Ở trên ngọn núi này, Kỷ Nhất Chu bị ác ma nhập lên mình, sau đó, hắn đưa Dương Xuân Hoa về nhà hắn rồi giết nàng. Cuối cùng hắn đóng cửa không ra khỏi nhà là để chế tác xác của nàng thành « tiêu bản ác ma ». Trong đoạn mở đầu, Kỷ Nhất Chu cũng vừa lúc làm xong « Tiêu bản ác ma » sau đó quỷ hồn của Dương Xuân Hoa hiện lên giết chết Kỷ Nhất Chu. Bóng đen mà Diệp Tưởng nhìn thấy sau lớp mành tắm là vong hồn của Dương Xuân Hoa.
Đây là giải thiết tương đối hợp lý trước mắt. Ngày hôm qua « Dương Xuân Hoa » gọi điện thoại cho Lý Tín Lăng có thể là một người đã chết.
Thế nhưng nếu liên tưởng đến nội dung của cuộc điện thoại thì chính Diệp Tưởng cũng cảm thấy suy đoán này có vấn đề. Trong điện thoại, Dương Xuân Hoa rõ ràng có vẻ rất sợ hãi. Hơn nữa nàng còn muốn tìm kiếm Kỷ Nhất Chu. Nếu vậy thì có vẻ rất kỳ quặc vì nếu đặt giải thiết nàng đã chết thì làm sao nàng còn phải làm vậy? Hay là kịch bản đang cố ý « bẫy » họ. Hoặc là Dương Xuân Hoa cũng không biết mình đã chết, nên nàng vẫn quanh quẩn ở thế giới này?
Đương nhiên, cho dù kết luận là thế nào thì ít nhất nguyên nhân của mọi chuyện cũng bắt đầu từ ngọn núi này. Đó là sự thật không cần bàn cãi. Trước mắt với nội dung kịch bản như vậy thì bọn họ cũng chỉ suy đoán được như vậy mà thôi. Còn ngọn núi này đang che dấu bí mật gì thì không ai biết.
Trong tình hình hiện nay không rõ Dương Xuân Hoa còn sống hay đã chết. Nếu có thể tìm được cô ấy thì bọn họ sẽ có một bước tiến triển rất lớn.
- Trong thời gian này vợ anh đi làm ở chỗ nào anh không biết sao?
«Hầu tước» tiếp tục truy hỏi:
- Anh biết rõ là vợ anh đang giấu anh chuyện gì đó nhưng sao sau lúc biết được chuyện đó anh lại không làm gì?
- Nói ra thật hổ thẹn.
Lý Tín Lăng cúi đầu, nói:
- Kỳ thật, ban đầu khi nghe cô ấy nói mình sẽ làm chức tài vụ cho một nhà máy thì tôi đã sinh nghi rồi. Nhưng tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều. Lúc ấy tôi thực sự có chút lo lắng khi không biết công việc cụ thể của cô ấy ra sao. Nhưng sau này, do áp lực công việc quá lớn, lại do đồng lương của tôi không đủ trang trải cho cuộc sống gia đình chúng tôi cho nên tôi cũng một mắt nhắm một mắt mở cho cô ấy đi làm...... Lúc ấy tôi nghĩ nếu cô ấy có thể kiếm được tiền, cô ấy có thể trang trải cuộc sống gia đình tôi...... Là lỗi của tôi.....
- Sau đó cô ấy không nói gì với anh sao?
- Cô ấy chỉ nói với tôi rằng cô ấy không giết người cướp của, cũng không bán rẻ thân xác của mình. Cô ấy nói chỉ cần qua đoạn thời gian này, cô ấy sẽ nhận được tiền lương, có thể đỡ đần cho cuộc sống gia đình chúng tôi. Tôi thấy cô nói vậy cũng âm thầm đồng ý. Anh cũng biết đấy, chỗ này là ngoại thành, không, nơi này là vùng ngoại thành, không được quy củ như trong nội thành...... Tôi vốn cũng nghĩ không thể nào để vợ mình kiếm những đồng tiền không được minh bạch như vậy, nhưng kinh tế gia đình tôi lúc đó rất khó khăn, sức khoẻ của các cụ nhà tôi cũng không tốt lắm, học phí của con gái tôi mỗi năm mỗi lớn. Một tháng tôi chỉ kiếm được chưa đến 2000 nhân dân tệ, khiến cho tôi chịu áp lực rất lớn. Sau nàng cô ấy vẫn đi làm như mọi ngày, tôi cũng không hỏi nhiều. Sớm biết vậy...... tôi đã cấm không cho cô ấy......
- Anh đúng là một kẻ vô trách nhiệm!
Shirley “nổi nóng”:
- Ít nhất thì anh cũng phải hỏi xem vợ mình đang làm gì chứ?
- Tôi...... Tôi cũng sợ sau khi biết được chân tướng, tôi thật sự không thể cho cô ấy đi làm...... sau đó không biết phải làm sao. Nhà mà chúng tôi ở hiện nay là nhà thuê......
- Đừng có lấy cớ!
Shirley tiếp tục nói:
- Gánh vác gia đình vốn là trách nhiệm của đàn ông các anh, vậy mà......
- Được rồi.
«Hầu tước» ngăn không cho Shirley lên tiếng, khiến nàng không thể tiếp tục nói những lời thoại trong kịch bản nữa. Shirley hiển nhiên biết được kỹ năng diễn xuất của Lý Tín Lăng cũng không tốt. Nếu cứ tiếp tục diễn tiếp sẽ có cảnh khóc, mà Lý Tín Lăng đâu có đóng được cảnh khóc đâu. Nếu gây ra NG thì chưa nói đến chuyện y phải trả vé chuộc cái chết mà y cũng phải xấu mặt trước «Hầu tước» và mọi người. «Hầu tước» làm vậy vừa giữ được vé chuộc cái chết của hắn, mà vừa giữ cho hắn mặt mũi. Với kiểu người như Lý Tín Lăng thì thật ra mặt mũi còn quan trọng hơn nhiều. Mấy câu thoại này có nói hay không cũng không ảnh hưởng nhiều đến vé chuộc cái chết của họ.
Nhân vật do Lý Tín Lăng đóng vai tên là La Hách Thành. Con gái của y tên là La Tiểu Xuân do Tây Môn Khả Lệ thủ vai. Không cần hỏi cũng biết họ cũng bị trù rủa rồi.
Chuyện tiếp theo sẽ thế nào thì không ai biết.
- Anh nói khi vợ anh trở về thì trên người của vợ anh có mùi tanh của máu. Anh đã từng hỏi qua chị ấy chuyện này chưa?
- Cô ấy nói là khi cô ấy đi chợ nhìn người ta giết gà vịt bị máu bắn lên người.
- Anh tin sao?
- Tôi...... Tôi cũng chỉ có thể tạm nghĩ như vậy.
Người đàn ông tên La Hách Thành này quả thực khiến cho người ta phải coi thường y. Nhưng dù sao tính cách của nhân vật ra sao là do kịch bản thiết kế, diễn viên đâu có tội tình gì đâu. Diệp Tưởng cũng từ chối phát biểu ý kiến về chuyện này.
Nhưng dù thế nào thì La Hách Thành cũng là một manh mối quan trọng.
Đương nhiên, Dương Xuân Hoa chắc chắn đã nói dối khi nói rằng kiếm được công việc. Sau khi trốn tăng ca, khi tan tầm thì Kỷ Nhất Chu nhất định sẽ lên núi để tụ tập với Dương Xuân Hoa. Nếu phỏng đoán lúc trước của Diệp Tưởng là sai lầm thì bọn họ lên núi làm gì? Có chuyện gì khiến cho Kỷ Nhất Chu thay đổi đến vậy vào hai tuần trước? Trong hai tuần này Dương Xuân Hoa vẫn cứ “đi làm như thường lệ”? Hay trong thời gian này Dương Xuân Hoa thật ra tới nhà của Kỷ Nhất Chu để “làm việc”? Tuy rằng Dương Xuân Hoa cũng chỉ mới mất tích được ba ngày, nhưng ai biết được người nói chuyện với La Hách Thành là người hay quỷ? Nói cho cùng thì phim kinh dị làm sao có thể dùng lẽ thường để phán xét cho được!
Ngọn núi này đã trở thành trung tâm của tất cả vấn đề. Nhưng hiện tại bọn họ chẳng thể điều tra được gì.
Diệp Tưởng nhìn «Hầu tước» và Lý Tín Lăng. “Mùi máu tươi’’ có lẽ thật sự có liên quan đến con heo chết kia. Hoặc ít nhất thì đây cũng là một manh mối quan trọng.
Nhưng cho dù là vậy cũng rất khó đưa ra bất cứ suy đoán nào. Ở mấy thôn xóm quanh đây, số hộ nuôi heo nhiều không đếm xuể, càng không cần nói tới một số thương buôn vận chuyển heo tới lò sát sinh. Muốn điều tra mọi chuyện sẽ rất khó khăn. Huống chi ai sẽ thừa nhận chuyện mình vứt bỏ heo bệnh bừa bãi chứ?
Đương nhiên, cho dù là vậy thì trước mắt đây vẫn là một manh mối quan trọng không thể bỏ qua. Hơn nữa, còn có một điểm rất quan trọng chính là...... Nếu tìm được những diễn viên còn lại thì bọn họ có thể xác định trung tâm của những đầu mối này là gì. Bọn họ không thể ngồi chờ tình tiết trong kịch bản phát triển được vì nếu cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ sẽ có người chết.
Con lợn chết kia nếu có quan hệ với Kỷ Nhất Chu và Dương Xuân Hoa thì thực tế hai người đang làm gì? Không, có lẽ không chỉ có hai người mà có lẽ là một đám người. Vậy đám người này tập trung nhau lại để làm gì? Chẳng lẽ đúng như Diệp Tưởng suy đoán: bọn họ giết gia súc để tiến hành nghi thức triệu hồi ác ma? Hay là con heo đó là vật thí nghiệm mà bọn họ dùng để tiến hành chế tác « tiêu bản ác ma ». Bởi vì nó dính bệnh bốc mùi hôi thối nên bọn họ mới phải vứt bỏ?
- Nhà anh có nuôi heo không?
Diệp Tưởng vừa nghĩ đến điều này bèn quay ra nhìn Lý Tín Lăng rồi hỏi.
Đây không phải là lời thoại có trong kịch bản. Nhưng, Lý Tín Lăng đã đóng vai La Hách Thành cũng được một thời gian rồi nên chắc cũng không đến mức y không biết trong nhà « mình » có nuôi heo hay không chứ?
- Không có. Nhưng ở xung quanh nhà chúng tôi quả thực có mấy trại chăn nuôi heo.
Kỳ thật, không nuôi heo cũng không chứng minh được cái gì. Không phải chỉ có người nuôi heo mới có heo. Tuy rằng hiện tại giá thịt heo tăng khá cao, thế nhưng với người có tâm trí không bình thường như Kỷ Nhất Chu thì dựa theo phỏng đoán của Diệp Tưởng, nếu muốn lấy heo sống để thí nghiệm hoặc là tiến hành triệu hồi ác ma thì có lẽ bọn họ sẽ bỏ tiền tới trại chăn nuôi heo để mua mấy con heo sống, sau đó chúng sẽ được chuyển tới ngọn núi này bởi một người nào đó. Ngọn núi này được lựa chọn có thể vì một trong hai nguyên nhân sau: một là ngọn núi này đang ẩn dấu một bí mật nào đó, hai là chuyện mà họ cần làm không thể để người khác biết do đó họ phải chọn ngọn núi nào càng ít người lai vãng càng tốt.
Bởi vậy, Diệp Tưởng hạ quyết tâm, nói:
- Nhất Hàng, con heo đó......
- Mình biết cậu muốn nói gì.
«Hầu tước» làm sao lại không nhận ra tâm tư của Diệp Tưởng.
- Cậu cho rằng máu tươi bám lên người vợ của anh La đây có thể là máu heo. Tuy rằng trước mắt còn chưa có mối liên hệ trực tiếp giữa chúng nhưng đúng là có khả năng này.
Diệp Tưởng cũng không bất ngờ. Xem ra «Hầu tước» sớm đã có suy nghĩ như vậy. Cho dù y không nói ra nhưng có lẽ y sẽ nhắm tới điểm này để điều tra. Có lẽ y định đợi sau khi mà thứ ba chấm dứt, đến khi giai đoạn kịch bản bị bỏ trống bắt đầu thì y mới gợi ra chuyện này để điều tra.
Lý Tín Lăng sau khi hiểu rõ ngọn nguồn cũng cho rằng con heo bệnh kia có lẽ thật sự có mối liên hệ gì đó với tình tiết sau này, nhưng ngoài mặt y lại nói :
- Cái này… Hình như hai chuyện này đâu có liên quan đâu?
- Manh mối dù là nhỏ cỡ nào cũng phải điều tra.
«Hầu tước» nhìn phía trước rồi nói:
- Chúng ta cứ tới những nơi tiêu thụ thịt heo tươi để điều tra một hồi. Có lẽ có thể sẽ có manh mối nào đó!
- Ý anh là?
- Anh trai tôi cũng không nuôi heo. Do đó chắc chắn anh ấy phải đi mua heo. Nếu có mùi máu tươi bám lâu ngày thì chắc là anh ấy có thể phải mua rất nhiều heo sống.
- Nhưng Xuân Hoa...... cô ấy làm gì có nhiều tiền như vậy?
- Người trả tiền chưa hẳn đã là vợ anh, đương nhiên cũng không nhất định là anh trai tôi. Có lẽ còn có rất nhiều người giấu tên tham gia chuyện này. Hơn nữa, tôi còn lo rằng mùi máu trên người vợ anh có lẽ không chỉ là máu heo.
Mọi người đều biết rõ nếu heo là tế phẩm hoặc là vật thí nghiệm thì chuyện máu heo bám trên người cũng chẳng phải là chuyện gì bất ngờ.
Chỉ là, Diệp Tưởng lại cảm thấy có chút bất an. Hắn suy đoán như vậy có chính xác không? Có đúng như vậy không?
Hắn cứ cảm thấy có điều gì đó bất hợp lý.
Nếu nói, bọn họ tới ngọn núi này để tiến hành một công việc bí mật nào đó thì cho dù với mục đích gì, tại sao hai tuần trước Kỷ Nhất Chu lại trở về nhà? Hơn nữa chuyện Kỷ Nhất Hàng gọi điện thoại tới, đồng nghiệp cùng xí nghiệp tới thăm, cộng thêm rất nhiều vỏ bao mì ăn liền trong thùng rác đã chứng minh Kỷ Nhất Chu không hề rời khỏi nhà. Vì sao y không tiếp tục lên núi cùng Dương Xuân Hoa làm chuyện bí mật đó nữa? Hay y cho rằng ở nhà khoá kín cửa sổ sau đó dùng băng kéo dán kín sẽ an toàn hơn? Nhưng nếu là như vậy thì vì sao trước đó y lại không ở nhà để làm chuyện đó?
Mặt khác, Diệp Tưởng trước đó cứ cho rằng Dương Xuân Hoa trong hai tuần trước có lẽ ở nhà của Kỷ Nhất Chu. Nhưng nếu ngẫm lại thì chuyện rất bất hợp lý. Nếu quả thực là vậy thì sau khi Kỷ Nhất Chu mất tích, chủ nhà phải là người đầu tiên mà Dương Xuân Hoa hỏi đến mới phải. Nhưng bác chủ nhà lại chưa từng đề cập đến chuyện có một người phụ nữ nào đến tìm Kỷ Nhất Chu. Chẳng lẽ chuyện không phải như những gì mà họ suy đoán? Nàng bây giờ còn sống hay đã chết rồi?
Vốn tưởng rằng bọn họ đang càng ngày càng tiếp cận với chân tướng, nhưng hoá ra bọn họ càng lúc càng lún sâu vào những bí ẩn không có câu trả lời......