Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 6 - Chương 15: Pho tượng không đầu



Tuy rằng Yoon In Hee sử dụng thành công chiếc mặt nạ kia, nhưng nàng cũng chỉ kéo dài thêm 1 chút thời gian mà thôi. Thế giới này là thế giới phim kinh dị khó, muốn sống sót cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ngay cả đám người của “Rạp chiếu phim địa ngục” tầng 19 như họ cũng không dám đảm bảo mình sẽ không chết. Yoon In Hee ngay từ đầu đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Tiếp theo phải giao cho hai người Meiko và Tiểu Tăng.

-Vừa rồi chị có cảm ứng được gì không chị Thiên Tử?
Yoon In Hee lập tức truy hỏi:
-Chị có thể nói cho em biết được không?

-Tinh thần của chị lúc ấy đột nhiên trở nên mơ hồ.
Meiko lúc này ép bản thân phải tỉnh táo lại.Nàng cẩn thận chú ý xung quanh.Lúc này linh cảm nguy hiểm đã biến mất. Nhưng không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Khi đó, Nam Cung cần phải ra tay.

“Tối cường quỷ sai” không phải chỉ có hư danh. Diệp Tưởng lúc này cũng phải rất miễn cưỡng mới có thể sử dụng gông bắt quỷ. Khoảng cách giữa hắn và Nam Cung Tiểu Tăng thật sự không thể tính toán được.

Nam Cung Tiểu Tăng xoa tay, hắn đã có chuẩn bị tâm lý. Chỉ cần hắn ra tay,giam lại vong hồn kia, chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu. Cho dù không phải chỉ có 1 vong hồn kéo đến,hắn cũng không sẽ không rơi vào tình trạng trở tay không kịp. Dù sao Nam Cung cũng là người đã từng sống sót trong tuyệt cảnh ở [ «Vùng cấm thứ 4» phần IX],cho dù lúc ấy tính mạng của hắn cũng đang trong tình cảnh chỉ mành treo chuông.

Lúc này, cánh rừng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Ba người đứng quanh xe và ngưng thở để chờ đợi .

Lúc này, ở «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 10.

Không ai biết [ Con đường vong hồn] sẽ phát triển như thế nào.

Hoắc Thanh Lam lúc này đang ngồi trong phòng mình, hắn hiện tại đã sức cùng lực kiệt. Thân là một người đàn ông, nhưng lại không thể nào bảo vệ cho người mình yêu, hắn có phải là quá vô dụng không? Quan trọng hơn là lúc ấy...... Hắn đã bỏ chạy.....

Hắn hiện tại không dám đi ra ngoài. Lúc trước hắn phải rất vả mới lấy được can đảm ra ngoài cầu xin Mộc Lam. Nhưng lời cầu xin của hắn cũng bị đối phương bỏ ngoài tai.

Tuy rằng trng lòng hắn hận đám người Mộc Lam, Triệu Không Ảnh tới thấu xương, nhưng hắn lại không dám biểu lộ ra mặt. Trước mắt, hắn chỉ có cầu nguyện Mẫn Hà không gặp chuyện gì. Điều duy nhất mà hắn có thể làm là.....cầu nguyện .

Lúc này. Mộc Lam đi tới phòng của Lý Mẫn Hà.

Lý Mẫn Hà lúc này trông không khác gì búp bê với 1 mái tóc xuôn dài thẳng mượt và 1 khuôn mặt xinh xắn như búp bê. Nàng rất bình tĩnh nói:
-Ngài đến rồi, ngài Mộc Lam.

Đã sống chung nhiều ngày với đối phương nên Mộc Lam cũng dần dần có chút ấn tượng rất tốt về Lý Mẫn Hà. Nàng khi đối mặt với tuyệt cảnh lại không có vẻ e sợ. Bất cứ lúc nào, nàng cũng sống 1 cách kiên cường, không kiêu căng cũng không nịnh hót ai, hơn nữa nàng cũng vẫn quan tâm đến người đàn ông đã vứt bỏ nàng bỏ chạy 1 mình.

Nàng vẫn ôm hy vọng, cũng không tỏ ra oán trách vận mệnh bi thảm của nàng khi lỡ tay nhặt lên tờ rơi phim kinh dị.Nàng vẫn tỏ ra biết ơn với Mộc Lam khi hắn đứng ra cứu nàng.Nàng nói với hai chữ “Cám ơn” bằng 1 giọng nói rất dễ nghe và lôi cuốn.

Mộc Lam nhìn ra được nàng thật lòng cảm ơn hắn. Trong «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 10 này, tất cả mọi người đều sợ hãi hắn. Nhưng hắn biết rõ, trong lòng họ đều ghi hận hắn, chỉ cần có cơ hội, bọn họ sẵn sàng cắt đầu hắn.

Chỉ có nàng là không giống như vậy. Mộc Lam chưa bao giờ gặp qua 1 cô gái như vậy.

Nhưng hiện tại, hắn phải.....

Nhưng đây là mệnh lệnh của “người kia”.

Mộc Lam không nghĩ tới chuyện cãi lời “người kia”. Tuy rằng với các khác diễn viên khác, chỉ 1 câu nói của Mộc Lam đã đủ đưa bọn họ xuống địa ngục. Y giống như 1 vị vua quyền năng. Nhưng chỉ có y mới biết y thực ra cũng chỉ là 1 tên nô lệ mà thôi.

Một nô lệ đứng đầu trong đám nô lệ.

Y làm sao có thể làm trái với vị vua quyền năng nắm giữ vận mệnh của mình được?

-Cô có muốn tiếp tục sống sót không?
Mộc Lam đi tới nói với nàng:
-Nói cho tôi biết,cô có muốn sống sót không?

Lý Mẫn Hà lẳng lặng nghe hắn nói hết câu sau đó nói:
-Tôi muốn. Tôi đã cẩn thận suy nghĩ qua lời của ngài, ngài Mộc Lam. Tôi sẵn lòng thề trung thành với trận doanh Đọa Tinh. Chuyện của [ Gia tộc Nitemare ] tôi cũng đã biết. Tôi có thể hiểu chuyện vì sống sót mà phải bán mình cho ác ma. Nhưng điều đó cũng chỉ giới hạn trong lúc đóng phim mà thôi. Lúc bình thường, tôi không hy vọng mình trở thành người máu lạnh vô tình. Tôi sẽ không vì chuyện sống sót của bản thân mà ra tay giết hại người vô tội.

Mộc Lam nói tiếp:
-Ở trong này, nếu cô không giết người, sẽ có người giết cô. Chỉ cần cô mạnh đến độ không ai dám chọc giận cô,cô mới có tư cách tiếp tục sống sót. Nhưng có đôi khi, cô sẽ không thể phân rõ ai là người muốn giết cô. Ngươi cuối cùng cũng sẽ phải giết người thôi. Hơn nữa, khi trở thành người trong trận doanh Đọa Tinh, trong tương lai cô sẽ phải giết người của trận doanh Khu Ma.

-Người làm mình bị thương và uy hiếp đến mạng sống của mình đương nhiên là đáng bị giết.Tôi không phải là người phụ nữ nhu nhược và cổ hủ như trong suy nghĩ của ngài Mộc Lam đây. Tôi nói rồi, ranh giới mà tôi vạch ra cho mình là không giết hại người vô tội.

Ánh mắt của Lý Mẫn Hà trở nên vô cùng kiên cường. Nàng tuy là người mù, nhưng nàng có thể nhìn thấy được nhiều chuyện mà người sáng mắt không thấy.

-Nghe đây. Cô sẽ có 1 cơ hội. Cô có lẽ sẽ sống sót, nhưng cũng có khi cô sẽ chết. Hơn nữa cô không có quyền lựa chọn.

Hắn nhìn Lý Mẫn Hà rồi nói tiếp:
-Nhưng tôi vẫn hy vọng cô có thể tiếp tục sống sót. Tôi hứa với cô, chỉ cần cô có thể thành công, tôi sẽ cho cô tôn nghiêm và quyền lực tiếp tục sống sót trong rạp chiếu phim này.

Trong rạp chiếu phim này, người có thể sống với tôn nghiêm của chính mình cũng không nhiều.

Người có thể hứa hẹn làm được điều này lại càng ít.

Lý Mẫn Hà trả lời:
-Không cần. Tôi không hy vọng phải dựa vào tôn nghiêm do người khác bố thí cho mình.

Nàng rất bình tĩnh.

-Cô có lẽ sẽ phải chết, Lý Mẫn Hà !

-Nhưng tôi cũng có thể sẽ sống sót, đúng không? Ít ra còn tốt hơn nhiều so với lúc đó! Hơn nữa, nếu thành công, tôi có phải sẽ lại nhìn thấy không?

Mộc Lam đứng sững người. Hắn hiện tại bỗng nhiên phát hiện hắn không thể nhìn thẳng vào Lý Mẫn Hà.

Nàng là một người mù, nên theo lý nàng chắc hẳn phải sống trong thống khổ triền miên. Sau này, nàng lại nhặt phải tờ rơi tuyên truyền phim kinh dị, rồi bị kéo vào thế giới khủng bố này, ngay cả quyền được sống cũng gần như đã bị tước đi.Nhưng nàng có thể bình thản đối diện với mọi chuyện.

-Đúng vậy. Nếu thành công, cô có thể sẽ lại được nhìn thấy.

Mộc Lam không nói cho nàng biết tỷ lệ thành công vô cùng thấp.


Tiếp đó, trong đại sảnh tối tăm của lầu 1, Lý Mẫn Hà nằm trên sàn nhà, hai mắt nhắm nghiền.

-Y Mông.

Trong bóng đêm, một bóng đen đột nhiên hiện ra.

Bóng đen kia khi bị ánh sáng màu chàm tối mờ từ ngọn đèn đã hiện ra diện mục thật. Đó là 1 người ăn mặc vô cùng quái dị. Y đội trên đầu 1 chiếc mũ dạ có đính cườm màu đen. Y đeo 1 cặp kính râm to phạc, dưới cổ quấn 1 chiếc khăn màu đen che kín phần còn lại của khuôn mặt.Trên người y cũng mặc 1 chiếc áo choàng màu đen, quần và bốt y đeo cũng đen nốt. Mà điều đáng kinh ngạc là thân hình của người này gầy đến mức khó tin, quả thực y trong chẳng khác gì cây sào cả. Hơn nữa y còn cao ít nhất cũng phải 1m8.Người này đi tới 1 cách cứng nhắc chẳng khác chi người máy.

Trên người của người này chỉ có mỗi 1 phần duy nhất không có màu đen chính là chiếc vòng tay xương người.

Người này tên là Y Mông. Y là 1 diễn viên thần bí nhất của “Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 10. Trận doanh Khu Ma cũng không biết được thông tin về y. Họ chỉ biết duy nhất 1 điều : người này hình như vẫn luôn đi theo Mộc Lam.

Y Mông thò tay ra. Cánh tay hắn cũng tương đối dài. Y sờ lên vòng tay xương người 1 cái. Sau đó, 1 pho tượng không đầu xuất hiện trước mặt của Mộc Lam.

Pho tượng kia là 1 trong ba pho tượng không đầu !

-Bắt đầu thôi, Y Mông!

Tiện đó,Mộc Lam nhìn Lý Mẫn Hà đã mất đi ý thức đang nằm trên mặt đất.

Hắn hiện tại, chỉ hy vọng cô gái này sẽ sống sót.

Cho dù nàng có mang thân phận “Ác ma”.

Tiếp đó, Mộc Lam nhìn pho tượng không đầu kia. Sau đó hắn nhỏ máu của Lý Mẫn Hà mà hắn đã rút ra từ người nàng lúc trước lên trên pho tượng không đầu.

Sau đó hắn trả vé chuộc cái chết để giải trừ phong ấn của rạp chiếu phim lên pho tượng không đầu này.

-Đi thôi,Y Mông!

Cần phải 1 thời gian nữa mới biết được.

Mộc Lam cũng không đoán được kết quả sẽ ra sao.

Sau khi lên lầu, hắn nhìn thấy Âu Dương Chử và Hứa Tuệ đã đứng đó sẵn đợi hắn.

-Sao rồi thưa ngài Mộc Lam?
Hứa Tuệ có vẻ nôn nóng hỏi:
-Chuyện đã bắt đầu chưa?

-Bắt đầu rồi.
Mộc Lam trả lời :
-Quay trở lại phòng mình hết đi!Không có lệnh của ta thì không ai được phép ra ngoài!

Âu Dương Chử nôn nóng nói:
-Nhưng mà dù sao đó cũng là......pho tượng không đầu do đại nhân lưu lại mà lúc trước chúng ta tìm thấy. Tuy rằng trong bản chép tay của đại nhân cũng có ghi lại cách sử dụng, nhưng mà.....

-Ngài chắc cũng hiểu.
Hứa Tuệ cũng tỏ ra nôn nóng:
-Pho tượng không đầu này tuyệt đối không phải là vật bị nguyền rủa thông thường đâu!

-Ta vừa rồi......
Giọng của Mộc Lam càng lúc càng trở nên lạnh lẽo:
-Có nói qua là ‘mệnh lệnh’ rồi đúng không?

Khi vừa nói ra câu này, hai người phụ nữ kia hoảng sợ.

-Chử!
Mộc Lam nhìn về phía nàng nói:
-Hay là ngươi hy vọng được ta nhắc cho ngươi biết ngươi là vật chủ của vị ác ma nào?

-Không...... Đừng mà!
Âu Dương Chử sợ tới mức lui lại vài bước. Đối với người trong «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 10 ,tên của ác ma là cấm kỵ tuyệt đối !

Giống như cái tên An Nguyệt Hình cũng không thể gọi ra 1 cách tuỳ tiện! xem tại .

Âu Dương Chử biết cô ta là vật chủ của vị ác ma nào. Tất cả ác ma đều nằm dưới trướng của Nitemare.Y là ác ma đáng sợ nhất dưới trướng của Satan trong truyền thuyết. Ngay cả “mắt của Lucifer” cũng là 1 trong những vật bị nguyền rủa của y. Nếu cô ta biết được tên của ác ma mà cô ta là vật chủ thì cô ta nhất định sẽ chết do nguyền rủa!

Tuyệt đối...... Không thể nghe được tên của ác ma !

-Tiểu nhân biết rồi...... Tiểu nhân trở về phòng đây......

Hai người phụ nữ cắm đầu cắm cổ chạy về phòng. Chỉ còn Mộc Lam và Y Mông đứng ở đó.

10 phút trôi qua.

Trong đại sảnh im ắng chỉ có Mộc Lam và Y Mông đứng ở đó. Thời gian trôi rất chậm.

Cùng lúc đó,ở đại sảnh của lầu 1......

Pho tượng không đầu kia và Lý Mẫn Hà đã biến mất!

Người của Mộc Lam run bắn lên!

Hắn có linh cảm chẳng lành.

Có nên dừng việc trả vé chuộc cái chết để lực lượng của rạp chiếu phim ức chế vật bị người chết nguyền rủa hay không? Hay là...... nên tiếp tục?

Trong chuyện này đương nhiên có tồn tại rủi ro.

Nhưng rủi ro này cũng đáng để liều. Nếu có thể sử dụng đyợc pho tượng không đầu kia như 1 vật bị nguyền rủa thì họ có thể tiến thêm 1 bước hiểu được những bí ẩn về Nitemare.

Bất cứ thứ gì có dính dáng đến ác ma do Nitemare lưu lại cũng được mọi người tập trung chú ý. Hình tượng của ác ma, tên của ác ma, mắt của ác ma......

Muốn sử dụng những thứ này...... bọn họ phải trông cậy vào Triệu Không Ảnh có thể đoạt lại bản chép tay kia trong [ Con đường vong hồn]!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.