là diễn viên mới thì lão chắc chắn phải suy nghĩ để trả lời làm sao để tránh gây ra NG. Khi đó Vũ Sóc sẽ nói: -Thôi bỏ đi, coi như cháu vừa nãy chưa hỏi gì cả.
Làm vậy có thể phán đoán xem đối phương có phải là diễn viên mới hay không, mà những vấn đề tiếp theo sẽ không cần hỏi nữa. Nếu đối phương không chút do dự trả lời ngày, thì chắc chắn đó không phải là diễn viên mới.
Tiếp đó nàng lại hỏi Tiểu Mạch vấn đề giống như vậy. Tiểu Mạch trả lời còn nhanh hơn: -Đã được sáu năm rồi thưa cô chủ Hứa.
Vũ Sóc rất hài lòng. Cho dù có lật tung cả kịch bản cũng không thể tìm thấy ngày tháng hai người bắt đầu làm việc cho Nguỵ gia. Hiện tại không gây ra NG chứng tỏ hai người đang nói thật. Giờ nàng có thể chắc chắn 100% bọn họ đang nói thật, và bọn họ là NPC.
Nhạc Lễ Thanh lúc đầu vốn cũng không rõ vì sao Vũ Sóc lại hỏi như vậy. Nhưng hắn nhớ ngay tới khi quay bộ [ Hàng xóm mới ] ,lúc hắn đóng vai Giang Triết, Vũ Sóc ở trước mặt hắn tự nhiên nhắc tới 1 bộ phim mới và diễn viên mới gì đó để thử xem bọn họ là người hay quỷ. Sau này hắn mới hiểu được dụng ý của nàng vì Vũ Sóc đã từng nói cho hắn biết rằng tuy nàng là linh môi sư, nhưng để đề phòng lỡ may có chuyện gì xảy ra, nàng vẫn cần phải xác định bọn họ có phải là quỷ hồn hay không. Hắn nghĩ tới tình cảnh lúc này cũng giống như lúc đó, nên chắc nàng hỏi bọn họ mấy vấn đề này cũng vì cùng 1 mục đích như vậy.Đột nhiên, Nhạc Lễ Thanh cảm thấy rất bội phục với khả năng ứng biến của Bạch Vũ Sóc.
Vũ Sóc tiếp đó nhìn chú Khoan. Chú ấy là người lớn tuổi, làm việc lại ổn trọng nên có lẽ khả năng quan sát của chú ấy tốt hơn của Tiểu Mạch rất nhiều. Vì thế nên nàng mới hỏi chú ấy trước: -À chú Khoan này! Chú cũng đã làm việc cho Nguỵ gia chúng cháu được 1 thời gian khá dài rồi. Cho nên cháu hy vọng chú có thể trả lời càng chi tiết càng tốt vấn đề mà cháu sẽ hỏi chú sau đây vì nó có liên quan tới an nguy sống chết của 4 bậc trưởng bối trong nhà.
Chú Khoan thúc vội vàng nói: -Cô chủ Hứa xin cứ hỏi, lão đây nhất định sẽ cố gắng trả lời càng chi tiết càng tốt.
Đây là điểm cao minh của Vũ Sóc. Chuyện nàng hỏi han đối phương đã làm việc cho Nguỵ gia được bao nhiêu lâu rồi kết nối 1 cách xảo diệu với vấn đề mà nàng sẽ hỏi sau này, không hề có sơ hở dù là nhỏ nhất. Nhạc Lễ Thanh cuối cùng cũng hiểu vì sao Bạch Vũ Sóc có thể có được thành tích 0 NG. Nàng quả thực đã suy xét kỹ đến từng chi tiết của vụ việc, nên làm việc gần như không hề sơ suất gì.
-Trước khi mấy tích thì bốn vị trưởng bối của Nguỵ gia gồm có dượng, dì,chú hai, và cô..... có điều gì khác thường không? Cháu không chỉ hỏi những chuyện diễn ra ngày hôm qua mà kể cả những chuyện đã xảy ra trước đó rồi.
-Nghe cô chủ nói vậy thì hình như là có. Chú Khoan thúc lập tức: -Sau khi ông chủ Nguỵ qua đời, 4 vị tân chủ nhân của Nguỵ gia lập tức niêm phong “Quỷ ngục quán”, hơn nữa còn đặc biệt dặn dò đám tôi tớ chúng tôi không được lưu lại chỗ đó. Vốn là ông chủ Nguỵ Viễn Vu lúc đó đang ở trong “Quỷ ngục quán" cũng chuyển sang ở “Quỷ môn quán”. Khi ông chủ lớn Ngụy tiên sinh qua đời thì cũng chỉ có 4 người họ là ở bên cạnh ngài.....
Vũ Sóc không ngắt lời lời lão. Nàng không dám xác định chuyện này Hứa Dục Tô có biết hay không. Nếu « nàng » cũng biết chuyện này mà chẳng may lại buột miệng nói “Vậy sao?” thì chẳng khác nào tự động gây ra NG.
-Đúng vậy, tiểu nữ cũng cảm thấy rất kỳ quái. Tiểu Mạch cũng lập tức mở miệng : -Lúc ấy, khi ông chủ Ngụy lâm chung, ngay cả cậu chủ Ngụy Liễm thiếu gia và mợ chủ cũng không được vào nhìn mặt Ngụy tiên sinh lần cuối. Tiểu nữ cứ vẫn cảm thấy chuyện này không hợp lý chút nào.Sau này cậu chủ Ngụy Liễm cũng đã từng chất vấn chuyện này.
Vũ Sóc vẫn yên lặng lắng nghe.
-Thật ra thưa cô chủ Hứa, có câu này lão đây không biết có nên nói ra không......
Vũ Sóc gật đầu, nói:
-Chú cứ nói đi. Cháu sẽ không trách tội chú đâu.
-Cái chết của ông chủ Ngụy cũng có chút kỳ lạ. Tuy rằng ngài ấy được cho là bệnh tim tái phát, nhưng lúc ấy 4 vị tân chủ nhân cũng không đưa ngài ấy tới bệnh viện của thị trấn, thậm chí cũng không mời thầy thuốc tới khám. Sau này đám tôi tớ chúng tôi đều len lén suy nghĩ,có lẽ cái chết của ông chủ Ngụy có điều gì đó khác thường.Sau khi ngài ấy qua đời, thi thể cũng ngay lập tức được hoả táng......
Vũ Sóc đều đã biết chuyện này qua kịch bản của màn 2.
-Ngoài ra còn gì khác nữa không?
-À, sau đó thì không còn gì nữa. Có chăng thì cũng chỉ là lão đây cứ thấy dạo này trạng thái tinh thần của ông chủ Ngụy Viễn Vu không mấy tốt. Lúc ấy ngài ấy giống như cuống lên muốn trốn khỏi “ Quỷ ngục quán” vậy, thậm chí rất nhiều đồ dùng hành lý còn để ở lại đó. Cô chủ Hứa chắc vẫn còn nhớ, ngài ấy lúc đó có vẻ như vô cùng hoảng sợ.
Điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của Vũ Sóc.Rất dễ thấy, “Quỷ ngục quán” là trung tâm của mọi vấn đề. Chỗ đó chắc chắn đã bị quỷ ám rồi .Chuyện này không cần phải nghi ngờ.
Nàng sở dĩ phản đối Phương Lãnh đi « Quỷ ngục quán”, cũng là vì nàng có 1 linh tính chẳng lành. Linh môi sư có năng lực cảm ứng cực kỳ nhạy cảm với tử vong, cho nên, cảm ứng về tử vong cũng là cảm ứng rõ ràng và mạnh nhất. Nàng đã từng thử tiếp cận “Quỷ ngục quán”.Sau đó nàng phát hiện càng tới gần chỗ đó, linh tính về tử vong của nàng càng lúc càng mãnh liệt.
Đây mới chỉ là bộ phim tương đối khó nên mặc dù có linh tính về tử vong nhưng nếu vận dụng 1 cách thoả đáng vật bị nguyền rủa, cộng thêm năng lực linh môi của nàng và năng lực quỷ sai của Diệp Tưởng thì chưa hẳn bọn họ đã không có năng lực để liều 1 vố.Nhưng Vũ Sóc vẫn hy vọng sau khi thu thập được nhiều thông tin 1 chút mới thử tiếp cận ”Quỷ ngục quán”. Trước mắt còn chưa thích hợp để làm vậy.
Phải biết rằng mỗi người chỉ có 1 cái mạng. Một khi Vũ Sóc phán đoán sai lầm thì cái giá phải trả sẽ là sinh mạng của bạn diễn. Chuyện này khiến nàng không dễ hạ quyết tâm để đưa ra quyết định. Trong thế giới phim kinh dị chân thực này, đi 1 bước cũng phải vô cùng cẩn thận! Cũng bởi vì từ trước đến nay nàng là người vô cùng cẩn thận nên Phương Lãnh mới có thể tiếp thu đề nghị của nàng tạm thời không tới “Quỷ Ngục quán”.
Thu thập những thông tin từ miệng của chú Khoan và Tiểu Mạch cũng không khiến nàng được thưởng thêm vé chuộc cái chết. Như vậy có thể thấy 1 điều rằng những thông tin này không khó thu thập. Hoặc là những thông tin này cũng không giúp ích được gì nhiều lúc này.
Sau đó mọi người thay phiên gác đêm chờ trời sáng.
Trước mắt, manh mối vẫn còn quá ít, còn những người biết được thông tin đều đã chết sạch. NPC cũng chỉ còn lại vài người tôi tới nên thông tin mà bọn họ có thể thu được quá ít, ngay cả phần thưởng vé chuộc cái chết cũng chẳng có. Vũ Sóc cũng đã kiểm tra không ít đầu sách trong “Quỷ mục quán” nhưng phần lớn trong số chúng là những tác phẩm kinh điển của nên văn học cổ đại Trung Hoa. Nội dung được đề cập đến bao gồm lịch sử, binh pháp, thậm chí ngay cả kỳ môn độn giáp cũng có. Hơn nữa phần lớn đều được trình bày ở dạng văn xuôi. Vũ Sóc có thể nói được rất nhiều ngoại ngữ nhưng nàng chưa từng nghiên cứu kỹ càng về thể loại văn xuôi của Trung Quốc.
Lúc này nàng đang nằm trên giường. Ở phía bên kia bức tường là Nhạc Lễ Thanh. Phải nói Nhạc Lễ Thanh lần này quá “rùa” khi được kịch bản sắp xếp ở cùng với Bạch Vũ Sóc.
Vũ Sóc bắt đầu chỉnh lý nội dung kịch bản của màn thứ 2. Nàng muốn tìm ra từ đó những tin tức có giá trị.
Đầu tiên, màn thứ 2 hé lộ bí mật về « Ngũ Quỷ quán ».
« Ngũ quỷ quán” được tổ tiên nhiều đời của Ngụy gia xây dựng, trong đó bao hàm rất nhiều tri thức huyền bí trong phong thuỷ huyền học để “Ngũ Quỷ quán” này kết nối thành 1 khối thống nhất. Con cháu đời đời của Ngụy gia phải bảo vệ năm toà nhà này. Có 1 bí mật nào đó đang ẩn dấu trong năm toà nhà này. Hình như bí mật này chỉ có người cha đã khuất của Nguỵ Liễm và Nguỵ Minh cùng người chú hai Nguỵ Viễn Vu biết mà thôi. Nhưng hai người này hiện tại đã chết rồi.
Bí mật này vì thế cũng trở thành bí mật không thể phá giải.
Nhưng tính nguy hiểm của “Quỷ Ngục quán” khiến cho ngay cả Vũ Sóc cũng cảm thấy lạnh người. “Quỷ ngục quán” này bị niêm phong chắc chắn là do ở đó đã từng xảy ra chuyện lớn. Nhưng Vũ Sóc có cảm giác mơ hồ rằng bản thân của “Ngũ Quỷ quán” này có lẽ có được năng lực nào đó giống như của vật bị nguyền rủa. Vật bị người chết nguyền rủa chắc chắc đang được giấu ở đâu đó.
Nhưng lúc này lại chưa tìm ra được manh mối gì cả.
Cho nên, họ cần phải tiếp tục điều tra. Bắt buộc phải làm vậy !
Diệp Tưởng cũng có chung suy nghĩ với Vũ Sóc.
Hắn cẩn thận đọc qua 1 lượt kịch bản của màn thứ 2, cũng cẩn thận suy nghĩ xem chỗ nào có thể tận dụng được năng lực quỷ sai. “Ngũ quỷ quán” nhất định đang cấu dấu vật bị người chết nguyền rủa, hơn nữa còn có thể không phải chỉ có 1.
Chỉ là, Diệp Tưởng có linh tính có lẽ bộ phim này chưa chắc đã dễ thở hơn [Khách sạn ma ám ] bao nhiêu.....
Đêm rồi cũng qua.
Bí mật ẩn dấu bên trong « Ngũ quỷ quán » được kiến tạo trên ngọn núi này giống như màn sương mờ khiến người ta không thể nhìn thấu chân tướng.
Điều khiến Diệp Tưởng càng lúc càng bất an là hắn không thể cảm giác được, cũng như không thể nào đoán trước được nguyền rủa đó sẽ làm thế nào để lấy mạng từng người trong số họ?
Cuối cùng...... hắn có thể sống sót sau khi bộ phim này kết thúc không?
Không ai biết.
Nhưng Diệp Tưởng tuyệt đối sẽ không ôm tay chờ chết. Cho dù hắn phải đối mặt với loại nguyền rủa đáng sợ thế nào.
Hắn cũng phải sống sót ! nguồn .
Nhất định phải sống sót !
Sống sót để rời khỏi « Rạp chiếu phim địa ngục » này!